Báo Cáo Thiếu Hụt Tin Tức Tố


Cố Cẩn Diệc dùng thời gian mấy ngày nay để chuẩn bị xong việc cá nhân.

Anh gửi đơn từ chức đến studio, cũng đến chào hỏi nhà trẻ hiện tại của Sở Tiêu Niên.

Trường mẫu giáo này là của Tạ gia.

Cố Cẩn Diệc không có yêu cầu nghỉ học tạm thời mà chỉ nói là đưa Sở Tiêu Niên đi du lịch trong một thời gian dài.

Một vài giáo viên trong nhà trẻ rất thích Sở Tiêu Niên.

Họ luyến tiếc mà ôm Sở Tiêu Niên một lúc, còn hỏi Cố Cẩn Diệc: "Ngài đây là đi du lịch hằng năm sao? Hay là chuyển công tác?"
Những giáo viên này đều còn trẻ và rất chu đáo, quan hệ với Cố Cẩn Diệc cũng rất tốt.

Anh mỉm cười: "Muốn đi giải sầu một thời gian."
"Vậy thì khi nào sẽ trở về?"
Cố Cẩn Diệc vẫn cười: "Tôi cũng chưa rõ."
Sau khi nấn ná ở nhà trẻ một lúc, để Sở Tiêu Niên chào tạm biệt hết các bạn bè, Cố Cẩn Diệc mang Sở Tiêu Niên rời đi.

Sở Tiêu Niên và những người bạn nhỏ đều khóc đến đến hai mắt đẫm lệ.

Khuôn mặt trắng nõn đều đỏ cả lên.

Cố Cẩn Diệc ôm bé con, cảm thấy đau khổ đến mức không biết làm sao.

Trước quyết định của người lớn, đứa nhỏ luôn bất lực.

Chuyện tình yêu và thù hận của anh và Tạ Hoài Chu lẽ ra không ảnh hưởng đến Sở Tiêu Niên nhưng anh phải đưa nhóc con đi cùng.

Cố Cẩn Diệc lau nước mắt cho Sở Tiêu Niên, nhẹ nhàng nói: "Ba xin lỗi, là ba không tốt."
Sở Tiêu Niên lại lắc lắc đầu.

Hôm qua cậu bé nghe Cố Cẩn Diệc noi rằng họ sẽ rời khỏi nhà chú Tạ để đến sinh sống ở một hành tinh khác.

.

ngôn tình sủng
Sở Tiêu Niên sụt sịt, đôi mắt đỏ hoe, có hơi vui vẻ mà hỏi Cố Cẩn Diệc: "ba ơi, có phải chúng ta đi tìm mẹ không?"
Câu hỏi này khiến Cố Cẩn Diệc sửng sốt.

Thời điểm mới tới Bạch Đế tinh, Sở Tiêu Niên thường rơm rớm nước mắt vì nhớ Sở Mịch Vân.

Nhưng sau đó có lẽ cậu bé nhận ra rằng không ai trả lời mình được nên không còn hỏi nữa.

Nhưng bây giờ, sau khi nghe Cố Cẩn Diệc nói muốn chuyển nhà, đôi mặt Sở Tiêu Niên lại sáng lên.

Tuy rằng có nhiều bất đắc dĩ, nhưng vẻ mặt lại đầy chờ mong.

Sự kỳ vọng này gần như nghiền nát Cố Cẩn Diệc.

Cố Cẩn Diệc không thể đối mặt với sự phấn khích trong mắt Sở Tiêu Niên, bởi vì anh không thể trả lại Sở Mịch Vân cho Sở Tiêu Niên được nữa.

Cố Cẩn Diệc nói dối Sở Tiêu Niên rằng mẹ của bé đã đi xa, cũng giống như mẹ Cố Cẩn Diệc đã nói dối anh khi anh còn nhỏ rằng cha anh đã qua đời.


Đây chỉ là lời nói dối bất đắc dĩ của người lớn mà thôi.

Anh ôm Sở Tiêu Niên, để cho Sở Tiêu Niên tựa vào vai, ngăn không cho đứa nhỏ nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của mình.

Nếu có thể, Cố Cẩn Diệc thà rằng mình cùng Sở Mịch Vân trao đổi, để anh hôn mê sâu, còn Sở Mịch Vân sống lại.

Cô ấy vẫn còn một cuộc sống tuyệt vời, có một Sở Tiêu Niên đáng yêu như vậy, có lý tưởng và sự nghiệp mà cô ấy tranh đấu.

Còn anh vốn chỉ là một bộ xương mục ruỗng được Sở Mịch Vân nhặt về từ bờ vực của cái chết, không có gì cũng không còn gì quan trọng.

Thế nhưng cố tình, Sở Mịch Vân lại ra đi, để lại một người là anh.

"Hiện tại mẹ không thể về được." Cố Cẩn Diệc nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nghẹn ngào không kìm nổi, "Mẹ còn rất nhiều việc phải giải quyết.

Khi con lớn, be sẽ nói cho con biết mẹ đi đâu nhé."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Tiêu Niên đang ghé trên vai Cố Cẩn Diệc lập tức suy sụp, những giọt nước mắt vốn còn đọng trên khóe mắt bỗng chốc tràn ra.

"Vậy chúng ta sẽ đi đâu?" Sở Tiêu Niên nhỏ giọng hỏi, bĩu môi, rốt cuộc cũng lộ ra thần sắc tủi thân.

Nhóc con ở Bạch Đế tinh quen rất nhiều bạn, luyến tiếc không muốn rời đi.

Hi vọng chống đỡ để không cần quá khổ sở, chính là có thể được đi gặp mẹ.

Hiện tại hi vọng này lập tức tan biến, Sở Tiêu Niên bẹp miệng, lông mi dính đầy nước mắt, không bao lâu đã làm ướt một mảnh vai Cố Cẩn Diệc.

Cố Cẩn Diệc nhắm mắt, cảm giác tay chân luống cuống giống như thời điểm Sở Tiêu Niên vừa mới được sinh ra.

Anh nghe thấy Sở Tiêu Niên lo lắng hỏi: "Ba ơi, chúng ta dọn đi rồi, chú Tạ phải làm sao bây giờ? Ba không nhớ chú ấy sao?"
Sở Tiêu Niên và Tạ Hoài Chu cũng rất thân với nhau.

Lúc biết rằng mình với ba đi rồi, chú Tạ chỉ có một mình ở lại, Sở Tiêu Niên có chút khó chịu.

Cố Cẩn Diệc sờ sờ đầu Sở Tiêu Niên.

Anh không trả lời vấn đề này.

Người trưởng thành giảo hoạt ở chỗ, chính là gặp phải vấn đề không phải trả lời là có thể trốn tránh.

Anh sẽ nhớ Tạ Hoài Chu sao?
Câu hỏi này cũng quá hoang đường rồi.

Bởi vì sáu năm qua, không có lúc nào mà anh không nhớ tới người này.

Tin tức Cố Cẩn Diệc xin nghỉ cho Sở Tiêu Niên rất mau đã truyền đến tai Tạ Hoài Chu.

Lúc thư kí báo cáo chuyện này, Tạ Kha cũng đang ở văn phòng của hắn, vừa nghe đã kỳ quái hỏi: "Chị dâu muốn mang Tiêu Niên đi du lịch sao?"
Đôi mắt Tạ Hoài Chu dừng ở dòng chữ cuối cùng trên quang não, hồi lâu ánh mắt cũng không chuyển động.

Hắn biết mình sẽ có ngày hôm này.

Nhưng khi ngày này thực sự tới, cảm giác còn đau lòng hơn so với hắn tưởng tượng.


Tạ Kha vẫn còn đang truy vấn Tạ Hoài Chu, lải nhải dông dài, ồn ào khiến hắn đau đầu.

"Em ấy không đi du lịch, mà là rời khỏi anh." Tạ Hoài Chu lạnh lùng trả lời câu hỏi của Tạ Kha.

Tạ Kha: "A?"
Cậu cho rằng mình nghe nhầm, rời đi là cái quỷ gì? Không phải mấy ngày trước anh mình mới vừa ân ân ái ái với Cố Cẩn Diệc sao?
Lúc Tạ Hoài Chu trải qua kỳ phát tình với Cố Cẩn Diệc, chính cậu còn xung phong tăng ca nữa đó.

"Anh à, anh đang nói nhảm gì đó.

Đừng có giỡn nữa." Tạ Kha cau mày, "Để cho Cố Cẩn Diệc nghe thấy chuyện này, chị dâu nhất định sẽ không bỏ qua cho anh."
Nhưng lời nói của cậu không được lời hồi đáp.

Tạ Hoài Chu nhìn Tạ Kha, trên mặt không có ý giễu cợt, chỉ có một tia không cam lòng.

Những người không quen thuộc với Tạ Hoài Chu, có lẽ sẽ không nhìn được hắn đang đau đớn như thế nào.

Tạ Kha kinh hãi: "Không phải chứ...!anh với Cố Cẩn Diệc xảy ra chuyện gì vậy?"
Màn hình sáng trước mặt Tạ Hoài Chu đã tối đi, khuôn mặt Tạ Hoài Chu phản chiếu lên trên đó.

Đó là một vẻ mặt khiến người khác cảm thấy bất an, rõ ràng là vô cùng tuấn tú, nhưng lại không có dấu vết của sự dịu dàng.

Hắn nới với Tạ Kha: "Em có nhớ vào năm anh tốt nghiệp Học viện Đế quốc, anh đã mất tích nửa năm vì tai nạn máy nay không?"
Tạ Kha ngẩn người: "Đương nhiên là nhớ."
"Nửa năm đó, anh và Cố Cẩn Diệc đã ở bên nhau."
Tạ Hoài Chu ngắn gọn mà kể cho Tạ Kha nghe câu chuyện giữa mình và Cố Cẩn Diệc.

Trước đó hắn đã không kể cho cậu ta nghe bởi vì sợ có ngày Tạ Kha lỡ miệng tiết lộ bí mật trước mặt Cố Cẩn Diệc.

Nhưng bây giờ Cố Cẩn Diệc sắp rời xa hắn.

Nói hay không, cũng không giữ được người ở lại.

Ban đầu Tạ Kha còn miễn cưỡng bình tĩnh mà nghe, nhưng càng về sau đã khiếp sợ không thể nói nên lời.

Cậu vẫn luôn không biết thời điểm anh trai mình mất tích đã xảy ra chuyện gì.

Dù sao thì cậu cũng là người nhà họ Tạ, không phải doanh nhân, không dễ dàng tra được mọi chuyện.

Cậu cũng rất nghe lời, không bao giờ hỏi chuyện.

Bây giờ đột nhiên nhận được nhiều tin tức như vậy, Tạ Kha nhất thời không biết nên nói cái gì, nói giúp ai cũng đều không đúng.

Cậu lắp bắp hỏi: "Vậy anh...!Vậy anh...!cứ để anh ấy ra đi vậy sao?"
Tạ Kha hỏi thật sự nhỏ, kỳ thật cậu vẫn muốn đứng về phía Cố Cẩn Diệc.

Dù gì Cố Cẩn Diệc cũng là người tốt, đối xử với cậu cũng không tồi, còn rõ ràng là người bị hại.

Tạ Hoài Chu lạnh lùng hỏi: "Vậy anh phải làm sao? Nhốt Cố Cẩn Diệc lại?"

Khi hắn hỏi câu này, trên mặt không có chút ý cười, đôi mắt như một đám mây đen dày đặc không thể tan ra.

Nhìn qua không giống như đang đùa một chút nào.

Tạ Kha rùng mình một cái, lập tức không dám nói nữa.

Bởi vì anh trai cậu thật sự có thể làm được loại chuyện như thế này.

Tạ Kha cũng không dám gây loạn nữa, sợ lại làm hại thêm Cố Cẩn Diệc.

Nhưng Tạ Kha cũng không dám rời đi, đứng ngồi không yên trên chiếc ghế bành.

Tạ Hoài Chu không để ý tới cậu, tầm mắt cũng từ trên người Tạ Kha rời đi, nhìn ra ngoài cửa sổ không biết suy nghĩ cái gì.

Tạ Hoài Chu xoa xoa chiếc vòng màu đen trên cổ tay.

Chiếc vỏng mỏng manh nhỏ hẹp, chỉ cần một tay hắn cũng có thể bẻ gãy nó.

Nhưng cũng chính vòng tay nhỏ bé này đã khóa lại những suy nghĩ đen tối trong lòng Tạ Hoài Chu.

Năm đó khi Cố Cẩn Diệc yêu hắn, luôn tình nguyện mà nghĩ hắn là một người tốt, ngay cả khi còn chưa biết rõ lai lịch của hắn.

Đại khái con người khi yêu đều sẽ luôn mù quáng, luôn mang tâm thái dâng hiến bản thân, đem mọi hành động của người mình yêu đều cảm thấy tốt đẹp.

Tạ Hoài Chu cũng biết Cố Cẩn Diệc thích những người đàn ông dịu dàng và ân cần, không hiểu thắng, không xấu xa như hắn, có thể cùng nhau sống một cuộc sống nhàn nhã trên một tinh cầu xa xôi.

Không may là, Tạ Hoài Chu chưa bao giờ là một người như vậy.

Chính vì yêu Cố Cẩn Diệc mà hắn mới khoác một tấm da người, giả dạng thành một bộ dáng ôn nhu để cầu xin Cố Cẩn Diệc một chút thương hại.

Tình yêu của Cố Cẩn Diệc khiến Tạ Hoài Chu trở nên tốt hơn, nhưng nó cũng làm hắn trở nên tồi tệ hơn.

Hắn chịu đựng bốn năm, đã đến cực hạn rồi, Sở Mịch Vân qua đời thật sự không liên quan gì đến hắn.

Nhưng ngay cả khi Sở Mịch Vân không phải ngoài ý muốn mà chết đi, Tạ Hoài Chu cũng đã chuẩn bị tất cả để đem Cố Cẩn Diệc trở lại bên người.

Mà cảnh tượng đó, so với hiện tại còn muốn tồi tệ hơn gấp trăm ngàn lần.

Tạ Hoài Chu suy nghĩ một chút, đưa ngón cái đặt lên huy hiệu, bề mặt hơi thô ráp khiến hắn cảm nhận được hoa văn trên đó.

Hắn nghe được Tạ Kha do dự, nhỏ giọng nói: "Hay là em đi thuyết phục anh ấy giúp anh...!Aiii, anh...!Anh đừng có mà làm gì quá...!với anh ấy nhé."
Tạ Hoài Chu liếc Tạ Kha như nhìn một thằng ngốc, tự hỏi liệu bằng tốt nghiệp của cậu ta có phải là giả không nữa.

Cho tới bây giờ, Tạ Hoài Chu chưa làm gì với Cố Cẩn Diệc.

Cố Cẩn Diệc không yêu hắn, hắn mới có thể nổi điên.

Nhưng hiện tại, Cố Cẩn Diệc rõ ràng là yêu hắn.

Việc này thôi cũng đủ làm một con quái vật cam tâm trở lại tù giam.

Cố Cẩn Diệc đã giải quyết mọi việc một cách suôn sẻ.

Anh đến studio chào các đồng nghiệp lần cuối.

Nhan Lý An không biết làm sao mà nhận được tin tức, vội vàng chạy tới, hỏi Cố Cẩn Diệc tại sao, là bởi vì cậu sao?
Nla vội vàng đảm bảo: "Tôi sẽ không làm ở nơi này nữa, anh không cần..."
Nhưng Cố Cẩn Diệc lắc đầu.

"Không liên quan đến cậu.


Tôi muốn làm gì, muốn đi đâu đều chỉ liên quan đến quyết định của chính mình."
Cố Cẩn Diệc hơi dùng sức, đem cổ tay Nhan Lý An trên cổ tay mình rút ra.

Không phải anh không nhìn thấy đau đớn trong mắt Nhan Lý An.

Nhưng nếu không cho người khác được hi vọng, thì đừng cho.

Sau khi rời phòng làm việc, Cố Cẩn Diệc đến thẳng trung tâm điều trị tin tức tố của omega, trích xuất tin tức tố của anh để dùng trong một tuần.

Trước đó Tạ Hoài Chu đã ra lệnh cho toàn bộ Tạ gia, không cho phép bất kì nhân viên y tế nào chiết xuất tin tức tố của Cố Cẩn Diệc.

Nhưng hắn chỉ có thể kiểm soát đội ngũ bác sĩ của Tạ gia, lại quản không được anh.

Cố Cẩn Diệc đợi trong phòng chờ một lúc, y tá đã đưa tin tức tố được chiết xuất tới.

Một ống chất lỏng chiết xuất rất nhỏ thôi đã tiêu tốn rất nhiều máu của Cố Cẩn Diệc.

Cố Cẩn Diệc cầm chai thủy tinh nhỏ trên tay, tự hỏi căn bệnh này của Tạ Hoài Chu rốt cuộc là đang tra tấn ai.

Khi đang lấy máu, nam y tá trẻ tuổi có lẽ nghĩ rằng Cố Cẩn Diệc quá gầy, bóng gió mà nói rằng alpha không thiết phải yêu cầu nhiều chiết xuất như vậy.

"Hơn nữa, chứng thiếu hụt tin tức tố rất khó để trừ tận gốc." Ánh mắt y tá có chút thương cảm.

Bởi vì phần lớn bệnh nhân thiếu hụt tin tức tố đều là alpha mất đi bạn đời định mệnh của mình.

Omega trước mặt đây có thể đã yêu phải một người không thể yêu.

Cố Cẩn Diệc không biết nam y tá trẻ tuổi này đã suy nghĩ tận đâu đâu.

Thần sắc Cố Cẩn Diệc bình tĩnh, vẫn luôn chờ đến rút đủ lượng máu cần thiết mới thấp giọng nói: "Cảm ơn."
Cố Cẩn Diệc mang ống chiết về nhà.

Hôm sau, anh đặt ống chiết này và "quà chia tay" năm đó đến trước mặt Tạ Hoài Chu.

"Quà chia tay" mà Tạ Hoài Chu đưa cho anh giá trị thực sự khổng lồ, bao gồm quyền sở hữu một hành tinh nhỏ, một lượng lớn tiền mặt, đồ trang sức và bất động sản.

Chừng đó đủ để làm cho Cố Cẩn Diệc trở nên giàu có, không cần lo cái ăn cái mặc tận mấy đời.

Nhưng trong nhiều năm như vậy, một đồ vật cũng không thiếu đi.

Cố Cẩn Diệc chỉ có hai lần nghĩ tới muốn dùng số tài sản này.

Một lần là lúc việc làm ăn của Sở Mịch Vân gặp khủng hoảng, Cố Cẩn Diệc xoay xở ra một ít tiền, nhưng sau đó Sở Mịch Vân lại bù đắp lại.

Mà lần thứ hai, là sau khi quá tuyệt vọng vì cái chết của Sở Mịch Vân, Cố Cẩn Diệc đã nghĩ đến việc rời bỏ Sở gia, đưa Sở Tiêu Niên đi xa.

Nhưng cho dù có nghèo khó đến đâu, bị gia tộc đánh đổi như một món đồ cho người khác, Cố Cẩn Diệc thà chấp nhập cứu giúp của Sở Mịch Vân, còn hơn là động vào đám tiền bạc này.

Giờ đây, khối tài sản khổng lồ này, tất cả các loại giấy tờ chứng minh rườm rà, đều được khóa chặt trong tầng hầm ngầm của Ngân hàng Tinh tế.

Cố Cẩn Diệc ngồi đối diện Tạ Hoài Chu.

Bầu trời trong xanh, trong bình hoa trên bàn còn có một đóa hồng tinh xảo, giống như mọi buổi sáng bình thường và ấm áp.

Anh đem chìa khóa kho tài sản, tin tức tố được chiết xuất, hợp đồng hôn nhân, tất cả trả lại cho Tạ Hoài Chu.

Thứ cuối cùng Cố Cẩn Diệc gỡ ra là chiếc nhẫn cưới trên tay.

Anh nhẹ nhàng đặt nó xuống bàn, phát ra một tiếng "cạch" rất nhỏ, giống như rơi xuống một dấu chấm hết..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui