Ngay cả Diệp Tuệ Linh cũng không phát giác, Lâm Tử Vận một động tác hoặc ngôn ngữ đơn giản đã có thể dễ dàng ảnh hưởng tâm cảnh của nàng, bởi vì Lâm Tử Vận cố ý ngắt lời, Diệp Tuệ Linh không để tâm dì Lưu, hai người thoải mái khoái trá tới trước cửa nhà cha mẹ Diệp Tuệ Linh, Diệp Tuệ Linh bấm chuông.
Cửa được mở ra, một bà lão hòa ái sửng sốt một hồi, trên mặt rất nhanh nở nụ cười, thân thiết kêu lên: "Linh nhi đã về rồi, mau vào."
"Mẹ." Diệp Tuệ Linh kêu một tiếng, sau đó tránh ra kéo Lâm Tử Vận đến trước mặt bà, giới thiệu: "Đây là bằng hữu của con, Lâm Tử Vận."
"Dì Diệp, ngài khỏe chứ, quấy rầy ngài rồi."
Mẹ Diệp lúc này mới cẩn thận nhìn xem Lâm Tử Vận, đầu tiên liền có ấn tượng tốt, Lâm Tử Vận bộ dáng vốn đẹp, hơn nữa hôm nay còn ăn mặc trang trọng, mẹ Diệp tán dương: "Cô gái này cũng thật đẹp. Tử Vận phải không, mau vào, hoan nghênh hoan nghênh."
Lâm Tử Vận bởi vì quan hệ đặc thù, đã sớm nghe qua rất nhiều đánh giá, tốt có xấu có, cô sớm đã chết lặng, cái túi da kia, được khen xinh đẹp đối với cô mà nói thật là quen, cô cũng không có cảm giác gì, nhưng lúc này được khen, trong lòng lại rất vui vẻ, bởi vì đây là mẹ Diệp Tuệ Linh, là mẹ vợ tương lai, lần đầu tiên gặp mặt đã có ấn tượng tốt, cô tất nhiên là cao hứng.
Mẹ Diệp kêu hai người tiến vào, sau đó vừa đóng cửa vừa la lớn: "Lão Diệp a, Linh nhi cùng bằng hữu đến đây, ông đừng chơi cờ vua nữa, mau ra đây."
"Ai da... Linh nhi đã trở lại?"
Lâm Tử Vận nghe thấy gian trong truyền ra một thanh âm già nua nhưng lại rất có tinh thần, cô tò mò nhìn hướng kia, không biết cha Diệp là người thế nào đây? Chỉ chốc lát, một vị tiên sinh mang kính lão, vóc người cao gầy, rất giống giáo viên đi ra.
Cha Diệp thấy Lâm Tử Vận, tiếu a a chào hỏi: "Con chính là vị bằng hữu ngày hôm qua Linh nhi nói muốn dẫn trở về đi, mau vào tọa."
Cha Diệp tiếp đón Lâm Tử Vận đến sô pha ngồi, Lâm Tử Vận mỉm cười vừa phải cầm túi đồ trong tay phóng lên bàn, lễ phép nói: "Chú Diệp, dì Diệp, lần đầu tiên tới, đây là một chút tâm ý của con, biểu thị kính ý."
Lâm Tử Vận dùng giấy đỏ gói đồ, cho dù là vật gì, nhưng đóng gói tinh mỹ cũng không khó nhìn ra sự quý trọng, mẹ Diệp đi tới nhìn Lâm Tử Vận nói: "Ôi chao, ngại quá. Tử Vận phải không, con là bạn của Linh nhi, đã đến thì hãy xem đây là nhà, không cần khách khí như thế."
Cha Diệp phụ hoạ theo mẹ Diệp, hình ảnh lão phu lão thê kẻ xướng người hoạ, đối với Lâm Tử Vận mà nói có điểm xa lạ, nhưng lại thật ấm áp.
Lâm Tử Vận cùng Diệp Tuệ Linh ngồi xuống, cha Diệp nấu nước pha trà, hai vị lão nhân hỏi thăm Lâm Tử Vận, hỏi cô làm nghề gì, hỏi nhà cô ở đâu, hỏi thân nhân cô có những ai. Lâm Tử Vận im lặng nghe, nghiêm túc đáp, thái độ tốt đến không thể tốt hơn.
Khi biết được Lâm Tử Vận là luật sư thì hai vị lão nhân đều khen cô có tiền đồ, Lâm Tử Vận nhìn thoáng qua Diệp Tuệ Linh, thật khiêm tốn nói: "Con không có, Tuệ Linh tỷ tỷ mới là có tiền đồ."
Diệp Tuệ Linh đối Lâm Tử Vận ấn tượng đã đổi mới rất nhiều, không như dĩ vãng nơi chốn phòng bị Lâm Tử Vận, lúc này các nàng có thể như bạn tốt ở chung, nghe Lâm Tử Vận nói như vậy, Diệp Tuệ Linh nói: "Tôi đây cũng không dám so với cô, tôi chỉ là một kẻ làm công, thế nào so được với cô, tự mình mở sở sự vụ, làm một lão bản."
Lâm Tử Vận chỉ nói mình là một luật sư nhưng không có nói mình mở sở sự vụ, cha Diệp mẹ Diệp nghe được lại càng tán thưởng, ca tụng Lâm Tử Vận có tiền đồ tốt. Lúc Lâm Tử Vận bị hỏi trong nhà còn có ai, Lâm Tử Vận không biết đáp thế nào, tình huống của cô đặc thù, mặc dù được Tàng gia nuôi lớn, nhưng Tàng gia không có làm thủ tục nhận nuôi cô, cô cũng chưa nhập hộ khẩu Tàng gia, hơn nữa sau khi xây dựng sự nghiệp, lại không ở Tàng gia, vấn đề này đối với cô đích xác thật khó khăn. Tàng gia là người nhà, nhưng ý nghĩa đặc thù.
Diệp Tuệ Linh nhìn Lâm Tử Vận, thấy cô trầm mặc, tâm bỗng khó chịu, vì thế trách cứ cha Diệp mẹ Diệp: "Cha, mẹ, hỏi nhiều như vậy để làm chi, hai người định điều tra hộ khẩu người ta sao?"
Không ai hiểu con gái bằng mẹ, mẹ Diệp thấy Diệp Tuệ Linh hơi quái dị, hỏi Lâm Tử Vận là bình thường, cũng không có gì không đúng, Lâm Tử Vận là bạn Diệp Tuệ Linh, làm cha mẹ quan tâm một chút cũng rất bình thường, vì thế mẹ Diệp có điểm oán trách nói: "Cô gái trẻ này, có gì không thể hỏi, mẹ và cha con không phải là quan tâm sao? Phải không, Tử Vận?"
Lâm Tử Vận vừa rồi chỉ trầm tư mà thôi, cũng không có sầu não, cô đã sớm quen, nếu hối tiếc từ ai, cũng sẽ không đi tới bước này, thái độ của Diệp Tuệ Linh khiến cô giật mình, cô nhìn Diệp Tuệ Linh, biết chị ấy lo lắng mình không vui, ý thức được điểm này, Lâm Tử Vận thoáng chốc trong lòng giống như ăn mật, cực ngọt. Cô cười với Diệp Tuệ Linh, mê hoặc Diệp Tuệ Linh, Diệp Tuệ Linh cảm thấy nụ cười kia có chút đặc biệt, chẳng biết vì sao tim đập đột nhiên nhanh hơn một ít.
Lâm Tử Vận nói với mẹ Diệp: "Dì Diệp, ngài đừng trách Tuệ Linh tỷ tỷ, chị ấy chỉ lo lắng cho con mà thôi, kỳ thật con là cô nhi, cho nên..."
Lâm Tử Vận một vừa hai phải nói, không nói ra Tàng gia, bởi vì cô không biết cha Diệp mẹ Diệp có biết Thanh Liên Hội hay không, vì không khiến bọn họ có ấn tượng xấu, cho nên cô cần giữ lại.
Cha Diệp mẹ Diệp mới ý thức quả thật chính mình hỏi hơi quá, vì thế nhanh chóng an ủi Lâm Tử Vận vài câu, Lâm Tử Vận tỏ vẻ không có việc gì, xem biểu tình của bọn họ, như thế nào cảm giác bọn họ còn thương cảm hơn mình nhỉ?
Kế tiếp cha Diệp mẹ Diệp không mở miệng hỏi chuyện nhà Lâm Tử Vận nữa, bất quá bọn họ cũng rất là quan tâm nhân sinh đại sự của Lâm Tử Vận. Nghe hỏi vấn đề này, Diệp Tuệ Linh chẳng biết vì sao lại chột dạ, làm bộ như không nghe thấy nhìn nơi khác, mà Lâm Tử Vận theo bản năng nhìn Diệp Tuệ Linh một cái, liền bình tĩnh nói: "Dì Diệp, con chưa có bạn trai, người trong lòng thì có, nhưng đối phương không thích con."
Diệp Tuệ Linh nghe Lâm Tử Vận trả lời như vậy, thoáng chốc kinh hoảng, Lâm Tử Vận táo bạo, nàng kiến thức nhiều lắm, nàng thật đúng là sợ Lâm Tử Vận sẽ nói ra một ít lời kỳ quái, lại không dám rõ rệt nhắc nhở Lâm Tử Vận, đành phải dùng ánh mắt cảnh cáo Lâm Tử Vận.
Mẹ Diệp thở dài: "Chàng trai kia đích thực là không biết quý trọng, cô gái cao cường như con, hơn nữa còn có tiền đồ, như thế nào sẽ không thích đây? Hiện tại trong lòng con còn thích anh ta không, cho nên mới luôn luôn không tìm người khác?"
Người lớn tuổi luôn đặc biệt nhiệt tâm cùng bát quái, Diệp Tuệ Linh muốn đề tài này nhanh chóng đình chỉ, nhưng lòng hiếu kỳ của mẹ Diệp lại không giảm chút nào, siêng năng hỏi han.
Lâm Tử Vận biết Diệp Tuệ Linh đang nhìn mình, cô nhìn Diệp Tuệ Linh cười thâm ý, không để ý tới ánh mắt cảnh cáo kia, rất có bộ dáng hữu vấn tất đáp: "Trong lòng vẫn còn yêu thích chị ấy*, chẳng qua chuyện tình cảm không nên miễn cưỡng, con nói với chị ấy, sau này chỉ làm bằng hữu bình thường, nhìn chị ấy hạnh phúc, con cũng sẽ vui vẻ."
*ngôi thứ 3 trong tiếng Hoa, anh ấy/chị ấy đều phát âm như nhau
Cha Diệp mẹ Diệp nghe được những lời này, đại thán Lâm Tử Vận là một hài tử tốt, là một thanh niên tâm địa chất phác thiện lương, mà Diệp Tuệ Linh trong lòng trực tiếp hỗn loạn, nghe Lâm Tử Vận êm tai nói, cảm thụ này thật sự quá huyền diệu, có cảm động, có xấu hổ. Nàng biết đề tài này không thể tiếp tục nữa, vì thế nàng nhắc nhở mẹ Diệp: "Mẹ, sắp 11h30 rồi đó, hẳn là nên chuẩn bị cơm trưa đi?"
Mẹ Diệp nhìn đồng hồ, vừa đứng dậy vừa hướng Lâm Tử Vận nói: "Con xem, dì và con trò chuyện, hứng đến nỗi quên thời gian luôn, dì phải đi chuẩn bị cơm trưa. Tử Vận, con ở đây cùng lão Diệp trò chuyện đi, rất nhanh sẽ có đồ ăn."
Diệp Tuệ Linh ngồi an ổn, chỉ là Lâm Tử Vận lại ngượng ngùng tiếp tục ngồi, vội vàng đứng dậy, nói: "Dì Diệp, để con giúp dì."
Cha Diệp đưa tay ngăn lại nói: "Đừng, con ở đây tán gẫu một chút với ta một chút, để Linh nhi đi hỗ trợ là tốt rồi."
Mẹ Diệp đã đi vào phòng bếp, Diệp Tuệ Linh cũng đứng dậy nói: "Tử Vận, cô tâm sự với cha tôi đi." Diệp Tuệ Linh tuy rằng ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng mà ánh mắt của nàng lại cảnh cáo Lâm Tử Vận, ngàn vạn lần không nên nói lung tung. Mà thật thần kỳ, Lâm Tử Vận thế nhưng đọc hiểu ý nàng, cô mỉm cười, ánh mắt ý bảo Diệp Tuệ Linh yên tâm.
Lâm Tử Vận nhìn Diệp Tuệ Linh rời đi, trong lòng âm thầm cao hứng, các nàng có thể dùng ánh mắt trao đổi rồi.
Diệp Tuệ Linh tiến vào phòng bếp, một bên giúp mẹ Diệp rửa rau một bên quan tâm nói: "Mẹ, gần đây mẹ và cha có khỏe không?"
"Cuộc sống không có gánh nặng, cũng không có chuyện gì đặc biệt đáng giá lo lắng, có thể có cái gì không tốt." Mẹ Diệp trả lời, trầm mặc một hồi, sau đó tiếp tục nói: "Linh nhi, dì Lưu cách vách hai ngày này..."
Diệp Tuệ Linh nghe hai chữ "dì Lưu", sắc mặt liền trầm xuống, không kiên nhẫn nhíu nhíu mày: "Mẹ, mẹ đừng nói nữa, con vừa gặp được bà ta dưới lầu. Mẹ! Con nói rồi, việc này hai người đừng quan tâm, con tự có chừng mực."
Không khí hoà thuận đột nhiên trở nên ngột ngạt, mẹ Diệp trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng: "Linh nhi, mẹ đây không phải là lo lắng con thôi? Ai da... Mẹ và cha đến bây giờ đều không rõ, lúc trước hảo hảo, mâu thuẫn gì cũng không có, vì sao con lại đột nhiên muốn ly hôn..."
Diệp Tuệ Linh cúi đầu rửa rau, nàng thật hy vọng lúc này có thể bịt chặt lỗ tai, việc này nàng một chút cũng không muốn nghe. Vừa vặn, cửa bếp đột nhiên truyền đến một thanh âm: "Dì Diệp, có cần con hỗ trợ không?"
Thanh âm này đối với Diệp Tuệ Linh mà nói, giống như âm thanh thiên nhiên, nàng quay đầu nhìn, liền thấy Lâm Tử Vận cười khanh khách đứng đó. Mẹ Diệp cũng ngừng lại, trước mặt người ngoài không thể tiếp tục cùng Diệp Tuệ Linh nói chuyện, bà nói với Lâm Tử Vận: "Đứa nhỏ này, con là khách, sao dì lại không biết xấu hổ muốn con động thủ cơ chứ?"
"Không có chuyện gì, con là người không chịu ngồi yên." Lâm Tử Vận không khỏi phân trần, vén tay áo lên đi đến bên cạnh Diệp Tuệ Linh, giúp nàng rửa rau. Lúc này Diệp Tuệ Linh và Lâm Tử Vận rất gần, may mắn mình mang Lâm Tử Vận trở về, bằng không cũng không biết bị mẹ lải nhải bao lâu, không biết Lâm Tử Vận có phải đặc biệt đến cứu mình không a, Diệp Tuệ Linh cảm kích.
Bởi vì Diệp Tuệ Linh cuối tuần nghỉ phép mới trở về một lần, mẹ Diệp cũng hiểu biết con gái của mình, biết nàng không giỏi việc nhà, cho nên món ăn đều đặc biệt phong phú, chính là vì cấp Diệp Tuệ Linh bổ sung dinh dưỡng. Cơm trưa bốn người ăn, không khí thật hòa hợp, Diệp Tuệ Linh im lặng, mẹ Diệp cùng cha Diệp thì không ngừng kêu gọi Lâm Tử Vận dùng bữa đi. Trường hợp như vậy ở gia đình bình thường thật thông thường, nhưng là đối với Lâm Tử Vận cũng rất khó có được.
Ăn cơm trưa xong, Lâm Tử Vận muốn giúp đỡ thu thập, mẹ Diệp ngăn đón đều ngăn không được, nhìn thấy Lâm Tử Vận lưu loát nhanh nhẹn, nói: "Tử Vận thật là một hài tử tốt, nếu Linh nhi chúng ta có thể sánh bằng một nửa thì tốt quá." Nói xong, bỗng nhiên giúp Diệp Tuệ Linh giải vây: "Bất quá cũng trách dì cùng lão Diệp, chỉ có một đứa con gái, trước đây để nó hư hỏng."
Diệp Tuệ Linh quẫn bách, bất đắc dĩ kéo dài âm thanh, kêu một tiếng: "Mẹ ~~!"
Lâm Tử Vận vui tươi hớn hở nhìn Diệp Tuệ Linh, phát hiện một mặt khác của Diệp Tuệ Linh nữa, Diệp Tuệ Linh luôn luôn lãnh mạc, tư thái làm nũng thật sự là quá khó gặp, Lâm Tử Vận cảm thấy chuyến đi hôm nay không hề tệ. Lâm Tử Vận mỉm cười nói với mẹ Diệp: "Tuệ Linh tỷ tỷ là người làm đại sự, những chuyện nhỏ nhặt này để con làm là được rồi ạ."
"Làm đại sự gì a, còn không phải là làm công sao? Linh nhi không sánh bằng con, tự mở sở sự vụ, mình thì làm lão bản." Mẹ Diệp khiêm tốn. Có lẽ là do tâm tình, mẹ Diệp không có nghe ra thành phần quái dị trong lời Lâm Tử Vận nói, nhưng Diệp Tuệ Linh lại đỏ mặt, nàng nghe Lâm Tử Vận nói, sao giống như "chị cày ruộng còn em canh cửi"? Nếu chỉ có hai người ở chung, Diệp Tuệ Linh không đến mức phản ứng lớn như vậy, nhưng lúc này lại là ở trước mặt cha mẹ, cảm giác kia giống như chính mình yêu đương vụng trộm bị bắt gặp.
Diệp Tuệ Linh cũng không xác định Lâm Tử Vận có phải cố ý hay không, có lẽ bởi vì chính mình hiểu lầm, nàng cũng không biết đáp lại thế nào, vì thế cúi đầu thu dọn, giả vờ không hề nghe thấy.
Chờ rửa xong bát đĩa, bốn người lại ngồi trên ghế sa lon, mẹ Diệp cắt một chút hoa quả đi ra, ý vị kêu gọi Lâm Tử Vận, xem ra bà đối Lâm Tử Vận ấn tượng đích xác không tồi.
Lâm Tử Vận im lặng ngồi một hồi, cảm giác không biết nói cái gì nữa, vì thế nhãn cầu linh động vòng vo vài cái, sau đó nói với cha Diệp: "Chú Diệp à, con nghe dì Diệp nói ngài thích nghiên cứu cờ vua?"
Vừa nghe đến cờ vua, cha Diệp liền sáng mắt, vội hỏi Lâm Tử Vận: "Đúng. Như thế nào? Tử Vận cũng biết chơi à?"
Lâm Tử Vận cười nói: "Vâng ạ, trước kia con có học qua, chỉ là học nghệ không tinh, hơn nữa đã lâu cũng không đùa nghịch qua."
"A?" Cha Diệp bình thường mỗi ngày đi ra ngoài cùng bạn đánh cờ, hôm nay bởi vì Diệp Tuệ Linh trở về, cho nên đành phải ở nhà, lúc này tâm ông đang ngứa nghe Lâm Tử Vận nói là biết chơi cờ, ông lập tức muốn thách đấu cho thoả cơn nghiện, vì thế nói: "Nếu không chúng ta đấu mấy ván?"
"Tốt." Lâm Tử Vận vui vẻ đáp ứng, cô đang có ý đó, cần một người hợp ý là phương thức tốt nhất, đạo lý này Lâm Tử Vận hiểu được. Cha Diệp thấy Lâm Tử Vận đáp ứng, liền bật người đứng lên, vừa đi về phòng vừa hướng Lâm Tử Vận nói: "Rất tốt, con chờ một chút, ta phải đi lấy gia hỏa ra."
Diệp Tuệ Linh hoài nghi nhìn Lâm Tử Vận, hỏi: "Tử Vận, cô thật sự biết chơi cờ vua?"
Lâm Tử Vận đương nhiên nói: "Đúng nha, tôi biết, chẳng lẽ Tuệ Linh tỷ tỷ không tin?"
Diệp Tuệ Linh trước kia không thấy qua, hơn nữa Lâm Tử Vận bề ngoài quá mức phóng đãng, rất khó tưởng tượng cô còn biết chơi cờ vua a. Diệp Tuệ Linh thành thật đáp: "Ừ... Có chút hoài nghi."
Lâm Tử Vận chu miệng, bộ dạng có điểm không phục: "Vậy hãy chờ xem, chị sẽ biết nhanh thôi!"
...
Diệp Tuệ Linh cùng Lâm Tử Vận trao đổi như chỗ không người, mẹ Diệp ở một bên yên lặng nhìn trong lòng bà thở dài: Lâm Tử Vận và Linh nhi cảm tình rất tốt, vị bằng hữu này thật ra không tồi, đáng giá thâm giao.
Mẹ Diệp biết tính cách của con gái mình, Diệp Tuệ Linh bằng hữu không ít, nhưng bởi vì trời sinh lãnh đạm, cho nên thâm giao cũng không có mấy người.
Cha Diệp xuất ra bàn cờ, ngồi đối diện Lâm Tử Vận, khai chiến. Lâm Tử Vận đích xác là biết chơi cờ vua, trước kia cô theo Tàng Thiên Hải học. Tàng Thiên Hải người này rất là thú vị, hắn dạy đạo lý cho tới bây giờ không phải chỉ nói suông, hắn thích thông qua ví dụ sinh động để phân tích cho đối phương nghe. Lâm Tử Vận học được rất nhiều cách đối nhân xử thế, đó là lúc cùng Tàng Thiên Hải học cờ vua.
Khi chơi cờ, Lâm Tử Vận thoáng như thay đổi thành con người khác, mắt lộ ra vẻ suy tư, diễn cảm nghiêm túc, ngẫu nhiên còn nhíu lại mày. Diệp Tuệ Linh chú ý tới điểm này, Lâm Tử Vận như vậy nàng trước kia chưa bao giờ thấy qua, Lâm Tử Vận ở trước mặt nàng luôn vui vẻ luôn ôn nhu mỉm cười, cho Diệp Tuệ Linh ấn tượng chính là, Lâm Tử Vận người này hình như chưa bao giờ có lúc không vui.
Trong lúc nhất thời Diệp Tuệ Linh nhìn Lâm Tử Vận, thế nhưng ngây người. Mẹ Diệp thấy ly của Lâm Tử Vận trống không, kêu Diệp Tuệ Linh đi rót nước, kêu vài tiếng lại không nghe trả lời, vì thế bà đề cao âm lượng, nói: "Linh nhi, con nhìn Tử Vận sững sờ làm gì, đi rót nước thêm cho Tử Vận đi."
Một câu bừng tỉnh hai người đang tự đắm chìm, Lâm Tử Vận ngẩng đầu nhìn Diệp Tuệ Linh, ánh mắt vừa vặn đụng nhau, Diệp Tuệ Linh xấu hổ không thôi, nàng cũng không biết mình mơ hồ cái gì, mặt hơi đỏ lên. Mà Lâm Tử Vận chính là sửng sốt một hồi, sau đó đối Diệp Tuệ Linh lộ ra một nụ cười khả ái, đổi lại từ đơn giản để hình dung, thì phải là "quyến rũ", nháy mắt một cái, ánh mắt tỏa sáng.
"A... Nha." Diệp Tuệ Linh cảm thấy mình bị giật điện, nhanh chóng cầm lấy ly nước của Lâm Tử Vận chạy trốn.
Lâm Tử Vận tuy nói học nghệ không tinh, nhưng cô đã theo chân Tàng Thiên Hải học 8 năm, Tàng Thiên Hải người này rất cố chấp, mặc kệ chuyện gì đều giống nhau, hoặc là hắn không làm, hoặc là phải làm đến tốt nhất. Cho nên Lâm Tử Vận kỳ lực cũng sẽ không thấp, cùng cha Diệp so chiêu, trong lúc đó nhưng thật ra có thắng có thua, thực lực sàn sàn ngang nhau.
"Tử Vận, người dạy con chơi cờ năng lực không thấp đi, ta đây chơi mười mấy năm đều sắp không sánh bằng con." Cha Diệp lại thua một ván, cảm thán nói.
Lâm Tử Vận nghiêm túc nghĩ một chút, hồi đáp: "Chú Diệp, người dạy cờ, năng lực đến mức nào thì con không biết, con chỉ biết là ông ấy chưa từng thua ai."
"Nha. Người dạy cờ cho con, hẳn là một vị trưởng bối rất chiếu cố con đi, kỳ thật dạy cờ vua, nếu không thật sự quan tâm một người, không ai sẽ vui vẻ đi làm cả. Trước kia ta cũng muốn dạy Linh nhi, nhưng đáng tiếc Linh nhi nó không có hứng thú." Cha Diệp nói như vậy, hắn chơi cờ vua cũng lâu lắm rồi, cho nên tràn đầy cảm xúc, dạy một người chơi cờ, thật sự chỉ có đối đãi vãn bối mình thích mới có thể kiên nhẫn.
Lâm Tử Vận nhếch miệng: "Vâng, ông ấy là một trưởng bối đối xử với con rất tốt, ông ấy dạy con rất nhiều đạo lý, cũng trợ giúp con rất nhiều, nếu không có ông ấy, con cũng không biết mình bây giờ là bộ dáng gì nữa, mà con dám khẳng định, nếu không có sự giúp đỡ cùng dạy bảo của ông ấy, con tuyệt đối sẽ không tốt hơn hiện tại."
Diệp Tuệ Linh yên lặng nghe, nàng tưởng tượng liền đoán được, Lâm Tử Vận nói người kia nhất định là Tàng Thiên Hải, nàng xem Lâm Tử Vận một hồi, chuyển đầu, tầm mắt xuyên thấu qua ban công, nhíu mi suy nghĩ gì đó.
Bởi vì lo lắng cha Diệp mẹ Diệp cần nghỉ trưa, cho nên Lâm Tử Vận cũng không thể quấy rầy lâu, gần 2h30 cô liền cáo từ, Diệp Tuệ Linh cũng nói cần Lâm Tử Vận cùng đi. Mẹ Diệp thành tâm giữ lại nói: "Đừng đi vội, hai đứa ở lại ăn cơm chiều đi."
Lâm Tử Vận lấy lý do còn có một số việc phải xử lý, cha Diệp mẹ Diệp không giữ cô lại nữa, chỉ theo sát Lâm Tử Vận mời cô lần sau lại đến.
Diệp Tuệ Linh và Lâm Tử Vận đi ra cửa liền cáo biệt lẫn nhau, đều tự ngồi vào trong xe của mình, một trước một sau ly khai chung cư nơi cha Diệp mẹ Diệp ở.
Diệp Tuệ Linh trên đường trở về đã nghĩ, hôm nay bởi vì Lâm Tử Vận, mình không cần giống dĩ vãng chịu đựng mẹ lải nhải, cũng rất là vui vẻ, xem ra dẫn Lâm Tử Vận trở về quả nhiên là đúng. Lâm Tử Vận người nọ... Kỳ thật cũng rất tốt.
Lâm Tử Vận thắng lợi mỉm cười lái xe, âm thầm cao hứng thu hoạch hôm nay, quan hệ giữa mình và Diệp Tuệ Linh lại tiến thêm một bước, tuy rằng hiện tại còn chưa rõ ràng nhưng coi như là khởi đầu phi thường tốt, cảnh đẹp ý vui. Xem ra... Mình cần phải tiếp tục cố gắng.
Tự dưng thấy thích chương này dã man luôn í :3 ai đồng quan điểm nào :3
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...