Bảo Bảo Phúc Hắc Baba Mau Theo Đuổi Mẹ!


Diệp Noãn tỉnh dậy trong cơn đau nhức khắp hạ thân, mí mắt nặng trĩu khó khăn mở ra, dư âm của của men rượu hôm qua làm đầu óc cô đau ầm ĩ từng đợt.

Thứ đầu tiên cô thấy được là bức tường màu trắng xóa xa lạ, Diệp Noãn chợt giật mình ngồi bật dậy, không ngờ vì động tác quá mạnh làm bên dưới càng thêm đau, cô rên khẽ một tiếng.

Ký ức của đêm qua từng chút, từng chút một chạy xẹt trong đầu Diệp Noãn như một thước phim dài.

Cô vì buồn bực chuyện tên tra nam Từ Viễn phản bội mình, thế là vào quán Bar uống say bí tỉ, sau đó xảy ra vô số chuyện, sáng ra thì thấy bản thân trên giường với một người đàn ông xa lạ.

Diệp Noãn quay qua lườm người đàn ông đang ngủ say với vẻ mặt đầy chán ghét.

Bàn tay cô bóp mạnh ga giường, tưởng tượng đó là mặt của Tư Cảnh Vực mà thỏa sức trút giận, khiến tấm ga đáng thương bị cô làm cho nhàu nát.

Hừ! Tên trai bao này đẹp thì có đẹp thật nhưng quá lưu manh, hành hạ cô vật vã suốt cả đêm dài cho dù cô có khàn giọng cầu xin hắn ta thế nào.


Chỉ vì một câu nói khi tức giận lỡ lời của cô, hắn đã thù dai như vậy, đến rạng sáng mới tha cho cô.

Cũng may Diệp Noãn chỉ ngủ được hai tiếng rồi thức dậy vì đau, nếu không sáng ra phải mặt đối mặt với Tư Cảnh Vực, cô sẽ không biết đối diện cùng hắn thế nào.

Diệp Noãn trước nay không sợ trời không sợ đất, mà hiện tại lại sợ đối diện với Tư Cảnh Vực, bởi nhớ đến dáng vẻ hung hăng như mãnh thú tối qua của hắn, cô đã rùng mình dựng tóc gáy, tự hỏi sinh lý của đàn ông là mạnh đến như vậy, hay chỉ có hắn là bền bỉ như thế?
Nhìn cơ thể toàn những dấu hôn mập mờ do người đàn ông đó để lại, sự tức giận vừa nuốt xuống của cô lại ngoi lên.

Diệp Noãn nhấc thân thể khó khăn nhặt lấy từng món đồ của mình bị Tư Cảnh Vực quăng tứ hướng, đến chiếc áo màu xanh nhạt của mình, cô chau mày khi thấy nó bị xé ra làm hai, bàn tay chợt run lên vì giận, một lần nữa phóng ánh nhìn như muốn giết người vào tên đàn ông trên giường.

Lưu manh! Đúng là quá lưu manh!
Ngoài hai chữ "lưu manh" ra, cô không biết miêu tả bằng từ gì hình dung về Tư Cảnh Vực.

Với tính tình nóng nảy của mình, Diệp Noãn nghiến chặt răng, rất muốn đá văng Tư Cảnh Vực đang thong dong ngủ say xuống giường nhưng cô không thể manh động như vậy, đành nén cơn giận xuống tận đáy lòng.

Nhỡ đâu chọc hắn thức giấc, hắn lại đè cô ra mà "ăn" như tối qua thì sao?
Diệp Noãn chộp lấy chiếc áo sơ mi của hắn mặt lên người mình, phối với chiếc quần thun ống rộng của cô.

Áo sơ mi hắn rất rộng, dài đến cả đầu gối Diệp Noãn, nhìn thế này cũng đủ hiểu người đàn ông này rất cao.

Cô bất chợt nóng mặt nhớ về chuyện hôm qua lúc hắn hôn cô phải cúi người rất thấp, còn cô thì phối hợp nhón chân lên tìm một tư thế thoải mái.

Đúng là hắn rất cao, cô chỉ đứng đến vai hắn.


Diệp Noãn lấy trong túi xách ra xấp tiền hôm qua Từ Viễn đưa cho cô.

Nhìn một trăm tệ trên tay, Diệp Noãn cảm thấy hơi chột dạ.

Hôm qua cô rất mạnh miệng trước mặt Tư Cảnh Vực, đòi mua một đêm của hắn với một triệu tệ, vậy mà hiện tại trong túi chỉ còn nhiêu đây cùng vài chục đồng lẻ.

Thôi thì bao nhiêu hay bấy nhiêu, dù sao hôm qua Tư Cảnh Vực đã thỏa mãn ăn trọn cô rồi, hắn có chịu thiệt thứ gì đâu chứ? Rõ ràng còn rất lời đấy, cô còn rất trẻ, nhan sắc cũng không phải khó nuốt gì, hơn xa mấy quý bà thường hay bao nuôi trai trẻ.

Tính ra người thiệt là cô mới phải!
Đúng đúng, Diệp Noãn rất vừa lòng với cái lý do mà mình vừa nghĩ ra, thẳng thừng đặt xấp tiền lên bàn, lấy ly nước kế bên chặn lại.


Khi Tư Cảnh Vực tỉnh lại trời đã sáng bừng, nhìn thấy đồng hồ trên vách tường điểm sáu giờ sáng, tính đến hiện tại Diệp Noãn đã đi mất từ lâu.

Tư Cảnh Vực phát hiện không thấy cô đâu, sờ soạng bên cạnh gối nằm lạnh ngắt mà bực bội.


Trông thấy vệt máu đỏ thẫm đã khô dính ở dưới ga giường, hắn hiểu được đó là biểu tượng cho điều gì, khẽ nhếch môi.

Người đàn ông vừa thức giấc có chút biếng nhác, cười lên một cái thật mê người.

Nhớ đến tối hôm qua, người phụ nữ dưới thân mình, dáng vẻ kiều mị rên rỉ nỉ non khi được hắn làm cho thỏa mãn, hắn lại cảm thấy khô nóng trong người, thân thể lại một lần nữa theo bản năng mà thèm thuồng.

Người đàn ông này cả đêm qua hành hạ Diệp Noãn vẫn thấy chưa thấy đủ?
Tư Cảnh Vực phát hiện ra một tờ giấy trên bàn, bên cạnh là một xấp tiền, hắn như đoán được gì, cau mày cầm lấy tờ giấy lên xem, dòng chữ rất rõ ràng sạch đẹp hiện lên trước mắt hắn: "Cầm thú, đây là tiền bán thân của anh, bye!"
Ấn đường người đàn ông nhăn lại, tay bóp chặt lấy tờ giấy khiến nó nhăn nheo rách nát, thẳng tay quăng mạnh xuống đất.

Người phụ nữ chết tiệt này, đúng là gan to bằng trời, dám xem hắn làm trai bao, chơi xong rồi chạy mất? Được lắm, để xem hôm nay hắn có tóm được cô hay không, thề rằng nếu bắt được Diệp Noãn hắn sẽ cho cô một trận nhớ đời..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui