Bát Mặc Đào Hoa | Phất Mực Lên Cánh Đào

Lúc Lưu Ly tỉnh dậy bên cạnh đã không có ai. Hài tử dụi dụi đôi mắt không còn tí dáng vẻ hắc bạch phân minh, nhất thời không biết nên làm gì. Hắn thấy hoảng hốt khi tỉnh lại ở một nơi vô cùng xa lạ. Tối qua có Triệu Tử Lam ngủ bên cạnh nên không có cảm giác gì nhưng bây giờ người đã đi mất, trong lòng thực vô cùng khó chịu.

Lưu Ly ngồi bên mép giường, vò đầu bứt tay. Khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại hiện vẻ ủy khuất, ánh mắt đỏ hoe như sắp khóc tới nơi.

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ.

“Lưu Ly công tử, ngài thức giấc chưa?”

“Ân, đã dậy.” Hít một hơi cho nước mũi không chảy ra, hắn lon ton chạy ra mở cửa.

Phúc bá hiền lành mỉm cười nhìn Lưu Ly.

Nhận ra người quen, Lưu Ly cảm giác đỡ bất an hơn, ngọt ngào reo lên: “Phúc gia gia.”

Phúc bá vuốt râu mỉm cười nhìn tiểu oa nhi đáng yêu.

“Ôi, công tử, sao ngài không đem hài thế?” Nói xong, liền dẫn đứa nhỏ đi vào trong phòng, lấy ra một đôi hài sạch đưa hắn đi.

“Phúc gia gia, ta không phải là công tử… Ta là Lưu Ly…” Đôi mắt tròn mở lớn nhìn Phúc bá.

“Ha ha, ngài chính là khách quý của vương gia, ta không thể tùy tiện gọi tục danh của ngài được.”

Lưu Ly cắn môi, “Ta không phải khách quý, tối qua vương gia bảo muốn ta làm……” Hai chữ “nương tử” nói ra thật ngại ngùng a, đỏ hết khuôn mặt nhỏ xinh rồi.

Người quản gia già thấy bộ dạng lúng túng kia trong lòng đã hiểu hơn phân nửa sự tình.

“Phúc gia gia, cứ gọi ta là Ly nhi.” Lưu Ly để lộ ánh mắt y hệt con mèo nhỏ đáng thương khiến Phúc bá đành gật đầu đáp ứng.

“Phúc gia gia, vương gia đi đâu rồi…”

“Vương gia đã vào triều, hắn muốn ngươi ăn sáng thong thả sau khi ngủ đã giấc rồi mới đưa ngươi thăm thú xung quanh.”

“Phúc gia gia, vào triều là sao?”

“Ách… Cái này… Chính là tham gia chuyện quốc gia nghị sự, thương thảo những việc làm có lợi cho thiên hạ.” Hắn vừa giải thích vừa dẫn đứa nhỏ ra ngoài.

“Vương gia thực lợi hại a.”

Lưu Ly một mực kéo Phúc bá dùng cơm sáng cùng mình, Phúc bá không cách nào từ chối nổi buộc phải ngồi xuống.

“Trong vương phủ có hai hoa viên, khu lớn này là chỉ dành riêng vương bởi hắn rất thích thưởng hoa ở đây. Về sau, nếu không được sự đồng ý của vương gia ngươi không được tùy tiện chạy đến đây, bất quá… ta nghĩ chắc vương gia sẽ cho phép thôi.” Phúc quản gia kiên nhẫn giới thiệu hoa viên rộng lớn hai người đang đứng.

“Trong hậu viện còn có một cái nữa, đó là do vương gia an bài nơi vui đùa cho nhóm thị tẩm.”

“Phúc gia gia, thị tẩm là sao?”

“Là nam sủng.” Phía sau truyền đến thanh âm thanh thúy. Từ góc nhỏ, một nam tử thanh tú xuất hiện, ước chừng khoảng mười tám, mười chín tuổi. Trên người tỏa ra khí tức lãnh đạm, dáng vẻ không hề kiêu ngạo.

“Nam sủng là cái gì?”

Nam tử tiến đến, nâng mặt hài tử lên cười nhẹ hai tiếng: “Ai, mới tới hả? Cũng không tệ lắm. Không biết lần này vương gia kiên trì được bao lâu? Một tháng? Hai tháng? Nhiều nhắc chắc ba tháng?”

Triệu Tử Lam thuộc dạng người gì đám thị tẩm rất rõ, dễ yêu nhưng cũng mau chán.

Lưu Ly bị siết đau ở cằm nên khóe mắt đã bắt đầu ngân ngấn.

Sắc mặt người quản gia trầm xuống, nhanh chóng hất tay nam tử ra.

“Thỉnh Thanh La công tử ý tứ một chút, ngươi không thể bất kính với Lưu Ly công tử.”


Nam tử tên Thanh La vung tay áo hừ mạnh một tiếng, trước khi đi còn quay lại cười nhạo: “Sớm muộn gì ngươi cũng bị đẩy vào hậu viện như chúng ta thôi……”

“Thanh La công tử, hiện giờ Lưu Ly công tử đang trụ tại phòng của vương gia ”

“Cái gì?” Khuôn mặt Thanh La trở nên xám đen. Hắn tức giận xoay người rời khỏi.

“Vương gia sắp về, chúng ta mau đi đón hắn”

Nghe vậy, Lưu Ly ngừng tay xoa cằm bất chấp cái đau, lập tức hớn hở chạy biến nhưng vừa được hai bước liền ngoảnh lại cầu cứu Phúc bá: “ Phúc gia gia, ta không biết đường. ”

Mới bước ra khỏi kiệu, Triệu Tử Lam đã bắt gặp một thân ảnh nho nhỏ màu trắng hấp tấp lao đến, ngay sau đó thân ảnh chớp mắt nhào vào trong lòng hắn.

“Vương gia……” Ly nhi ngẩng đầu nhìn hắn cười ngọt ngào.

Khóe miệng họa xuất một nụ cười tà nịnh, hắn cúi đầu hôn nhẹ lên đôi mắt to tròn, sủng nịch hỏi: “ Bảo bối, nhớ ta lắm à? ”

“Ôi, tam ca, như thế nào mà thu phục nhanh a? ” Từ chiếc kiệu bên cạnh, Triệu Dật đi ra, khoác vai lão huynh trêu rọc.

Triệu Tử Lam nhẹ nhàng cầm đôi bé nhỏ, “Chúng ta vào thôi. ”

“Ly nhi, hôm nay ta dạy ngươi viết chữ nga? ” Thư phòng, Lưu Ly hiển nhiên đang tọa trên cặp đùi ngọc của Tam vương gia.

“Hảo hảo, Ly nhi thích nhất viết chữ. Vương gia đối ta thật tốt. ”Hài tử ngây thơ hôn một chiếc thật kêu lên mặt người tốt.

Người tốt cười ngây ngô mãi không thôi, lúc lâu sau mới chịu lấy giấy mực.

“Đầu tiên, dạy ngươi viết tên ta. Ta là Triệu Tử Lam, để ta viết mẫu chữ Triệu. ”

Triệu Tử Lam họa trước một chữ Triệu, sau cầm tay đứa nhỏ hướng dẫn một lần.

“Bảo bối, tự viết đi. ”

“Hảo. ”Lưu Ly cẩn trọng từng nét, từng nét. Gương mặt phấn nộn hiện vẻ thập phần nghiêm túc khiến Triệu Tử Lam không nhịn nổi bèn vươn tay nhéo nhéo cái bánh bao xinh xắn.

Lúc này Triệu Dật vừa tới cửa, nhìn thấy cảnh tượng kia liền bật cười.

“Để ta xem tân bảo bối của tam ca họa chữ ra sao nào?… Ầy, trong số các thị tẩm thì người này viết xấu nhất a. ”

Hài tử muốn khóc lắm rồi nhưng nhớ lời cữu cữu dặn rằng không thể tùy tiện khóc, thế là gắng sức cắn môi không cho nước mắt rơi, bộ dạng này càng làm người ta muốn chọc thêm.

Tam ca trừng trừng nhìn, đệ đệ ngay tức khắc lấp lời: « Kỳ thật, chữ của Lưu Ly nhi rất chi thanh túc nga, ha ha. ”

“Đúng thế, bảo bối giỏi lắm. ”Vi sư vội an ủi.

Lưu Ly đơn giản thấy vậy cười tươi rồi bất giác nghĩ tới chuyện sáng nay, thắc mắc hỏi: “Vương gia, ta là thị tẩm của ngươi a? ”

Triệu Tử Lam chậm rãi nâng cằm hài tử lên, một nụ hôn rớt xuống đôi môi hồng nhuận, tham lam hút lấy toàn bộ hơi thở, cho đến khi đối phương choáng váng, tệ liệt ngão nhào vào ***g ngực hắn mới ngừng lại. Hắn khẽ vuốt những sợi tóc đen nhánh, nghiêm giọng: “Không phải, là vương phi của bổn vương. ”

“Vậy còn thị tẩm là cái gì? ”

“Ách… Là thứ để bổn vương giải buồn. ”

“Vương gia, ngươi thực buồn sao? ”

“Ách… Đôi chút. ”

“Vậy Ly nhi không phải là thị tẩm của ngươi nên không thể giải buồn cho ngươi, ngươi ở cùng Ly nhi rất buồn sao? ”

“Không buồn, không buồn, ở cùng bảo bối ta tuyệt không buồn.” Dứt lời lại tranh thủ ăn đậu phụ chút nữa.


“Kia ngài vừa bảo đôi khi có chút buồn nga? ”

“……” Triệu Tử Lam khó xử, một tay ôm chặt thắt lưng hài tử, một tay di di trán.

Triệu Dật ở bên chăm chú nghe từ đầu tới cuối câu chuyện, vốn đã nhịn không cười song thấy biểu tình bất đắc dĩ của tam ca tiêu sái hắn thực nín không nổi, bật cười lớn.

“Triệu Dật.” Tam vương gia phát hỏa.

“Dạ” Lục vương gia lập tức thu hồi thái độ cợt nhả, cung kính đáp.

“Mang đám thị tẩm tại hậu viện giải tán hết cho ta, không được lưu lại bất cứ thứ gì.”

“Tam ca, ngươi nghiêm túc đấy chứ? Vì tiểu oa nhi này mà giải toán toàn bộ? Ta còn định hai, ba hôm nữa đem hắn về bên Thanh Trúc. ”

“Ân? Chủ ý của tẩu tử ngươi dám bất phục? ”

“Tẩu tử? ” Triệu Dật kinh ngạc nhìn lão huynh, “Ngươi sẽ không thay đổi chân tình? ”

“Còn không mau đi? ”

“Hảo hảo hảo, đi thì đi.”

Triệu Tử Lam vây chặt lấy Lưu Ly, ép thân thể hai người gần nhau chặt chẽ. Hắn ôn nhu thưởng thưởng mái tóc dài mềm mượt trên tay.

Hắn chính là muốn có loại cảm giác độc chiếm này.

Bảo bối vô cùng khả ái, vô cùng tinh khiết. Bảo bối cần ta, dựa vào ta, nếu không có ta cũng không sống nổi, là tối trọng yếu. Lần đầu tiên trông thấy, trong ta dâng trào dục ý mãnh liệt và tràn ngập ý muốn bảo hộ.

“Vương gia, ngươi xem chữ này, chữ này nữa. ” Tiểu gia khỏa thập phần cao hứng khoe khoang sản phẩm.

“Viết không tồi. Như thế này nhé, giờ ta dạy ngươi viết hai chữ nữa, ngày mai thêm Ta Yêu Ngươi, lần sau ngươi phải viết đầy đủ cho ta mấy chữ mới học.”

Lưu Ly đỏ mặt gật gật đầu.

“Vương gia, ngự dụng tài phùng đang đợi ở bên ngoài.” Phúc bá lên tiếng bẩm báo.

“Phúc gia gia.”

“Mang hắn đến phòng khách chờ, ta sẽ đến. ”

“Dạ. ”

“Bảo bối, chúng ta ra ngoài chút, lát về tiếp tục. ”

“Hảo. ”

Phòng khách, Triệu Tử Lam nhãn nhã ngồi thưởng trà quản gia đã chuẩn bị. Lưu Ly loay hoay, nhiều ghế như thế hắn thực không biết nên ngồi chỗ nào bèn nhảy phóc lên đùi ngọc. Triệu Tử Lam hơi sửng sốt rồi lập tức cười sủng nịch.

“Bảo bối, người thật sự đáng yêu. ” Lại tranh thủ ăn thêm một phần.

Tài phùng cực kỳ choáng voáng nhìn cảnh trước mắt, thiếu niên kia giống như một con thú nhỏ muốn hưởng thụ vòng tay ấm áp của chủ nhân.

“Trương sư phó, vương gia định cấp vài bộ y phục cho Lưu Ly công tử. ” Phúc bá bên cạnh mở miệng.

Ngự dụng vốn chỉ cung cấp y phục cho hoàng thất nhưng Tam vương gia đã ra lệnh hắn nào dám cự tuyệt, còn mỗi cách ngoan ngoãn tiến tới.


Để ta đo kích cỡ công tử. ”

Không cần. ” Tam vương gia nâng chén trà thổi nhẹ, chờ nguội bớt mới đưa cho thiếu niên.

“Cái này…”

“Ngươi không có đủ tư cách chạm vào hắn, để ta làm. ”

Chờ bảo bối uống xong, Triệu Tử Lam liền nhận lấy chiếc thước cuộn trong tay tài phùng bắt đầu đo đạc, “Y phục đơn giản thôi nhưng nhất thiết phải thoải mái. Ta không muốn hắn bị chú ý, hiểu chưa? ”

“Hạ quan hiểu. ”

“Ân, hiểu được là tốt rồi.”

Đệ đệ Triệu Dật vâng mệnh đi càn quét đám thị tẩm về, vừa thấy tam ca lập tức trưng ra điệu bộ oán giận: “Gì thì ta cũng là Lục vương gia, tại sao lại thay ngươi làm việc này. »

Triệu tử Lam ôm Lưu Ly vẫn miệt mài luyện chữ, nghe xong cười nhạo: « Nếu không nhờ ta chắc ngươi cũng vài lần trúng bản tử.”

“Hắc hắc, là tam ca thương ta, giúp ta a. ”

“Hừ, may ngươi còn hiểu.”

Triệu Dật bĩu môi đặt mông ngồi xuống.

Thời điểm dùng cơm trưa, Triệu Dật trưng ra dáng ăn kinh khủng, mồm vừa nhai vừa luyên thuyên: “Đồ ăn ở đây ngon hơn ở ngự thiện phòng nhiều, Tam ca thực biết cách hưởng thụ nga.”

“Đa tạ Lục vương gia có lời khen ngợi.” Phúc bá hơi hạ thấp người.

“Ây, ngươi là trù tử? Ta tưởng người là quản gia. ”

“Tiểu nhân kiêm luôn hai nhiệm vụ.

“Vậy chắc tiền lương hàng tháng nhiều hơn vài phần nhỉ? ”

Triệu Tử Lam cao giọng nhắc nhở: “Ngươi có thể yên phận mà dùng cơm không?”

Triệu Dật biểu tình bất phục, định tọng ngay miếng bánh hà hoa cuối cùng không ngờ bị lão huynh chặn lại bằng đũa.

“Tam ca, ngươi muốn gì? »

“Để Ly nhi chiếc cuối. » Sủng nịch đút cho Lưu Ly miếng bánh cuối cùng.

“Thích thì làm thêm, cần gì phải tính toán thế. “

“Đúng, nên vậy. Phúc bá, làm thêm hai mươi chiếc để hắn khỏi tới ăn chực.”

“Đừng đừng. Chẳng phải đệ đã bảo hộ bảo bối của ca ca tránh khỏi gặp nanh vuốt đám thị tẩm sao?” Triệu Dật hung hăng cắn xé cái chân gà.

Tử Lam lắc đầu không nói, đem tôm lột vỏ bỏ vào bát hài tử, trống thấy khóe miệng hắn dính chút nước tương liền vươn đầu lưỡi liếm đi.

“Tam ca, lần này ta khẳng định rằng ngươi chân thành.”

“Ngươi đừng tò mò nhiều quá. Bảo bối, ăn thêm thịt gà.”

“Không.” Lưu Ly cật lực lắc đầu.

“Không được, ngươi động mấy vào những món mặn nên quá gầy, ôm thực không thoải mái. Ta không thích.”

“Ta ăn nhiều lên tí vương gia sẽ thích ta ngay được không?”

“Hảo” Triệu Tử Lam vừa nghe lập tức gắp thịt gà cho đứa nhỏ.

Lưu Ly nhanh chóng nuốt vào, liếm mép thèm thuồng:“Ta muốn nữa.”

“Ăn cá lặc đi, để ta giúp ngươi gỡ xương. ” Tam vương gia phong lưu tiêu sái tỉ mỉ ngồi gỡ hết sạch xương cá mới đưa Ly nhi.

Ăn xong, tiểu oa nhi ngây thơ ngẩng đầu hỏi: “Vương gia, giờ ngươi thích ta ma……”


Tất nhiên vương gia nhà mình hài lòng cười ha hả, ôm chặt khối ngọc vào lòng: “Thích thích, ta thích bảo bối nhất.”

“Dối gạt hài tử a. Quả nhiên đại ngốc” Triệu Dật nhìn hai kẻ trông-muốn-ói lẩm bẩm.

“Triệu Dật.”

“Dạ, có ta.”

“Cút ra ngoài cho ta.”

Buổi chiều, bởi Lưu Ly nằng nặc đòi luyện chữ nên Tử Lam đành đưa hắn tới đình tử. Một bên là bảo bối ngồi viết, một bên là Tam vương gia tay đang gọt dũa mảnh gỗ nhỏ, còn có cả ít thuốc màu.

“Ngươi đang làm cái gì thế?”

“Ta đang làm chuồn chuồn trúc, ngươi ngoan ngoãn học ta sẽ thưởng.”

“Để Ly nhi giúp ngươi.” Dứt lời hài tử lập tức xắn tay áo phóng đến cạnh.

Triệu Tử Lam vội vàng thả chiếc đao xuống, đem đặt Lưu Ly về chỗ cũ, sủng nịch chỉ chỉ chóp mũi hắn, “Bảo bối, ta đã dặn phải ngoan ngoãn học bài, ta có thể tự mình làm.” Nói xong lại hôn nhẹ lên mũi trấn an mới khiến hắn an phận ngồi viết.

Triệu Tử Lam gắn lên hai con chuồn chuồn giả ít đồ trang trí đơn giản rồi dùng bút lông họa chữ “Lam” be bé.

“Bảo bối, ta làm xong rồi.”

Ly nhi nhanh tay buông bút chạy tới, ngồi tót lên đùi ngọc, vui vẻ cầm lấy hai con chuồn chuồn giả ngắm ngía.

“Muốn chơi không?”

Đôi mắt hình nguyệt nha nhìn Tử Lam cười ngọt ngào, “Không muốn.”

“Vậy chỉ chơi một con thôi?”

“Ân! Ta muốn nhưng chơi như thế nào?”

“Hôn ta một cái, ta liền nói.”

Lưu Ly xoay người lại hôn lên môi hắn một cái rõ kêu.

Triệu Tử Lam khẽ sờ đôi môi ướt át của mình. Kể từ khi gặp bảo bối nụ cười tươi luôn thường trực trên khuôn mặt hắn.

Trong phút chốc cảnh vật tựa hồ một bức mộng ảo thần tiên, hai người ngồi tựa vào nhau thật lâu, thật lâu như muốn đem khoảng thời gian hạnh phúc này mãi mãi ngừng. Bầu không khí tràn ngập hương hoa cùng hương tình yêu vờn quanh, bao trọn lấy bọn họ.

Tử Lam lấy một con trong tay hài tử, khẽ chà xát sau đó thả ra, chuồn chuồn trúc lập tức bay thẳng lên cao. Một thân ảnh nho nhỏ màu xanh lá uốn mình theo hình vòng cung trên bầu trời. Lưu Ly thử làm theo nhưng con chuồn chuồn lại rơi ngay xuống đất, khuôn mặt xinh xắn bắt đầu ầm ập nước mắt.

Trông biểu tình vậy Tử Lam mỉm cười, nhặt chuồn chuồn mang diệp sắc đem thả vào tay hài tử rồi hướng dẫn cẩn thận. Sau vài lần cố gắng, cuối cùng cũng thành công. Nhìn tấm trúc bay bay, hài tử vội nhảy tót xuống vỗ tay thích thú, nụ cười rạng ngời trên đôi môi hồng nhuận.

“Vương gia, ngươi xem ngươi xem.” Tiểu gia hỏa kéo áo Triệu Tử Lam khiến hắn bắt đắc dĩ đứng dậy theo.

Lưu Ly nhặt chuồn chuồn trúc vừa rơi chạy đến trước mặt người làm ra nó, “Vương gia……”

“Chuyện gì vậy?”

“Ta rất thích thứ này… Có thể cho ta chơi hai ngày được không… ” Gương mặt đáng yêu nhăn nhó đang nhìn hắn cầu xin.

“Đột nhiên muốn….” Triệu Tử Lam gian tà phả hơi thở nóng hổi vào lỗ tai tiểu oa nhi, “Ngươi. »

Lưu Ly chớp chớp vài cái, ánh mắt bỗng lóe sáng.

“Ai, giỡn ngươi thôi. Cái này vốn để tặng ngươi, ngày mai ta sẽ làm cho ngươi diều chơi đùa nga. ”

“Vương gia đối Ly nhi thật tốt. ” Hài tử đơn giản kiễng chân muốn hôn lên má Tử Lam nhưng dù rất cố gắng cũng không với tới nổi.

Người được công nhận là tốt liền hạ thấp người đón nhận hai cái hôn (hiển nhiên là) vô cùng kêu.

“Được rồi, ngủ trưa thôi, sau sẽ lại chơi.”

Hai người bọn họ nghỉ ngơi ngay ở một trường kỷ ở thư phòng. Triệu Tử Lam đã nhắm mắt nhưng Lưu Ly vẫn tự giác thực hiện “Nụ hôn trước giờ ngủ trưa” một cách đầy chất lượng và số lượng rồi mới an tâm khép mi lại. Tử Lam cũng không có mở mắt, chỉ là khóe miệng vẽ nên đường cung. Hắn khẽ kéo bảo bối vào trong ***g ngực cùng nhập mộng đẹp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui