Cưu Minh Dạ hoảng sợ không nghĩ tới nàng còn rất có tinh thần, hắn có thể cảm giác được người trong phòng dường như xông thẳng về phía trước
mở cửa, một đôi mắt to trợn lớn đến nổi có thể nuốt sống người ta.
Vừa nhìn thấy hắn, Thẩm Lạc Hà dừng lại động tác một chút,“Ngươi lén lút tại đây làm cái gì?”
“Ta muốn nói là buổi tối ta ngủ không được, vốn muốn trộm ngựa vận
động một chút nhưng thấy phòng của nàng đèn còn sáng,ta đặc biệt đến
quan tâm một chút, nàng tin không?”
“Ngươi cho rằng ta ngốc đến không khóa cửa phòng ngựa lại sao?”
“A, xem ra chuyến này ta đi tay không .Thẩm cô nương, ta có thể hỏi
một chút, ngươi lưu ta lại đây là có chuyện gì sao? Ban ngày quên hỏi.”
Thẩm Lạc Hà hít một ngụm khí giương mắt nhìn hắn, rồi giống đuổi
người xin cơm,“Ngươi là huynh trưởng Cưu Bạch Tú, người nhà họ Cưu sẽ phái người đến cứu ngươi, đến lúc đó ta bắt ngươi uy hiếp yêu cầu được
gặp Cưu Bạch Tú.”
“Đủ trực tiếp nhưng để cho ta trực tiếp đưa nàng đi không phải tốt hơn ?” Cưu Minh Dạ nhướng mày.
“Đơn giản là ta không tin ngươi.” Nàng nói:“Ngươi yên tâm, ta cũng
sẽ không đã thương ngươi, trừ phi Cưu Bạch Tú không đáp ứng điều kiện
của ta, hiện tại ngươi có thể trở về.”
“Được rồi, nhưng Thẩm cô nương cô phải chú ý thân thể của mình, nhìn
sắc mặt cô nương ba hồi đỏ ba hồi trắng, giống như tùy thời có thể té
xỉu …… A!”
Cưu Minh Dạ đưa hai tay tiến lên trước một chút, cuối cùng nâng được
thân thể Thẩm Lạc Hà , ngay lúc hắn nói người nàng đã giống như cây gỗ
bị chặt đứt ngã xuống sàn nhà.
Hắn chính là cố ý chọc giận nàng những không đến mức tức đến ngất xỉu chứ, chuyện này không vui chút nào!
Cưu Minh Dạ đỡ nàng vào nhà, trong phòng trên bàn tròn có đốt một
ngọn nến nhưng không có sổ sách linh tinh gì đó đặt ở mặt trên, đệm chăn cũng gấp lại hoàn hảo , giường kia nhìn qua cũng không giống có người
ngủ qua.
Nàng hơn phân nửa đêm không ngủ được cũng không làm gì khác, vậy ở
trong này làm gì ? Cưu Minh Dạ tuy rằng nghi hoặc nhưng chẳng quan tâm
những thứ kia,ôm Thẩm Lạc Hà đặt ở trên giường, mới chú ý tới không chỉ
mặt nàng không bình thường mà ngay cả nhiệt độ cơ thể cũng rất không
bình thường.
“Nàng đang nóng rần lên ?” Hắn thậm chí không cần thật đụng tới nàng, quanh thân nàng nóng hầm hập không giống phát sốt đơn giản như vậy.
“Không có, không cần ngươi xen vào việc của người khác.” Nàng cau mày cố sức nhìn vào hắn,“Không cần suy đoán lung tung, rời đi ngay.”
Cưu Minh Dạ không muốn rời đi, mà hắn cũng không có rãnh rỗi trêu
chọc nàng, vẻ mặt của hắn trở nên đứng đắn vô cùng, giữa lông mày hiếm
thấy nâng lên một tòa núi nhỏ.
Bệnh trạng này hắn trước kia đã gặp qua, nơi gần doanh trại quân hắn
đóng quân, tới gần vùng núi chính là nơi dân tộc thiểu số, ở đó có một
cái cô nương y phục không chỉnh tề, sắc mặt như hỏa, thần trí cũng rơi
vào trạng thái nửa hôn mê……
Bởi vì sự kiện kia, có bốn binh lính phải bị quân pháp.
“Là ai hạ độc nàng ác như vậy?” Cô nương kia vừa hậnvừa bất lực hiện
lên ở trong đầu hắn, hình ảnh đó trùng điệp với nữ nhân trước mắt này.
Nhưng mà không chỉ là nhắc lại, đối với cô nương kia hắn chính là thấy đáng thương, mà hiện giờ, hiện giờ……
“Lạc Hà! Là ai làm ?”
Thẩm Lạc hà dường như bị câu nói của hắn dọa sợ, mắt hạnh ngơ ngác trừng mắt.
Hắn đang tức giận cái gì .
Mắt hạnh dần dần nheo lại,Thẩm Lạc Hà cũng thấy rất kỳ quái, tim của
nàng thế nhưng bình tĩnh chút ít,“Ngươi biết sao? Vậy cũng tốt, không
được nói cho những người khác biết, ta đáp ứng không làm khó dễ ngươi
nửa, thả ngươi trở về nhà.”
“Cho nên nàng nhất định phải tìm Bạch Tú, chính là như vậy sao?”
Cưu Minh Dạ đột nhiên hiểu tất cả, nàng nhất định phải gặp Cưu Bạch Tú, là muốn hắn giúp nàng giải xuân dược trên người.
Loại xuân dược này không giống bình thường,nó căn bản là độc
dược,người trúng độc mỗi đêm đều phát tác, đầu tiên là quanh thân nóng
lên, đầu váng mắt hoa, sau đó càng phát ra nghiêm trọng, khi đến giờ tý
là thời điểm dược tính cực mạnh, người trúng độc cực kỳ khó chịu, làn da giống như bị thiêu đốt, ngũ tạng lục phủ như bị nhiều con trùng nhỏ
chích, lúc lạnh lúc nóng cực kỳ khó chịu.
Mà phương pháp duy nhất giải loại độc này chính là cùng người khác
phái hoan ái, nhưng cho dù như vậy cũng chỉ là nhất thời, cách ngày
thống khổ còn có thể lặp lại, trừ phi dùng thuốc giải dược đặc biệt, nếu không có thể nói người này cả đời sẽ sống ở trong loại thống khổ này.
Loại độc như vậy cho dù là Bạch Tú cũng không biết có gặp qua chưa, nhưng ngoại trừ tìm hắn thì không phương pháp khác.
Nghĩ đến cô nương này mỗi đêm đều chịu nổi khổ giống như vậy,tự giam
mình trong phòng đến ban ngày, mà lúc hắn đến nàng cũng đã như vậy,nàng
bị hạ độc khi nào, đã bị như vậy trong bao lâu?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...