Cùng thời gian đó, cách đó không xa trên ghế đá công viên, có một đôi trai gái đang ngồi ở đó, than thân trách phận liên tiếp.
"Khoản (nickname của Lực Côn), chúng ta đi về có được hay không? Mặc dù được đi chơi như thế này rất thích, nhưng tối nào cũng như thế này, cũng mệt chết người đi." Chu Tương ngáp liên tục.
"Cô bây giờ trở về, không sợ bị làm thịt hả?" Lực Côn bĩu bĩu môi.
"Hừm! anh còn nói? Nếu không phải vì giúp anh, tôi sẽ thảm như vậy sao? Cái gì Man Thiên Quá Hải, Kim Thiền Thoát Xác, kết quả thì sao? Lập tức liền bị anh trai của anh đoán được, cuối cùng vì cảm tạ ơn của anh ta không giết chúng ta, cái gì cũng phải nghe theo!" Chu Tương căm giận bất bình nói.
"Ít nhất, chúng ta cũng còn có thể bình an vô sự."
"Bình an vô sự? Có sao? Anh nhìn đôi tay của tôi này, đều là do anh ta bắt tôi nấu cơm, mới khiến nó trở nên thô ráp như vậy! Anh ta muốn lấy lòng Ân Ân, tại sao lại không tự mình xuống bếp đi.
Còn anh nữa nhìn một chút đi, hiện tại là mấy giờ rồi? Anh ta chỉ gọi một cuộc điện thoại liền bắt hai chúng ta phải ngồi đầu đường, có nhà mà không thể về! Này, Mạnh Lực Côn người kia có thật sự là anh trai của anh không vậy? Quả thực là ác ma! Quá ác độc!"
Câu mắng của cô khiến Lực Côn nhiệt liệt hưởng ứng: "Không sai, chính là như vậy, cô nói đúng cực kỳ! Mạnh Đình chính là tên đàn ông xấu xa độc ác!"
"Anh. . . . . ." Chu Tương trừng mắt, "Nếu như vậy, tại sao còn dâng Ân Ân cho anh ta chứ?"
"Này, vậy. . . . . . Cô nghĩ như thế nào?"
". . . . . ."
Ai —— thở dài, ngắm trăng thôi.
****************** ta là đường phân cách đây.
Lên lầu ba, Mạnh Đình tìm một bộ quần áo cho cô."Đi tắm trước đi, cả người đầy mùi mồ hôi bẩn."
Có sao? Ân Đệ ngửi mùi trên người mình một cái, nhíu lông mày. Cả người dính chèm nhẹp, chả trách không thoải mái.
Cô nhận lấy bộ quần áo, ngoan ngoãn tắm đi.
Chốc lát sau ——
Ân Đệ đi ra khỏi phòng tắm, xấu hổ kéo lấy cổ vạt áo chữ V, cảm giác thấy ánh mắt như muốn đốt người của anh, giống như mình trần truồng đứng ở trước mặt anh vậy.
"Những thứ lộn xộn này của Lực Côn, không nghĩ tới cũng có thời điểm hữu dụng."
Cái này cũng quá đi…. Cổ áo thì trễ đến ngực? Còn nữa, cái váy cũng không khỏi quá tiết kiệm vải vóc đi!
Mặc dù chất liệu mỏng manh rất là đắt giá, nhưng cái váy xẻ bất quy tắc này, quả thật chính là "Khoác lên" trên mình mấy miếng vải được vá lại, lúc cô đi lại, bắp đùi không cẩn thận liền lộ ra.
Ân Đệ có chút ảo não, cô mới vừa rồi nên cẩn thận, ít nhất không nên làm bộ quần áo trước bị ướt.
"Có thể đổi một bộ khác hay không?" Cô mở miệng yêu cầu.
"Tại sao? Rất đẹp mắt mà."
"Đẹp mắt?"
"Anh chọn đương nhiên là nhìn được."
Cô liếc anh một cái, "Sắc lang! Anh không phải đã nói tất cả sẽ nghe theo tôi sao?"
Mạnh Đình cười cười, hướng gian phòng chỉ, "Tốt, đổi liền đổi. Bên trong có hẳn một cái thùng giấy đó, vốn anh định vất nó đi, nếu em muốn thì tự vào chọn đi."
Sau đó anh đi vào phòng tắm, còn cố quay đầu lại ném thêm một câu: "Đến lượt anh tắm, chờ anh."
Ân Đệ thiếu chút nữa ở cửa phòng ngã nhào. Chờ anh ta?
Cúi đầu nhìn rãnh ngực lộ ra trước mắt mình, cô liền vội vã vào phòng tìm đồ trong thùng giấy.
Vừa động thủ tìm kiếm, cô liền muốn hôn mê. . . . . .
Trời ơi! Đây là những thứ gì vậy? Tất dây đeo, quần chữ T. . . . . . Càng tìm ở phía dưới thùng, càng làm người ta nhức đầu, cô phát hiện đúng là không có bộ quần áo "Đầy đủ" nào ở đây.
"Đã tìm được chưa?" Giọng nói của anh chợt vang lên ở sau lưng.
Làm Ân Đệ sợ đến nỗi vội vàng đứng lên, lưng của cô cũng trực tiếp đụng vào lồng ngực của anh.
Cô không thể động đậy. Bởi vì, tay của anh đã thuận thế ôm chặt lấy eo thon của cô, một cỗ mùi hương nam tính bao phủ lấy cô.
Anh mới vừa tắm xong thân thể còn mang theo hơi lạnh, nhưng cô lại cảm giác như bị phỏng.
Từ phía sau lưng vây lấy cô ôm chặt vào trong ngực, đầu cúi thấp xuống thả hơi thở ẫm nóng vào cổ cô, hơi thở ấm áp ở chỗ nhạy cảm của da thịt cô khiến nó giấy lên một hồi dậy sóng.
Nóng quá. . . . . . Ân Đệ có loại cảm giác cả người nóng ran.
Cô cảm giác anh vạch tóc của cô ra, môi của anh nhẹ nhàng hôn lên cổ của cô, thân thể của cô không tự chủ được khẽ run.
"Ân Ân. . . . . ." Anh nhẹ nhàng in lên dấu hôn trên cái cổ mảnh khảnh trắng noãn của cô, hai tay bắt đầu ở trên người cô di động.
Khi một cái tay của anh thăm dò vào trong vạt áo cô thì Ân Đệ bỗng chốc thức tỉnh, "Anh. . . . . ." Cô đang muốn nói.
Anh đã dùng tay xoay mặt của cô lại, hé miệng, trực tiếp đặt lên môi của cô, đầu lưỡi theo đó cũng đẩy vào.
Ân Đệ bị xoay người đột ngột nên không giữ được thăng bằng, cả người ngã xuống giường, kinh ngạc trợn tròn hai mắt, trừng mắt nhìn trần nhà.
Trong vòng ba giây, mơ hồ truyền đến tiếng cười của anh, khiến cho cô cuối cùng cũng hoàn hồn.
"Anh còn cười! Đều là tại anh!" Cô chợt ngồi thẳng dây, mở miệng liền mắng chửi người rồi.
Lại phát hiện anh không hề có cử động, chỉ là nhìn chòng chọc cô, thuận ttheo ánh mắt của anh, cô vội vã kéo vạt áo của mình lên, che kín phần ngực bị hở ra.
Nhưng một chỗ khác trên người cô lại có cảm giác hơi hơi lạnh. . . . . . Cô lặng lẽ khép lại bắp đùi, kẹp chặt cái quần lót kia, không muốn bị nhìn hết sạch.
Nhưng cô lại không biết động tác như vậy của mình, chính là ngu xuẩn đến cỡ nào, đối với Mạnh Đình đang bị bộc phát dục vọng mà nói, đây là khiêu khích tàn nhẫn đến cỡ nào —— khiêu khích lấy khát vọng của anh.
Mạnh Đình không chút kiêng kỵ nhìn vùng tam giác mê người đang hiện ra trước mắt.
Ân Đệ cảnh giác đưa tay kéo tà váy bên dưới , lúc ngẩng đầu lên lại phát hiện anh di chuyển địa điểm đóng quân, ánh mắt anh sang rức nhìn ngực của cô.
Anh dù bận vẫn nhưng vẫn ung dung nhìn đôi gò bồng đào khéo léo lại rất tròn của cô."Em nên ăn nhiều ập thêm một chút."
Đây là ý gì? Nói là cô không đủ đầy đặn? Một hồi nóng ran từ tai của cô tăng vọt lên.
"Anh. . . . . . Anh không biết xấu hổ!" Cô đỏ mặt mắng anh.
"Là miệng của em không đủ thành thực, thật ra thì trong lòng em cũng muốn đấy!"
"Anh nói bậy!"
"Anh không nói bậy, tại sao em không chứng minh đi?"
Cô nâng lên một khuôn mặt nhỏ bé quật cường, để cho cô nhìn thẳng vào trong mắt tràn đầy sủng ái của anh."Tôi chưa bao giờ nghĩ tới mình có thể như vậy. . . . . . Tôi chỉ là thuận theo cảm giác thôi."
"Vậy chắc chắn là các hạ tự phát tình thôi." Cô cố ý chọc phá càng khiến cho bầu không khí trở nên say mê.
"Động dục? Vậy rất tốt, có thể hướng mình đến người trong lòng mà động dục, đây cũng là một điều rất tuyệt vời ."
Thích? Ân Đệ cố gắng không để ình bị cái loại cảm giác ngọt ngào đó đánh cho đánh xỉu, "Anh đều dùng chiêu này với phụ nữ sao?"
"Anh chỉ muốn có một mình em, nếu như chiêu này hữu hiệu, anh sẽ cố gắng."
Hai mắt của anh híp lại, lúc Ân Đệ còn chưa kịp hiểu ý, cả người đã bị anh áp chế ở trên giường.
"Anh rất thích em." Hôn cô trước, anh khan giọng nói."Cho nên anh cũng vậy muốn em vì anh mà phát tình."
Những lời này giống như mang theo ma lực, khiến Ân Đệ cả người đêu rung động.
Cô không thể tiếp tục bỏ rơi nội tâm mừng như điên, vô luận là anh lời ngon tiếng ngọt, chính là anh vô cùng thân mật yêu thương, vào giờ khắc này, cô biết mình lại bị anh thuyết phục.
Nhưng . . . . . . Rất xấu hổ. Cô giống như con dê đang đợi làm thịt, mặc cho anh lột "Nửa món" quần áo còn sót lại trên người, cả người không mảnh vải che thân ngang dọc trên mặt giường.
Mà anh, liền nhảy qua cưỡi phía trên người cô, lấp lánh mà chống đỡ.
Ân Đệ xấu hổ muốn đưa tay lên che đi, lại bị anh một tay bắt được, chống lên phía trên đỉnh đầu cô.
Một tay kia của anh đi tới đôi gò bồng đào trần trụi của cô, đầu ngón tay thuận ttheo đường cong của nó di chuyển."Anh muốn chứng minh em cũng cùng một dạng với anh."
****************** ôi lại là đường phân cách.
"Em là xử nữ?" Anh ôm lấy cô thật chặt, thương tiếc vô hạn, "Nhịn một chút sẽ qua thôi ——"
Cô làm sao có thể nhịn được chứ? Hơn nữa anh lại còn dùng cái loại giọng hoài nghi này?"Bởi vì em là xử nữ, cho nên anh rất vui sao?" (giờ mà tôi nữa thì kì)
"Em còn là xử nữ điều đó chứng tỏ anh là người đàn ông đầu tiên của em, đương nhiên là anh rất vui rồi, nhưng quan trọng nhất, anh không thể dùng hết sức của mình rồi."
"Nói cái gì? Vậy nếu như em không phải...., có phải anh sẽ gét bỏ em hay không?" Con heo đất chết tiệt!
"Nếu em không phải xử nữ thì, vậy anh càng muốn ra sức, đảm bảo sẽ không để cho em thất vọng."
"Trời ạ! Làm sao anh có thể nói những câu không biết xấu hổ như vậy chứ? Cái gì mà không thất vọng chứ? Anh cho rằng em là một người phụ nữ tùy tiện sao?"
"Phải nói rằng em là một người phụ nữ thông minh nhất, bởi vì em đã chọn anh."
Ân Đệ không nhịn được lại bị anh chọc cười rồi.
Mạnh Đình hít một hơi, thân thể bắt đầu không kiên nhẫn ngọa nguậy, anh nhíu mày, mập mờ trầm giọng nói: "Em không phải đã quên trong thân thể của mình có nhiều hơn thứ chứ?"
"A! ?" Thì ra là cãi nhau, cũng là một loại biện pháp chậm rãi giảm đau đớn?
Cô gái này giật mình chợt nhớ ra, thật là đả thương người mà, anh ghé vào bên tai cô, lấy giọng nói rất sâu xa uy hiếp: "Tin tưởng anh, em tuyệt đối không có khả năng quên nữa đâu!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...