Bé Thụ Khiếm Thính Quyết Định Buông Xuôi Bỗng Được Yêu Thương


Gần Bắc Đại có một bệnh viện, dạo này lại đang là mùa cúm, tuy Kỷ Nguyễn sốt không quá cao nhưng sức đề kháng yếu, Cố Tu Nghĩa sợ rằng đến đó nhiều người qua lại khiến cậu lây bệnh nặng hơn, do dự một lát lại vòng xe đi xa chút, mang Kỷ Nguyễn đến bệnh viện tư nhân của nhà mình.
Trong phòng bệnh VIP yên ắng, Kỷ Nguyễn vừa mới lấy máu, một tay đè lên miếng bông nhỏ cầm máu, uể oải dựa trên sô pha.
Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, Lý Tuy An đặc biệt chạy từ tầng 3 xuống hóng chuyện, nhìn thấy Kỷ Nguyễn vẻ mặt tiều tụy.
"Sao lại bệnh rồi, Tiểu Nguyễn?"
Cố Tu Nghĩa pha một cốc nước đường, một bên thay Kỷ Nguyễn giữ bông, một bên nhét cốc nước vào tay cậu: "Uống một chút."
Kỷ Nguyễn nhấc mí mắt lên, cầm lấy cốc nước: "Bác sĩ Lý, xin chào, lại gặp rồi."
Lý Tuy An nhìn biểu tình của Kỷ Nguyễn mà bật cười, cậu nhóc hiển nhiên không hề muốn gặp hắn ở nơi này, gương mặt tràn đầy u oán.
Cố Tu Nghĩa không thèm cho một ánh mắt, vỗ đỉnh đầu Kỷ Nguyễn: "Kệ cậu ta, uống nước đi...!Còn thấy choáng đầu không?"
Kỷ Nguyễn hít hít cái mũi, "Ổn hơn rồi, chỉ là mệt mỏi thôi."
Lỷ Tuy An bước hai bước tới gần xem Kỷ Nguyễn, kêu một tiếng: "Chỉ số tiểu cầu vẫn không tăng lên chút nào sao?"
Một mũi kim lấy máu mà có thể lâu lành như vậy, miếng bông đã thấm đỏ hồng một mảng rồi.
Cố Tu Nghĩa cuối cùng cũng liếc mắt nhìn hắn một cái: "Cậu chạy từ khoa tai mũi họng tới đây làm gì?"
Lý Tuy An vỗ lên chiếc áo blouse trắng trên người: "Đương nhiên là tới thăm hỏi bệnh nhân cũ rồi, sốt cao cũng có thể ảnh hưởng đến tai."
Cố Tu Nghĩa nghe thế liền trầm mặc hai giây, gọi y tá tìm băng dán y tế để giữ bông, hỏi Lý Tuy An: "Cần đến chỗ cậu kiểm tra sao?"
"Tạm thời thì không cần," Lý Tuy An xua tay, "Tôi hỏi cậu ấy mấy câu trước."
Cố Tu Nghĩa nhường chỗ cho hắn.
Lý Tuy An kéo một chiếc ghế ngồi xuống trước mặt Kỷ Nguyễn, bàn tay sờ phía sau tai cậu, chạm đến nơi được cấy ốc tai điện tử.
"Đau không? Chỗ này bên dưới có từng cảm thấy đau đớn hoặc là có cảm giác co rút không?"
"Không đau, ừm...!thật ra có lúc sẽ cảm thấy hơi đau đầu, nhưng lỗ tai thì không có cảm giác gì."
"Ù tai thì sao? Hoặc là nghe thấy có âm thanh lạo xạo nhỏ trong tai?"
Kỷ Nguyễn nhấp môi cẩn thận cảm nhận, lắc đầu: "Không có, nghe được rất rõ ràng."
"Được rồi, không sao." Lý Tuy An ngồi dậy, nhìn về phía Cố Tu Nghĩa: "Không cần phải làm kiểm tra sâu, vấn đề không lớn."
Cố Tu Nghĩa lấy đi cốc nước trống không trong tay Kỷ Nguyễn, hỏi: "Vậy sao lần trước em ấy lại đau dữ dội như vậy?"
Lý Tuy An cười: "Đừng lo lắng quá, không phải mỗi lần sốt đều sẽ đau thần kinh, lần trước hẳn là do nhiệt độ quá cao nên mới tác động nghiêm trọng như vậy."
Có tiếng gõ bên ngoài cửa phòng bệnh, một vị bác sĩ dáng người hơi mập cầm báo cáo xét nghiệm đi vào, nhìn thấy Lý Tuy An liền ngạc nhiên: "Lão Lý cũng ở đây hả?"
Lý Tuy An gật đầu chào hỏi: "Tới xem bạn."
Bác sĩ vui vẻ cười hớn hở: "Vừa đúng lúc, buổi tối cùng nhau ăn cơm đi, phía đối diện có một quán lẩu mới khai trương."
"Được."
Vị bác sĩ nói xong nhìn về phía Cố Tu Nghĩa, khôi phục lại thái độ chuyên nghiệp.
"Cố tổng, người nhà anh không có việc gì, chỉ là cảm cúm, cũng không phải virus, do cơ thể mệt mỏi lại nhiễm lạnh, sức khỏe yếu nên mới sốt cao như vậy."
Cố Tu Nghĩa gật đầu, hỏi: "Cảm ơn, cần nằm viện sao?"
"Hả? Không cần." Vị bác sĩ phúc hậu cười nói: "Bạn nhỏ đang tuổi phát triển, uống thuốc xong ngủ một giấc là khỏi thôi."
Bác sĩ nhìn phiếu xét nghiệm, trầm ngâm nói: "Chỉ có điều, xét đến tình huống đặc biệt của bạn nhỏ nhà anh, tôi đề nghị vẫn nên tiêm một mũi hạ sốt để có thể nhanh chóng hạ nhiệt, đề phòng nếu uống thuốc mà không có hiệu quả sẽ ảnh hưởng đến tai, lại phiền phức đi thêm một chuyến đến khoa tai mũi họng."
Cố Tu Nghĩa cũng cảm thấy nên để Kỷ Nguyễn hạ sốt càng nhanh càng tốt, đi về phía Kỷ Nguyễn hỏi: "Vậy tiêm nhé?"

Một cánh tay Kỷ Nguyễn vừa bị đâm một kim, mất vài giọt máu, lúc này cũng chẳng ngại thêm chút nữa, bèn gật đầu: "Được."
"Tiêm hạ sốt thường là tiêm ở cánh tay hoặc là mông, hai người xem xem muốn tiêm chỗ nào?" Bác sĩ vỗ tay đưa cho bọn họ lựa chọn.
"Phần lớn mọi người sẽ chọn tiêm ở mông," Lý Tuy An đứng ngoài không ngại xem chuyện vui: "Mông có nhiều cơ bắp hơn, tiêm sẽ không đau nhiều, nhìn tay Kỷ Nguyễn xem, chẳng có tí thịt nào."
Hắn dùng giọng điệu như hù dọa con nít, nhìn về phía Kỷ Nguyễn: "Tiêm cánh tay sẽ rất rất rất đau nha."
"Đừng có dọa em ấy." Cố Tu Nghĩa ngăn hắn ta lại.
Lại nghĩ đến cái eo nhỏ dùng một bàn tay cũng có thể nắm hết của Kỷ Nguyễn, nhìn từ trên xuống dưới cũng không hơn nhau được hai lạng thịt, hắn nhíu mày: "Cơ bắp ở mông cũng không thể nào nhiều hơn được."
?
Kỷ Nguyễn hoài nghi mình nghe nhầm: "Anh là đang nói mông tôi lép sao?"
Lý Tuy An phụt một tiếng cười lớn.
Cố Tu Nghĩa hoàn toàn không có ý này: "......?"
Nhìn thấy đôi mắt mở to kinh ngạc không thể tin được, nhất thời nghẹn lời không nói được câu nào.
Đứa nhỏ này nghĩ cái gì đâu?
"Đương nhiên không phải, tôi......"
Cố Tu Nghĩa lại nói không ra lời.
Đôi mắt nhỏ của Kỷ Nguyễn có sức sát thương thực lớn, hai quầng thâm treo dưới mắt, đôi môi khô nứt, gương mặt tiều tụy, nhưng vẫn vô cùng nỗ lực lấy lại tôn nghiêm cho cái mông của mình.
Cố Tu Nghĩa thở dài, hết sức thỏa hiệp nhượng bộ: "Được được, của em rất nhiều cơ bắp."
Kỷ Nguyễn: "?!"
Lý Tuy An lại cười lớn hơn nữa.
Kỷ Nguyễn lập tức đưa ra quyết định, nhìn về phía bác sĩ: "Làm phiền chú, cháu tiêm ở mông."
Bác sĩ cũng vui vẻ mừng rỡ: "Được được được, đi theo tôi ha ha ha ha ——"
Mãi đến khi cửa phòng bệnh đóng lại phía sau, Lý Tuy An vẫn còn đang cười đến mức không đứng thẳng nổi.
Cố Tu Nghĩa im lặng cách xa hắn, đứng ôm cánh tay tựa trên khung cửa phòng, cứ như đang nhìn một thằng ngốc: "Cậu rốt cuộc cười cái gì?"
Lý Tuy An ấn lên khối cơ bụng đau nhức vì cười, choàng tay lên vai Cố Tu Nghĩa: "Thật thú vị."
Cố Tu Nghĩa mặt không biểu tình hất cánh tay hắn ra: "Kỷ Nguyễn đúng là một bạn nhỏ thú vị."
"Tôi nói là cậu thú vị!" Lý Tuy An cười lớn đập một cái lên ngực Cố Tu Nghĩa, nụ cười dần dần trở nên bí hiểm: "Cách cậu và Kỷ Nguyễn ở chung rất thú vị."
Cố Tu Nghĩa lạnh nhạt đối mắt nhìn hắn tự biên tự diễn: "Ừ."
Lý Tuy An thực sự cảm thấy rất thú vị.
Lúc đầu còn tưởng rằng bạn nhỏ kia sẽ không chống lại được với sức hút của Cố Tu Nghĩa, làm hại hắn cảm thấy lão Cố tội ác tày trời, còn đồng cảm với Kỷ Nguyễn một đoạn thời gian.
Không nghĩ tới, nhìn tình hình gần nhất, rõ ràng lão Cố mới là vế phía trước.
Lý Tuy An bĩu môi, cũng không định nhắc nhở Cố Tu Nghĩa, cái người này đúng là nên cho hắn nếm thử cái gọi là đau khổ trong tình yêu.
"Hôm qua cậu không tới tiệc sinh nhật của lão Đoàn, không biết là đã bỏ lỡ cái gì đâu." Lý Tuy An thay đổi đề tài.
Cố Tu Nghĩa sửa sang lại cổ áo: "Lại làm sao vậy?"
"Cũng không phải chuyện gì lớn," Lý Tuy An thổn thức: "Là lại tỏ tình thất bại."
Cố Tu Nghĩa nhăn mi nghĩ: "Vẫn là cái người họ Lâm gì kia..., cuối cùng cũng cự tuyệt?"
"Lâm Thanh, không đâu," Lý Tuy An nói: "Không đồng ý cũng không cự tuyệt, nói là còn có điều băn khoăn, nhưng lại không nói là gì...!Hừ, lão Đoàn cứ như bị bỏ bùa vậy."

Cố Tu Nghĩa kéo khóe miệng, không bình luận thêm.
Lý Tuy An bỗng nghĩ đến cái gì, lại nói: "Đúng rồi, hình như cậu ta học cùng trường với Kỷ Nguyễn."
Cố Tu Nghĩa lúc này mới nhìn về phía Lý Tuy An.
"Nghe nói còn là học trò của một nghệ nhân thêu Hán phục, sinh viên trường danh tiếng lại còn làm nghệ thuật, chắc là có chút kiêu ngạo muốn làm cao đi...!Mà khoan, không, không đúng...."
Lý Tuy An tự nói lại tự lắc đầu phủ định chính mình: "Bảo bối nhỏ nhà cậu kia cũng là người giỏi giang, nhưng đâu có như vậy..."
Tiếng cửa phòng mở ra, Lý Tuy An còn đang muốn nói tiếp, mà giây tiếp theo đã không thấy bóng dáng của Cố Tu Nghĩa.
Lý Tuy An: "......"
Quả nhiên chỉ có bảo bối bé nhỏ trong kia mới là quan trọng nhất.
Kỷ Nguyễn kéo quần lên, ngây ngốc xoa cánh mông đau nhức, chẳng lẽ mông cậu thật sự không có tí cơ bắp nào sao, đau quá mà huhu...
Cố Tu Nghĩa bước vào nhìn thấy gương mặt đau khổ chít chít meo meo của Kỷ Nguyễn liền biết cậu đang nghĩ gì, đi đến gần xoa khuôn mặt, đỡ cậu đứng lên, làm như vô tình hỏi: "Thế nào, không đau phải không?"
Cái tay che mông của Kỷ Nguyễn cứng đờ, chậm rãi rời đi, ra vẻ nhẹ nhàng: "Đương nhiên, hoàn toàn không có cảm giác."
Cố Tu Nghĩa quay đầu đi nén cười: "Vậy là tốt rồi, về nhà thôi."
Bác sĩ dặn dò thêm: "Tiêm mũi này xong có khả năng sẽ cảm thấy mệt mỏi rã rời, trở về ngủ một giấc, nhiệt độ hạ xuống là không còn gì đáng lo nữa."
- ---------------------
Hãy đọc tại wattpad @hoameei
- --------------------
Kỷ Nguyễn cảm thấy thể chất của mình có lẽ thật sự mẫn cảm, chỉ là tiêm ở mông một cái mà ở trên xe đứng ngồi không yên, về nhà nằm ngủ cũng không thoải mái.
Cuối cùng vẫn phải nhờ Cố Tu Nghĩa lấy cho cậu một cái túi chườm nóng.
Trước nay Kỷ Nguyễn chưa từng nghe nói qua tiêm mông xong chườm nóng, mặt mũi đỏ bừng, cầm túi ấm mà không phản ứng.
Cố Tu Nghĩa còn đang cười, hỏi cậu: "Sao thế, muốn tôi giúp em đắp sao?"
Kỷ Nguyễn run lên, rụt đầu vào trong chăn, che khuất mặt nói: "Không cần, cảm ơn anh, anh đi ra ngoài đi tôi muốn ngủ."
Cố Tu Nghĩa buồn cười, cũng không trêu cậu nữa, nhẹ nhàng rời đi.
Tuy rằng xấu hổ, nhưng chườm nóng đúng thật có hiệu quả, thuốc hạ sốt cũng bắt đầu hoạt động, Kỷ Nguyễn mơ màng ngủ lúc nào không hay.
Lúc tỉnh lại không biết đã mấy giờ, mông không đau, người cũng nhẹ nhàng khoan khoái, chỉ là không có sức lực.
Kỷ Nguyễn nhắm mắt tỉnh táo lại, điều khiển đầu giường nâng cao chút, cầm di động mở lên.
Đã là giờ ăn cơm tối rồi, Hàn Tiểu Lâm gửi cho cậu rất nhiều tin nhắn.
Kỷ Nguyễn kéo chăn qua bả vai, che miệng khẽ ho vài tiếng, nhấn mở khung chat.
[ Đỉnh nha đỉnh nha! Tớ nhìn thấy bức tranh bọn cậu vẽ rồi, thật sự mẹ nó đẹp! ]
[ Lúc trước thấy cậu vẽ mấy tập giấy, nhìn lung tung rối loạn, ai ngờ kết hợp lại thành một bức tranh đồ sộ như vậy! ]
[ Thằng nhóc Lý Ngộ kia cứ liên mồm đòi nhận cậu làm sư phụ, một người học vẽ lại đi bái sư với người khoa văn,cậu ta không biết xấu hổ sao ]
Hàn Tiểu Lâm nói chuyện vẫn luôn rất sinh động, chỉ qua con chữ thôi cũng có thể cảm nhận cảm xúc mãnh liệt.


Kỷ Nguyễn cười rộ lên, mở voice chat: "Là mọi người cùng nhau vẽ, đàn chị đàn anh trong câu lạc bộ mới là vẽ phần nhiều."
Cậu kéo xuống đọc tiếp.
[ Tớ đọc trên mạng, tin tức cũng hot rồi, mọi người đều biết mấy người các cậu không phải dân vẽ chuyên nghiệp, khen Bắc Đại chúng ta nhiều nhân tài, làm tớ cười chết...!]
[Nghe nói trong phòng triển lãm chẳng có mấy người đến, tất cả đều tụ tập ở hành lang xem tranh, cuối cùng bảo vệ phải tới giải tán đám đông, hi vọng mọi người cũng đi vào bên trong nhìn một cái hahaha...]
[ Đúng rồi, cậu ở đâu thế, sao không thấy người? ]
[ Kỷ Nguyễn? ]
[ Kỷ Nguyễn cậu còn sống không? ]
[ Sống hay chết thì cũng phải kêu một tiếng xem! ]
Kỷ Nguyễn bị cậu ta chọc cười ha ha, trả lời lại: "Tớ hơi sốt, giờ đã về nhà rồi, còn sống."
Tin nhắn vừa được gửi đi thì Cố Tu Nghĩa mở cửa bước vào phòng, trong tay bưng một bát cháo.
"Vừa tỉnh dậy đã vui vậy sao?" Cố Tu Nghĩa mở đèn lên.
Kỷ Nguyễn tắt điện thoại, nụ cười vẫn còn trên mặt, có lẽ vì đang bị bệnh, cả người mềm oặt: "Hàn Tiểu Lâm không thấy tôi nên hỏi đang ở đâu."
Cố Tu Nghĩa đặt bát cháo trên bàn nhỏ cạnh giường, duỗi tay sờ sán Kỷ Nguyễn, nhiệt độ đã hạ xuống nhiều.
" Ăn chút cháo đi, dì Triệu còn bỏ thêm thịt băm, hương vị không tồi."
Kỷ Nguyễn đã sớm ngửi thấy mùi thơm, chống người ngồi thẳng dậy, từ từ ăn.
Cố Tu Nghĩa ngồi xuống mép giường, ôm cánh tay nghĩ: "Kỷ Nguyễn, muốn thương lượng với em chuyện này."
"Ừm?" Kỷ Nguyễn giương mắt, ý bảo hắn tiếp tục.
Cố Tu Nghĩa vuốt thẳng lại mái tóc cho cậu, chậm rãi nói: "Gần đây dịch cúm nhiều, sức đề kháng của em lại yếu, hay là học kỳ này tạm thời dọn về nhà ở?"
Kỷ Nguyễn chậm rì rì ăn cháo, cảm thấy lời này cũng có lý: "Nhưng mà, sắp đến lúc thi cuối kỳ phải ôn tập."
"Lúc này không phải kết thúc học kỳ sao, vừa lúc có thể ở nhà ôn tập?" Cố Tu Nghĩa nói: "Hôm thi cuối kỳ tôi lại đưa em đến trường là được."
"Tôi...!khụ khụ..." Kỷ Nguyễn suy nghĩ một lúc, đang định nói chuyện thì lại che miệng ho.
Cố Tu Nghĩa ôm lấy vai cậu, vuốt dọc theo sống lưng: "Từ từ...!Chậm thôi...!Uống chút nước đi..."
Cổ họng Kỷ Nguyễn ngứa ngáy, uống mấy miếng nước mới hắng giọng nói tiếp: "Cũng được..."
"Nhưng ngày mai tôi vẫn phải đến trường một chuyến," Cậu ngửa đầu nhìn Cố Tu Nghĩa: "Mang sách vở về nữa."
Cố Tu Nghĩa tiện tay lau sạch nước trên khóe mắt cậu: "Ngày mai tôi có việc, để bác Trương đưa em đi nhé?"
"Đều được."
"Được." Cố Tu Nghĩa đỡ Kỷ Nguyễn ngồi trước bàn nhỏ: "Chỉ có điều em vừa mới ốm dậy, đừng ở bên ngoài quá lâu."
Kỷ Nguyễn thấy hắn ngày càng giống dì Triệu, luôn ở cạnh lải nhải dặn dò mà buồn cười, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Tôi biết rồi."
Sáng sớm hôm sau, Kỷ Nguyễn võ trang đầy đủ, khăn quàng cổ, găng tay, áo khoác lông vũ, thậm chí còn đội chiếc mũ len mà dì Triệu đan cho cậu.
Chiếc mũ rất ấm áp, trên chóp còn có một quả cầu lông, dì Triệu nói nhìn rất đáng yêu, nhưng Kỷ Nguyễn cảm thấy chỉ có cô gái nhỏ mới thích nên vẫn luôn ngượng ngùng không muốn mang.
Nhưng hiện tại sức khỏe cậu không tốt lắm, sợ đi ra ngoài một chuyến nhiễm gió lạnh bệnh lại nặng hơn, như vậy chỉ làm phiền dì Triệu phải chăm sóc cho cậu, do dự nửa ngày vẫn cắn răng đội lên đầu.
Bác Trương dừng xe ngoài cổng trường, Kỷ Nguyễn không muốn để bác chờ lâu, đi thẳng về phòng kí túc xá thu dọn sách vở, sau lại vòng đến dưới gác chuông đợi Lục Chương ôm túi đồ chạy xuống.
"Xin lỗi nha Tiểu Nguyễn, chờ lâu không?" Cô thở hồng hộc chạy chậm đến, nhìn thấy Kỷ Nguyễn liền bật cười, chỉ vào chiếc mũ có quả bông trên đầu: "Đáng yêu quá!"
"Không có," Kỷ Nguyễn xấu hổ gãi chóp mũi: "Em cũng vừa mới đến."
Lục Chương thở ra từng làn khói trắng, nhìn quả cầu bông mấy cái mới đưa túi tài liệu: "Vậy là tốt rồi...!Đây, đều là tài liệu những năm trước của khoa chúng ta, em có thể tham khảo."
Kỷ Nguyễn vội vàng nhận lấy, vui vẻ nói: "Cám ơn đàn chị."
Lục Chương cười: "Không có gì."
Lâm Thanh đi sau Lục Chương, lúc tới gần nhìn thấy Kỷ Nguyễn thì gật đầu chào hỏi, nói với Lục Chương: "Sư tỷ, đi chưa?"
"Bây giờ đi," Lục Chương giải thích với Kỷ Nguyễn: "Bọn chị vừa lúc chuẩn bị ra ngoài, đến chỗ sư phụ."
Kỷ Nguyễn lập tức nhớ tới vị nghệ nhân trong truyền thuyết kia, "Vậy ạ...!Em không làm chậm trễ thời gian của chị chứ?"

"Không không," Lục Chương xua tay cười, lại đột nhiên nhớ tới: "Đúng rồi Tiểu Nguyễn, ngày hôm qua sao không thấy em đâu?"
Kỷ Nguyễn kéo khăn quàng cổ lên, nói: "Hôm qua em thấy không khoẻ nên đã về nhà trước...!Sao vậy?"
Kỷ Nguyện nhận ra sắc mặt Lâm Thanh bỗng trở nên không tốt.
Lục Chương không để ý tới, chỉ cười nói: "Cũng không có chuyện gì, chỉ là hôm qua sư phụ chị nhìn thấy bức tranh, bà vô cùng thích phong cách vẽ của em, nói rằng bút pháp có điểm giống với kĩ thuật vẽ của người thêu Hán phục, muốn gặp mặt em một lần."
Kỷ Nguyễn trong lòng cả kinh.
Không hổ là đại sư trong nghề, đôi mắt đúng là tinh tường.
Kỹ năng vẽ tranh của Kỷ Nguyễn được học từ người trong nhà, mà nhà cậu đều làm nghề thêu Hán phục, nhiều năm vẽ hình thêu nên lúc vẽ tranh cũng không tự giác mang chút hơi thở của nghề thêu.
Kỷ Nguyễn chỉ biết một ít kiến thức cơ bản của vẽ tranh, cũng không có ý định theo trường phái khác, vì thế khi cầm bút tự nhiên cũng không tránh được bộc lộ một vài kỹ năng thủ pháp gia truyền.
"Đúng là có chút đáng tiếc," Kỷ Nguyễn nói, cũng đùa vui mà cười: "Em cũng rất muốn được gặp đại sư một lần."
"Bức tranh đó em cũng nhìn thấy rồi," Lâm Thanh nói: "Thực sự vẽ rất khá, bảo sao sư phụ thích hai người như vậy."
Học trò của cô Trình Vân Tú hiện tại cũng chỉ có hai người là Lục Chương và Lâm Thanh, mà Lục Chương lại mà con gái ruột của bà, vì thế cô sợ Lâm Thanh cảm thấy mẹ mình thiên vị mà ở trước mặt cậu ta luôn tránh gọi Trình Tú Vân là mẹ, thay vào đó đều gọi sư phụ.
Bây giờ Lâm Thanh lại nói như vậy khiến Lục Chương thấy hơi xấu hổ: "A Thanh, cậu đừng nghĩ quá nhiều."
"Không có," Lâm Thanh cười rộ lên, dáng vẻ có chút cô đơn: "Em chỉ là nghĩ, sư phụ nghiêm túc hướng dẫn em thêu bức cảnh màu đông, vậy mà em vẫn làm không tốt..."
Bức tranh thêu cảnh mùa đông ấy của cậu ta được đặt tại vị trí nổi bật nhất trong phòng triển lãm, nhưng qua cả một buổi trưa cũng không có người nào hỏi thăm, còn bức tranh Lục Chương và Kỷ Nguyễn vẽ, còn có phó chủ nhiệm thì lại được tất cả mọi người khen ngợi.
"......"
Không khí đột nhiên có chút nặng nề.
Có lẽ là lúc này còn có người ngoài nên Lục Chương không biết nên nói cái gì, thoạt nhìn tâm tình Lâm Thanh vẫn đi xuống, không hề mở miệng.
Một trận gió lạnh thổi qua, Kỷ Nguyễn thuận thế che miệng ho một cái.
"Tiểu Nguyễn, em không sao chứ?" Lục Chương vội vàng giúp cậu vỗ lưng thuận khí: "Em đừng đứng bên ngoài lâu, đi về trước đi."
Kỷ Nguyễn chôn nửa khuôn mặt trong khăn quàng cổ, giọng nói mang ý xin lỗi: "Vậy em đi trước nhé, đàn chị, hai người mau đi đi kẻo lạnh."
"Ừ ừ."
Kỷ Nguyễn vẫy tay chào bọn họ, đi trong gió lạnh hướng về phía cổng trường, rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra.
Nói chuyện với kiểu người như Lâm Thanh đôi khi thực sự mệt, không biết Lục Chương làm thế nào mà có thể hòa bình ở chung với cậu ta nhiều năm như vậy.
"Kìa, Tiểu Kỷ không thoải mái sao?" Bác Trường khởi động xe, nhìn Kỷ Nguyễn qua gương chiếu hậu.
"Không ạ," Kỷ Nguyễn lấy tay đè trên huyệt Thái Dương: "Cháu chỉ thấy hơi mệt."
Bác Trương nghe vậy bèn cười: "Vậy để bác Trương chạy xe nhanh đưa cháu về nhà, để cháu nằm trong ổ chăn ấm áp ngủ."
Kỷ Nguyễn mỉm cười đầy ngọt ngào: "Cảm ơn bác Trương."
Về đến nhà, lúc này Kỷ Nguyễn đã cảm thấy thực sự mệt mỏi, chỉ muốn lao lên giường nằm.

Dì Triệu đứng ở huyền quan giúp Kỷ Nguyễn cầm đồ, thần sắc có chút không vui.
Kỷ Nguyễn ho khan một tiếng, hỏi nhỏ: "Có chuyện gì sao dì Triệu?"
Dì Triệu thở dài, đưa mắt ra hiệu về phía phòng khách, nhỏ giọng nói: "Phu nhân và cậu Phương tới."
"......"
Kỷ Nguyễn cẩn thận nghĩ mãi mà không nhớ ra phu nhân và cậu Phương là ai.
Không có kết quả.
Cuối cùng vẫn phải nhờ dì Triệu nhắc nhở mới nhớ, là mẹ kế và con trai lớn của mẹ kế Cố Tu Nghĩa.
Kỷ Nguyễn đổi dép lê, tháo khăn quàng cổ xuống đi vào phòng khách, quả nhiên nhìn thấy gương mặt cười đầy dối trá của Phương Lan, còn có gương mặt đang nhẫn nhịn bộc phát như ai thiếu hắn 500 vạn của Phương Khải Minh.

Kỷ Nguyễn nháy mắt cảm thấy đầu càng đau, hỏi dì Triệu: "Cố Tu Nghĩa đâu?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận