Một lòng muốn làm Hổ trẻ tuổi, có thể cùng mấy người Liễu Thời Hoán tiếp tục cuồng hoan nhưng Cục Bột Trắng chỉ là một tiểu lão hổ tinh lực hữu hạn trên đường về nhà đã ghé vào đùi Lâm Hạ ngủ vù vù rồi.
Về đến nhà, Lâm Hạ giúp Cục Bột Trắng tắm rửa.
Ngủ một đường Cục Bột Trắng ở thời điểm Lâm Hạ đem nhóc bỏ vào bồn tắm liền tỉnh, bởi vì nhóc mơ thấy mình đi tới bể bơi.
Cục Bột Trắng còn nhớ rõ lần trước nhóc đái dầm, cũng là mơ thấy nhóc đang bơi lội.
Cục Bột Trắng giật mình một cái, lập tức bừng tỉnh.
"Ngao ô?" Cục Bột Trắng mở ra đôi mắt vẫn còn mông lung buồn ngủ, phát hiện trước mắt đều là nước, trên mặt nước còn trôi nổi con vịt vàng của nhóc nữa.
"Tắm rửa nào." Lâm Hạ nói, một tay đem sữa tắm xoa lên trên người Cục Bột Trắng, sau đó giúp nhóc kì cọ.
"Ngao ô......" Ba ba, An An mơ thấy An An đang bơi lội......!
"Trời đẹp cha mang con đi bơi nhé?" Trong biệt thự của Đường Ân Lãng có bể bơi, bể bơi rất lớn, cần phải có người lớn ở bên cạnh trông chừng.
Hơn nữa, Lâm Hạ rất muốn nhìn thấy hình ảnh đại bạch hổ cùng Cục Bột Trắng bơi lội, nếu Liễu Thời Hoán cũng tham dự vậy càng tốt.
Như vậy nhiều lông xù xù ở trong nước bơi lội chơi đùa, cảnh tượng cỡ nào tốt đẹp nha......!
"Ngao ô!" Vâng ạ! Cục Bột Trắng kích động vẫy vẫy cái đuôi, bắn lên một đạo bọt nước mỹ lệ.
......
Trước khi ngủ, Cục Bột Trắng cùng Đường Ân Lãng nói về chuyện bơi lội, Đường Ân Lãng sảng khoái đáp ứng yêu cầu của tiểu lão hổ.
Công ty cuối tuần nghỉ ngơi, hắn có thời gian cuối tuần bồi Cục Bột Trắng cùng Lâm Hạ.
"Ngao ô!" An An không có cuối tuần! Cục Bột Trắng mở to hai mắt, khiếp sợ mà nhìn Đường Ân Lãng.
Nhóc cùng Lâm Hạ đều không có cuối tuần, Minh Kiệt thúc thúc, Mông Chính ca ca cùng Tử Ngọc ca ca đều có cuối tuần, thế mà nhóc cùng Lâm Hạ không có.
"Kỳ thật chúng ta mỗi một ngày đều là cuối tuần." Lâm Hạ cười cười, ôm lấy Cục Bột Trắng thơm tho mềm mại nói, "Tuy rằng chúng ta mỗi ngày đều đi cửa hàng sủng vật làm việc, nhưng thời gian của chúng ta rất tự do, chúng ta có thể tự do làm chủ thời gian của mình nha con."
Lâm Hạ làm ông chủ, có thể tự do an bài thời gian cho mình, nghỉ hay đi làm đều được.
Bất quá, anh tự do cùng thu nhập có quan hệ.
Vì thu nhập, anh vẫn nên thành thành thật thật mà đi làm thôi.
"Ngao ô!" Hoá ra An An mỗi ngày đều là cuối tuần! Cục Bột Trắng lập tức mặt mày hớn hở, cái đuôi cũng cao hứng lắc lư.
"Nên ngủ rồi con." Lâm Hạ tay nhẹ nhàng điểm điểm đầu Cục Bột Trắng, nhóc con cũng thuận thế nằm xuống.
Lâm Hạ đem cục cưng ngoan ngoãn không nhúc nhích đặt vào phía trong giường lớn, chính mình cũng đi theo nằm xuống.
Đường Ân Lãng đem đèn tắt đi, nằm xuống sau cùng, Lâm Hạ đắp một cái chăn mỏng.
Thời tiết nóng rồi, Lâm Hạ liền đem chăn bông đổi thành chăn mỏng.
Điều hòa cũng chưa cần mở, đem cửa sổ mở ra để cho không khí lưu thông là được.
"Ngao ô!" Ba ơi, cha ơi, ngủ ngon!
"Ngủ ngon!" "Ngủ ngon."
Hôm sau, trời sáng khí trong, ánh nắng tươi sáng toả ra khắp nơi, thực thích hợp để đi du lịch.
Cục Bột Trắng rửa mặt xong liền chạy tới trong viện lăn mấy cái, rồi mới lưu luyến trở về ăn bữa sáng.
Bữa sáng là cháo Đường Ân Lãng nấu.
Từ khi Lâm Hạ cùng Đường Ân Lãng ở chung, bữa sáng do một mình Đường Ân Lãng ôm lấy mọi việc.
Phần lớn thời điểm là cháo, có đôi khi cũng có bánh bao hoặc sủi cảo bọn họ làm tối qua.
Cháo đã múc ra rồi rất mau nguội, Cục Bột Trắng trực tiếp nhoàm nhoàm ăn luôn, đầu lưỡi quét đảo qua, chén đều bị nhóc liếm đến sạch sẽ.
"Ngao ô!" An An ăn xong rồi! Cục Bột Trắng nói xong, miệng cọ lung tung lên khăn lông đặt ở trên bàn, từ trên xuống dưới trái trái phải phải, cọ xong miệng Cục Bột Trắng cũng lau khô.
"Có muốn ăn thêm một chén không con?" Đường Ân Lãng đang thong thả ung dung uống cháo hỏi.
"Ngao ô!" An An ăn no! Cục Bột Trắng lắc lắc cái đuôi.
Chén của nhóc là chén lớn, bụng nhỏ chứa một chén cháo lớn, đã ăn không vô nữa rồi.
"Có thể đi ra ngoài tiêu thực, bất quá không cho chạy." Lâm Hạ biết tâm tư Cục Bột Trắng.
Nhóc con này ăn nhanh như vậy, chính là muốn đi ra ngoài chơi.
"Ngao ô!" Vâng ạ! Cục Bột Trắng nghe lời chậm rãi bò khỏi ghế dựa, chậm rì rì mà đi ra ngoài.
"Hay là em đến cửa hàng trước, anh bồi bảo bảo ở nhà chơi." Thời tiết tốt như vậy, để Cục Bột Trắng cùng anh đến cửa hàng, còn không bằng để Đường Ân Lãng cùng Cục Bột Trắng ở nhà chơi.
"Được." Đường Ân Lãng gật gật đầu, hắn cùng Lâm Hạ ý tưởng giống nhau, để tiểu hổ con ở nhà chơi một hồi, chơi đủ rồi lại đến cửa hàng tìm anh, dù sao nhà cùng cửa hàng khoảng cách cũng không xa.
Ăn xong cháo, Lâm Hạ muốn đi đến cửa hàng.
Anh đi vào sân, Cục Bột Trắng muốn tăng tốc chạy tới, nhưng nghĩ đến Lâm Hạ không cho nhóc chạy, Cục Bột Trắng liền chậm rãi đi tới.
"Ngao ô?" Ba ba, chúng ta phải xuất phát sao?
Lâm Hạ đi nhanh lên vài bước, đi đến trước mặt Cục Bột Trắng, cúi người sờ sờ đầu bé con.
"Ba đến cửa hàng trước, con cùng cha ở nhà chơi."
"Ngao ô?" An An không được đi ra cửa hàng sao? Cục Bột Trắng khẩn trương hề hề hỏi, nhóc cho rằng Lâm Hạ không cần mình nữa.
"Con muốn đi ra cửa hàng hoặc là ở nhà chơi đều được, có cha con bồi con chơi, muốn đến cửa hàng thì lúc nào đi cũng được." Lâm Hạ kiên nhẫn giải thích cho con.
"Ngao ô!" An An đã biết! Cục Bột Trắng lắc lắc cái đuôi, có chút không thể tin được.
"Ngoan, ba đi trước đi làm." Lâm Hạ lại sờ soạng Cục Bột Trắng một phen mới rời đi.
"Ngao ô!" Ba ba gặp lại sau, An An sẽ nhớ người! Cục Bột Trắng ngồi dưới đất, ánh mắt gắt gao hướng theo Lâm Hạ, trong lòng bởi vì Lâm Hạ rời đi có chút vắng vẻ.
Đường Ân Lãng rửa xong chén ra liền nhìn thấy Cục Bột Trắng một con tiểu lão hổ lẳng lặng ngồi ở trên cỏ, bóng dáng thoạt nhìn có chút cô đơn.
"An An?" Đường Ân Lãng bước nhanh đi đến bên người Cục Bột Trắng, cúi người ngồi xuống rồi sờ sờ vai nhóc
"Ngao ô?" Cha ơi, An An có thể đi ra quảng trường của tiểu khu chơi không? Cục Bột Trắng ở sân chơi một hồi, giờ đã cảm thấy không thú vị nữa rồi.
"Có thể." Đường Ân Lãng gật đầu.
"Ngao ô!" Cảm ơn cha! Cục Bột Trắng đứng lên, cao hứng lắc lắc cái đuôi.
Quảng trường ở tiểu khu so với sân lớn hơn rất nhiều, có các ông tập thể dục buổi sáng, có các bà nhảy điệu quảng trường, có người dắt theo con nhỏ cùng sủng vật đi dạo.
Có thể nói vào buổi sáng tiểu khu thực náo nhiệt.
Cục Bột Trắng đi ở phía trước dẫn đường, Đường Ân Lãng không nhanh không chậm theo ở phía sau.
Hướng về chỗ quảng trường tiểu khu càng gần, âm nhạc càng ngày càng rõ.
Chờ đi tới quảng trường, liền nhìn thấy các bác gái đang nhảy.
"Ngao ô!" Cha ơi, chúng ta đi qua nhảy cùng đi! Cục Bột Trắng quay đầu lại, nở một nụ cười giống như ánh mặt trời sáng lạn.
"Nhảy?" Đường Ân Lãng nhìn thấy các bác gái cầm cây quạt màu đỏ rực đang vặn eo xoa chân, khóe miệng nhịn không được giật giật.
"Ngao ô!" Cha ơi, An An cũng sẽ nhảy nhá! Cục Bột Trắng đi lên phía trước vài bước, ngừng ở đằng sau các bác gái, học các bác gái lên xuống.
"Ngao ô?" Cha ơi, An An nhảy thế nào? Cục Bột Trắng quay đầu lại hỏi Đường Ân Lãng.
"Nhảy rất tốt." Đường Ân Lãng khích lệ nói.
Trên thực tế Cục Bột Trắng làm không ra động tác của các bác gái, chỉ là lung tung duỗi tay nhấc chân lên xuống theo, căn bản nhìn không ra nhảy được thế nào.
Bất quá thấy Cục Bột Trắng chơi đến vui vẻ như vậy, hắn cũng đi theo vui vẻ.
"Ngao ô!" Cha cũng nói An An nhảy rất tốt! Cục Bột Trắng thật cao hứng, nhảy đến càng thêm vui sướng.
Cục Bột Trắng không biết rằng trong lúc nhóc đang nhảy, Đường Ân Lãng đã dùng di động quay video lại, sau đó gửi cho bà ngoại xem: "Bà ngoại ơi bà có bạn nhảy rồi."
"Ngao ô!" Cha ơi, An An muốn uống nước! Nhảy điệu quảng trường xong Cục Bột Trắng quay đầu lại hướng Đường Ân Lãng hô.
Ăn một chén cháo xong, Cục Bột Trắng không có uống qua nước, hiện tại nhóc có chút khát nước.
"Được, cha đi mua nước, con tiếp tục chơi đi." Cửa hàng tiện lợi ở không xa chỗ này, Đường Ân Lãng cũng không cần phải mang theo Cục Bột Trắng đang hứng thú bừng bừng đi mua nước cùng.
"Ngao ô!" Cảm ơn cha ạ! Cục Bột Trắng cảm ơn Đường Ân Lãng, quay đầu lại tiếp theo nhảy theo.
Đường Ân Lãng lúc đi còn thường thường quay đầu lại nhìn Cục Bột Trắng, thẳng đến lúc nhìn không thấy Cục Bột Trắng.
"Ông chủ, có nước khoáng lạnh không?" Đường Ân Lãng hỏi ông chủ.
Ông chủ cửa hàng là một lão nhân về hưu, nhàn tới không có việc gì liền cùng bạn già ở tiểu khu mở một cửa hàng tiện lợi.
Cửa hàng tiện lợi tuy nhỏ nhưng rất nhiều đồ vật đều có, Lâm Hạ thường xuyên tới bên này mua đồ.
Đúng rồi, lần trước Đường Ân Lãng cũng chính là ở chỗ này mua BCS cùng thuốc / bôi / trơn.
Hắn giúp Cục Bột Trắng mua sữa chua đồng thời mua mấy thứ này, sau đó trải qua một buổi tối tính phúc ngập tràn.
"Có, ở bên trong." Ông chủ còn nhớ rõ Đường Ân Lãng, Đường Ân Lãng tướng mạo cùng khí tràng đều thực xuất chúng, muốn không nhớ kỹ cũng khó.
Huống chi, hắn mua đồ vật thực......!
"Cảm ơn." Đường Ân Lãng đi vào lấy nước, ra ngoài lại hỏi ông chủ muốn một cái ống hút, trả tiền xong liền trở về tìm Cục Bột Trắng.
Trên đường đi trở về đi không vài bước, Đường Ân Lãng nghe được thanh âm chó sủa cùng tiếng phụ nữ hét ầm ĩ, nghe ra thì ở phía quảng trường.
Đường Ân Lãng trong lòng không khỏi căng thẳng, lập tức chạy nhanh về.
"Ngao ô!" Còn chưa có trở lại quảng trường, Đường Ân Lãng đã nghe được tiếng kêu của Cục Bột Trắng, đó là một loại tiếng tru khi gặp phải uy hiếp.
Đường Ân Lãng bộc phát ra tốc độ xưa nay chưa từng có, rất nhanh đã về tới quảng trường.
Chỗ mà Cục Bột Trắng đứng lúc đầu bị các bác gái nhảy quảng trường vây quanh, cũng may các bà tản ra, Đường Ân Lãng mới có thể chen vào được.
Lúc này, cả người Cục Bột Trắng dựng lông nhe răng lộ ra răng nanh nhòn nhọn, bày ra tư thế công kích, lông mao của nhóc có chút hỗn độn.
Đối diện nhóc là một con chó Great Dane có hình thể rất lớn, Great Dane biểu tình phi thường hung ác phẫn nộ, đỏ mắt tựa như muốn đánh nhau.
Cục Bột Trắng cùng Great Dane so hình thể kém rất nhiều, nhưng khí tràng lại không thua kém chút nào.
Tuy rằng hình thể lớn, nhưng con Great Dane nhìn như không chiếm được tiện nghi, lông nó so với Cục Bột Trắng thì hỗn độn hơn nhiều.
Đứng bên cạnh con Great Dane là một người đàn ông trung niên diện mạo bình thường, ánh mắt hắn nhìn về phía Cục Bột Trắng tựa như ánh mắt con Great Dane đều hung ác như nhau, trong miệng còn lẩm bẩm: "Bá Vương, đem con mèo hoang chướng mắt này xử lý......"
Great Dane hung ác kêu một tiếng, lập tức hướng về Cục Bột Trắng phát động tiến công.
Cục Bột Trắng không cam lòng yếu thế, đột nhiên nhảy dựng lên muốn cho Great Dane hung hăng một trảo.
Great Dane còn chưa kịp tiến công, đã bị Đường Ân Lãng sốt ruột bảo vệ con một chân đá văng ra.
Great Dane bị đá ra, vừa lúc đụng phải người đàn ông trung niên, hắn ta cùng con Great Dane đều không tự chủ được lùi về sau vài bước.
Đường Ân Lãng bế Cục Bột Trắng lên, đầy mặt đau lòng.
"Ngao ô......" Cha ơi, An An bị khi dễ......!Cục Bột Trắng ủy khuất đem đầu vùi vào trong ngực Đường Ân Lãng, không cần nghĩ, nhất định hốc mắt đều là nước mắt.
"Thực xin lỗi, cha không chiếu cố tốt cho con." Đường Ân Lãng thực tự trách, đều do hắn quá bất cẩn, Cục Bột Trắng mới có thể bị khi dễ.
"Ngao ô......" Không trách cha, An An một chút đều không sợ......!Cục Bột Trắng cảm nhận được Đường Ân Lãng suy sút, cọ cọ Đường Ân Lãng an ủi hắn.
Người đàn ông trung niên ổn định gót chân, trong mắt bốc cháy lên ngọn lửa phẫn nộ.
Trước nay chỉ có con Great Dane của hắn khi dễ người khác, nào có chuyện hắn chật vật như vậy?
"Mày đá thương chó của tao, nhất định phải bồi tiền!"
Người đàn ông này tự nhận là có lý, khí thế kiêu ngạo chỉ vào Đường Ân Lãng.
—-
Great Dane
.