Khổng Lập Thanh không mang theo nhiều đồ, hành lý chỉ có một chiếc va ly nhét sơ sài vài bộ quần áo của mình và con trai. Sau khi ăn sáng
xong cô cùng Khổng Vạn Tường ngồi ở phòng khách xem tivi, nghe thấy
tiếng chuông cửa, cô tắt tivi, kéo hành lý nói với Khổng Vạn Tường:
“Chúng ta đi nào.”
Khổng Vạn Tường rất ngoan, lưng đeo ba lô nhỏ đi theo Khổng Lập
Thanh, Khổng Lập Thanh nhận thấy thằng bé có vẻ không vui nhưng cô không nói gì, tay dắt nó, tay kéo hành lý ra mở cửa.
Âu Hành Thư bên ngoài cửa nhìn thấy Khổng Lập Thanh đã sớm chuẩn bị
chu đáo, mỉm cười có chút ngạc nhiên, không ngờ Khổng Lập Thanh còn rất
bình tĩnh nói với cô: “Đi thôi.”
“Vốn dĩ tưởng cô mang theo nhiều đồ, còn tính lên giúp cô thu dọn.” Âu Hành Thư mỉm cười hào phóng nói.
“Cũng không có gì cần thu dọn.” Khổng Lập Thanh vẫn lãnh đạm như cũ.
Âu Hành Thư cười cười, cũng không nói gì, quay người bấm thang máy.
Lúc sắp ra khỏi cửa, Khổng Lập Thanh quay lại nhìn căn phòng một lần
nữa. Phòng khách nhỏ vẫn sáng như cũ, ánh mặt trời chiếu vào đến nửa
gian phòng, sofa vải vẫn còn hơi lõm xuống, là dấu tích cô mới ngồi lên. Cô đã sống bình yên trong căn phòng này hai năm, đấy có thể nói là
chuỗi ngày tươi đẹp nhất trong hồi ức của cô từ trước tới giờ, là nơi
trú ẩn an toàn của cô trên cõi đời này, cô hy vọng nhanh được quay lại
đây.
Cánh cửa từ từ khép lại trước mắt, tiếng chìa khóa vang lên lạch cạch, tất cả bị chặn lại bên trong.
Lại là chiếc Lincoln màu đen đó chở Khổng Lập Thanh và Khổng Vạn Tường đi vào tương lai vô định.
Âu Hành Thư là một người hoạt bát, lên xe xong là cười nói chào hỏi với Khổng Vạn Tường: “Chào cháu.”
Khổng Vạn Tường ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh Khổng Lập Thanh. Âu Hành
Thư hỏi chuyện nó, nó cũng rất lễ phép chào lại: “Cháu chào cô.” Không
ngờ cậu bé không sợ hãi cũng không khó chịu.
Âu Hành Thư xoa xoa đầu Vạn Tường, quay sang nói với Khổng Lập Thanh: “Cô dạy con rất tốt.”
Khổng Lập Thanh không nói gì, chỉ khẽ cười. Kỳ thực cô cũng không
biết mình đã dạy Vạn Tường những gì, chỉ là tuổi thơ của cô quá nhọc
nhằn đau khổ, cho nên đối với Khổng Vạn Tường từ đó tới nay cô chưa từng đánh đòn, cũng không mắng thằng bé, đối xử với nó rất bình đẳng, cố
gắng cho nó môi trường tốt nhất để phát triển. Cô đã sớm biết Khổng Vạn
Tường có chỉ số IQ rất cao, độ mẫn cảm với người và sự việc của thằng bé cũng vượt xa chúng bạn đồng trang lứa. Nhưng đó là thằng bé thừa hưởng
gene di truyền từ bố mẹ, cô thật sự không dạy cho nó điều gì.
Khổng Lập Thanh duỗi dài cánh tay ôm Khổng Vạn Tường vào lòng, cô
biết lúc này đây thằng bé đang rất khó chịu, đêm qua cô đã nói dối nó,
giải thích lý do bọn họ chuyển nhà cho nó là vì mình có bạn trai. Vạn
Tường không phản ứng ầm ĩ nhưng cả đêm tâm trạng không vui. Cho dù cô
lần nữa đảm bảo là hai người sẽ vĩnh viễn không rời xa nhau, nhưng thằng bé ngủ vẫn tỉnh giấc mấy lần, mỗi lần thức dậy lại nửa tỉnh nửa mê ôm
cô khóc. Cô biết Vạn Tường đang thấy bất an, tất cả những gì của cô đều
dành cho nó nhưng như vậy có lẽ vẫn chưa đủ. Cô cũng là bất đắc dĩ, bởi
vì cô không phải mẹ ruột của nó, cô cũng không thể cho nó một mái nhà
đúng nghĩa.
Xe chạy khoảng ba mươi phút thì dừng lại, kiến trúc trước mặt Khổng
Lập Thanh cũng coi như quen thuộc, tòa nhà tương đối gần trung tâm thành phố, cũng là biểu tượng của thành phố này, hai tòa nhà đứng cạnh nhau
giống như hai thanh kiếm đâm thẳng lên trời cao, trước nhà ít người đi
lại. Âu Hành Thư đứng cạnh Khổng Lập Thanh chỉ sang tòa nhà bên cạnh,
nói: “Tòa nhà đó là khu văn phòng, phòng làm việc của anh Chu ở tầng
trên cùng, tòa nhà này là khu dân cư, căn hộ của anh Chu cũng ở tầng cao nhất.” Nói xong Âu Hành Thư lại nhìn hai người một lớn một nhỏ bên
cạnh, nói: “Chúng ta vào thôi.”
Đá cẩm thạch sáng bóng khắp mọi nơi, đi lên tiếng bước chân vang khắp đại sảnh, thang máy thiết kế ngay trong phòng ở. Khổng Lập Thanh ít
tiếp xúc với bên ngoài, thấy cảnh tượng xa hoa này lòng không khỏi hơi
sốc, cũng có chút tự ti.
Thang máy mở ra ngay ở phòng khách, không gian rất rộng, nền lát đá
cẩm thạch đen, tiếng giày cao gót của Âu Hành Thư gõ “cộc cộc” trên nền
đá. Khổng Lập Thanh dắt tay Khổng Vạn Tường ra khỏi thang máy, vào đến
phòng khách, đập vào mắt là bộ sofa da đen cỡ đại, phía trước sofa trải
tấm thảm lông dê trắng tinh, bài trí màu sắc tương phản như vậy khiến
người nhìn có cảm giác lóa mắt.
Khổng Lập Thanh quan sát xung quanh, cô phát hiện bên trái mình là
một cánh cửa lớn, bên phải là quầy bar. Cùng Âu Hành Thư đi vào trong,
toàn bộ căn phòng hiện ra trước mắt, không gian phòng khách được chia
thành hai nửa, bên phải tính từ cửa vào là một phòng khách bình thường,
có một mặt tường là cửa sổ kính sát đất, quầy bar, sofa, bàn trà, còn có một màn hình ti vi LCD cỡ lớn. Bên trái so với bên phải cao hơn hai bậc thang, giống như một gian phòng khác, ở đó đặt một cây đại dương cầm,
thân đàn đen bóng, cảm giác soi gương được, bức tường trắng treo mấy bức tranh sơn dầu khung mạ vàng, góc tường kê một bộ sofa vải màu xanh đậm, gối dựa trên sofa cùng tone màu với tranh treo tường tạo cảm giác ấm áp và thoải mái.
Âu Hành Thư lại “cộp cộp” đi về phía thang máy, trước khi bước vào
còn quay lại nói với Khổng Lập Thanh: “Cô Khổng, lầu dưới này là phòng
khách, phòng ăn, nhà bếp, phòng lưu niệm và một phòng vệ sinh; thư
phòng, phòng ngủ và phòng tập thể dục đều ở lầu trên, lát nữa cô tự mình đi xem một lượt để quen nhà.”
“Được.” Khổng Lập Thanh đứng bên không mấy hào hứng đáp lại.
Âu Hành Thư không thể không thở dài, cô đi đến cạnh Khổng Lập Thanh,
lấy từ trong túi xách ra một tấm thẻ: “Đây là thẻ từ để sử dụng thang
máy, cô giữ cẩn thận.”
Khổng Lập Thanh nhận thẻ này xong, Âu Hành Thư lại lấy từ túi ra một
phong bì đưa đến trước mặt cô: “Trong này có hai thẻ ngân hàng, một thẻ
là của cô, mỗi tháng sẽ có tiền tiêu vặt chuyển vào đó, một thẻ là của
anh Chu, anh Chu nói cô muốn mua sắm gì có thể dùng thẻ này, tiền tiêu
vặt mỗi tháng nhiều nhất là mười vạn.”
Khổng Lập Thanh nhìn phong bì trước mặt một lát, cuối cùng cũng đưa tay nhận lấy.
“Anh Chu ngày nào cũng ở đây à?” Khổng Lập Thanh cúi đầu, tay nắm chặt chiếc phong bì, thấp giọng hỏi Âu Hành Thư.
“Anh Chu không ở thành phố B, bình thường thời gian anh ấy ở đây không nhiều.” Âu Hành Thư cũng nhỏ giọng đáp lại.
Khổng Lập Thanh vừa thở phào nhẹ nhõm bỗng chốc lại căng thẳng ngay
khi nghe Âu Hành Thư nói tiếp: “Cho dù anh Chu không thường ở đây, nhưng kể cả khi anh ấy không có mặt, cô vẫn phải ở lại nơi này.” Cuối cùng Âu Hành Thư lên giọng: “Còn nữa, trong thời gian đi lại với anh Chu, cô
không được có bất cứ quan hệ mờ ám nào với những người đàn ông khác, cho dù không có ai giám sát cô nhưng loại chuyện này tốt nhất không nên xảy ra, cô hiểu không?”
Cảm giác bị sỉ nhục một lần nữa trào lên trong lòng Khổng Lập Thanh, để nhẫn nhịn, cô hít thật sâu mới thở dài: “Tôi biết rồi.”
Âu Hành Thư một lần nữa lại xuất hiện rõ ràng trong tầm mắt, lần này
cô ấy lấy từ túi ra một tấm danh thiếp đưa cho Khổng Lập Thanh: “Đây là
danh thiếp của tôi, sau này có chuyện gì, cô cứ điện thoại, bất cứ
chuyện gì cũng được.”
Khổng Lập Thanh im lặng nhận tấm danh thiếp, cuối cùng lúc Âu Hành
Thư bước gần đến thang máy còn quay lại nói với cô một câu có phần chân
thành: “Cô Khổng, chúc cô may mắn.”
Nguồn ebooks: http://.luv-ebook.com
Chương 3: Trưởng thành từ những nỗi đau
Nhìn hai cánh cửa thang máy khép lại trước mắt, lòng Khổng Lập Thanh
dâng trào một nỗi thê lương. Cảm giác ở lòng bàn tay kéo cô về với thực
tại, Khổng Vạn Tường đang kéo cô, khuôn mặt đáng yêu hếch lên gọi khẽ:
“Mẹ.”
Trẻ con tâm hồn còn non nớt, cho dù người lớn có tâm sự gì cũng không nên để lộ với chúng. Khổng Lập Thanh biết cuộc nói chuyện vừa xong của
cô và Âu Hành Thư có khả năng Khổng Vạn Tường còn chưa hiểu được. Nhưng
chắc chắn cậu bé đủ nhạy cảm để nhận ra tâm trạng cô đang bất an. Cô
ngồi xổm xuống trước mặt thằng bé, nhìn sâu vào mắt nó: “Vạn Tường, con
nghe kỹ lời mẹ nói này, mẹ con mình sẽ ở đây một thời gian, chùng ta chỉ đến đây chơi, mẹ đảm bảo nếu con không thích ở đây, mẹ sẽ đưa con đi
khỏi ngay, được không?” Đúng vậy, cô cũng phải có giới hạn của mình,
giới hạn của cô trên đời này chính là Khổng Vạn Tường. Trước đây cô vốn
chẳng bao giờ bận tâm đến bất cứ ai, nhưng từ giây phút đứa trẻ này ngập ngừng gọi cô là “mẹ”, cô đã có một sợi dây ràng buộc với thế giới này.
Không phải vì quan hệ máu mủ, cũng không phải vì trách nhiệm, mà chỉ bởi trên đời này, duy nhất Khổng Vạn Tường gắn bó với cô, tin tưởng cô, yêu thương cô.
Khổng Vạn Tường ngây ngô nhìn Khổng Lập Thanh, tâm trí non nớt của
thằng bé hiện tại còn chưa thể hiểu câu chuyện xảy ra hôm nay.
Khổng Lập Thanh lại một lần nữa nhẹ nhàng giải thích cho Khổng Vạn
Tường hiểu rõ: “Mẹ con mình đến đây chơi, mẹ sẽ luôn ở bên con, nếu con
thấy chơi ở đây không vui, mẹ con mình sẽ về nhà ngay.”
Khổng Vạn Tường nhăn mày, thì thầm: “Vậy mẹ sẽ kết hôn à? Sẽ sinh em bé chứ?”
Chỉ cần ở bên nhau như cũ, kỳ thực Khổng Vạn Tường cũng không mấy
quan tâm đến chuyện chuyển nhà, cậu bé chính là đang lo sợ có người cướp đi tình yêu của Khổng Lập Thanh dành cho mình.
Khổng Lập Thanh không thấy lời nói của Khổng Vạn Tường có gì lạ, cô
thực ra cũng hiểu tâm tư của thằng bé, bèn nghiêng người ôm nó vào lòng, nói: “Chừng nào con chưa đồng ý mẹ sẽ không kết hôn, không sinh em bé.”
Khổng Lập Thanh ôm gọn thằng bé vào lòng, mắt ngân ngấn nước. Cô biết đứa bé trong vòng tay mình lúc này sẽ dần dần lớn lên, cuối cùng sẽ có
một ngày nó bước ra khỏi thế giới của cô, đợi khi nó trưởng thành rồi có lẽ cô sẽ thành người cô độc, nhưng cô không cam tâm để Khổng Vạn Tường
chịu ấm ức. Suốt thời thơ ấu, bản thân cô đã vì dục vọng của người lớn
mà chịu bao tủi cực, cô không thể nào nhẫn tâm để Khổng Vạn Tường giống
mình.
Khổng Vạn Tường ôm chặt lấy cổ Khổng Lập Thanh thì thầm: “Mẹ, con yêu mẹ.” Khổng Lập Thanh nhắm chặt hai mắt: Thế là đủ rồi, trên thế giới
này đã có một người toàn tâm toàn ý yêu cô, cho dù nó là một đứa trẻ,
thì thế là quá đủ.
Cố ngăn nước mắt, Khổng Lập Thanh khẽ vươn tay tách người thằng bé ra xa, cười cười lên giọng: “Nào, chúng ta cùng đi thám hiểm, xem thử
phòng ở đây thế nào, có vẻ to hơn hẳn nhà chúng ta.”
Vạn Tường cũng cười, mắt lấp lánh, mặt hân hoan: “Mẹ, ở đây còn có đàn dương cầm, to lắm.”
Khổng Lập Thanh khẽ xoa đầu thằng bé: “Đi, mẹ con mình cùng đi thăm
quan.” Cô đứng dậy dắt tay Khổng Vạn Tường nhằm hướng phòng bên cạnh cây đàn dương cầm đi tới, nhưng Khổng Vạn Tường lại chuồi khỏi tay cô, chỉ
mấy bước đã chạy vượt lên phía trước mặt, hướng thẳng đến phía cây dương cầm, bản tính hiếu động cuối cùng đã trở lại với thằng bé.
Căn nhà này rộng đến mức Khổng Lập Thanh có cảm giác nếu cô đứng ở
phòng khách nói chuyện sẽ có thể nghe được cả tiếng vọng. Thừa lúc Khổng Vạn Tường mê mải với cây dương cầm ở dưới lầu, Khổng Lập Thanh mang
hành lý lên trên.
Căn nhà này không có người ở, Khổng Lập Thanh thân phận như vậy, lần
đầu tiên đến đây không tránh khỏi hết sức ý tứ. Cô đẩy cửa từng căn
phòng để quan sát, nhưng cũng không dám dừng lại lâu, xem một chút rồi
lại khép cửa đi ra.
Tầng này có hai phòng ngủ, gian lớn hơn là phòng ngủ chính, gian bên
cạnh có lẽ trước đây là phòng khách, nhưng hiện tại bài trí nhiều đồ nội thất dành cho trẻ con, rõ ràng là mới tính đến chuyện Vạn Tường chuyển
đến nên đã vội vã mua về. Khổng Lập Thanh nhìn phòng dánh cho trẻ con ấy lòng không khỏi nghĩ đến một chuyện: Xem chừng từ nay Khổng Vạn Tường
phải ngủ riêng rồi. Từ khi nhận nuôi Khổng Vạn Tường, ngày nào cô cũng
ngủ cùng cậu bé, cho dù cô cũng biết con trai đã lớn thì không nên ngủ
chung với mẹ, nhưng dùng cách này để tách thằng bé ra thì cô thấy hơi
đau đầu khi không biết phải tìm cách nào để giải thích cho nó hiểu.
Đi vào phòng ngủ chính, Khổng Lập Thanh nhìn về phía chiếc giường
sang trọng mà thấy lòng như lửa đốt. Trước đây mà nói, chưa nhìn thấy cô còn có thể tự lừa mình, tránh không nghĩ đến chuyện này. Giờ chứng kiến phòng trẻ con đã bài trí đâu vào đấy như vậy, lại nhìn thấy cả chiếc
giường lớn lộng lẫy thế này, chuyện cô không muốn đối mặt, cuối cùng đã
bày ra trước mắt rồi. Khổng Lập Thanh vứt cả va ly hành lý trong tay,
ngồi bệt xuống đất, nhìn vào chiếc giường đôi lòng đầy tuyệt vọng.
Khổng Lập Thanh nói cho cùng vẫn còn là một cô gái trẻ thuần lương,
cuộc sống của cô cho dù khổ nạn trùng trùng thì cũng vẫn có những khao
khát yêu đương như bao người khác. Giờ phải làm tình nhân của người ta,
cô không khỏi cảm thấy đau đớn, chưa kể chuyện này có thể thành vết nhơ
trong cuộc đời cô. Rồi còn Khổng Vạn Tường lớn lên sớm muộn cũng sẽ rõ
hết những chuyện đã trải qua, lúc đó ai dám chắc thằng bé sẽ hiểu được
tình thế của cô ngày hôm nay.
Khổng Lập Thanh tay ôm chân, co ro ngồi dưới nền nhà, mặt vùi trên đầu gối, lòng nghẹn ngào chết lặng.
“Mẹ!” Khổng Vạn Tường nghi hoặc gọi từ phía sau.
Khổng Lập Thanh hồi tỉnh ngay lập tức: Cô còn có Vạn Tường không phải sao, cuộc sống này cho dù có vất vả đến thế nào, vì tương lai thằng bé, có gì mà cô không thể chịu được? Cuộc sống trước đây cũng bao nhiêu
điều tưởng chừng khiến cô quỵ ngã, cô vẫn nhẫn nhịn đi qua được đó thôi. Hiện tại cứ coi như lại lần nữa nhẫn nhịn, cùng lắm nhẫn nhịn đến tê
liệt là xong, chí ít lúc này cô cũng còn có việc làm, Khổng Lập Thanh
chỉ có thể tự an ủi bản thân như thế.
Khổng Lập Thanh gượng cười quay lại hỏi: “Sao thế con?”
Khổng Vạn Tường nhìn thấy mẹ cười, yên tâm trở lại, bước mấy bước tới trước mặt Khổng Lập Thanh, nũng nịu nói: “Mẹ, con đói rồi.”
Khổng Lập Thanh đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đã lên ngang
đỉnh, đúng là đã tới giờ bữa trưa. Cô nắm tay Vạn Tường đứng lên: “Đi,
mẹ con mình xem dưới bếp có gì ăn được không?”
Phòng ngủ trải thảm lông màu be, từ cửa vào đến đây lúc này đầy những dấu chân nhỏ, Khổng Lập Thanh cúi nhìn xuống chân mình rồi lại nhìn
sang đôi chân nhỏ vẫn còn đi dép của Khổng Vạn Tường, quay đầu dặn dò:
“Con yêu, chúng ta đến đây làm khách, phải lịch sự, không nên làm loạn
nhà người ta.”
Vạn Tường ngoan ngoãn gật đâu: “Mẹ, con hiểu rồi.” Khổng Lập Thanh hài lòng xoa đầu thằng bé, dắt tay bó xuống lầu.
Phòng bếp bên dưới rất gọn gàng sạch sẽ, nền bếp lát đá cẩm thạch đen bóng, bệ bếp cũng sáng bóng không tì vết, chỗ này quá sạch sẽ nhưng
cũng thiếu hơi lửa. Khổng Lập Thanh mở hai cánh cửa tủ lạnh cỡ đại, thật trái với suy nghĩ của cô, bên trong đầy ắp hoa quả, sữa tươi và đồ ăn
chưa chế biến.
Nhìn tủ lạnh đồ ăn thức uống muôn màu, Khổng Lập Thanh hơi choáng
váng, nghĩ một lát cô lấy hộp sữa tươi đưa cho Khổng Vạn Tường: “Con
uống tạm sữa trước, mẹ sẽ nấu cơm ngay.”
“Mẹ, con có được xem tivi không?” Vạn Tường nhận lấy hộp sữa.
“Được.” Khổng Lập Thanh đồng ý, cậu bé vui vẻ chạy đi.
Nhà bếp trang bị đầy đủ dụng cụ nấu nướng, lò nướng, máy rửa bát,
chậu rửa đủ loại hình dáng, kích cỡ, bộ dao đa năng, máy pha café, bộ đồ ăn tinh xảo... có vài thứ Khổng Lập Thanh còn chưa từng nhìn thấy, cũng coi như là được mở rộng tầm mắt. Nhưng đây không phải nhà cô, Khổng Lập Thanh rất thận trọng, không dám tùy tiện sử dụng đồ ở đây, chỉ làm mấy
món đơn giản gọi Khổng Vạn Tường vào ăn, sau đó cẩn thận dọn dẹp sạch sẽ một lượt, không để lại dấu tích gì.
Thời gian buổi chiều, Khổng Lập Thanh dẫn Khổng Vạn Tường đi dạo lòng vòng, bữa tối hai mẹ con cũng giải quyết luôn trong tiệm gà KFC. Về nhà cùng thằng bé xem tivi một lúc, coi như xong một ngày biến động.
Đến giờ đi ngủ, Khổng Lập Thanh do dự một chút, cuối cùng quyết định
bế Khổng Vạn Tường đã ngủ thiếp đi vào chiếc giường lớn của phòng ngủ
chính cùng ngủ. Cô có chút trốn tránh thực tại, định giả như người đàn
ông đó sẽ không về ngủ, mọi chuyện cứ để đến lúc buộc phải đối mặt rồi
tính.
Dỗ Vạn Tường ngủ xong, Khổng Lập Thanh mới đi tắm, vừa xong tắm cho
Khổng Vạn Tường, cô cũng được dịp mở rộng tầm mắt. Phòng tắm này, khoan
nói đến chuyện nó rộng rãi xa hoa cỡ nào, chỉ đơn giản nhìn vào đám bình bình lọ lọ Khổng Lập Thanh cũng đủ hoa mắt chóng mặt. Cô đọc kỹ từng
dòng hướng dẫn sử dụng của chúng, tuy không quá rành về mỹ phẩm nhưng
Khổng Lập Thanh cũng đủ nhận ra, quá nửa những chai lọ ở đây là mỹ phẩm
dành cho phụ nữ, tất cả đều còn mới nguyên chưa mở nắp. Cho dù nghĩ
những thứ đó là chuẩn bị cho mình nhưng Khổng Lập Thanh cũng không dám
động bừa, chỉ đơn giản dùng xà phòng thơm tắm dưới vòi hoa sen mà thôi.
Có điều cô không hề biết rằng, miếng xà phòng tí teo cô dùng ấy cũng có
giá tới ba trăm tệ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...