Bạo Quân Độc Sủng

Cả người cứng lại như dây đàn, hắn cố nhẫn nhịn, ngậm chặt cái miệng nhỏ
đang lải nhải rên rỉ của nàng, vùi sâu vào bên trong ngực nàng. Bỗng bên ngoài tẩm điện truyền tới, “Bệ hạ”

Hắn ngẩng đầu lên giận dữ
hỏi, “Chuyện gì?” Diệp Vũ thở phào nhẹ nhõm, âm thầm vui sướng, có phải
có viện binh đến không đây? Nhìn lên trời cầu nguyện, lần này thật sự có viện binh tới cứu nàng rồi.

“Tấn vương và Thẩm đại nhân có việc gấp cầu kiến, đang ở ngoài điện đợi” Tiểu Công công kia bẩm cẩn thận.

“Vô liêm sỉ” Sở Minh Phong tức giận trách cứ, “Truyền khẩu dụ của trẫm,
chuyện khẩn cấp hay không khẩn cấp cứ để trẫm nghỉ, ngày mai lại tấu!”

“Nô tài đi truyền ngay”

Sở Minh Phong một tay nắm vú phải của nàng, ánh mắt lạnh khốc cực kỳ,
“Hoàng đệ và Thẩm Chiêu đêm khuya tiến cung, vì ngươi mà đến, cũng đẹp
mặt thật!”

Diệp Vũ không nói, cũng chẳng biết nói thế nào mới
không chọc giận vị hoàng đế mạnh bạo này. Vừa nghe thấy tiểu công công
bẩm báo, nàng rất vui, bọn họ rốt cục đến đây!

Đây là một lần
đánh cuộc, đánh cuộc xem Tấn vương ngoan cố hay nhát gan yếu đuối, đánh
cuộc xem hắn có trơ mắt nhìn cô gái mình thích bị hoàng huynh cướp đi
không. Sự thật chứng minh, hắn không cam lòng.

Thẩm Chiêu cũng tiến cung, bởi vậy có thể thấy hắn đối với nàng cũng không phải vô tư hoàn toàn.

Nhưng họ dám can đảm phá hỏng chuyện tốt của Sở Hoàng, tất sẽ chọc Sở Minh
Phong; muốn cướp người từ tay hoàng đế chẳng khác gì đâm đầu vào cho hổ
ăn.

Nàng lo lắng không rõ họ định làm thế nào? Họ có thể cho mình may mắn thoát khỏi khó khăn sao?

***

Ngoài điện Trừng Tâm, gió đêm lạnh lẽo, ánh đèn phiêu diêu. Hai bóng áo trắng nam tử đứng trước bậc thềm điện, gió nhẹ phớt phơ áo choàng, áo bào.

Sở Minh Hiên lo lắng đi đi lại lại, tay phải ôm trán, càng nói lẩm bẩm không ngừng, “Làm sao bây giờ….làm sao bây giờ…”

Thẩm Chiêu đứng im bất động, mặt không đổi, nhìn trông rất bình tĩnh. Tiểu
công công đi ra nói, “Vương gia, Thẩm đại nhân, bệ hạ khẩu dụ, chuyện
gấp hay quá gấp cũng để bệ hạ nghỉ, mai lại tấu!”

Sở Minh Hiên và Thẩm Chiêu cùng liếc nhau, nắm chặt tay. mày cau lại. vừa lo lắng vừa
vội vã, “Thẩm Chiêu, giờ phải làm thế nào hả?”

“Vì đại nghiệp,
chỉ đành phải nhẫn, nghe thiên mệnh” Thẩm Chiêu chẳng chút hoang mang
nói, làm ra vẻ chẳng liên quan gì tới mình cả.

“Nhẫn như thế nào chứ?” Sở Minh Hiên gấp tới mức rối cả đầu, hoang mang lo sợ.

“Tấn vương phong lưu tiêu sái, khi nào đã trở nên mất bình tĩnh rồi?” Thẩm Chiêu nói trêu.

“Ngươi vẫn còn tâm tư nói đùa sao?’ Sở Minh Hiên cả giận, bất mãn vô cùng bảo.

Thẩm Chiêu lắc đầu bật cười, “Một kẻ tiêu sái, một khi động tình cũng trở
thành nữ nhi, anh hùng hụt hơi thôi” Sở Minh Hiên lườm hắn, không thèm
để ý tới hắn, xoay người nghĩ cách ngăn hoàng huynh sủng hạnh Diệp Vũ
lại.

Nàng là của hắn, tuyệt không thể trở thành phi tần của hoàng huynh được! Hắn không thể bỏ bảy kiếp được yêu này được! Nhất định phải ngăn lại!

Tiểu công công khuyên nhủ, “Vương gia, Thẩm đại nhân, đêm đã khuya rồi, hồi phủ đi, ngày mai lại tiến cung vậy”

Sở Minh Hiên gấp tới mức sứt đầu mẻ trán, rơi vào đường cùng, giật ngọc
bội có giá trị xa xỉ bên hông xuống nắm trong tay, “Mới vừa rồi lúc
ngươi đi vào bẩm báo, có thấy….Hoàng huynh đang làm gì không?”

“Ôi Vương gia, chuyện này sao mà nói bừa được chứ?” Tiểu công công khó xử
bảo, lại chịu không nổi sự khẩn cầu của Tấn vương, hạ giọng nói, ‘Bệ hạ
mang về một cô gái, không cho nô tài hầu hạ, lúc này đang sủng hạnh nàng ấy đó”

“Thật sao?”

“Nô tài sao dám gạt chứ ạ.”

Toi rồi! Sở Minh Hiên u đầu, thống khổ chịu hết nổi, khuôn mặt tuấn tú đầy
sầu lo phẫn nộ. Thẩm Chiêu đi qua ghé sát lỗ tai hắn hạ giọng nói hai
câu, từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh thong dong như thế.

Sở Minh Hiên mắt sáng lên, vui mừng quá mức, “Sao ngươi không chịu nói sớm chứ?” Thẩm Chiêu giục giã nói, ‘Còn không mau đi”

Sở Minh Hiên bỏ lại một câu rồi chạy thẳng tới điện Từ Ninh như điên, “Vậy ở đây giao cho ngươi”

Thẩm Chiêu nhìn hắn biến mất trong bóng đêm dày đặc, thần sắc dần nặng lên, chẳng còn bình chân như vại giống trước nữa.

Chẳng bao lâu hắn hạ giọng bảo tiểu công công. Tiểu công công nhận một thỏi vàng hắn đưa, đi vào đại điện bẩm báo.

Đứng ở ngoài tẩm điện, tiểu công công liếc mắt dò xét trong điện một cái,
đắn đo nói nhanh, “Bệ hạ, nô tài có việc gấp cần bẩm báơ”


Trong
góc sáng dưới ngọn đèn trên long tháp một màn xuân tình kiều diễm ngập
tràn, ga trải giường hỗn độn, chăn màn hỗn độn, hai thân thể cuốn chặt
vào nhau, hương diễm không cho bất kỳ ai dám liếc mắt nhìn. Sở Minh
Phong hôn lên thân thể nàng, đang nghĩ đến đúng lúc rồi, thì nghe dược
tiếng của tiểu công công.

Diệp Vũ bất hạnh không thoát nổi, nghe
thấy lời này, như nghe được tiếng thượng đế giảng đạo vậy, nghĩ có phải
Tấn vương và Thẩm Chiêu đang nghĩ cách cứu nàng không.

“Chuyện gì?” Lúc này hắn đánh cuộc không táo bạo, tức giận như vậy.

“Có người từ cung Từ Ninh báo lại, đi lấy nước điện Từ Ninh” Tiểu công công đáp.

“Sao lại đi lấy nước chứ? Bị cháy hả? Mẫu hậu có bị thương không?” Sở Minh
Phong lập tức đứng dậy, chẳng chút quyến luyến suýt nữa thịt ngon vào
miệng.

“Tình hình cũng chưa biết ạ, bệ hạ có cần đi điện Từ Ninh xem không ạ?”

Sở Minh Phong cũng không thay quần áo bước nhanh ra tẩm điện, sai tiểu công công mang Diệp Vũ đi nghỉ ngơi ở Thiên điện.

Nàng bò dậy, kiểm tra quần áo mình rồi mặc vào, rồi khoác áo choàng của hắn
lên. May là hắn đi trước nàng nếu khôngnàng đã bị tiểu công công nhìn
thấy hết rồi.

Đi ra khỏi tẩm điện thiên tử, nàng bước thong thả
hơn, may mắn là tiểu công công tới kịp. Nhưng Sở Minh Phong vẫn về điện
Trừng tâm để ngủ, mà nàng lại ngủ ngay tại Thiên điện, vẫn không an
toàn.

Đi theo tiểu công công vào thiên điện, tiểu công công sai hai cung nữ hầu hạ rồi mới đi.

Diệp Vũ cho các nàng ấy đi nghỉ, còn mình ngồi tựa trên gối, mở to mắt không dám ngủ.

Đi lấy nước ở điện Từ Ninh, có thật không đây? Đã muộn thế này rồi, thái
hậu đã ngủ rồi, sao còn đi lấy nước chứ? Có lẽ đây là Tấn Vương và Thẩm
Chiêu tìm cách cứu nàng đây. Đúng, chính là thế!

Trong tẩm điện
trống rỗng lại yên tĩnh như chết, có tiếng bước chân nhỏ vụn vang lên.
Nàng chấn động, lập tức đứng bật dậy, không thấy buồn ngủ nữa, hồi hộp
nhìn ra cửa tẩm điện, tim đập mạnh.

Một bóng đen xuất hiện ở cửa
ra vào, do tẩm điện chỉ còn chừa lại đèn cung đình ở cạnh giường, nên
chiếu không rõ tới chỗ kia, mà bóng đen kia cũng không hề đi tới, như
đang nhìn nàng, lành lạnh đáng sợ. Tim nàng co thắt lại, như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, một tia sợ hãi lan từ lòng bàn chân lên.

Chắc
không phải là Sở Minh Phong đã trở lại đó chứ, điều này cũng nhanh quá
đi. Không đúng, thân hắn còn cao hơn cả bóng đen này, hẳn không phải là
hắn, vậy thì là ai chứ?

Dám can đảm xông vào điện Trừng tâm, chẳng lẽ là người hầu của Sở Minh Phong sao?

Bóng đen kia đi tới, chậm rãi hiện ra, Diệp Vũ nhìn thấy mặt hắn, bất giác
thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực, ba hồn bảy vía bị doạ đã trở lại trên
người. Người tới là Thẩm Chiêu.

Nàng xuống giường, tim đập liên hồi, “Thẩm đại nhân, ngài làm ta sợ gần chết”

“Doạ tới Diệp cô nương rồi, xin lỗi” Thẩm Chiêu đứng trước mặt nàng, lo lắng nói, “Cô có khoẻ không?”

“Thật sự doạ đó”

“Bệ hạ có phải…..” Hắn hơi khó mở lời. Nàng lắc đầu, nói cảm kích, “Đi lấy
nước ở Từ Ninh điện, chắc là do đại nhân và Vương gia an bài rồi”

Hắn nói lạnh nhạt, “Bệ hạ là người con có hiếu, nếu thái hậu có việc gì, bệ hạ nhất định sẽ tới điện Từ Ninh trước, tuyệt đối không để lâu. Ta làm
vậy cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi”

Diệp Vũ lo lắng hỏi, “Vậy ở
điện Từ Ninh là đi lấy nước thật ư? Nếu bệ hạ biết đi lấy nước là giả,
có trách tội các ngài không? Đây chính là tội khi quân đó”

“Cô
đừng lo, trước đó Vương gia đã đi điện Từ Ninh chuẩn bị rồi, một lát nữa dẽ đi lấy nước để diễn cho bệ hạ xem. Thái hậu xưa nay yêu thương Vương gia, chắc sẽ phối hợp diễn với Vương gia thôi” Thẩm Chiên cười lạnh
nhạt.

“Mưu kế đại nhân hay thật đó!” Nàng cười tán thưởng.

“Thật ra, dđ lấy nước ở điện Từ Ninh chỉ là cái cớ, bệ hạ hẳn đã sớm đoán
được, nhưng vẫn đi, nói vậy bệ hạ cũng không phải muốn sủng hạnh cô
thật. Bởi vậy, cô cứ an tâm ở đây, sáng mai bệ hạ sẽ có ý chỉ”

Nàng khâm phục mãi, mắt cứ nhìn thẳng vào mặt hắn không rời. Hắn cái gì cũng biết, cũng đoán được, biết trước quá lợi hại đi. NHưng mà đối đãi với
bất cứ kẻ nào, chuyện gì hắn cũng vẫn lạnh nhạt như mọi khi, như vĩnh
viễn không biết giận, lo âu, vui sướng, sốt ruột vậy, vẫn cứ bình thản
với người ta, thong dong, tao nhã, khiến người ta cảm thấy hắn là kẻ
thanh tâm quả dục, thản nhiên như gió.


Ánh sáng đèn đỏ hắt trên
mặt hắn, làm mặt hắn càng tuấn sắc hơn. Nhìn khuôn mặt cực kỳ giống Hạ
Phong này, Diệp Vũ dần bị chìm sâu vào, nam tử trước mắt này giống như
Hạ Phong mà nàng thầm mến đã nhiều năm, định đem áp lực cảm tình nhiều
năm này nói thẳng ra với hắn, cho hắn biết mình đau đớn chua xót thế
nào.

Nàng thê lương nhìn hắn, đôi mắt trong veo nhiễm từng đợt từng đợt ưu thương, tình ý kéo dài, lệ long lanh, động lòng người.

Thẩm Chiêu kinh ngạc thật sự, vì sao nàng nhìn mình như vậy chứ? Vì sao nàng lại thương tâm khổ sở vậy chứ? Vì sao…. NHưng nơi này là điện Trừng
Tâm, hắn không thể nghĩ nhiều.

Hắn hạ giọng bảo, “Diệp cô nương, tiếp đó ta và Vương gia ra cung, cô một mình ở trong cung cẩn thận chút”

Nàng hoàn hồn, “Ngài phải đi rồi sao?”

Hắn trấn an, “Yên tâm đi, bệ hạ hẳn sẽ không lại….. Cô nên sớm đi nghỉ đi, ta đi trước đây”

Diệp Vũ nhìn hắn xoay người rời đi, nhìn hắn biến mất, trong lòng tràn ngập đau thương.

****

Thẩm Chiêu hiểu biết Sở Minh Phong thật sự.

Đêm nay Sở Minh Phong quả nhiên không sủng hạnh Diệp Vũ, nhưng nàng cũng
không dám ngủ, cố không nổi mới lâm vào mộng đẹp, cho tới khi cung nữ
đánh thức nàng.

Rửa mặt chải đầu xong, cung nữ hầu hạ nàng mặc váy áo, tiếp đó bưng đồ ăn sáng tới.

Nhìn trên mâm đồ ăn phong phú đa dạng, nàng trợn tròn mắt, đồ ăn sáng này
cũng nhiều quá đi. Nàng còn định duy trì dáng người thon thả mà, không
thể ăn nhiều được, mỗi lần chỉ ăn có một miếng nhỏ.

Mới ăn hai
miếng, Sở Minh Phong đã tới, nàng lập tức đứng dậy, cung kính hành lễ,
nói thầm trong lòng: đã nhanh vậy lâm triều xong rồi sao?

“Trẫm
cũng đói rồi, cùng nhau ăn đi” Vung áo long bào màu vàng lên, hắn ngồi
xuống, xua tay bảo nàng cùng ngồi, tiếp đó véo một miếng điểm tâm ăn,
“Trẫm bảo ngự thiện phòng đã sớm chuẩn bị rồi, có hợp khẩu vị của nàng
không?”

“Rất ngon miệng ạ, tạ bệ hạ”

“Vậy ăn nhiều chút đi”

Diệp Vũ vừa ăn vừa thầm đánh giá hắn, lần đầu tiên thấy hắn mặc long bào, có cảm giác khác hẳn. Hạ Phong đóng kịch cổ trang, từng sắm vai hoàng đế.
Nàng đã gặp qua bản Hoàng đế Hạ Phong, văn võ song toàn, bày mưu tính
kế, cần cho triều chính, là một minh quân thịnh thế; mà hoàng đế cổ đại
Sở Minh Phong chân thật trước mắt này, mặc áo long bào vàng sáng không
khác lắm, chỉ có cảm giác đế vương rất chân thật; đầu hắn đội vương
miện, đường đường chính chính chân thật, dáng vẻ uy nghiêm, lạnh lùng
đầy khí phách, cái loại này khiến người ta thấy sợ với khí thế đế vương
giống như mặt trời giữa ban trưa, khiến người ta không dám khinh thường.

“Nhìn cái gì thế?’ Sở Minh Phong uống một ngụm trà nóng, hưng phấn hỏi, “Hay là nàng với trẫm….”

“Tiểu nữ tử chưa bao giờ nhìn thấy bệ hạ mặc áo long bào, có chút tò mò” Nàng chẳng chút hoang mang giải thích.

“Vậy xem đã đủ chưa?” Hắn cố ý nói, muốn nhìn bộ mặt nàng đỏ bừng đầy quẫn
bách, “Nếu thấy chưa đủ, vậy tới tẩm điện của trẫm nhìn cho đủ”

“Bệ hạ thứ tội” Nàng cúi đầu, lộ ra cần cổ tao nhã trắng nõn, khiến người ta nhịn không nổi muốn dưa tay ra vuốt ve.

Hắn đứng lên, dắt tay nàng, nhắm thẳng tẩm điện mà đến. Trong lòng nàng
thấy căng thẳng, tim đập mạnh dần lên, mãi không yên: hắn muốn làm gì?
Không phải là muốn cho nàng nhìn đủ đó chứ…..

Sở Minh Phong buông tay nàng ra, đứng trước cửa sổ, quay lưng lại phía nàng, lâm vào trầm tư.

Diệp Vũ yên lặng nhìn hắn, không đoán được ý đồ của hắn. Thân long bào và
vương miền này giao cho hắn một quyền lực tối cao trong tay, khiến cho
hắn ngồi ôm giang sơn, hưởng mỹ nhân, nghĩ muốn gì được nấy. Giờ khắc
này, hắn cao ngạo mà nhìn sau lưng lại trấn tĩnh như thế, khiến cho
người ta có cảm giác cổ quái: có lẽ hắn rất cô độc.

Tục ngữ nói, chỗ cao không tránh được lạnh. Hắn là cửu ngũ chí tôn, hưởng Vạn Thọ vô cương, nhưng cũng cô độc vô cùng.

“Tối qua hoàng đệ và Thẩm Chiêu tiến cung là vì ngươi” Hắn rốt cuộc mở
miệng. giọng trầm thấp, “Ngươi hẳn biết điều này có ý nghĩa gì rồi”

“Bệ hạ nghĩ rằng Tấn vương và Thẩm đại nhân đã động tình với tiểu nữ tử chăng?”

“Hoàng đệ thì khỏi nói, không ngờ cả Thẩm Chiêu cũng động lòng với ngươi” Hắn
cười ầm lên, giọng trào phúng, “Ở phủ Thuỵ vương, trẫm cố ý vừa gặp đã
yêu ngươi, mang ngươi hồi cung. Bọn họ đã đi theo sau tiến cung cầu

kiến, cho thấy bọn họ không muốn trẫm biến ngươi thành phi tần của mình
tý nào”

“Đây không phải là đúng như dự đoán của bệ hạ hay sai?”
Diệp Vũ hiểu ra, toúi qua là hắn cố ý trúng mỹ nhân kế của Thuỵ vương,
gần như mê hoặc Thuỵ Vương, thứ hai là muốn thử phản ứng của Tấn vương
và Thẩm Chiêu, một múi tên trúng hai đích, là mưu kế hoàn mỹ vô cùng!

Nói vậy, hắn caă bản không có lòng muốn sủng hạnh nàng, hết thảy chỉ là diễn trò thôi. Nghĩ đến đây nàng thấy yên tâm hẳn.

Sở Min Phong xoay người, nói lạnh băng, “Trẫm đã sớm đoán được, Lục hoàng
thúc muốn ngươi hiến vũ là mỹ nhân kế, nên trẫm tương kế tựu kế, một mũi tên trúng hai đích. Trẫm không đoán được là ngươi lại múa kinh hãi thế
tục như thế, hồn Thẩm Chiêu cũng bị người câu mất đi rồi. Thật thú vị
làm sao”

Hắn nhếch mép cười, càng lạnh băng khiến người ta không rét mà run.

Nàng lựa theo ý hắn, “Đây chẳng phải là ý muốn của bệ hạ sao? Tiếp theo, ly
gián Tấn vương và Thẩm đại nhân chẳng phải dễ hơn rồi ư?”

“Không dễ vậy đâu”

“Vậy sau này nên làm thế nào đây/”

“Tuy Thẩm Chiêu có biểu lộ tâm tư với ngươi, nhưng tâm tư hắn kín đáo, hơn
nữa giấu rất kỹ, chắc không dễ cho hắn mắc mưu. Ngươi cần phải tiếp tục
cố gắng hơn, mới có thể khiến hắn lầm vào vòng xoáy nhi nữ không kiềm
chế nổi mới được”

Ánh nắng ngoài cửa sổ sáng lạn, theo cửa sổ len vào, chiếu trên người hắn, khiến quanh người hắn toả ra từng vầng sáng
lấp lánh. Do ánh sáng phản ngược nên mặt hắn chìm trong màu tối, nhìn
không rò màu gì.

Sở MInh Phong ngoắc tay về phía nàng, nàng đi
tới, hắn giọng lạnh trầm, “Thẩm Chiêu thật sự là quân tử, sẽ không dễ
động tâm, lại càng không dễ làm hết mọi thứ vì một cô gái. Ngươi cần
phải ôm chặt lấy tim hắn, hồn hắn, khiến cho hắn thần hồn điên đảo mới
được”

Diệp Vũ gật gật đầu, tuy trong lòng không muốn, nhưng nàng
chống lại được sao? Ánh mắt hắn lạnh tới phát sợ, “Trẫm biết ngươi không muốn chu toàn giữa hai bọn họ, nếu người thật sự không muốn, trẫm cũng
không muốn ép ngươi, nhưng mà…”

Thay đổi này không phải bất ngờ
mà nhất định là uy hiếp. Hắn đưa tay ra túm chặt lấy nàng vào ngực,
“Ngươi không muốn làm việc cho trẫm, vậy thì phải trở thành phi tần của
trẫm! Trong hai ngươi chọn một, tuỳ ngươi!”

“Tiểu nữ tử nhất định sẽ làm tốt chuyện này, xin bệ hạ yên tâm đi”

“Vậy thì ổn rồi”

Ngón tay Sở Minh Phong xoa trán nàng, động tác thong thả, trượt từ trán
xuống, xuống lông mày, mi mắt, chiếc mũi, hai má, cánh môi, chậm rãi như trải qua một năm dài vậy. Tiếp xúc như thế, như bị chọc ngứa, nàng
không dám động, chạm phải ánh mắt lạnh khốc của hắn, tim đập mạnh lên,
co thắt lại, hơi đau.

Cuối cùng hắn vỗ hai má nàng, buông nàng ra. Nhất thời nàng trầm tĩnh lại, thở hổn hển, nóng lạnh cùng sôi trào.

Không muốn quyến rũ Tấn vương và Thẩm Chiêu, không muốn ly gián giữa hai
người họ, cũng không nguyện trở thành phi tần của Sở Minh Phong, nhưng
nàng có thể được chọn sao?

****

Chân Diệp Vũ vừa bước ra cửa phủ, Sở Minh Hiên đã tới phía sau rồi.

Đứng trước tẩm phòng, hắn bước nhanh đến, trước mặt người hầu, bất giác chần chừ ôm chặt lấy nàng không quan tâm. Người hầu cúi đầu, bước nhẹ lui
ra.

Tay coi như buông lỏng, cứ như sợ nàng biến mất vậy, hai tay
càng ôm chặt nàng hơn, đè chặt xuống khiến xương cốt nàng như sắp vỡ ra
vậy, nàng cảm thấy hơi đau, lại cũng lên tiếng…. Lòng bàn tay hắn vuốt
ve lưng nàng, mắt khép hờ, như thất mà phục, vô cùng quý trọng giờ phút
có được này.

Mãi lâu sau, hắn nâng mặt nàng lên, nói khẩn trương, “Hoàng huynh có phải…có phải đã….”

Nàng khẽ lắc đầu, hắn mừng rỡ như điên, trên mặt cười sáng lạn, lại hôn trên mặt nàng, kích động mãi.

“Vương gia đừng như vậy, người hầu đang nhìn đó”

“Vậy chúng ta vào phòng đi”

Sở Minh Hiên ôm nàng vào tẩm phòng, đánh giá nàng từ trên xuống dưới, lại
cau mày rồi lắc đầu, không biết đang nhìn gì. Nàng cũng cau mày lại hỏi, “Vươn gia vì sao lại nhìn ta như vậy?”

Hai người đứng trước cửa sổ, hắn nắm nhẹ vai nàng, “Sau này không được nhảy điệu nhảy kia nữa, bổn vương không cho!”

Diệp Vũ gật đầu, ngón tay hắn vuốt nhẹ mặt nàng, dôi mắt cứ dâng lên từng
đợt nhu tình, “Vũ NHi, nàng cũng chỉ có thể múa cho bổn vương thôi”

“Hoá ra Vương gia cũng bá đạo như thế” Nàng cười khẽ.

“Bổn vương chịu không nổi nam nhân khác thấy vẻ xinh đẹp của nàng, thưởng
thức sự diêm dúa của nàng!’ HẮn nói nghiêm trang, thần sắc kiên định,
coi như đặt mình trong sa trường, sát phạt quyết đoán, cũng không tha
cho cấp dưới dám cãi lệnh hắn.

Nàng ngây người, giữa mi tâm hắn có chút lệ khí, biểu hiện hắn trịnh trọng, hắn biểu lộ mãnh liệt muốn giữ chặt lấy nàng.

Sở Minh Hiên ôm nàng vào lòng, ôm rất nhanh rất nhanh, “Vũ Nhi, nàng chỉ thuộc về mình bổn vương thôi!”

Nàng biết những lời này chỉ là ngoài tai, hắn không cho bất luận kẻ nào cướpn đoạt, kể cả Sở Hoàng!

“Vương gia, ta nói rồi, ta không thuộc về bất cứ ai, chỉ thuộc về chính ta” Nàng lặp lại.

“Bổn vương biết, nhưng bổn vương cũng không cho phép người khác mơ ước tới nàng”


Diệp Vũ cảm giác sớm hay muộn như chơi lửa nóng, gặp phải Tấn Vương cũng
chẳng tốt gì, hẳn nên nghĩ cách xem sau này thoát khỏi hắn thế nào.

Một lúc sau, hắn buông nàng ra, mắt tối lạnh lẽo, “LỤc hoàng thúc bức nàng khiêu vũ phải không?”

Nàng chỉ đành thừa nhận, “Thuỵ vương nói, nếu ta không nhảy, thì sẽ gây bất lợi với mẫu thân ta, ta chỉ đành….”

“Nàng có thể nói với bổn vương, bổn vương sẽ bảo vệ nàng và nương nàng” Hắn nói gấp gáp.

“Ta nghĩ, ngài chỉ bảo vệ được một lúc, chẳng bảo hộ được cả đời”

“Lục hoàng thúc sẽ gây phiền toái với nàng, nàng cứ nói cho bổn vương biết được không?”

Nàng đồng ý, Sở Minh Hiên cười lạnh, “Chiêu mỹ nhân kế của Lục hoàng thúc
cũng chẳng cao minh gì, ai nấy đều thấy cả, huống cho người khôn khéo
như hoàng huynh. Hoàng huynh mang nàng tiến cung, không biết là tương kế tựu kế, cố tình lâm vào, hay là thật sự bị nàng mê hoặc rồi”

Y như lời hắn nói, hắn còn không biết Sở Minh Phong đã dùng kế mỹ nhân để âm thầm ly gián hắn và Thẩm Chiêu.

Diệp Vũ dò hỏi, “Tối qua Vương gia và Thẩm đại nhân cầu kiến ở trước điện
Trừng Tâm, còn lấy cớ bảo đi lấy nước điện Từ Ninh phá hỏng, bệ hạ có
ghi hận với các ngài không? Có khiển trách các ngài không?”

“Bổn cương không phải vẫn tốt đó sao? Hoàng huynh nếu muốn trách, thì tối qua đã trách rồi”

“Vậy là tốt rồi”

“Nàng một ngày chưa phải là người của bổn vương thì mới có thể bị người ta
cướp đoạt. Nàng cũng biết, ngày nào đêm nào bổn vương cũng lo sợ kinh
hồn sao?” Hắn nói hết tâm sự ra, chân thành thâm tình nhìn nàng, ‘Bổn
vương đang nghĩ cách cưới nàng vào phủ”

Tinh thần nàng căng
thẳng, định ngăn lại, lại lo lắng hắn nghi ngờ, đành nói, “Nếu Vương gia không chê, ta nguyện sống cô độc cả đời”

Sở Minh Hiên thề thốt, “Bổn vương biết tâm ý của nàng, yên tâm đi, bổn vương sẽ không để cho nàng phải chịu uất ức đâu”

Nàng nghĩ bi ai, nếu hắn thật nghĩ ra cách, vậy phải làm sao đây? Muốn lấy
cớ cự tuyệt lời cầu hôn của hắn, hay là nghĩ cách không gả cho hắn. Hiện giờ, nàng chỉ đành để hắn ôm, coi như hai bên tình lưu luyến.

***

Ngày này Diệp Vũ trở về lầu Tiêu Tương, tất cả mọi người đều cảm thấy kỳ lạ, sao nàng đã trở lại rồi?

Họ đều nghĩ tới Sở Hoàng mang nàng về cung, nhất định sẽ phong nàng là phi tần, nàng cứ vậy mà ở lại hoàng cung, hưởng thụ vinh hoa phú quý, khó
mà ra khỏi cung được. Ai ngờ ngày thứ hai nàng đã ra cung, hơn nữa thân
phận chẳng thay đổi gì. Bởi vậy không ít người tụ tập bàn tán, rõ ràng
rất muốn biết chân tướng trong đó.

Nàng giải thích tình huống rõ
với mọi người, bảo bệ hạ mang nàng về cung, chỉ là trong lúc hứng thú,
nể mặt mũi Thuỵ vương thôi; nàng vẫn là nàng như trước đây, chẳng có gì
thay đổi cả.

Mọi người nghe ra lời nàng nói, nói cách khác, bệ hạ cũng không sủng hạnh nàng, nàng cũng không trở thành người của bệ hạ.

Nói rõ ra Lâm Trí Viễn hỏi thêm nàng vẫn đáp như thế.

Rõ là hắn không tin, hơi sốt ruột, “Bệ hẹ sao không sủng hạnh nàng chứ? Ta nhìn thần sắc bệ hạ, rõ là bị nàng làm mê hoặc rồi mà, sao có thể….”

Diệp Vũ bật cười, bảo, ‘Lời ta nói với huynh là thật, bệ hạ nhìn thấu mỹ
nhân kế của Thuỵ vương, đã tương kế tựu kế, mang ta hồi cung, chẳng có
gì khác”

Hắn rốt cuộc tin khuyên, “Sau này vẫn nên cẩn thận chút”

Tiếp đó nàng bắt đầu chuẩn bị màn múa mới, hợp tác với Lâm TRí Viễn sáng tác nhạc khúc, chọn vũ nam.

Đêm này, trở lại tẩm phòng trạch phủ, nàng vừa ngồi xuống đã có hai bóng đen loé lên.

Tinh thần nàng chấn động, đứng bật dậy, đúng lúc này mặt mũi bị bịt lại, chẳng bao lâu thì hôn mê bất tỉnh.

Lúc tỉnh lại, nàng nảy ra một ý nghĩ trong đầu là: vì sao Kim công tử lần
nào cũng dùng thủ đoạn vậy chứ? Nhưng mà lần này không phải là hắn mà là một người khác.

Nhìn theo ánh nến hồng, nàng đánh giá cả tẩm
phòng. Phòng chia thành hai gian, rộng rãi, trang trí trong phòng không
phải ngọc hay vàng, mà còn là hàng tốt cao cấp nhất, còn xa xỉ hoa lệ
hơn cả phủ Tấn vương nữa.

Đây sao vậy? Diệp Vũ đang định mở cửa đi ra ngoài, thì bên ngoài có tiếng chân truyền tới.

Năm nữ tử đẩy cửa tiến vào, nữ tử cầm đầu đi về phía chỗ ngỗi chính hướng
Bắc, chẳng liếc nàng cái nào, ngang nhiên ngồi xuống. Hai thị nữ trẻ
tuổi đứng hai bên, hai nữ tử trung niên đứng trước cửa phòng.

Nàng nhìn về phía nữ tử ăn mặc đẹp đẽ quý giá kia, nàng ta mặc quần áo lụa
màu đỏ, vật liệu may mặc chất lượng cao, vạt áo, tay áo cùng váy đều
viền hết sức lộng lẫy, khéo léo tinh xảo, vừa nhìn đã biết ngay không
phải tầm thường. Nàng ta búi tóc cài châm đầy đầu, hai bên là bộ châm
cài mã nào tinh xảo đỏ đẹp, lấp lánh, rực rỡ, chói mắt.

Nữ tử mặc đẹp đẽ quý giá này dung nhan rất diễm lệ hết mức, quần áo và đồ tranh
sức cũng đẹp tinh xảo quá mức, khiến cho dfung mạo thanh lệ uyển chuyển
của nàng cũng không mất đi hương vị vốn có, mà biến thành tục tằn, thô
thiển.

Nàng ta cũng đánh giá Diệp Vũ, dáng cao quý, mắt phượng cau lại, như trong mắt nàng ta, mọi cô gái khác đều là bụi đất hết.

Thị nữ bên cạnh nàng ta khí thế bức người hỏi, “Ngươi là con gái Diệp tướng quân sao? Tối qua cô gái nhảy điệu kinh diễm trong phủ Thuỵ vương là
ngươi sao? Lầu Tiêu Tương này màn ca múa mị hoặc lòng người, đồi phong
bại tục này là do người thiết kế sao/”

Diệp Vũ gật đầu, nghĩ xem các người này đến tột cùng là ai?

Những kẻ này muốn làm gì? Có thể gây bất lợi với Vũ Nhi không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui