Được sự nhắc nhở của Tống Linh một hồi, rốt cuộc Nhiếp Tử Phong đã tìm được ký ức, mạch suy nghĩ của anh trở về thời quá khứ...
Đó là vào một buổi sáng sớm mùa đông, năm ấy mùa đông trở nên lạnh lẽo đến khác thường, có một cậu bé gầy yếu, trên người mặc bộ quần áo lam lũ đã đến trước cửa nhà anh, tự xưng là con trai của cha anh, cậu ta yêu cầu anh được gặp cha của anh.
Những kẻ lừa đảo như vậy Nhiếp Tử Phong anh đã gặp rất nhiều rồi, vì thế Nhiếp Tử Phong không chút suy nghĩ đã bảo người làm trong nhà đuổi cậu bé đó đi.
Anh đứng ở cửa chính, dù có nói thế nào cậu bé kia cũng không chịu đi.
Mà ngày đó tâm trạng của Nhiếp Tử Phong không được tốt, đang trong tình trạng rất kém cỏi, cho nên anh đã bảo cậu bé kia quỳ ở ngoài cửa, chỉ cần quỳ ở đó tròn một ngày thì anh sẽ để cậu ta gặp cha mình.
Anh chắc chắc rằng cậu bé kia sẽ không thể làm không được, nhưng không ngờ rằng, cậu bé kia anh lại thực sự làm được, chỉ là cuối cùng anh vẫn không để cho cậu bé kia được gặp cha của mình, bởi vì ngày đó cả cha mẹ của anh vừa vặn đã đi ra nước ngoài để đi họp.
Một đoạn ký ức ngắn ngủi đến đây liền dừng lại, Nhiếp Tử Phong bỗng nhiên như vừa tỉnh ngộ ra, hiểu rõ ràng mọi chuyện.
"Hóa ra anh chính là cậu bé trai năm đó." Nhiếp Tử Phong nói rất thản nhiên, cảm xúc vẫn biểu lộ ra như trước, không thay đổi bao nhiêu.
Dù cho chuyện như vậy thì thế nào chứ?
Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Nhiếp Tử Phong không hề có những biến hóa gì lớn lắm, Tống Linh tựa như bị một cái tát đánh vào mặt vậy, một cảm xúc phẫn nộ ở bên trong lòng anh ta bốc lên ngùn ngụt."Cho đến tận bây giờ anh vẫn còn không cho là mình đã làm sai chuyện gì sao?!" Tống Linh lạnh lùng chất vấn lại Nhiếp Tử Phong.
"Tôi không cho là mình sai." Nhiếp Tử Phong trả lời, cặp lông mày rậm của anh nhếch lên: "Ngày đó khi tôi đuổi anh ra ngoài, tôi còn nhớ là tôi đã nói rất rõ ràng với anh rồi, là cha của tôi không có ở nhà, thế nhưng anh lại không tin, dù có chết cũng không đi! Anh còn trách ai? Muốn trách thì hãy trách chính bản thân anh mà thôi!" Mặc quần áo rách tung toé đến nhà anh, lại còn tự xưng là anh em của anh nữa chứ, ai mà tin tưởng nổi? Vu khống, không có chứng cứ, ai sẽ tin tưởng được đây? "Nếu như anh nói rằng tất cả những việc mà anh đã làm suốt nhiều năm như vậy, đều là để báo thù cho chuyện của năm đó, vậy thì tốt lắm, anh đã thông báo rồi đó, bây giờ anh có thể trả lại Vũ Vũ cho tôi được chưa?”
"Đến bây giờ mà anh vẫn còn ngang bướng cố cãi lại như vậy nữa sao." Việc Nhiếp Tử Phong có chết cũng nhất định không chịu nhận nợ, đã làm cho trái tim của Tống Linh băng giá tới cực điểm.
Khóe mắt của anh ta co quắp kịch liệt một trận, ngũ quan tuấn dật trước cái nhìn đầy vẻ lạnh lùng của Nhiếp Tử Phong dần dần trở nên vặn vẹo.
Ngay sau đó, đột nhiên Tống Linh cười lên một tràng dài, cất cao âm lượng nói: "Được! Ngược lại, tôi đang muốn nhìn xem anh còn có thể dùng lời lẽ khí phách anh hùng cho tới khi nào!" Nói xong, Tống Linh lấy từ trên bàn đọc sách ra một phần tài liệu mà anh ta đã sớm chuẩn bị đầy đủ, ném tới trước mặt của Nhiếp Tử Phong.
"Ký vào đó đi." Trong đáy mắt đen thẫm của Tống Linh lóe lên một tia sáng nguy hiểm như cái nhìn của chó sói vậy.
"Cái gì đây? Chắc không phải là bản thỏa thuận yêu cầu tôi chuyển nhượng lại tập đoàn Nhiếp Phong cho anh chứ?" Nhiếp Tử Phong suy đoán, hơi nhíu mày nhìn vào gương mặt của Tống Linh, sau đó anh liền thoáng nở một nụ cười lạnh lùng, biểu cảm có chút ma quái: "Dựa vào cái gì mà anh yêu cầu tôi phải ký chính thức trên bản thỏa thuận này!"
"Nếu như anh không quan tâm đến sự an toàn của Nhiếp Tử Vũ thì cứ việc nói ra." Tống Linh tự tin rằng sự uy hiếp của mình sẽ chắc chắn có hiệu quả.
Quả nhiên, khi những lời nói này của Tống Linh còn chưa dứt, nụ cười trên gương mặt của Nhiếp Tử Phong nhất thời liền cứng ngắc lại ở trên khóe miệng, sau đó Tống Linh mới tiếp tục nói vẻ sâu kín: "Hiện tại cô ấy đang ở một nơi tuyệt đối an toàn, nhưng nếu như anh không chịu ký thì có thể nói, nơi an toàn kia đến lúc đó cũng không còn là nơi an toàn nữa, mà sẽ là nơi cực kỳ nguy hiểm...”Không đợi câu nói của Tống Linh nói hết câu, Nhiếp Tử Phong liền bước một bước dài, tiến lên trước mặt Tống Linh, túm lấy anh ta, lôi dậy từ trên ghế: "Mày thử dám động vào cô ấy một chút xem sao!" Giọng nói của Nhiếp Tử Phong khàn khàn cảnh cáo Tống Linh.
"Thả lỏng, thả lỏng một chút." Tống Linh khẽ cười, đối diện với khuôn mặt đầy căng thẳng của Nhiếp Tử Phong, tạo thành hai gương mặt đối lập với nhau.
Tống Linh chậm rãi kéo tay của Nhiếp Tử Phong ở trên cổ của mình buông ra, sau đó cầm lấy tập tài liệu trên, đưa cho anh: "Ký vào đây, tất cả mọi chuyện khác đều sẽ không xảy ra nữa, nếu không...!Anh phải biết rằng tính tình của tôi..."
"Dựa vào cái gì mà tao phải tin mày, tao ký rồi, liệu mày liền sẽ bỏ qua Vũ Vũ sao?" Nhiếp Tử Phong nhìn Tống Linh nói: "Trừ phi mày phải để cho tao nhìn thấy được Vũ Vũ đã, bằng không..."
"Nhớ kỹ đây, anh không có quyền phát ngôn bất kỳ một điều gì hết, điều mà bây giờ anh có thể làm, chính là ký vào bản thỏa thuận này, bằng không tôi cũng không có thể đảm bảo rằng sẽ xảy ra chuyện gì đâu!" Ngũ quan của Tống Linh đã vặn vẹo méo mó tới cực điểm, lúc này tựa như có một tầng băng giá đã bao trùm lên trên khuôn mặt của Tống Linh.
Anh ta nhét tập tài liệu kia vào trong tay nhét của Nhiếp Tử Phong.
Tiếp đó anh ta chỉnh sửa lại trang phục của mình đã có chút xộc xệch, tiếp tục nói: "Anh cứ yên tâm đi, mặc dù tôi là người không đạt được mục đích thề sẽ không bỏ qua, nhưng tôi cũng dựa vào sự thành thực và tín nhiệm thì mới có thể sống được đến bây giờ..."
Nhiếp Tử Phong thu lại ánh mắt, nhìn vào nội dung bên trong của tập tài liệu, lần lữa chưa muốn hành động gì.
Thấy thế, Tống Linh không nhịn được liền bĩu môi, nét mặt nhìn anh lộ rõ vẻ chế giễu, cất giọng mỉa mai, nói: "Thế nào? Chẳng phải anh yêu cô ấy lắm hay sao, yêu đến chết đi sống lại như vậy kia mà? Chẳng lẽ những lời nói yêu kia mà anh đã từng nói lại là giả vờ hay sao? Ở trong lòng của Nhiếp Tử Phong anh, cô ấy hoàn toàn không thể bằng được những đồng tiền dơ bẩn này sao?"
Nghe vậy, Nhiếp Tử Phong khẽ động đậy, trong lòng anh đã có một quyết định.
Anh khom lưng cầm lấy cây bút dùng để ký tên để ở trên bàn, lật cặp hồ sơ tài liệu kia ra, trước khi đặt bút ký, Nhiếp Tử Phong nhìn Tống Linh một cái thật sâu, nói: "Nhớ đấy, mày đã đồng ý với tao, vĩnh viễn mày cũng không được phép động vào cô ấy!" Nói xong, anh liền lật đến trang cuối cùng của tập tài liệu, ký tên của mình vào trang cuối.
"Bộp bộp bộp" một chuỗi tiếng vỗ tay vang lên, ở trong thư phòng tĩnh mịch nghe lại càng có vẻ đột ngột hơn.
"Tình yêu của anh đối với cô ấy thực sự rất vĩ đại, vì sự an nguy của cô ấy anh vậy mà lại có thể bỏ qua toàn bộ tài sản của mình, nhưng đáng tiếc...!Anh lại không chiếm được cô ấy!" Nơi đáy mắt của Tống Linh chợt lóe lên sự trào phúng, hai tay anh ta khoanh lại trước ngực, dùng một tư thế đầy vẻ cao ngạo đánh giá Nhiếp Tử Phong từ trên xuống dưới, hỏi: "Nhiếp Tử Phong, bây giờ anh có cảm giác thế nào? Người phụ nữ của anh, tài sản của anh đều đã rơi vào trong tay của tôi, từ hôm nay trở đi anh đã trở thành người không có gì cả.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...