Vừa dứt lời hắn đã bóp chặt miệng nàng, dùng mười thành lực đạo, gần như bóp nát răng nàng. Một luồng chất lỏng tanh ngọt trào ra, nàng ngửi thấy mùi máu tươi. Hắn thế mà bóp nát khoang miệng của nàng! Có thể thấy hắn đã dùng sức mạnh tới mức nào! HẮn tức giận mới đáng sợ tới mức nào!
Sở Minh Phong bức nàng tới tận góc tường, nhấn nàng lên tường, “Trên thọ yến, Tề Vương thường nhìn về phía ngươi, mới rồi trẫm trở về, thấy hắn vừa mới đi, còn ngươi thì lại ở phía trước. Ngươi dám nói hắn không phải là tới gặp ngươi sao? Ngươi dám nói, ngươi không quen hắn sao?”
“Ngươi đã đoán ra rồi, vậy cứ cho là thế đi” Diệp Vũ bất đắc dĩ, nghĩ sai thì hỏng hết, nhưng khiến hắn tức giận như vậy. Vừa rồi nàng phủ nhận chỉ là không muốn gây thêm nhiều chuyện, khiến cho họ lâm vào cảnh hoạ vô đơn chí (không lối thoát) nên mới không thừa nhận. Không ngờ hắn lại tức thành như vậy. Điều này có phải là nàng tự gieo gió gặp bão không?
“Ngươi và hắn quen biết từ lúc nào, quen ra sao, trẫm không có hứng thú muốn biết” Hắn buông miệng nàng ra, mặt nhiễm đỏ, như tụ máu vậy khiến cho người ta thấy sợ hãi. “Thái tử Nguỵ quốc dâng cuốn “thần binh phổ” giả, bản giả đó có phải là do ngươi đưa cho hắn không? Có phải không?”
Diệp Vũ do dự, thừa nhận hay là phủ nhận? Mày kiếm Sở Minh Phong cau chặt lại, đôi mắt vằn máu, hung ác như thú dữ, tà mị như yêu, khiến người ta kinh hãi. Nàng càng thấy sợ hãi, chân tay run rẩy, chưa từng thấy hắn như thế bao giờ. Hắn rống lên, “Có đúng không?”
Giống như ném một khối thuốc nổ vậy, gần như sắp bật tung nóc nhà lên rồi. Nàng vẫn không đáp, hắn hiểu không đáp lại chính là cam chịu.
Năm ngón tay của hắn bóp chặt cổ họng nàng hơn, càng ngày càng chặt, gần như nghe cả tiếng xương vỡ vang lên. Hắn biến thành cuồng ma khát máu, trong mắt quay cuồng vì cơn đau như sóng trào biển dập, “Trẫm đối xử với ngươi như châu như báu, ngươi thế mà ăn cây táo rào cây sung (ăn cháo đá bát), giúp Tề vương Nguỵ quốc trộm sách! Ngươi thật khiến trẫm mới thất vọng làm sao!”
“Không phải như thế…” Tính mạng bị uy hiếp, Diệp Vũ giãy dụa theo bản năng, muốn sống, âm thanh khàn khàn từ yết hầu vang lên, “Bệ hạ, hãy nghe ta nói…”
“Trẫm sẽ không nghe ngươi giải thích gì hết nữa!” Sở Minh Phong lớn tiếng quát, “TRẫm tình nguyện tự tay bóp chết ngươi cũng không nguyện gặp lại ngươi!”
Khớp xương ngón tay vang lên lách cách lách cách, nàng cảm giác cổ mình gần như bị hắn bóp gãy, không thở được, não thiếu máu, thiếu khí… Khuôn mặt hắn vặn vẹo càng ngày càng mơ hồ, trong tẩm điện yên lặng như chết… Toàn bộ thế giới càng yên tĩnh hơn… Nàng nhắm mắt lại, nước mắt trào ra, đợi tử thần tiến đến…
Hắn nhìn chằm chằm nàng chết chóc, oán hận trong mắt ngập đầy, bóp chết nàng cũng chưa hả giận, bởi vì, cô gãi mảnh mai đe doạ này lại khiến hắn vừa yêu vừa hận, hắn biết làm thế nào với nàng bây giờ.
Máu vọt lên não, chỉ trong nháy mắt như vậy, hắn tưởng đã thật sự bóp chết nàng, vĩnh vĩnh không còn thấy nàng được nữa, cuối cùng cũng không cần bị yêu hận tra tấn nữa. Nhưng ngay sau đó hắn lại muốn, nàng đã chết, thì vĩnh viễn không nhìn thấy nàng được, cả đời yêu cuối cùng cũng không trở lại được, hắn phải làm sao đây… Làm sao bây giờ… Hắn không thể mất nàng…
Nghĩ đến đây, lực trên tay bỗng giảm đi một nửa.
“Bệ hạ…Đừng… Bệ hạ….” Ngân trâm vọt vào, thấy tình hình như vậy, hét lên thất thanh, vừa sợ hãi vừa lo lắng, “Nàng là hoàng quý phi, bệ hạ không thể giết nàng…”
Tinh thần Sở Minh Phong chấn động, đột ngột tỉnh táo lại, buông tay ra, ngơ ngác đứng nhìn.
Diệp Vũ tìm được đường sống trong chỗ chết, thở mạnh, ho khụ một lúc lâu mới chậm rãi bình thường trở lại. Hắn phất tay, Ngân Trâm thấy hoàng quý phi tạm thời không sao, thì rời khỏi tẩm điện luôn.
“Vì sao không giết ta đi/”
Nàng cười lạnh, trải qua giờ khắc kinh hoàng kia, nàng thật sự đã mất hết lòng tin. Tên quân vương thô bạo này, thật chẳng đáng để nàng lưu luyến. Cả lúc hắn tức giận, cũng không thể sử dụng bạo lực! Cả hắn có hận nàng đi nữa thì cũng không tuỳ tiện bóp chết tính mạng nàng! Nói cái gì mà “đối đãi với ngươi như châu như báu” chứ, nói cái gì mà “Rất để ý đến ngươi”, nói cái gì mà “yêu” chứ, tất cả đều là giả dối. Bị loại người thô bạo này yêu, thật là một bất hạnh to lớn làm sao!
“Trẫm giữ mạng ngươi lại, sẽ tra tấn ngươi cho đủ!” Sở Minh Phong cười hung ác, “Ngươi đã quen biết Tề Vương Nguỵ quốc, biết đâu hắn cũng gục dưới váy ngươi rồi, trẫm khiến cho ngươi hiến vũ vì hắn và thái tử hai nước”
“Bệ hạ ra lệnh, ta sao không thể vâng lời được chứ?” Nàng mỉm cười nói.
“VẬy ngươi cũng nên nghĩ cho kỹ đi, múa cái gì mà để cho tâm hồn chúng điên đảo, khiến cho chúng dục hoả đốt người, muốn ngừng mà không được!” HẮn lấy mu bàn tay vỗ vỗ chơi đùa hai má nàng.
“Bệ hạ không sợ danh dự của ta làm tổn hại sao?”
“Ngươi vẫn còn danh dự nữa sao?”
“Ta dĩ nhiên sẽ lo cho quân thôi, bệ hạ không cần hối hận” Diệp Vũ cười khẽ, con mắt sáng lóng lánh, nhìn vô cùng mê người.
Con ngươi đen của Sở Minh Phong loé lên hung ác nham hiểm, xoa bóp mạnh má nàng, căm tức nhìn nàng một lúc rồi sải bước rời đi.
Nàng dựa vào bức tường lạnh băng, cười đầy trong trẻo lạnh lùng cứ nở nụ cười mãi cười mãi.
***
Sở Minh Phong lại tới thọ yến, chẳng lao lâu thì thọ yến cũng xong, Thẩm Chiêu theo hắn tới ngự thư phòng. Đèn cung đình sáng ngời, soi lên rõ biểu hiện của con người. Thẩm Chiêu nhìn bệ hạ, bất giác lo lắng cho tình trạng Vũ Nhi.
Chuỵện xảy ra trên thọ yến, mỗi một chuyện đều là bị khiêu khích, nhất là chuyện “Thần binh phổ” liên quan đến Vũ Nhi. Bệ hạ sớm muộn gì cũng sẽ đoán ra cuốn “Thần binh phổ” mà Nguỵ quốc đưa kia là bản giả có liên quan tới Vũ Nhi, sẽ gây ra sóng gió gì, khiến người ta rất lo lắng.
Hắn đoán, Vũ Nhi sau khi nhận được bản “Thần binh phổ” giả kia, đã đem sách cho thái tử Nguỵ quốc hoặc Tề vương, như thế có thể giải thích lần trước nàng ấy hỏi tới vấn đề kỳ lạ này.
Hoá ra nàng ấy cũng lo sau khi Nguỵ hoàng lấy dược cuốn “Thần binh phổ” sẽ đúc ra nhiều thần binh lợi khí, mang binh xâm lược Sở quốc, đến mức hai nước giao chiến, sinh linh đồ tháng.
Hắn ở chùng cùng bệ hạ hơn mười năm, chưa từng bao giờ thấy thần sắc bệ hạ như thế, thịnh nộ, ác độc, đau đớn… Các loại cảm xúc đan xen trên mặt, vừa giận vừa hận, muốn giấu cũng không giấu được.
“Bệ hạ…” Hắn nói trầm trầm, lòng lo lắng, trên mặt vẫn biểu lộ điềm đạm như nước.
“Mỗi cử chỉ hành động của Thái tử Nguỵ quốc, Tần quốc trên thọ yến, ngươi thấy sao?” Mắt Sở Minh Phong âm u, thật đáng sợ.
“Nguỵ quốc, Tần quốc tự cho là nước giàu binh mạnh, cố ý làm nhục quần thần Sở quốc ta” Thẩm Chiêu suy nghĩ rồi nói, “Nguỵ quốc thái tử đem bản “Thần binh phổ” giả kia tặng cho chúng ta, chỉ e là một chiêu thả con tép bắt con tôm mà thôi”
“Nguỵ quốc lấy từ đâu ra cuốn “Thần binh phổ” giả ấy?” Ánh mắt sắc bén của Sở Minh Phong áp thẳng tới.
Thẩm Chiêu thấy kinh hãi, lại vẫn bình tĩnh như cũ, “Thần không biết, thần xem câu từ, thần nghĩ tới, họ mượn cớ mừng thọ, đi vào Kim Lăng, mục đích chính là “Thần binh phổ”
Sở Minh Phong cười lạnh băng, “Đoán được “Thần binh phổ” lại xem xem chúng có bản lĩnh hay không. Ai cũng không đoán được trẫm đem “Thần binh phổ” giấu ở đâu cả”
Thẩm Chiêu cười thản nhiên. Sở Minh Phong nói nặng nề, “Vũ Nhi và Tề vương Nguỵ quốc quen biết nhau”
Nghe vậy, Thẩm Chiêu chấn động, “Thật sao/”
Sở Minh Phong gật đầu, Thẩm Chiêu bỗng dưng tỉnh ngộ, “Thảo nào thái tử hai nước cứ nhất quyết muốn nhìn thấy hình dáng hoàng quý phi, lại muốn hoàng quý phi hiến vũ chứ. thái tử Tần quốc còn lấy lễ nặng để dụ, bệ hạ định ngày mai từ chối thế nào ạ?”
“Ba ngày sau, trẫm thiết yên, trẫm bảo Vũ nhi hiến vũ, xem ý tứ chúng thế nào”. “Chuyện này… Không hay lắm đâu” Thẩm Chiêu lo lắng thái tử hai nước đưa ra yêu cầu vô lý.
“Ý trẫm đã quyết, ngươi đi nói với chúng, ba ngày sau, trẫm thiết yến ở điện Duyên Khánh”
Sở Minh Phong nhìn đèn cung đình chằm chằm, nhiệt độ ánh mắt còn cao hơn cả ánh đèn cung đình nữa.
***
Sáng sớm hôm sau, Sở Minh Lượng chuồn ra cung, đi tới trước tửu lâu Tùng Hạc. Giờ tỵ chưa tới, còn sớm, nàng ta chỉ đành ngồi chờ ở đại đường.
Nắng, khoé môi cười ngọt ngào giảo hoạt trà ra, nàng nhìn đám đông không biết chán, ngược lại cười tươi như hoa nở.
Nàng bất giác nghĩ, Thác Bạt Hoằng hẹn gặp mình ở trong này, hơn nữa không gặp không về, là cố ý với mình sao? Nhất định thế.
Trong lơ đãng nàng vừa chuyển mắt thấy một người bước vào đại đường-hắn tuấn tú khôi ngô, quần áo trắng càng khiến màu da hắn đen hơn, nhưng đen lại khí phách, uy nghi. Trong mắt nàng, hắn là người duy nhất hoàn mỹ không tỳ vết, quanh người toả ra khí thế nghiêm nghị, khiến nàng si mê mãi.
Nàng ngây ngốc nhìn hắn, không hoàn hồn được, cho mãi tới khi hắn đi tới trước bàn thì mới giật mình tỉnh táo.
Thác Bạt Hoằng kéo tay nàng, bất giác phân trần nắm tay nàng rời khỏi tửu lâu. Nàng vốn tưởng họ sẽ ở lại tửu lâu ăn chút, uống trả, không ngờ lại là thế này.
Đi trên đường cái náo nhiệt ồn ào, đi xuyên qua đám đông trên đường, hắn nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, nàng đi theo hắn, nhìn bên mặt cứng rắn như đao tạc mà mê người, tuy không rõ hắn dẫn mình đi đâu, song lại cam tâm tình nguyện đi theo hắn, hắn đi đâu, nàng liền tới đó.
Cứ vậy mà đi tiếp, nàng cũng nguyện ý. Đi mãi tới bờ sông Tần Hoài, họ vào một tửu lâu lịch sự tao nhã, vào một gian phòng riêng ven sông.
Từ cửa sổ ven sông có thể thưởng thức phong cảnh tú lệ sông Tần hoài, lúc này ánh nắng tràn trề, phía trên mặt nước, trên cây lấp lánh sáng, nhìn chói mắt. Trong phòng mát mẻ chút, tiểu nhị mang lên nước và trà bánh.
“Sao lại tới đây?” Sở Minh Lượng cười hỏi.
“Chúng ta mới quen ở sông Tần Hoài, dĩ nhiên là phải trở về chốn cũ rồi” Thác Bạt Hoằng châm trà, rót trà.
“Ngày ấy huynh đã cứu ta, sau đó ta tới đây tìm vài lần, nhưng… tìm không thấy huynh…” Nàng xấu hổ quẫn bách mắt cụp xuống.
“Ngày hôm sau ta đã rời Kim Lăng đi rồi, công chúa dĩ nhiên không tìm thấy ta” Hắn cười, thuận miệng nói dối, ‘Nếm thử bánh phu thê nơi này làm xem, nghe nói mùi vị độc đáo”
Nàng cầm một miếng bánh phu thê, xấu hổ liếc hắn một cái, cắn một miếng, thấy mềm trong miệng, mát cả tâm can.
Mắt hắn đen nhánh nhìn mỉm cười, “Tối qua trên thọ yến, thấy công chúa khiêu vũ, ta vẫn không thể tin vào hai mắt mình nữa, lại càng khiến cho ta thấy khiếp sợ là, tài múa của công chúa thật điêu luyện, xinh đẹp như hoa. Điệu nhảy đó, là cuộc đời này của ta khó gặp một điệu múa khó quên nhất”
Trong lòng Sở Minh Lượng nhảy nhót, lại càng ngượng hơn, ‘Vương gia khen trật rồi. Ta cũng không ngờ được, người cứu ta ngày đó là Tề vương Nguỵ quốc”
Thác Bạt Hoằng nhìn chằm chằm thần sắc của nàng, cưới nói, “Công chúa dùng chuỷ thủ cắt đứt hoa kết, còn nói rất chính khí nghiêm túc, khiến cho thái tử Tần quốc chẳng nói được gì. Người có trí tuệ như công chúa, gan dạ sáng suốt, thật đáng mặt nữ tử, khiến người ta kính nể”
Nàng ngước mắt nhìn hắn, mặt mày trong suốt, chạm phải ánh mắt đầy thâm ý của hắn, chậm rãi rủ mắt xuống.
Hắn tới gần nàng, đưa tay ra chạm nhẹ vào khoé môi nàng, nàng khẽ kinh hãi, tim đập bình bịch, theo bản năng định nghiêng mặt đi.
“Đừng động” Hắn nói trầm thấp, đè lại cổ tay nàng, “Khoé miệng nàng còn dính chút bánh phu thê này”
Sở MInh Lượng ngồi im, thân hình cứng ngắc lại, đôi mắt đẹp rủ xuống, chẳng dám nhìn hắn.
Chưa bao giờ lại gần gũi với một nam tử xa lạ như thế, tim nàng đập mạnh, tim sắp nhảy bật ra khỏi lồng ngực… Trên người hắn toả ra mùi hương nam tính lượn lờ, chậm rãi bao phủ nàng, nàng chỉ cảm thấy xương cốt như mềm ra, chân tay vô lực…
Thác Bạt Hoằng đưa tay đặt lên vai nàng, để nàng dựa vào vai mình. Nàng dựa vào bờ vai rộng của hắn, hạnh phúc ngập tràn trong lòng; hắn nhìn miệng nàng cười, tủm tỉm, như ma mỵ vậy.
****
Sở Minh Phong vẫn đang ở trong chính điện thưởng thức điệu múa của Phùng Chiêu Viện, Diệp Vũ vẫn ở thiên điện tự sinh tự diệt, hai người tựa như quen mà xa lạ, cùng ở trong một điện, mà cả đời lại chẳng qua lại với nhau.
Nghe tiếng sáo tiếng đàn từ trong chính điện truyền tới, tim nàng tĩnh n] nước. Hắn muốn nàng hiến vũ, nàng sẽ nhảy. Nàng đã nghĩ ra nhạc khúc và điệu múa hay lắm rồi, chở đợi ngày đó tới.
Trước đêm cung yến, màn đêm từ từ buông xuống, giờ Tuất, cung nhân điện Xuân Hoa tới truyền lời, nói công chúa An Nhạc bảo nàng đi qua đó. Sở Minh Phong không hạn chế tự do của nàng, nàng đang nhàn nhã quá, nên cùng Trâm Cài đi tới điện Xuân Hoa.
Mà trước đó, Thác Bạt Hoằng lẩn tránh được cấm vệ, ban đêm xông vào hoàng cung, vào thẳng điện Xuân Hoa.
Sở Minh Lượng đang định tắm, cung nhân đã chuẩn bị xong nước tắm, nàng một mình trong tẩm điện, cởi quần áo, bỗng thấy bên trái xuất hiện một bóng đen, cả kinh che ngực lại, tuy bị kích động, nhưng cũng trấn định, lớn tiếng quát, “Cuồng đồ lớn mật! Dám xông vào tẩm điện của bản công chúa!”
Bóng đen kia đi ra, dưới ánh nến sáng ngời lộ ra khuôn mặt mỉm cười của hắn. Thác Bạt Hoằng nhàn nhã đứng lên, tiêu sái tới cực điểm, ánh nến hồng rọi vào mặt hắn càng sáng lấp lánh.
“Sao lại là huynh?” Cả người căng cứng chợt buông lỏng, nàng không hề sợ, thở phào nhẹ nhõm, quên mất mình đang chẳng mặc quần áo, cười tới mức mắt đẹp híp cả lại, “Sao tự dưng huynh lại tới trong cung thế/”
“Đêm nay chẳng có chuyện gì, nên ban đêm xông tới cấm cung muốn được nhìn công chúa” Ánh mắt Thác Bạt Hoằng dừng lại trên vai, cổ loã lồ của nàng, “Công chúa không trách ta quá đường đột đó chứ”
“Ta….thật vui lắm” Sở Minh Lượng cười hạnh phúc.
“Công chúa nên mặc quần áo vào trước đã”
Nàng cả kinh, cúi mắt nhìn xuống xem người mình, trong nháy mắt mặt đỏ tai hồng, hai má nhiễm đỏ như trái táo chín, nhìn càng mê người. Hắn lấy áo khoác choàng lên người nàng, thuận tay ôm bọc, nàng liền tựa vào ngực hắn, hắn trầm giọng nói mê hoặc, “Một ngày không gặp như cách ba thu vậy”
Nghe vậy, Sở Minh Lương chìm sâu trong nhu tình mật ý của hắn, chẳng kiềm chế được, toàn thân bị vậy chặt trong đó…
Tay trái Thác Bạt Hoằng vuốt ve vành tai nàng, cảm xúc da thịt trơn mịn mềm mại như nước, khiến toàn thân người ta thả lỏng…. thả lỏng… Nàng chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn, như đi tới một biển hoa cỏ trước mặt, có ánh nắng, cả biển hoa trải dài bát ngát, thơm nức hương.. Nàng chậm rãi hít thở, ngụp lặn, như ngủ mà không ngủ, chim nhỏ nép vào người hắn.
“Bảo cung nhân, gọi hoàng tẩu tới một chuyến, sau đó bảo cung nhân không cần hầu hạ nữa” Hắn hạ giọng đầy mê hoặc, “Công chúa, làm theo lời ta nói”
“Được” Nàng nói chậm rãi, đôi mắt đẹp như mất đi linh khí thường ngày, có vẻ dại ra.
Hắn dìu nàng cử chỉ nàng chậm chạp, chậm rãi đi đến đại điện, làm theo lời hắn sai bảo cung nhân.
Sau đó nàng lại trở về tẩm điện, hắn kéo nàng lên ngồi trên giường, ôm lấy nàng, trạng thái thân mật như người yêu vậy.
Sở Minh Lượng im lặng dựa vào hắn, con ngươi đen sáng dần híp lại, như đang ngủ, chẳng có ý thức gì….
Diệp Vũ đi vào điện Xuân Hoa, cung nhân nói công chúa đang ở tẩm điện, nàng liền đi vào, bảo Trâm Cài đứng đợi ở đại điện.
Trong tẩm điện đèn cung đình ảm đạm, yên tĩnh như mặt hồ, nàng càng cảm thấy quái dị, đi trước mấy bước, thấy công chúa An Nhạc nằm trên giường, từ từ nhằm hai mắt lại, như đang ngủ.
Sao lại thế?
Diệp Vũ tới trước giường, nhìn một cái, cũng may là công chúa đang ngủ, chỉ là ngủ rất say, nàng gọi mấy câu công chúa cũng chẳng có phản ứng gì.
“Công chúa không tỉnh được đâu” Bỗng trong không gian yên tĩnh vang lên một giọng cự thấp ép tới.
Cả người nàng chấn động, tim đập mạnh, rồi bỗng thấy kinh khủng, thấy Thác Bạt hoằng đứng đằng sau lưng, tim đập kịch liệt bỗng chốc như đập chậm lại, hạ giọng hỏi, “Sao ngươi lại ở trong này?”
Hắn ngồi xuống mép giường, cười ngả ngớn, “Công chúa muốn gặp ta, thì ta liền ở trong này thôi…”
“Ngươi làm công chúa ra sao rồi?” Diệp Vũ nhìn công chúa, tình hình công chúa giống y Trâm Cài, chẳng lẽ là bị hắn làm mê đi rồi?
”Ta chỉ cho công chúa ngửi một loại mê hương, do ta khống chế, hiện giờ bất tỉnh nhân sự, nhưng nửa canh giờ sau sẽ tỉnh lại, quên mất đã từng có chuyện gì xảy ra” Hắn cứ thong thả giải thích.
“Ngươi sao lại đối xử với công chúa như vậy hả?” Nàng nói tức giận, “Ngươi biết rõ là công chúa thích ngươi…”
“Ta biết công chúa thích ta”
“Ngươi lợi dụng công chúa?”
“Đừng nói khó nghe vậy chứ?” Thác Bạt Hoằng cười khẽ, “Có một số việc, chẳng lẽ ngươi không muốn biết chân tướng sao?”
Diệp Vũ căm giận hỏi, “Vậy ngươi nói cho ta biết, vì sao ở Dương Châu ngươi không nói với ta ngươi là Tề Vương Nguỵ quốc chứ hả? Vì sao giấu ta?”
Hắn “hm” một tiếng, ý bảo nàng nói nhỏ thôi, “Ta không nói cho ngươi biết, là vì ngươi không muốn đi theo ta tới nguỵ quốc. Nếu ngươi theo ta tới Nguỵ quốc, dĩ nhiên sẽ biết thân phận thật của ta thôi”
Nàng cười lạnh, “Ngươi đường đường là Tề vương Nguỵ quốc, vì sao lại ẩn nấp ở phủ tướng quân Sở quốc mười lăm năm hả? Mười lăm năm cũng không ngắn, ngươi ẩn nấp ở trong phủ tướng quân, có ý đồ gì?”
Mày rậm của hắn nhếch lên, môi khẽ cười xả ra, “Chuyện này nói ra thì dài, ngươi có hứng thú muốn nghe không?”
Nàng gật đầu, hắn liền nói lên thân thế mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...