Edit: Socnau
Beta: ShaoranCỏ
Diêu Tử Chính cầm chìa khóa mở cửa , chào đón hắn là bóng dáng của một người phụ nữ
Nhìn cô bước tới bằng đôi chân trần , hắn cười ôm cô vào lòng: "Vội vã chạy ra, đón tôi sao ?!"
Cô nhanh chóng né qua một bên , dáo dác nhìn đồ trong tay hắn: "Anh có mang đồ ăn về không ?!"
"Em vẫn chưa ăn cơm tối ?!"
"Hôm nay ngủ cả ngày, chuyện gì cũng không muốn làm !"
"Heo"
"Anh mới là heo !"
"Không, tôi là cọp !"
Nhìn dáng vẻ ngây thơ hiếm thấy ở người đàn ông này, cô vốn định quan sát hắn một chút, nhưng hắn vừa mới nói xong đã khom người bế cô lên, bước nhanh vào phía trong
Tư Gia Di bị ném lên trên giường, lập tức bò dậy kháng nghị: "Trước hết để cho tôi ăn no cái đã, tôi đói bụng !"
"Tôi cũng đói bụng !" Chặn miệng của cô lại, chậm rãi liếm liếm
Cảm xúc dâng lên không sao tả nỗi, Gia Di phối hợp giơ hai tay lên để hắn dễ dàng cởi được áo khoác cô ra, nhưng vẫn không quên dặn dò . "Đừng để lại dấu hôn"
Diêu Tử Chính đang chẩn bị dây dưa răng môi ở bả vai trơn bóng kia liền dừng lại, chống khủy tay lên , nhìn cô, nhíu mày không lên tiếng. Dưới ánh mắt soi mói của hắn, cô ngượng ngùng khó mở miệng, chỉ có thể nói: "Ngày mai còn có cảnh quay"
"Cảnh trên giường ?!" Biết hắn thông minh, vừa đoán liền đúng ngay, cô vẫn không khỏi ngạc nhiên.
Vẫn còn đang lúc kinh ngạc, lại nghe hắn nói: "Lộ đến đâu ?!"
Vẻ mặt hắn có chút nghiêm túc, lại từ trên cao nhìn xuống, Tư Gia Di có chút kiêng dè, giọng nói không khỏi hạ thấp xuống: "Tất cả phần lưng đều . . . lộ" Thấy sắc mặt hắn càng trầm hơn , cô vội vàng bổ sung: "Nhưng mà có thể dán miếng dán ngực, có thể mặc quần"
Cơ thể hắn liền hơi nằm nghiêng về một bên, Tư Gia Di quay đầu nhìn hắn, không dám chắc chắn: "Tức giận ?!"
Diêu Tử Chính không nói gì
Tư Gia Di nghiêng người qua, hai chân quỳ gối bên hông hắn, cầm một lọn tóc quét qua yết hầu hắn: "Diêu tiên sinh lăn lộn ở trong giới giải trí nhiều năm như vậy, có trường hợp nào mà chưa gặp qua ?! Chỉ để lộ phần lưng thôi mà, không đến mức dùng cái mặt lạnh đó với tôi chứ ?!"
"Phải đưa bạn gái mình ra chia sẻ, loại trường hợp này đúng là tôi vẫn chưa từng gặp qua"
Từ lúc nào hắn lại trở nên dễ thương như vậy ?! Cô nắm cằm hắn trêu chọc: "Quan hệ giữa hai chúng ta cũng không phải là người yêu"
Chỉ thấy hắn nghe xong, mặt liền biến sắc, không ngoài dự đoán, một giây sau liền giữ chặt bả vai cô, lần nữa lại nằm ở trên người cô, như có như không cọ sát vào chóp mũi cô: "Vậy em nói xem, quan hệ giữa chúng ta là gì ?!"
"Không nói !"
"Không nói ?!"
Đối mặt với sự uy hiếp của hắn, cô cười khanh khách, quyết định phủ nhận đến cùng, mắt thấy hắn cúi thấp người xuống, Tư Gia Di đẩy vai hắn, sức lực rất nhỏ, dáng vẻ muốn cự tuyệt nhưng lại có vẻ mời chào khiến Diêu Tử Chính cau mày, cười lớn: "Tôi không ngại 'dốc sức' để nói cho em biết, rốt cuộc quan hệ giữa chúng ta là gì"
Tư Gia Di bị ôm chặt ở trong chăn, mắt thấy hắn lật góc chăn lên, đồng thời hai chân cũng bị hắn thuận tay kéo ra, cô bắt đầu mơ hồ, nhưng vẫn nhớ nhắc nhở: "Không thể để lại dấu hôn đâu đó"
Càng không cho phép, hắn càng muốn làm
"Chỗ này" Hôn lên đôi môi cô, trằn trọc xâm nhập sâu hơn
"Chỗ này . . . ." Vùi đầu ở trước ngực cô, vuốt ve ngậm mút
"Chỗ này . . . ." Tách hai chân cô ra, muốn hai chân cô ôm lấy thắt lưng hắn
"Chỗ này . . . ." Ngón tay tiến vào cửa khẩu kia, khuấy đảo trêu đùa
"Còn có chỗ này nữa -" Chỉ vào ngực trái của cô, vị trí nơi trái tim
"Đều thuộc về tôi !"
Cô bực dọc , cảm giác có chút tức giận, hắn vẫn không học được cách đối xử dịu dàng với cơ thể phụ nữ, khi hắn chạm vào cô, cảm giác cơ thể cô tan ra thành nước, yết ớt, gần như mang chút kiêu ngạo: "Có vẻ anh thật sự thích tôi"
Hắn im lặng cười, ngang tàng bạo ngược chuyển động, vẻ mặt có chút mơ hồ: "Vậy còn em ?! Em yêu tôi không ?!"
***
Tư Gia Di để cả cơ thể chìm trong bồn tắm, ở trong nước ấm thở dài thoải mái.
Cơ thể ai kia đang đứng dựa vào vách tường: "Đang nghĩ gì ?!"
Vừa quay đầu lại liền nhìn thấy khuôn mặt của Diêu Tử Chính, trong đầu đột nhiên xuất hiện suy nghĩ đáng sợ: Có thể cùng người đàn ông này giống như bây giờ, ở bên nhau cả đời . . .
Tư Gia Di lắc đầu, nghĩ nghĩ, hỏi lại hắn: "Anh còn nhớ ngày mười chín tháng sau là ngày gì không ?!"
Sắc mặt hắn đột nhiên trầm xuống, thấy vậy Gia Di không khỏi giật mình, nhưng chỉ một cái chớp mắt hắn liền cười: "Đương nhiên"
Cô rất băn khoăn về vẻ mặt của hắn, vẻ mặt kỳ lạ thoáng qua trong chốc lát của người đàn ông này không khỏi khiến cho cô nghi ngờ, thực ra hắn ta căn bản không nhớ ngày đó: "Anh nhớ thật sao ?!"
Diêu Tử Chính mỉm cười, thấy cô nhìn mình chằm chằm nghi ngờ, đi tới hôn nhẹ lên khóe môi cô: "Ngày mười chín tháng năm năm ngoái, em đồng ý đi nhờ xe của Quý Khả Vi, hôm đó cũng coi như là ngày chúng ta mới quen biết nhau"
Rốt cuộc cái nhíu mày đầy căng thẳng của cô cũng giãn ra, tìm tư thế thoải mái dựa vào trong ngực hắn: "Quen nhau đã một năm trời, Diêu tiên sinh vẫn chưa có bày tỏ gì thì phải ?!"
Dáng vẻ cô đưa tay về phía hắn muốn đòi hỏi này nọ , biểu tình có chút vô lại, Diêu Tử Chính dường như rất thoải mái, vừa ôm chặt cô vừa cùng cô vòng vo: "Tôi muốn tạo bất ngờ. Đã là bất ngờ, thì tất nhiên không nên nói trước"
Từ "bất ngờ" trong miệng hắn làm cho Gia Di rất mong đợi, chỉ tiếc trong khoảng thời gian này cả hai người đều bận rộn, ngay cả ngày mười chín tháng năm tới, Tư Gia Di cũng không thể xin đoàn làm phim nghỉ trọn một ngày, chiếc đồng hồ đặt từ Thụy Sĩ, cô cũng chỉ có thể nhờ trợ lý đi lấy.
Có lẽ vì trong lòng sốt ruột, diễn suất phát huy tốt, mọi việc vô cùng thuận buồm xuôi gói, cảnh quay cuối cùng chỉ quay một lần liền đạt, đạo diễn hết sức hài lòng, nói thẳng: "Công việc kết thúc trước thời hạn"
Tư Gia Di đặc biệt chạy về nhà thay bộ lễ phục, Diêu Tử Chính cho xe tới đón cô đến nhà hàng được đặt trước đó. Nhà hàng không tiếp bất kỳ khách hàng nào khác, một mình Tư Gia Di ngồi bên canh chiếc bàn ngay chính giữa nhà hàng, vì bữa tối không hẹn trước đêm nay có chút khẩn trương. Cô không ngờ bản thân mình lại hồi hộp, không đợi được Diêu Tử Chính.
Buồn chán chỉ có thể ngắm nghía phía ngoài chiếc hộp trong tay, cô mở nắp hộp, trơ mắt nhìn vào bên trong, một chiếc đồng hồ nổi tiếng mới tinh, kim giờ chỉ qua số bảy, rốt cuộc không thể kìm lòng, tìm số điện thoại của Diêu Tử Chính, đang chuẩn bị gọi, điện thoại di động của cô chợt vang lên, là Diêu Tử Chính điện tới. Cô nhanh chóng bắt máy: "Sao anh vẫn còn chưa . . . ."
Ở đầu điện thoại bên kia, Diêu Tử Chính không nói gì , liền cắt ngang lời cô: "Lập tức về nhà !"
"Cái gì ?!"
"Tôi bảo em lập tức về nhà !!!"
Bị giọng nói gấp gáp của người đàn ông này làm cho sợ hãi, cô thất thần ngồi im tại chỗ thật lâu, cuối cùng giọng nói của hắn cũng nhẹ nhàng hơn: "Gia Di em hãy nghe kỹ lời tôi, bắt đầu từ bây giờ không được nghe điện thoại của bất kỳ ai, tắt máy điện thoại di động, tránh xa ti vi, tránh xa máy tính, cũng đừng đi tới bất kỳ chỗ nào, về thẳng nhà, tôi sẽ nhanh chóng trở lại gặp em"
"........."
"........."
"......... Được"
Sau khi nghe được câu trả lời chắc chắn kia, Diêu Tử Chính cúp điện thoại liền đi ra ngoài
Lại bị một người phụ nữ sau lưng ngăn lại: "Bây giờ anh tới gặp cô ta làm gì ?! Tính lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn để áp đảo hay là muốn tiếp tục đóng vai người tình ?! Vô dụng, Những tài liệu trong máy tính của anh, em đã gửi cho một tổng biên tập quen biết, chỉ một tin tức nhỏ trong đó thôi cũng đủ để đưa cô ta vào chỗ chết. Anh có bản lĩnh thì khiến cho cô ta cả đời không nghe điện thoại, không xem ti vi, cả đời không hay biết gì đi !"
Diêu Tử Chính không thèm quan tâm đến lời nói của Quý Khả Vi, nửa mắt cũng không liếc tới, gạt cánh tay, ngăn cản cô ta, tiếp tục đi về cánh cửa phía trước
Cô nhìn bóng lưng dứt khoát của hắn, bật cười: "Nếu không phải tận mắt em biết được chính anh là người tự tay tạo ra những tai tiếng bê bối cho cô ta, em cũng thiếu chút nữa bị anh lừa, mà cho rằng anh thật sự yêu cô ta. Người phụ nữ này đúng là đáng thương, bị anh đùa bỡn như vậy, em cũng có chút thông cảm với cô ta. Có lẽ em nên đi cùng với anh tới đó, đứng ở trước mặt, thức tỉnh cô ta . . . ."
Càng đi càng xa, người đàn ông chợt dừng chân lại
Quý Khả Vi chưa từng nhìn thấy hắn ta dùng ánh mắt độc ác như lúc này nhìn về phía mình, ánh mắt kia, nhọn bén như dao rọc giấy khoét thẳng vào trái tim cô, càng đau đớn, càng khiến cho cô không chút nể mặt: "Đừng quên hôm nay là ngày giỗ của em gái anh, trong ngày đặc biệt như hôm nay, em giúp anh đem những tin tức này gửi ra bên ngoài, anh không những không cảm ơn em, ngược lại còn đi oán trách ?!"
Trong mắt hắn có quá nhiều cảm xúc, đến cả cô cũng không thể nhận ra, cuối cùng khôi phục bình tĩnh, trống rỗng không thể đoán: "Hiện giờ cơ hội vẫn chưa chín muồi, hành động này của cô đã làm hỏng chuyện của tôi !"
Diêu Tử Chính bình thản nói, bình thản đến gần như muốn người nghe cho là thật, nhưng Quý Khả Vi hiểu rõ tính cách của hắn, chính vì hiểu rõ mà sợ hãi, sợ hãi đến mức cô cũng không còn hơi sức ngăn cản, trơ mắt nhìn hắn chạy như điên
Quý Khả Vi rơi vào khủng hoảng không thể tự mình thoát ra, cửa chính mở rộng không một bóng người, trong căn phòng khách yên tĩnh chỉ còn mình cô thì thào tự nói: "Anh không thể yêu cô ta, không thể . . . ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...