Hôm sau nữa, Vệ Kích hưu mộc quả nhiên mang theo những thứ kia trở về, Chử Thiệu Lăng cũng làm cho Vương Mộ Hàn thu thập không ít đồ vật cho hắn đồng thời đưa đi chúc mừng Phức Nghi.
Vệ lão thái thái nhiều ngày không gặp Vệ Kích, lôi kéo tay tiểu Tôn nhi nói một hồi lâu, Vệ Kích cùng Vệ lão thái thái ngồi một lát, nói: “Đại ca mấy ngày nay có trở về?”
Vệ lão thái thái cười cười: “Không vừa vặn, hôm qua đại ca ngươi vừa trở về, ở nhà ngồi không được hai canh giờ lại đi, huynh đệ các ngươi hiện giờ ngược lại đem trong nhà làm nha môn, lúc nào cũng vào điểm danh một cái rồi lại đi, vội vàng như có quỷ.” Vệ lão thái thái tuy ngoài miệng oán giận nhưng cũng giấu không được vui mừng.
Vệ Kích cúi đầu nở nụ cười: “Thật sự là không thoát thân được, buổi sáng đi vào quân buổi chiều về Vương phủ, nhiều việc như vậy….”
“Ta biết.” Vệ lão thái thái sửa sang lại quần áo cho Vệ Kích, cười nói, “Đại ca ngươi hôm qua về nói, hiện giờ ngươi trong quân cũng có ít chức quyền, nghe nói là thủ hạ của Đại tướng quân Trương Lập Phong? Đây là chuyện tốt.”
Vệ Kích gật đầu: “Đại ca nghe nói có việc vui, cao hứng sao?”
Vệ lão thái thái cười cười: “Tính tình của hắn ngươi còn không biết? Trong lòng có cao hứng tới đâu trên mặt cũng chỉ một bộ như vậy, tuổi còn nhỏ nhưng so lão tử ngươi còn đáng tin, ai…. Bất quá hôm nay trở về hắn so với ngày thường ngồi nhiều hơn một lát, còn dặn dò phòng bếp bên kia hảo hảo chuẩn bị điểm tâm cho công chúa, nghĩ đến cũng là vui vẻ trong lòng đi.”
Vệ Kích ngẫm lại bộ dáng ngày thường của Vệ Chiến, cười cười nói: “Một năm này ta đi theo bên người điện hạ cũng được vài thứ, ta đều mang về đến, có lão thái thái, thái thái, còn có cho công chúa, lão thái thái trở về giúp ta đưa đi bên kia thôi, cũng không phải đồ rất tốt, nghĩ đến công chúa cũng không thiếu, chỉ cho là tâm ý của ta đi.”
Phức Nghi cùng Vệ Chiến hiện giờ đều ở trong đình viện vừa đả thông phía đông, nguyên bản bên kia là nhà của người khác, đình thai lầu các trù phòng châm tuyến đầy đủ mọi thứ, cùng lão thái thái bên này cách một con đường lát gạch.
Vệ lão thái thái gật đầu, cười nói: “Ngươi có tâm là tốt rồi, công chúa không phải người cuồng tam gạt tứ[1], trước kia mỗi ngày đều sớm muộn đến xem chúng ta, hiện giờ có mang, ta cùng thái thái ngươi đều không cho nàng lại đi lại như vậy, buổi chiều ta sẽ qua chỗ nàng, ta xem thấy Vương gia cũng cho người đem đồ đến cho công chúa? Vương gia ngược lại luôn nhớ mong công chúa.”
Vệ Kích gật đầu: “Trước kia lúc ở trong cung điện hạ luôn thân thiết với công chúa hơn.”
Hai người đang nói chuyện thì Khương phu nhân đi đến, Vệ Kích vội vàng đứng dậy thỉnh an Khương phu nhân, Khương phu nhân cười cười: “Mới vừa rồi nghe ngươi trở lại, hôm nay ở nhà nghỉ ngơi sao?”
Vệ Kích lộ vẻ khó xử: “Trong Vương phủ….”
“Công tác của hắn nặng, ngươi còn khó xử hắn làm gì?” Vệ lão thái thái cười cười, “Biết ngươi nhớ con, ai không nhớ đâu, rốt cuộc vẫn là chính sự quan trọng.”
Vệ lão thái thái thật sự không rõ Khương phu nhân nghĩ gì, biết rất rõ hiện giờ Vệ Kích được trọng dụng lại vẫn luôn tìm cớ giữ người, lần nào Vệ Kích trở về đều là ngàn vạn không tha, làm cái gì vậy?
Vệ lão thái thái thấy rõ, mặc kệ là công tác của nhi tử vẫn là tiền đồ của hai tôn nhi, còn có chuyện Vệ Chiến có thể cưới công chúa, đây đều là dựa vào Chử Thiệu Lăng mới có được, Vệ gia đời này rơi vào tay Vệ Minh đã không còn tước vị gì, mắt thấy muốn xuống dốc, may mắn có quý nhân xem trọng lại dìu dắt, tạ ơn còn không kịp, như thế nào lại luôn kéo chân sau của con cháu đâu?
Khương phu nhân hiểu được ý tứ của Vệ lão thái thái, trong lòng nàng có khổ lại không thể nói nên lời, chỉ phải cúi đầu đáp ứng: “Là con dâu hồ đồ….”
Ba người còn nói việc nhà một lát, giữa trưa cùng nhau dùng cơm, Khương phu nhân lôi kéo Vệ Kích, muốn nói lại thôi, Vệ lão thái thái nhìn ra Khương phu nhân có lời muốn nói, tuy rằng không vui lòng nhưng cũng thông cảm tâm tư phụ mẫu của nàng, xong bữa cơm lấy cớ chính mình muốn nghỉ một hồi, để cho mẫu tử hai người ở lại nói chuyện, Khương phu nhân cầu còn không được, vội vàng mang Vệ Kích trở về trong viện mình.
“Thái thái muốn nói với ta cái gì sao?” Vệ Kích vẫn chưa phát giác ra, cười nói, “Là có chuyện gì muốn phân phó ta?”
Khương phu nhân nhìn vẻ mặt ngây thơ của Vệ Kích, trong lòng thở dài, tâm sự của lão thái thái làm sao nàng không rõ? Hiện giờ vinh quang của Vệ gia đều do Chử Thiệu Lăng dìu dắt, nếu có cái gì không tốt đắc tội Chử Thiệu Lăng, vị kia hoàn toàn có thể làm cho bọn họ trèo cao ngã đau, ngay cả Khương phu nhân hiện giờ cùng các cáo mệnh phu nhân ngày thường lui tới cũng được kính trọng vài phần, trong lòng nàng đều hiểu được, chỉ là, hiểu được là một chuyện, vừa nghĩ đến tình cảnh của tiểu nhi tử nàng vẫn không nhịn được lo lắng.
Hôm qua khi Vệ Chiến trở về, Khương phu nhân đang cùng Phức Nghi nói chuyện, Vệ Chiến đến ba người lại hàn huyên một lát, Phức Nghi trước mặt Khương phu nhân hỏi Vệ Chiến có phải nên nạp một thông phòng hay không, Phức Nghi cũng là có chủ ý, nàng trước mặt Khương phu nhân nêu lên vấn đề, nếu Vệ Chiến đáp ứng, trước mặt Khương phu nhân nàng cũng có vẻ hiền đức, xưng là nói chuyện dễ nghe; nếu Vệ Chiến không đáp ứng thì càng tốt, kia về sao Khương phu nhân cùng Vệ lão thái thái cũng sẽ không hướng trong phòng Vệ Chiến mà nhét người, dù sao Vệ Chiến trước mặt hai người đưa ra đáp án, là nhất cử lưỡng tiện.
Vệ Chiến nghe Phức nghi nói xong quả nhiên nói không cần, nghiêm mặt nói: “Hiện giờ trong quân vội vàng đến không thoát thân được, làm sao lại còn chậm trễ cô nương nhà người ta, cũng không phải là không có con nối dòng, hiện giờ công chúa đã có mang, lại càng không cần thiết nói đến nạp trắc.”
Phức Nghi nghe xong lời này yên lòng, đôi mắt nhìn Vệ Chiến lại càng thêm ôn nhu, Khương phu nhân nghe lời này lại nghĩ đến nơi khác.
Chuyện của Vệ Kích luôn là tâm bệnh của Khương phu nhân, có lần trước giáo huấn nàng cũng không dám lại nói thêm cái gì, chính là chuyện trong phòng của Vệ Chiến lại khiến Khương phu nhân nhớ đến Vệ Kích, Chử Thiệu Lăng đem Vệ Kích giữ thật chặt, chuyện làm mai cho Vệ Kích Khương phu nhân không dám suy nghĩ, kia có thể hay không tìm hai cái thông phòng cho Vệ Kích đâu?
Trong phòng thế gia đệ tử đều giống nhau có một hai nữ hài, chính là hai huynh đệ Vệ Chiến cùng Vệ Kích đều từ mười hai mười ba tuổi liền vào trong quân, có đem nữ hài đặt trong phòng cũng chỉ làm chậm trễ người ta, Khương phu nhân cũng sẽ không an bài, nào biết đâu Vệ Kích đột nhiên ra việc này, hiện tại đột nhiên thả người vào phòng hắn lại có vẻ quá cay nghiệt.
Khương phu nhân nắm tay Vệ Kích do dự nửa ngày, chậm rãi nói: “Hiện giờ đại ca ngươi thành gia…. Ngươi cũng không nhỏ.”
Vệ Kích không nghĩ đến Khương phu nhân đột nhiên nói ra lời này, nghĩ nghĩ nói: “Bên trên ta còn có vài ca ca đều chưa thành thân đâu, chỗ nào đến phiên ta?”
“Ân… cũng không phải gấp.” Khương phu nhân ngừng một chút, nói, “Kia cũng có thể trước tiên cho ngươi một hai nha đầu, ngươi lớn như vậy trong phòng không có người cũng không tốt.”
Vệ Kích vội vàng từ chối: “Hiện giờ ta bận rộn, mỗi ngày không thoát được thân, không cần làm chậm trễ cô nương nhà người ta.”
Khương phu nhân tức giận, cười nói: “Thật là thân huynh đệ, nói nói đều một dạng giống nhau! Chỗ nào làm chậm trễ người? Các nàng thường ngày ở bên ngoài hầu hạ cũng là hầu hạ, gả cho nhà người ta lại càng được thanh nhàn, bao nhiêu nha đầu ao ước đâu.”
Vệ Kích cười khổ: “Thái thái… ta không dễ dàng gì trở về một chuyến, thật sự không cần phải như thế.”
Trong lòng Khương phu nhân lại càng lo lắng về Chử Thiệu Lăng, do dự một lát, nói: “Ngươi còn nhỏ không hiểu, không tin…. Ngươi, ngươi đi hỏi Vương gia đi, khẳng định Vương gia cũng nói như vậy.”
Vệ Kích không nghe hiểu ý tứ của Khương phu nhân, cười vô tư đến vô tâm: “Thái thái không biết, bên người Vương gia cũng không có ai đâu.”
Khương phu nhân nghe xong lời này, trong lòng càng thêm phiền muộn.
Mẫu tử hai người hàn huyên một hồi, đến giờ Thân đã có người hầu đi theo bắt đầu thúc giục, Vệ Kích lại nói với Khương phu nhân vài câu mới đi.
Hiện giờ Chử Thiệu Lăng không cho Vệ Kích cưỡi ngựa trên đường, ngày thời tiết tốt sẽ ngồi xe ngựa, ngày không thì đi kiệu, hôm nay là ngồi xe ngựa, trong xe thực rộng rãi, có tháp nhỏ còn có một cái bàn, trên bàn có một bộ trà cụ bằng sứ, bên trong là một bình trà ngon nóng hổi, Vệ Kích uống vài ngụm trà lại ngồi trên tháp nghịch gối mềm, xe ngựa hơi hơi lay động, không bao lâu Vệ Kích liền ôm gối mềm gật gù, như con gà nhỏ mổ thóc bắt đầu ngủ gật, giữa trưa hắn không ngủ, lúc này đã có chút mơ hồ.
Vệ Kích ở trên xe ngựa không biết, xe ngựa của hắn vừa đi đến phố tiếp theo, Vương Mộ Hàn liền đặt chân vào Vệ phủ, giống như đi theo hắn vậy.
Vương Mộ Hàn mang theo chút thuốc bổ, khách khách khí khí cùng Khương phu nhân hàn huyên: “Sáng nay Vệ đại nhân đi gấp, đồ vật này đó đưa về cho Vệ lão phu nhân cùng phu nhân cũng quên mất, Vương gia vừa mới thấy, liền để chúng ta vội vàng đưa lại đây.”
Vệ lão thái thái vội vàng nói: “Vất vả Vương gia nhớ đến, không dám đảm đương không dám đảm đương.”
Khương phu nhân nhìn một hạp tổ yến vàng, nhân sâm lâu năm, phục linh một loạt trong lòng không khỏi lộp bộp một tiếng, đồ vật thượng đẳng này làm sao có thể là của Vệ Kích?!
Vương Mộ Hàn giống như nhìn thấu Khương phu nhân nghĩ gì, thản nhiên liếc mắt nhìn Khương phu nhân, cười nói: “Có gì mà không dám đảm đương, hiện giờ Vệ đại nhân rất có tiếng nói trước mặt Vương gia, mấy thứ này bất quá chỉ là vật tầm thường thôi.”
Khương phu nhân miễn cưỡng nở nụ cười, Vương Mộ Hàn tiếp tục nói: “Lại nói tiếp, Vệ đại nhân được Vương gia xem trọng thật không dễ, bên ngoài có bao nhiêu người đỏ mắt đâu, cũng là Vệ đại nhân tự mình phấn đấu được, chỉ là Vệ đại nhân quả thật còn nhỏ, có khi chúng ta cũng nói với người khác, người ta chỉ nhìn đến phong cảnh, lão phu nhân cùng phu nhân không chừng lại chỉ thấy đau lòng.”
Vệ lão thái thái tâm tư đơn thuần, không nhìn ra cong cong nhiễu nhiễu trong lời nói, vội vàng đáp lời: “Chỗ nào, có thể cống hiến cho Vương gia là phúc khí của hắn, hắn tuổi nhỏ, cũng là lúc cần tôi luyện, làm sao có thể sợ vất vả!”
Vương Mộ Hàn mỉm cười: “Đúng rồi! Đúng là lời này, hiện giờ Vệ đại nhân đúng là lúc nên toàn tâm toàn lực cống hiến cho Vương gia… làm sao có thể vì những chuyện thượng vàng hạ cám mà làm chậm trễ chính sự, phu nhân hẳn cũng nghĩ như vậy đi?”
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Sắc mặt Khương phu nhân tái nhợt, Vệ lão thái thái nghe không hiểu nhưng nàng nghe rõ ràng, đây là Chử Thiệu Lăng để Vương Mộ Hàn đến cảnh tỉnh chính mình, Khương phu nhân gắt gao nắm chặt khăn trong tay, trong lòng kinh nghi bất định, lúc nàng cùng Vệ Kích nói chuyện thông phòng là giờ Mùi, chỉ mới qua chốc lát, làm sao Chử Thiệu Lăng lại biết!
Trong lòng Khương phu nhân thoáng cảm thấy may mắn, may mắn chính mình cũng không có chuyên quyền, còn ám chỉ khiến Vệ Kích đến hỏi Chử Thiệu Lăng, hiện giờ xem ra, là Chử Thiệu Lăng không đồng ý, lại mượn cơ hội này gõ chính mình.
Trong lòng Khương phu nhân giống như đánh nghiêng ngũ vị bình, miễn cưỡng cười gật đầu: “Đương nhiên là vậy.”
Vương Mộ Hàn đạt được mục đích, lại khách khí vài câu mới đi.
Vệ Kích ở trên xe ngựa mơ mơ màng màng ngủ được một giấc liền về đến Tần Vương phủ, sau khi gặp thị vệ đang trực điểm danh, lập tức đi tẩm điện tìm Chử Thiệu Lăng, bên trong, Vương Mộ Hàn đã trước một bước trở về, đang hầu hạ Chử Thiệu Lăng đọc sổ sách đâu.
“Nên nói đều nói?” Chử Thiệu Lăng tùy ý lật sổ con, “Khương phu nhân nghe rõ?”
Vương Mộ Hàn khom người nói: “Khương phu nhân rất thông tuệ, nghe hiểu, điện hạ…. kỳ thật Khương phu nhân cũng không có ý gì, rốt cuộc cũng là tâm tình từ mẫu, chỉ là sợ Vệ đại nhân bị ủy khuất thôi.”
Chử Thiệu Lăng đem sổ con ném sang một bên, đứng dậy nói: “Ta đây đương nhiên biết, nếu không cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.”
Hai người đang nói chuyện, Vệ Kích vào tẩm điện, đứng bên ngoài gian hành lễ nói: “Điện hạ, thần trở lại.”
“Trở lại còn không mau tiến vào!” Chử Thiệu Lăng bật cười, “Ra cung còn nhiều cấp bậc lễ nghĩa như vậy, tuổi còn nhỏ lại chẳng khác gì lão cổ hủ.”
Vệ Kích hé miệng cười, đứng dậy vào phòng trong, thấy trên người Vương Mộ Hàn mặc mãng văn xuyên tú chỉ dùng để ra ngoài, thắc mắc: “Hôm nay công công xuất môn?”
Chử Thiệu Lăng liếc mắt quét Vương Mộ Hàn một cái, Vương Mộ Hàn vội nói: “Không là, ha ha…. Hôm nay Lễ quận vương nạp trắc, Vương gia sai lão nô đem một phần lễ đưa qua.”
Vệ Kích cũng không nghi ngờ hắn, trong lòng còn nói thầm, như thế nào đều phải nạp thiếp đâu, Chử Thiệu Lăng cười cười: “Hôm nay ở nhà thế nào? Nói nói ta nghe….” Nói xong lôi kéo tay Vệ Kích đi vào trong, Vương Mộ Hàn vội vàng lui xuống.
Hai người ở phòng trong tựa trên tháp thân mật một lát, lại nói một lát, Chử Thiệu Lăng mới nhẹ nhàng xoa lưng Vệ Kích, chậm rãi nói: “Từ giờ đến đầu tháng ba là lễ thượng ti, hôm nay Thái hậu đã phái người đến nói với ta, đến lúc đó để ta đi theo cùng đi Thang Hà hành cung, ngươi nói trước cùng Trương Lập Phong một tiếng, đến lúc đó theo ta cùng đi.”
Vệ Kích gật gật đầu, nói: “Lễ thượng ti lại đi hành cung làm gì? Không ở trong cung hiến tế được sao?”
Chử Thiệu Lăng cười khẽ: “Năm nay hoàng thượng cùng Thái hậu có hưng trí, đi thì đi, bên kia sớm sang xuân, hiện giờ vừa lúc xuân về hoa nở, ngươi cũng đi nhìn nhìn xem.”
Vệ Kích cười cười gật đầu.
….
“Sao lại đột nhiên muốn đi hành cung?” Lệ phi đem cung nhân trong điện đều đuổi ra, lo lắng nói, “Vốn định an bài ở trong cung… nhưng Thái hậu đột nhiên muốn đi Thang Hà hành cung, vậy làm sao lo liệu? Lại tìm cơ hội khác sao?”
Chử Thiệu Nguyễn trầm mặc một lúc lâu, nói: “Không cần, ngày ba tháng ba đó, đi hành cung lại tiếp tục an bài cũng được, đến lúc đó càng nhiều người, dễ dàng hơn.”
Lệ phi do dự: “Thôi, cải lương không bằng bạo lực, liền ba tháng ba đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...