Bánh Donut FULL


Lúc Tang Uyển Hề chạy ra ngoài nhìn thấy một màn như vậy ——
Một nam sinh cao khoảng 1m8, chỉ vào một chú chó nhỏ chưa tới 30cm, giơ cặp sách trên tay lên ra vẻ muốn đập nó.
“Mày đứng đó cho tao! Đừng nhúc nhích!” Anh hét lên với giọng điệu hung dữ.
“Ửng ửng!” Tiểu Bạch ngồi xổm, ánh mắt ra vẻ vô tội.
Thỉnh thoảng có người qua đường liếc mắt nhìn.
“Xin anh đừng đánh nónó!” Tang Uyển Hề vội chạy qua, giấu Tiểu Bạch ở phía sau.
Vương Tam cùng Triệu Tứ cũng theo sau.
“Lão đại lão đại, anh không sao chứ?”
“Chuyện vừa rồi xảy ra quá nhanh, chúng em không kịp phản ứng.”
Giang Hạo Lam thả cặp sách xuống vác lên vai, liếc nhìn hai kẻ tới muộn, hừ một tiếng, sau đó nhìn cô gái phía trước.
Cô gái có hai bím tóc, khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng nõn như bột mì, thanh tú, gầy gò, thấp hơn anh một cái đầu.
Anh hơi nâng cằm lên, vẻ mặt khinh thường và kiêu căng nói: “Chó của cô hả?”
Tang Uyển Hề ngẩng đầu, nhìn vào mắt Giang Hạo Lam, bình tĩnh nói: “Là chó của tôi.”
Lúc này bóng đêm đã chiếu xuống hết, trên đường phố đèn đường và đèn Noel đều đã được bật sáng, những ánh sáng nhiều màu sắc nhấp nháy, khuôn mặt nam sinh bị ánh sáng làm mờ, đường nét trở nên sống động hơn, ngũ quan như được điêu khắc, lông mày như mực ẩn chứa một góc cạnh sắc bén.

Anh mím môi, biểu cảm lạnh lùng mà nghiêm túc.
Phía sau anh có hai nam sinh như hộ vệ, học theo tư thế đứng yên của anh, trừng mắt nhìn cô gái trước mặt.
Mấy nam sinh đều ăn mặc áo thun đen phối hợp quần túi hộp, trên cổ và cánh tay đeo những phụ kiện dây xích kỳ lạ, cùng với xưng hô “Lão Đại”, và cuộc nói chuyện trong quán ăn vừa rồi làm Tang Uyển Hề nghĩ đến bọn lưu manh đường phố.
Không thể nào, lẽ nào đã là thế kỷ 21 rồi mà gần trường đai học cô gặp phải bọn lưu manh trong truyền thuyết sao?
Tang Uyển Hề bồn chồn trong lòng.
Trên con phố đông đúc, vài người ra ngoài còn mang theo một con chó đứng lại nhìn vài phút.
Giang Hạo Lam khoanh tay trước ngực, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Con chó của cô suýt nữa là cắn tôi rồi.”
Nghe vậy, Tang Uyển Hề kinh ngạc nhướng mày, trong lòng cố gắng bình tĩnh lại, suy nghĩ những gì vừa mới xảy ra, sợ là Tiểu Bạch đã chọc phải họa, vì thế cô ngượng ngùng xin lỗi: “Xin lỗi, bình thường nó không hung dữ như vậy.


Dây xích của nó bị đứt, tôi không để ý nên nó liền chạy ra ngoài, đã làm dọa đến anh.

Thật sự xin lỗi.”
Tang Uyển Hề cười, cô xin lỗi rất thành khẩn và chân thành, sự tức giận của Giang Hạo Lam vơi hơn phân nửa.
“Hừ.” Hắn cười nhạt một tiếng, lướt qua Tang Uyển Hề rồi đi về phía trước, thời điểm đi qua cô mùi thơm nhàn nhạt truyền vào chóp mũi, giống như mùi bơ mạt trà
Giang Hạo Lam nhăn mày, ghét bỏ hương vị ngọt ngào này, còn chưa đi được hai bước thì nghe thấy con chó phía sau kêu rên dữ dội, bước chân dừng một chút, anh quay người ra sau và đi qua cô gái nói “Coi chừng con chó của cô cho cẩn thận.”
Hai nam sinh ngây ngốc đứng đó một lúc, nhìn cô gái, sau đó nhìn lão đại của bọn họ, lại liếc nhìn con chó, tính huống lúc này làm họ không biết phải làm sao.
“Còn không đi?” Giang Hạo Lam nói giọng điệu thiếu kiên nhẫn. 
“À à!”
“Đi ngay ạ!” Hai người theo sát phía sau, giọng điệu vô cùng cung kính.
Tang Uyển Hề: “……”
Cô có cảm giác như quay trở lại thời cấp 2, không cẩn thận đụng phải lão đại.
Thời học sinh hầu hết các nam sinh đều ham chơi, có lẽ là hồi cấp 2 các học sinh đều thích đọc truyện tranh, tiểu thuyết võ hiệp và thích kết bè kết phái, hầu như lớp nào cũng đều có danh xưng lão đại.
Bóng lưng của 3 nam sinh dần dần đi xa, phía sau Tiểu Bạch bò lại cọ cọ mắt cá chân của cô, Tang Uyển Hề thở dài, ngồi xổm xuống tháo dây xích chó xuống, phát hiện dây xích đã lỏng ra.
“Haiz mày nha ——” Cô bế Tiểu Bạch lên, gõ đầu nó: “Thật là một con chó lì lợm.”
Tiểu BBạch dường như hiểu những gì cô nói “Ử” một tiếng.
Khi Tang Uyển Hề quay lại cửa tiệm bánh ngọt, có hai cái bàn gỗ được kê sẵn ở cửa, bày đủ các món đồ ngọt, Cố Thang Nguyên mặc quần áo lao động đứng ở phía sau bàn, nhìn thấy bà chủ trở về, vẫy tay nói với cô: “Bà chủ chị đã về rồi!”
Ánh mắt dừng ở con chó trước ngực cô “Oa, con chó thật đáng yêu.”
Tang Uyển Hề xoa đầu Tiểu Bạch, đi qua đứng kế Cố Thang Nguyên, “Chỉ là có chút nghịch ngợm.”
Buổi tối tương đối mát mẻ và lượng khách cũng nhiều hơn ban ngày một chút, đa số là bán cho sinh viên đại học.

Có không ít học sinh chia sẻ bài viết của tiệm và những lời khen ngợi về bánh ngọt.


Cố Thang Nguyên phụ trách đóng gói, còn Tang Uyển Hề nhân lúc cậu ta đang gói hàng, bắt đầu giải thích cho các bạn học biết thêm về bánh kem nhà mình. 
“Cô gái” Tang Uyển Hề có đôi mắt to, ánh mắt cười rộ lên như có cảnh xuân nhộn nhạo, “Nguyên liệu cho các món tráng miệng trong cửa hàng của chúng tôi đều được thu hái từ các suối nước ngọt trên núi cao, các loại trái cây tươi nhất trên thị trường và Ý.

Kem cao cấp, v.v …, thủ công tinh xảo và công thức tuyệt hảo, nếu cảm thấy ngon có thể giới thiệu cho bạn bè và người thân.

Cửa tiệm mới khai trương gần đây nên có rất nhiều chương trình giảm giá.”
Cố Thang Nguyên yên lặng lắng nghe bà chủ nói trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác ngưỡng mộ, liền đóng gói hộp có cái nơ nhỏ đưa cho chị gái trước mặt, cười nói: “Hoan nghênh quý khách lại đến.”
Trông cậu trắng nõn đẹp trai, cao ráo và gầy gò, khuôn mặt nho nhỏ, hành động dịu dàng này khiến cho nhiều cô gái đỏ mặt, nhận bánh kem liên tục nói lời cảm ơn.
Tang Uyển Hề vừa nhìn một màn này, vừa trêu Tiểu Bạch trong lòng ngực mình, nghĩ thầm bức tường trắng* mình làm không tồi, không có gì so thu hút hơn so với mặt tiền đẹp.
(*: từ này mình vẫn chưa hiểu lắm nhưng có vẻ nói về Cố Thang Nguyên, mình sẽ sửa lại sau)
Một lúc sau, bỗng nhiên lại tới nữa một đợt nam sinh, cô vội vàng tươi cười: “Hoan nghênh quý khách.”
“Oa chị gái, đúng là chị giống cửa hàng tuyên truyền nói, rất xinh đẹp.”
“Cảm ơn em.” Tang Uyển Hề rất khiêm tốn, “Ở đây có rất nhiều bánh ngọt, nếu thích lần sau lại đến.”
“Con chó này cũng thật đáng yêu.”
“Cảm ơn.”
Một đợt lại một đợt người tới, bánh ngọt rất nhanh đã hết.

Tang Uyển Hề nhìn đồng hồ nói: “9 giờ rồi, cũng không còn sớm nữa, Thang Nguyên chúng ta dọn dẹp đồ đạc thôi.”
“Dạ được!”
Tang Uyển Hề đem Tiểu Bạch vào tiệm trước, sau đó quay lại cùng Cố Thang Nguyên dọn dẹp bàn ghế.
“Bà chủ bà chủ” Cố Thang Nguyên đột nhiên gọi cô, “Vừa rồi chị giải thích thật lợi hại.”

“Đương nhiên, bằng không thì tôi làm sao mở được quán.

Nhưng mà……” Tang Uyển Hề dừng một chút, khóe miệng nhếch lên mỉm cười, “Tiểu Thang Nguyên cậu có thể đừng kêu tôi là bà chủ hay không?”
Xưng hô này làm cô nhớ tới nam sinh được gọi là “lão đại” kia.
Anh ta đã nói gì nhỉ, anh ta nói mình không thích ăn món tráng miệng, càng không thích những cô gái ngọt ngào? Chỉ thích những cô gái diễm lệ?
Đúng là cũng.
Mỹ nữ đều là tự biết mình đẹp.

Tang Uyển Hề từ nhỏ đã được khen đến quen, hôm nay là lần đầu tiên bị ba nam sinh trừng mắt nhìn, trong lòng khó tránh khỏi có chút không cao hứng.
Cô nói một cách nghiêm túc “Tiểu Thang Nguyên.”
“Làm sao vậy bà……?” Lời nói đến bên miệng, Cố Thang Nguyên thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi, vội vàng nói: “Chị Uyển Hề”
“Cậu…? Trong lớp cậu có bạn học nào được gọi là lão đại và phía sau đi theo một đám đàn em nhìn rất hung dữ không?”
Cố Thang Nguyên không cần nghĩ ngợi nói: “Không có, đã là thời đại nào rồi còn có người như vậy, họ có bệnh trung nhị* à, bạn học cấp 3 của em rất thân thiết với nhau.”
(*Nó là phép ẩn dụ nói về những thanh thiếu niên năm thứ 2 trung học bị ảo tưởng về bản thân.

Những người đó cho rằng mình có thể làm được những việc mà trên thực tế không thể làm được.

Hoặc cho rằng mình là người siêu năng lực làm được những điều đặc biệt.)
“Đúng vậy.” Tang Uyển Hề liên tục gật đầu, “Thời đại nào rồi, làm sao lại có người như vậy?”
“Chị Uyển Hề, chẳng lẽ lúc học cấp 3 chị có bạn học như vậy saoo?”
Tang Uyển Hề suy nghĩ một chút nói: “Không có, lúc học cao trung tôi ở ban trọng điểm, bên cạnh đều là các học bá biến thái.”
“Oa, Chị Uyển Hề hóa ra là học bá, trách không được chị có đầu óc kinh doanh, tuổi còn trẻ đã khai trương cửa hàng.” Cố Thang Nguyên liên tục thổi phồng cô lên.
“Được rồi.” Tang Uyển Hề nheo mắt, vỗ vai Cố Thang Nguyên, cười nói, “Đừng thổi phồng tôi nữa, về nhà tắm rửa rồi ngủ sớm đi.”

Khu ký túc xá nam ở trường đại học S.
Giang Hạo Lam đứng ở lan can trên ban công nhìn về phía xa, anh mặc một bộ đồ ngủ Doremon kẻ sọc màu xanh lam, bóng dáng có chút đơn bạc.
Cơn gió hiu quạnh thổi qua mang theo cảm giác lạnh lẽo, anh lấy từ trong túi ra bật lửa và một điếu thuốc, châm lửa, nhìn chằm chằm tàn thuốc phát ra tia lửa, đưa lên môi, hút một ngụm, chậm rãi nhả ra, giống như sương mù chốn xa.

Suy nghĩ đã theo làn khói bay về phương xa……
Bên trong ký túc xá.
Vương Tam mở rèm giường, nhìn về hướng ban công, nói: “Lão đại của chúng ta đã đứng đó bao lâu rồi?”
Triệu Tứ: “Từ 7 giờ đến bây giờ, đã qua 3 tiếng rồi.”
Vương Tam: “Lâu như vậy rồi? Có nên kêu lão đại vào hay không.”
Vương Tam nói xong, Tống Nhị từ cửa ký túc xá đi vào mang theo một giỏ táo.

Anh liếc nhìn ban công, lại nhìn một vòng trong phòng ký túc xá, kinh ngạc nói: “Lam ca, đang làm gì ở bên ngoài vậy?”
“Haiz, từ khi lão đại từ khu thương mại Giang Hạ trở về, vẫn luôn bình thường.

Lại nói tiếp, đều là bởi vì……”
Triệu Tứ nói được một nửa, bị tiếng nói của Giang Hạo Lam cắt ngang: “Đủ rồi! Nói cái mông ấy, trên đầu tôi có hoa nở chắc?”
“Lão đại, lỗ tai của anh cũng thật là thính! Cách xa như vậy mà cũng có thể nghe thấy?!”
Giang Hạo Lam hút thuốc xong, ném tàn thuốc vào thùng rác rồi bước đi, từ ban công đi vào ký túc tá.

Anh đóng cửa sổ và kéo rèm cửa lại, bỗng nhiên nhớ tới tai nghe vừa mua vẫn chưa lấy ra khỏi cặp, vì vậy anh đi lấy cặp mở dây kéo ra và tìm.
Sau đó, anh đụng phải một cái gì đó.
“Chết tiệt.” Anh nhướng mày, từ trong cặp lấy ra một vật không rõ nguồn gốc, bóp chặt hộp cánh gà trong tay —— là một hộp cánh gà ngâm ớt.
“……” Anh chợt nhớ ra gì đó.
“Ai nhét hộp cánh gà này vào cặp của tôi?” Giang Hạo Lam xoay người, bóp chặt hộp cánh gà trong tay, dường như là nghiến răng để nói.
Triệu Tứ từ rèm giường ló đầu ra: “Ồ, cái đó à, Tống Nhị nhờ em mua, buổi chiều lúc anh đi vệ sinh, em đã ghé cửa hàng Cổ Vịt để mua, nên em đã nhét vào cặp của anh.”
Không gian yên tĩnh vài giây.
Bỗng nhiên ầm ầm ầm, bên tai vang lên như tiếng sấm.
Triệu Tứ đối mặt với khuôn mặt sắt của Giang Hạo Lam, khóc không ra nước mắt: “Em xin lỗi lão đại, em sai rồi…… Em không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy…… Cái kia…… Con chó đó……”
“Ai cho mày, mẹ nó bỏ đồ vào cặp sách của anh?!”
“……” Triệu Tứ im lặng, không nói lời nào..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui