Bạo Quân Độc Sủng

Diệp Vũ cũng biết, hát bài này chẳng khác gì tự tìm phiền phức, thậm chí là
tự tìm đường chết, nhưng nàng cũng tin Thẩm Chiêu là người tốt, cũng
không để cho hoàng đế Sở quốc chém một thiếu nữ đâu.

“Nếu có chút mạo phạm, kinh xin ba vị công tử thứ lỗi cho” Nàng buông tì bà, cười khẽ, “Chỉ cảm khái nhất thời mà thôi”

“Diệp cô nương lại làm ta khiếp sợ lần nữa, không những tài nghệ trác tuyệt,
mà còn cả gan làm loạn” Sở Minh Hiên cười nói, còn khâm phục hơn lúc
nãy.

“Diệp cô nương có can đảm, Thẩm mỗ bái phục” Thẩm Chiêu lại cười nói.

Diệp Vũ thấy, Sở công tử nháy mắt với họ, họ lại tiếp tục uống tiếp rồi kiếm cớ rời đi.

Trơ mắt nhìn họ ra ngoài, trong lòng nàng không yên, lại không muốn bỏ qua, dung mạo Thẩm Chiêu gần giống Hạ Phong đã đi rồi, đi rồi….

_____

Trong phòng chỉ còn lại hai người.

Sở công tử đứng bên cạnh nàng, chẳng giận hỏi, “Nàng đang nhìn Thẩm Chiêu hay là nhìn TẤn Vương thế?”

Diệp Vũ hoàn hồn, cúi đầu xuống, lòng thầm tính toán.


HẮn khá giống nam tử thần bí che mặt kia, giống vẻ khôi ngô tráng kiện, nhưng nàng cảm thấy hai người không phải là một.

“Nàng hẳn là biết thân phận của ta”

“Tiểu nữ tử có chút tài mọn, bệ hạ đại giá quang lâm, thật vinh hạnh” Nàng nói đàng hoàng.

Sở công tử cũng chính là hoàng đế Sở quốc, Sở Minh Phong.

Mười năm trước, hắn đăng cơ làm hoàng đế, lấy thủ đoạn tàn nhẫn lạnh khốc
cùng trí tuệ tranh đoạt được ngôi vị hoàng đế hai huynh đệ, liên luỵ hơn mười văn võ trọng thần, bị lưu đày, xét nhà, diệt môn, liên luỵ hơn một ngàn người, tạo thành thảm án nổi tiếng khắp bốn phương. Để giảm bớt
không khí khẩn trương của triều đình, hắn đại xá thiên hạ, đề bạt hơn
hai mươi quan viên có tài, đã nhanh chóng đạt được hiệu quả, dần dần trở nên vững chãi, rõ ràng.

Lúc đả bại đối thủ, ngồi trên ngôi đế,
trong lúc ổn định triều đình, Thẩm Chiêu là tâm phúc cực trung thành và
là cánh tay đắc lực của hắn.

Mà năm ấy, Thẩm Chiêu mới vừa trong hai mươi, còn Sở Minh Phong hai mươi sáu.

Sở Minh Phong nâng cằm nàng lên, mắt nhìn nàng chằm chằm, “Ngươi đã đoán
được, hẳn cũng có thể đoán được mục đích trẫm tới nơi này”


Nàng nhìn thẳng hắn, ánh mắt nhu hoà, “Tiểu nữ nữ ngu độn, xin bệ hạ minh xét”

“Thẩm Chiêu nói đúng, lá gan ngươi cũng không nhỏ” Hắn cố ý tăng giọng điệu, “Ai cho ngươi lá gan lớn vậy/”

“Tiểu nữ tử xưa nay đã vậy, nếu có chỗ nào mạo phạm thiên uy, mong bệ hạ thứ tội cho” Nàng nói cẩn thận.

“Ngôn hành và khúc ca kia của ngươi, đã mạo phạm thiên uy rồi, TRẫm nên khiển trách ngươi thế nào đây?” Hắn bóp chặt cằm nàng.

Diệp Vũ trầm mặc chống đỡ, nhìn thẳng vào con ngươi đen hơi tối sầm của hắn.

Hắn không biết là đang châm chọc hay tán thưởng nữa, “TRẫm chưa từng bao giờ gặp được một nữ tử gan lớn như ngươi vậy”

Nàng nói bình tĩnh, “Bệ hạ tán thưởng. Bệ hạ muốn làm gì tiểu nữ tử không
thể kháng cự nổi, nhưng bệ hạ là minh quân nhân hậu, tin rằng bệ hạ
không làm khó một thiếu nữ”

“Ngươi tuy là thiếu nữ thật nhưng
cũng là một nữ tử lợi hại nhất” Sở Minh Phong cười rộ lên, ngón tay đang bóp cổ nàng chậm rãi vuốt ve, “Đáng tiếc, Trẫm chẳng phải là minh quân
nhân hậu gì, bản lãnh lớn nhất của trẫm là bắt nạt thiếu nữ”

“Bệ hạ có hứng thú với người An Dương công chúa ghét cay ghét đắng sao?”

“Nàng là nàng, trẫm là trẫm, không thể nói là một được”

Hắn thô bạo vạch vạt áo nàng ra, bất giác trên vai toả ra mùi thơm ngát tự
nhiên của cơ thể, nửa bộ ngực sữa lộ ra, cần cổ yêu kiều mê người phập
phồng, khiến người ta muốn âu yếm thật nhanh.

Cả người trắng nõn nà như thế, người đời chỉ muốn có.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui