Để ý, không ngại, bây giờ còn có lựa chọn nào nữa sao? Người cũng đã tới đây rồi, dù sao cũng phải đi vào thôi.
Trong mắt của Nhiếp Tử Vũ hiện lên chút khổ sở, lắc đầu nói: "Không sao." Né tránh ánh mắt lạnh lùng của Nhiếp Tử Phong ở bên trong nhìn ra, cô quay đầu nói với Lãnh Duy Biệt: "Chúng ta đi vào thôi."
Biết cô đang lo lắng cái gì, Lãnh Duy Biệt đi tới đỡ cô, dắt tay cô đi vào trong phòng bao.
Sau khi ngồi xuống, người phục vụ ghi thực đơn xong, trong phòng bao chỉ còn lại năm người.
.
Bởi vì tất cả mọi người đều im lặng, nên không khí có chút lúng túng.
Ngoại trừ mẹ Nhiếp ra, cả bốn người đều đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình.
Mẹ Nhiếp bất ngờ quay đầu lại hỏi một câu: "Tử Phong, con không muốn hỏi Vũ Vũ chuyện gì sao?"
Nghe vậy, đôi mắt lạnh lùng của Nhiếp Tử Phong run lên, ánh mắt thâm trầm nhìn Nhiếp Tử Vũ, trong mắt như càng bắn ra tia lửa.
Cô ấy lại một lần nữa phản bội lại mình, ngày hôm sau đã sánh đôi với người đàn ông khác.
Sự thật này đã đủ kích thích dây thần kinh của anh, nghĩ tới mới vừa rồi Lãnh Duy Biệt còn nắm tay của cô đi vào, anh hận không thể hất tung cái bàn này đi.
Đột nhiên, anh nở ra nụ cười như đã lâu không gặp, giọng nói êm ái nói: "Đã lâu không gặp, ba năm qua em sống như thế nào?" Mặc dù là cười, nhưng nụ cười đó không đạt tới đáy mắt.
.
Không ngờ anh sẽ hỏi như vậy, Nhiếp Tử Vũ vô cùng sửng sốt.
Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng như chưa từng có chuyện gì xảy ra của anh, có lẽ cô đã cho rằng bảy ngày ở chung kia chỉ là ảo tưởng của cô mà thôi.
"Em rất tốt." Nếu như anh làm như chưa từng gặp, thì cô sẽ tiếp chiêu thôi.
Nghe thấy cô trả lời lạnh nhạt, khoé mắt của Nhiếp Tử Phong giật giật, không thể tin được cô lại có thể giả bộ như chưa từng gặp anh, nhất thời, có một ngọn lửa giận vô danh bùng cháy lên ở trong lòng.
Bộ dạng bất thường của hai người lọt vào ánh mắt của Quan Duyệt ở bên cạnh.
Thông minh như cô ta, sao lại có thể không nhìn ra sự ám muội của hai người.
.
Đôi môi tô son đỏ chót cong lên, cô ta nở nụ cười với Nhiếp Tử Vũ: "Vũ Vũ, ba năm trước sao em không nói tiếng nào mà lại bỏ đi như vậy?" Đúng là không mở bình ra thì không biết trong bình chứa cái gì.
Lời vừa nói ra, ngay lập tức vẻ mặt của mẹ Nhiếp mang theo chút áy náy, còn sắc mặt của Nhiếp Tử Phong thì trở nên tái mét.
Nhiếp Tử Vũ khẽ liếc cô ta một cái, không chút kiêng kỵ cười nói:
"Tôi không muốn nhắc tới."
Ba năm qua đã mài mòn đi sự yếu đuối của cô đã không còn sót lại chút nào, cô sớm đã không còn là cô bé dễ bị cô ta bắt nạt như trước kia nữa.
Coi như không nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của Quan Duyệt, Nhiếp Tử Vũ chỉ cười trừ.
Bị Nhiếp Tử Vũ coi như không tồn tại, Quan Duyệt không khỏi tức giận.
Đôi mắt xinh đẹp không khỏi lộ ra chút khinh thường, cô ta tiếp tục hỏi: "Hả? Tại sao lại không muốn nhắc tới, không phải là vì …" .
Nhưng mà lời nói của cô ta chưa kịp nói hết, đã bị một giọng nói lạnh lùng và thô bạo cắt ngang.
"Đủ rồi!"
Ánh mắt như sắp nổi bão của Nhiếp Tử Phong quét nhìn Quan Duyệt, lạnh lùng nói: "Chuyện này là chuyện của nhà họ Nhiếp, không cần em can thiệp vào."
"Em.
.
." Bị Nhiếp Tử Phong thẳng thắn quở trách như vậy, nhất thời sắc mặt của Quan Duyệt trở nên tái nhợt, cô ta ấm ức cắn môi.
Cô ta dùng ánh mắt hung dữ trừng mắt lên nhìn Nhiếp Tử Vũ đang uống trà một cách thản nhiên kia, tự thề ở trong lòng.
Sớm muộn gì cũng có một ngày, cô ta sẽ khiến cho Nhiếp Tử Vũ phải trả giá thật đắt!
Đột nhiên Nhiếp Tử Phong nổi giận, khiến cho nhiệt độ trong phòng bao giảm xuống rất nhiều, so với không khí lúc trước càng tệ hơn rất nhiều.
Nhưng may mắn là, ngay lúc mẹ Nhiếp không biết phải làm gì, nói gì với mọi người thì đồ ăn được mang lên.
Vì vậy, bà nhanh chóng kêu gọi mọi người dùng cơm, mọi chuyện không vui đều tạm thời gác sang một bên.
Lãnh Duy Biệt tuy đang đồ ăn, nhưng toàn bộ tâm trí đều để trên người của Nhiếp Tử Vũ.
Nhìn thấy sắc mặt càng lúc càng khó coi của cô, anh ta càng thêm áy náy.
Nếu sớm biết là mẹ Nhiếp sẽ dẫn theo mấy người Nhiếp Tử Phong tới, anh ta nhất đinh sẽ không làm như vậy.
Nhưng mà, bây giờ tình hình đã như vậy rồi, cho dù anh ta có hối hận cũng không có ích gì nữa.
Nghĩ tới đây, Lãnh Duy Biệt lại cảm thấy đau đầu.
"Vũ Vũ, con và Duy Biệt ở cùng với nhau sao?" Đột nhiên, mẹ Nhiếp mở miệng hỏi.
Nhiếp Tử Vũ đang nhai thức ăn vừa nghe thấy câu hỏi này thì nuốt không trôi, nên bị sặc, ho khụ khụ một trận, mãi tới khi Lãnh Duy Biệt tới giúp, cô mới nhuận khí, cô mới tốt lên một chút.
Nuốt thức ăn xuống, lúc cô ngẩng đầu lên muốn trả lời mẹ Nhiếp, thì bất ngờ đối diện với ánh mắt mù mờ của Nhiếp Tử Phong.
Nhất thời, trong lòng cô cảm thấy căng thẳng, cả người như đông cứng lại.
"Vũ Vũ?" Mãi không nhận được câu trả lời của Nhiếp Tử Vũ, mẹ Nhiếp kêu lên.
"Dạ? Không có, con không ở cùng một chỗ với anh ấy." Hồi phục tinh thần, Nhiếp Tử Vũ kích động né tránh tầm mắt tìm tòi của mẹ Nhiếp, lắc đầu nói.
"Thật vậy sao? Vậy thì tiếc quá." Mẹ Nhiếp lộ ra vẻ mất mát, nhìn cô nói: "Duy Biệt là người đàn ông tốt, con nên quý trọng cậu ấy."
"Con biết." Nhiếp Tử Vũ gật đầu.
Lãnh Duy Biệt rất tốt, chăm sóc mình không thua gì mẹ Nhiếp, nhưng mà cô không có cách nào yêu anh ta được…
"Vậy con đồng ý tiếp nhận cậu ấy không?"
Nhiếp Tử Vũ trầm mặc, cùng lúc đó cô cảm thấy có một ánh mắt sắc bén như dao đang tập trung trên người của cô, muốn đâm thủng da thịt của cô, đâm thẳng vào tim cô, khiến cho cô không thể chống đỡ được.
Trong phòng bao im lặng, mọi người cùng đợi đáp án của cô.
Thấy một lúc lâu mà cô cũng không trả lời, Lãnh Duy Biệt ở bên cạnh nhịn không được hiện lên nụ cười chua xót.
Anh ta vẫn biết trong lòng của cô chỉ có cậu ta, nhưng anh ta vẫn không chịu chết tâm.
Cho nên nhân lúc mẹ Nhiếp nhắc tới vấn đề này, anh ta muốn cho chính mình một cơ hội, thử một chút xem sao.
"Vũ Vũ, hãy cho anh một cơ hội để yêu thương em được không? Chúng ta hãy thử xem sao." Lãnh Duy Biệt cầm lấy hai tay của Nhiếp Tử Vũ, dùng ánh mắt thâm tình nhìn vào ánh mắt đang giãy giụa của cô, dịu dàng nói: "Chúng ta hãy thử một thời gian, cũng không lâu đâu.
Nếu như đến lúc đó, em vẫn không yêu anh, thì anh sẽ không nhắc tới chuyện này nữa, được không?"
Đối diện với ánh mắt đầy chờ mong của Lãnh Duy Biệt, Nhiếp Tử Vũ do dự.
Cô không thích anh ta, cô nên từ chối.
Nhưng mà ngay lúc cô muốn mở miệng, cô lại không nói nên lời.
Ánh mắt vô tình liếc qua Nhiếp Tử Phong đang dùng ánh mắt thờ ơ nhìn mình và Lãnh Duy Biệt, trái tim của Nhiếp Tử Vũ giống như bị kim đâm, vô cùng đau đớn.
.
Đột nhiên, cô hít một hơi thật sâu, trừng mắt lên nhìn, rồi chậm rãi gật đầu: "Được." Nếu chỉ thử một lần, thì cô cũng không bị mất cái gì.
Quan trọng hơn là, Lãnh Duy Biệt đã quan tâm chăm sóc mình nhiều như vậy, thật sự cô không muốn thương hại anh ta.
Cuối cùng cô cũng đồng ý, ngược lại với vẻ vui mừng của Lãnh Duy Biệt, trong phòng bao vang lên một tiếng 'Ầm!', cắt ngang không khí đang vui vẻ.
Cùng với tiếng thét chói tai 'A!' của Quan Duyệt, mọi người quay đầu lại nhìn, thì nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Nhiếp Tử Phong mà giật nảy mình.
Nhìn thấy ly rượu đế cao màu đỏ trong tay của anh vỡ thành từng mảnh nhỏ, máu tươi và rượu màu đỏ đang chảy ồ ồ từ lòng bàn tay anh xuống khăn trải bàn màu trắng, nhìn cực kỳ chói mắt ….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...