Bảy ngày ân ái

Lễ trao giải hoa lệ bắt đầu.
Đèn đóm huy hoàng, nhìn càng lộ vẻ xa hoa, ngay cả sân khấu trao giải cũng được bài trí một cách tỉ mỉ công phu, vô cùng bắt mắt. Một loạt giải thưởng được đặt trên bục trao giải, tỏa sáng lấp lánh. Các giải thưởng được bày biện tỉ mỉ và đám đông khách quý giả tạo đang vui cười nói chuyện, tất cả đều không khỏi lọt vào tầm mắt của Úc Noãn Tâm. Nhiều như vậy năm, nàng đã sớm quen với cuộc sống trong làng giải trí rồi, cả những điều giả dối bên trong nó nữa.
"Kính thưa quý vị, bây giờ là đến giải thưởng dành cho "Tài năng mới của năm", xin mời Cổ tiên sinh!"
MC vừa dứt lời, toàn hội trường ồn ào tiếng vỗ tay. Vị khách được mời đi lên, Úc Noãn Tâm kinh ngạc, đó là người vừa bị nàng tróc gian –Nhà đầu tư họ Cổ kia!
"Noãn Tâm, chuẩn bị tốt nhé, giải thưởng này chắc chắn là của em rồi!" Người đại diện của nàng – Tiểu Vũ nói thấp giọng đầy hưng phấn. Nhưng Úc Noãn Tâm lại cảm thấy có gì đó không ổn.
Cổ tiên sinh đứng ở trên khán đài, nói một bài diễn văn dài, chung quy chỉ là sẽ cố gắng phát triển làng giải trí trong nước, cố gắng đầu tư cho nhiều người mới, cuối cùng mở phong bì ra, chậm rãi công bố… Tiểu Vũ hình như vì quá hưng phấn mà ôm chặt lấy cánh tay Úc Noãn Tâm, mà Úc Noãn Tâm lại cảm thấy toàn thân một trận ớn lạnh.
"Giải thưởng "Tài năng mới" năm nay thuộc về…" Cổ tiên sinh kéo dài giọng: "Tiểu Dung!"
Lời nói nhỏ dần, âm nhạc vang lên cả khán phòng, những tràng vỗ tay vang lên không ngớt…
Thân hình Tiểu Dung ưỡn ẹo như rắn nước bước lên sân khấu, ôm lấy Cổ tiên sinh vô cùng thân mật……
"Này, này - Sao lại thế này?"
Tiểu Vũ nhất thời kinh hoảng, rõ ràng đã quyết định giải thưởng là của Úc Noãn Tâm, sao giờ lại biến thành Tiểu Dung? Cô ta chỉ là diễn viên đóng vai phụ, lúc trước chỉ là được ghi tên vào danh sách đề cử mà thôi.
Úc Noãn Tâm thản nhiên nhìn lên sân khấu, mặt không biến sắc, nhưng bàn tay thầm nắm chặt thành quyền, một loại cảm giác lạnh lẽo truyền khắp thân thể nàng…
"Noãn Tâm, Noãn Tâm, em không sao chứ? Em yên tâm, nhất định là có sự nhầm lẫn ở đâu đó, để chị đi tìm họ giải thích…"
Tiểu Vũ vẫn là người toàn quyền phụ trách mọi công việc của Úc Noãn Tâm, tự nhiên sẽ biết phải làm gì, cô ta vội vàng an ủi Noãn Tâm.
"Thôi đi, Tiểu Vũ!" Úc Noãn Tâm mở miệng ngăn lại: "Em vừa nhìn thấy Tiểu Dung ở cùng một chỗ với Cổ tiên sinh…"

Nàng không có nói thêm gì nữa, nói đến nước này chắn hẳn đã minh bạch rõ ràng rồi. Tiểu Vũ giật mình sửng sốt, lập tức lắc đầu: "Thật không ngờ Tiểu Dung lại làm chuyện bỉ ổi như thế. Dù vậy… Noãn Tâm, đành phải chấp nhận thôi, bây giờ Tiểu Dung rõ ràng tìm tới Cổ tiên sinh làm chỗ dựa, cho nên giải thưởng này……"
"Em đã đoán trước được rồi, thôi quên đi, có oán thì oán em không may mắn!" Úc Noãn Tâm cười khổ.
"Noãn Tâm, thực ra… em có nghĩ nên thay đổi bản thân mình một chút không?"
Tiểu Vũ lơ đễnh nhìn lên khán đài, Tiểu Dung đang cầm giải thưởng, cười rạng rỡ. Xét về thực lực, chắc chắn Úc Noãn Tâm hơn cô ta không biết bao nhiêu lần.
Úc Noãn Tâm không hiểu gì nhìn Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ nuốt một chút nước miếng, nhún vai nói: "Thực ra, em cũng nhìn thấy tình thế trước mắt rồi đấy, cho dù là kẻ tai to mặt lớn hay là con tôm tép nhỏ đều phải học được phép luồn lách. Trong cái giới này, nếu không có chỗ dựa thì không thể tồn tại được!"
"Tiểu Vũ, ngay cả chị cũng nghĩ vậy ư?" Úc Noãn Tâm có chút thất vọng.
Tiểu Vũ than khẽ: "Noãn Tâm, chị luôn biết em muốn dựa vào thực lực của chính mình để tiến lên. Nhưng mà không có chỗ dựa, dù giọng hát có hay đến đâu, kỹ thuật diễn có tốt đến đâu mà không được lăng xê thì… Mà người có quyền quyết định hết thảy chính là quý nhân, chính là đại gia!"
"Em không nghĩ như vậy… Em không muốn dùng thân thể của mình để kiếm tiền!" Úc Noãn Tâm khoát tay che ngực, đôi mắt xinh đẹp khẽ nhíu lại.
Tiểu Vũ nhẹ nhàng kéo tay nàng, thấp giọng nói: "Noãn Tâm, đây là sự thật, em cũng thấy đấy. Rõ ràng hôm nay em có thể đoạt giải thưởng, nhưng Tiểu Dung chỉ cần hơn mười, hai mươi phút đã đảo ngược lại tất cả. Đây là quy tắc của giới giải trí, chắc em không thể không hiểu. Em xem ở đây có rất nhiều tôm tép nhỏ, lẽ nào bọn họ đều chỉ tới đây xem thôi sao, bọn họ đều là đang đi tìm đại gia phù hợp ình đó. Một khi tìm được người thích hợp rồi, thì tôm tép sẽ lắc mình một cái biến thành minh tinh nổi tiếng. Đó là sự thật, như cô nàng kia…"
Tiểu Vũ nói xong, chỉ lên sân khấu.
Giờ phút này, trên khán đài đang trao giải thưởng quan trọng nhất: "Diễn viên xuất sắc", mà người còn lại hiện giờ có thể chạm tay vào giải thưởng – chính là nữ minh tinh quyền lực nhất hiện giờ – Ngu Ngọc.
"Cô ta là Ngu Ngọc, nhưng có ý gì?" Úc Noãn Tâm khó hiểu hỏi.
"Ai, Noãn Tâm, em không hiểu thật hay là cố tình không hiểu đây? Thực ra, em và cô ta, thực lực có thể nói là bất phân thắng bại!" Tiểu Vũ nói nhỏ.

"Tiểu Vũ, làm sao có thể chứ? Ngu Ngọc là ngôi sao sáng nhất hiện giờ, em làm sao có thể sánh được?" Úc Noãn Tâm không đồng ý.
Tiểu Vũ than nhẹ: "Đôi khi em thật đúng là chân chất đáng yêu. Sở dĩ Ngu Ngọc có thể liên tục nhận ba giải thưởng cao quý nhất, nổi tiếng khắp nam bắc, không phải bởi vì kỹ thuật diễn hay vì tài năng gì cả… Mà nguyên nhân là vì đại gia đằng sau lưng cô ta!"
"Nói như vậy, chị biết đại gia của cô ta ư…?" Úc Noãn Tâm nhẹ giọng hỏi.
"Tất nhiên, về phương diện này, những người đại diện như bọn chị đương nhiên hiểu biết hơn so với ngôi sao các em mà!" Tiểu Vũ chúm chím miệng, nhìn thoáng quanh bốn phía, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở chỗ khu vực khách quý…
"Nhìn thấy người đàn ông kia không?"
Úc Noãn Tâm nhìn theo ánh mắt Tiểu Vũ, ngay lập tức, cả người giật bắn lên, kinh ngạc.
Dáng hình lừng lững anh tuấn, kính mát che lấp nửa khuôn mặt, đôi môi mỏng… Dù đang ngồi rất xa, nhưng lại khiến cho người ta có một loại áp lực vô hình.
"Anh ta… là ai?" Mất một lúc sau, nàng cất tiếng hỏi.
"Anh ta tên là Hoắc Thiên Kình, người đứng đầu Hoắc gia. Sản nghiệp Hoắc thị chiếm đến 45% tài chính kinh tế huyết mạch toàn cầu, kinh doanh hơn ba mươi lĩnh vực, công ty của anh ta trải rộng trên toàn thế giới!" Tiểu Vũ giở giọng trinh thám, đưa hết toàn bộ tư liệu có liên quan đến người đàn ông thần bí này.
Úc Noãn Tâm sửng sốt. Theo lời Tiểu Vũ, ánh mắt nàng một lần nữa hướng đến gã đàn ông kia. Không biết vì sao, mỗi khi nhìn thấy hắn, trong lòng nàng thường nổi lên một chút sợ hãi.
Theo bản năng, nàng nâng tay chạm nhẹ vào chiếc vòng cổ, chỉ cảm thấy cái lạnh như băng, xuyên thấu qua đầu ngón tay nàng, lan truyền đi khắp toàn thân chỉ trong phút chốc…
"Noãn Tâm, Noãn Tâm?" Tiểu Vũ thấy nàng ngẩn ngơ, nhẹ nhàng hỏi. "Em không sao chứ?"
"Vâng, không có việc gì…" Úc Noãn Tâm lập tức phản ứng lại, nhờ Tiểu Vũ gọi khẽ, nàng mới cảm thấy ấm lên một chút.

"Tiểu Vũ, người tài giỏi như Hoắc Thiên Kình, sao em chưa bao giờ nghe thấy nói về hắn?" Nàng có chút nghi hoặc.
Tiểu Vũ cười: "Ai da, tiểu thư, bình thường những người hay xuất hiện trên tạp chí, TV đều là những doanh nhân chỉ có chút danh tiếng. Còn loại người như Hoắc Thiên Kình, công ty - gia tộc đã leo đến đỉnh cao nhất, thì chỉ tiếp phỏng vấn của một số các chuyên mục hàng đầu về kinh tế. Cho nên người bình thường không biết đến là điều đương nhiên!"
Úc Noãn Tâm nhìn về phía người đàn ông cách đó không xa, rồi lại liếc nhìn về phía Ngu Ngọc…
"Tiểu Vũ, ý của chị là… Ngu Ngọc và người đàn ông kia…"
"Đúng vậy, đây chính là "bí mật" được công khai trong làng giải trí đấy. Chỉ có em là không biết thôi, thật là ngốc!"
Tiểu Vũ bĩu môi tiếp lời: "Chị nghe nói Hoắc Thiên Kình này không chỉ có giá trị bản thân không thể ước lượng, mà đàn bà bên cạnh cũng vô số, cả những quý cô hoàng thất quý tộc cũng tha thiết mong mỏi được anh ta ưu ái, chứ đừng nói là người mẫu, ngôi sao. Có được chỗ dựa vững chắc như núi ấy, có chết cũng đáng!"
"Chị có khoa trương không vậy? Theo như chị nói, Ngu Ngọc quả thật là rất có mị lực, ít nhất có thể ở bên cạnh anh ta những ba năm!" Úc Noãn Tâm than nhẹ một tiếng.
"Đúng vậy, Ngu Ngọc quả thật đúng là có bản lĩnh về thủ đoạn. Nghe đồn đàn bà chỉ có thể ở bên Hoắc Thiên Kình không vượt quá nổi một tháng. Chỉ cần lên giường cùng anh ta ba lần là đã bị anh ta lạnh nhạt ngay. Anh ta thay đàn bà bên người như thay quần áo vậy. Nhưng chỉ có Ngu Ngọc là khác, có thể ở bên cạnh anh ta ba năm. Em xem, hôm nay Hoắc gia chủ động tham dự buổi lễ này, đủ biết vị trí của Ngu Ngọc trong lòng anh ta!" Tiểu Vũ ghen tỵ, nhưng cũng có chút hâm mộ.
Úc Noãn Tâm không nói, nhìn bóng dáng lừng lững của người đàn ông kia, cả người nàng chỉ cảm thấy hoảng sợ, vì sao vậy?
Tiểu Vũ thấy nàng không nói, nghĩ rằng nàng đã thông suốt, vì thế liền khuyến khích: "Noãn Tâm, xét về tư sắc em còn hơn cả Ngu Ngọc. Nếu em có thể khiến Hoắc Thiên Kình quan tâm tới mình, như vậy trong làng giải trí, em có thể thừa sức "hô mưa gọi gió"!"
"Khiến Hoắc Thiên Kình quan tâm tới mình ư?"
Úc Noãn Tâm lặp lại lời Tiểu Vũ, lại liếc về phía khu vực khách quý cách đó không xa. Đúng lúc Thiên Kình quay đầu lại, ánh mắt nàng đụng phải đôi mắt sắc bén như chim ưng của hắn.
Ngay tức khắc, đôi môi mỏng lãnh đạm của người đàn ông phảng phất như có chút giật mình.
"Không… Tiểu Vũ!" Trong lòng Úc Noãn Tâm chấn động, vội vàng cúi đầu, trái tim đập dữ dội chỉ trong nháy mắt.
"Noãn Tâm, em làm sao vậy?" Tiểu Vũ nhìn phản ứng kỳ quái của nàng.
Úc Noãn Tâm nắm lấy tay Tiểu Vũ, bàn tay nàng lạnh như băng. "Chẳng lẽ… không có cách khác sao?"

"Có chứ, chính là phải tìm đại gia khác. Nhưng mà… nếu như em muốn vượt qua Ngu Ngọc, thì chỉ có hai cách!" Tiểu Vũ nói một cách lưu loát.
"Cách gì?" Úc Noãn Tâm trong mắt ôm hy vọng.
"Một là tìm được một đại gia có thế lực hơn hẳn Hoắc Thiên Kình, nhưng chắc không thể đâu. Hai là… trở thành người đàn bà được Hoắc Thiên Kình sủng ái nhất!" Tiểu Vũ chậm rãi nói.
"Em…" Úc Noãn Tâm nắm chặt tay lại. Nàng quay mặt về phía sân khấu, nhìn diễn viên đang cười rạng rỡ như hoa như ngọc, hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của đông đảo các đạo diễn và mọi người.
"Noãn Tâm, em nên suy nghĩ cho kỹ. Em cũng đã biết luật rồi đấy, nhưng em lại không chịu chủ động "xã giao" với nhà đầu tư, cũng không đi tìm núi cao để dựa… Muốn trở nên tỏa sáng, thực sự không có nhiều khả năng!" Tiểu Vũ khẽ than thở.
Tuy rằng Tiểu Vũ còn trẻ, nhưng cũng đã ở trong làng giải trí nhiều năm, mọi hạng người cô đều đã gặp qua rồi. Quả thật muốn trụ vững tại đây mà vẫn giữ được trong sạch, thực là rất khó!
Thâm tâm Úc Noãn Tâm rối bời. Trước mắt, nàng không biết nên làm thế nào cho phải. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Tiểu Vũ nhẹ nhàng nắm tay Úc Noãn Tâm, nói nhỏ: "Thực ra, chị cũng không đoán được hôm nay Hoắc Thiên Kình sẽ đến. Nếu thế, em phải cố gắng chớp lấy cơ hội, thời cơ sẽ không đến lần thứ hai đâu em!"
"Em… Em không làm được đâu, Tiểu Vũ! Em làm sao có thể thu hút được sự chú ý của anh ta?" Úc Noãn Tâm luôn luôn không có khả năng trong việc giao tiếp, xã giao. Cho nên không có hứng thú với chuyện này cũng có thể lý giải.
Tiểu Vũ nắm bả vai nàng, nói: "Em yên tâm, chị là đại diện của em mà, cho nên cứ giao cho chị, chị sẽ an bài tốt. Đến lúc đó, em chỉ cần lựa lời xử lý một chút!"
Úc Noãn Tâm có chút bối rối: "Tiểu Vũ… chị, chị... cho em một chút thời gian để suy nghĩ đã!"
"Ai nha, bà cô của chị ơi, em còn do dự làm cái gì? Chẳng lẽ em không muốn tỏa sáng sao? Đóng phim hay ca hát, đều là sở trường của em, chẳng lẽ lại chịu thua mấy con tôm tép đó? Cho dù em chịu thì chị cũng không cam tâm!" Tiểu Vũ vẻ mặt lo lắng, chỉ thiếu điều quỳ xuống cầu xin nàng.
"Nhưng em…"
"Được rồi, được rồi. Đợi buổi lễ kết thúc, không nói nữa, quyết định như thế đi! Lát nữa, chị sẽ tùy cơ ứng biến,em cũng vậy." Tiểu Vũ vội vàng vỗ vai nàng, rồi vỗ tay hưởng ứng theo mọi người.
Tiếng vỗ tay càng lớn, càng khiến lòng Úc Noãn Tâm đau đớn. Tựa như nỗi đau nàng cố ẩn sâu dưới đáy lòng trỗi dậy, rách nát, chảy máu… Trong khoảnh khắc, nàng không còn thở nổi nữa…
Lễ trao giải chấm dứt, ngay lập tức là thời gian dành cho phóng viên phỏng vấn. Đông đảo các phóng viên săn tin, các nhóm thợ săn ảnh vì muốn có được các tin nóng bỏng nhất, đều cố gắng trổ hết tài nghệ…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui