Bảo Bối Ngoan Ngoãn Để Cho Anh Yêu FULL


Hôm sau.

Bầu trời trong xanh, gió thổi nhè nhẹ.
Nhiếp Tử Vũ mặc một thân quần áo màu trắng tới đầu gối, chân nhẹ nhàng bước xuống cầu thang, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp là một tinh thần sán lạn, đôi mắt càng thêm trong sáng.

Ngày hôm qua không biết anh trai đã xảy ra chuyện gì, mà buổi tối không những đưa cô đi ra ngoài hưởng thụ bữa tối dưới ánh nến, thậm chí còn mua một bó hoa hồng to cho cô, tuy là tình yêu không được công khai, nhưng sự săn sóc của anh khiến cho Nhiếp Tử Vũ cảm nhận được ngọt ngào chưa bao giờ có.
Nghĩ tới chuyện này, Nhiếp Tử Vũ xoay người đi vào phòng ăn muốn nhanh chóng dùng xong bữa sáng để đi tới công ty, nhưng khi vừa bước vào phòng ăn, lại bị cảnh tượng bên trong khiến cho sững sờ.
Thường ngày đều tản ra để làm việc, bây giờ những người nữ giúp việc này lại tập trung lại thành một vòng, ngay cả quản gia luôn luôn tuân thủ nghiêm ngặt chức trách của một quản gia cũng đứng ở giữa các cô, đang lầm rầm thảo luận chuyện gì đó.

Kỳ lạ hơn chính là khi Nhiếp Tử Vũ đi tới muốn nghe ngóng một chút, quản gia rất tinh mắt nhìn thấy cô thì ngay lập tức ngừng thảo luận lại, xua đuổi mấy người nữ giúp việc kia đi.

"Mọi người đang nói về chuyện gì thế?" Nhiếp Tử Vũ tò mò hỏi, không giải thích được chuyện khi những người nữ giúp việc thấy cô lại tản ra.

Bỗng dưng chú ý tới sắc mặt rất khó coi của quản gia cùng với đôi tay để sau lưng, ngay sau đó cô hỏi: "Sau lưng chú giấu cái gì thế?" Nói xong, muốn bước tới để nhìn xem.
"Không có gì, không có gì." Quản gia vừa vội vội vàng vàng quay ngược lại, vừa giải thích: "Một phần tờ báo mà thôi, cô chủ, cô muốn dùng bữa sao?" Đánh lạc hướng.


Dđienn damn leie quyýdon
Tờ báo? Một phần tờ báo có cái gì khiến chú ấy khẩn trương như vậy? Nhiếp Tử Vũ tuyệt đối không tin tưởng.

Nhưng cô cũng không ngăn chú ấy lại, nhưng mà khi cô chỉ còn cách chú ấy một bước liền nhanh chóng bước lên, nhanh tay lẹ mắt cướp cái chú ấy đang giấu trong tay.
Khi lấy được cái mà quản gia giấu giếm sau lưng, Nhiếp Tử Vũ trợn trắng mắt lên, bởi vì đúng như lời quản gia nói đó chỉ là một phần của tờ báo.
"Cái này thì có cái gì đặc biệt sao?" Nhiếp Tử Vũ nhẹ nhàng hỏi, nhìn qua một chút là báo hàng ngày, là tờ báo mới ra lò ngày hôm nay.
"Đúng vậy đó, không có gì đặc biệt cả." Nhìn bộ dạng bình tĩnh của cô, quản gia không khỏi âm thầm thở phào trong lòng.

"Cô chủ, cô mau ngồi xuống đi, tôi đi lấy bữa sáng giúp cô, không phải là một chút nữa cô phải đi ra ngoài sao?" Vừa nói vừa muốn bước tới đoạt lại tờ báo.

Dđienn damn leie quyýdon
"Đợi chút." Nhiếp Tử Vũ phất tay ngăn lại.

Đem tờ báo mở ra, nhìn thấy một dòng chữ to màu đỏ kia chiếm hết trang đầu của tờ báo, thiếu chút nữa thì quên cả hô hấp.

Theo tầm mắt của cô nhìn thấy, thì thấy phía trên có in một dòng tựa đề rất dễ thấy ------ Chủ tịch tập đoàn Nhiếp Phong nắm tay thiên kim tiểu thư của Quan thị cùng đi ăn ở khách sạn, sắp có chuyện tốt.

Bên dưới phụ đề còn có hình ảnh đi chung ra khỏi khách sạn rất rõ nét, cùng với lời giải thích rất cặn kẽ.
"Chuyện này.

.

." Bàn tay cầm tờ báo của Nhiếp Tử Vũ run lên, chỉ cảm thấy dưới chân mềm nhũn, lảo đảo một cái, nếu không phải có quản gia nhanh chóng tới đõ cô, rất có thể cô cứ như vậy mà bị té xuống đất.

"Làm sao có thể.

.


.

Đây không phải là sự thật, không phải sự thật.

.

."
Cả ngày Tử Phong đều ở công ty, sau khi tan tầm lại ở chung một chỗ với cô, làm sao có thể cùng cô ta đi vào khách sạn được!
Cô cố chấp nhất định không chịu tin, nhưng mà nhìn dòng chữ nhỏ trong tờ báo, khi nhìn thấy trên tờ báo nói là sáng sớm ngày hôm qua thì khiến cho cô ngây ngẩn cả người.

Trong đầu chợt loé lên gương mặt đẹp trai của Nhiếp Tử Phong, trái tim cô căng thẳng, chậm rãi xoay người nhìin về khuôn mặt lo lắng của quản gia đang nhìn mình.
"Anh ấy.

.

.Khuya ngày hôm trước sau khi kết thúc buổi tiệc chúc mừng anh ấy có trở về nhà không?" Cô hỏi.

"Cô chủ, tôi nghĩ cậu chủ.


.

." Quản gia muốn giải thích.
Nhiếp Tử Vũ quả quyết cắt đứt lời của ông ta: "Chú hãy nói thật cho cháu biết, khuya ngày hôm trước anh ấy có về nhà hay không!"
"Chuyện này.

.

." Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, quản gia rất yêu thương cô vẫn là không đành lòng mà lừa gạt cô.

"Cậu chủ không có về nhà."
Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ giống như bị một đả kích rất nặng nề, trước mắt bỗng tối sầm, cơ thể mềm nhũn ngay lập tức ngã vào trong ngực của quản gia.

Một giây trước khi mất đi ý thức, cô chỉ có một ý tưởng.
Cô lại bị anh lừa một lần nữa!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui