CHƯƠNG 17
Đường Tống là ca ca tốt, từ nhỏ đến lớn Đường Tống đều đem Đường Lâm nâng niu ở trong lòng bàn tay, buộc tóc cho Đường Lâm, bắt dế, nặn tượng đất, làm diều một loạt chuyện nhiều không đếm xuể. Một khi Đường Tống muốn quan tâm người nào, y sẽ toàn tâm toàn ý đối tốt người đó. Trước kia là Đường Lâm, hiện tại là . . . . . Hàn Vương Lư Khâu Sương Hàn.
Đường Tống hầu hạ Vương gia hai tháng, dần dần bất mãn cuộc sống đơn điệu ngày qua ngày của Hàn Vương, trong lòng suy xét xem như thế nào mới có thể không làm Vương gia tức giận, chầm chậm thay đổi loại tình huống hiện tại này.
Mỗi buổi sáng Đường Tống gặp Hàn Vương tất sẽ xuất hiện tình huống đầu choáng váng, dễ quên, phiền táo giận dữ, vì thế trộm đi đến y quán nổi danh nhất trong thành – Hành y quán. Từ Hành y quán đi ra, Đường Tống đại khái đã biết Hàn Vương “Triệu chứng rời giường tổng hợp lại” cùng phương pháp điều trị, trong lúc này nhất thời tự tin tràn đầy.
Nhưng mà, ngày hôm sau, khi Đường Tống vào phòng ngủ Vương gia sớm hơn một khắc so với mọi hôm, lại không khỏi do dự.
Lão thầy thuốc ở Hành y quán nói Hàn Vương sở dĩ xuất hiện trạng huống này, chỉ là bởi vì khí huyết không đủ ôn hòa, khi hoạt động số lượng quá ít. Buổi sáng trước khi rời giường dùng khăn mặt nóng lau cánh tay, cổ cùng mặt, cũng mát xa huyệt Thái Dương có thể giảm bớt cảm giác mê muội. Hơn nữa, nếu thật sự muốn cải thiện loại tình huống này, phải tăng cường rèn luyện thân thể, hoạt động nhiều mới được.
Đường Tống rón ra rón rén đi đến trước giường Hàn Vương, thấy Hàn Vương không có dấu hiệu tỉnh dậy. Hàn Vương lúc ngủ cùng Hàn Vương khi thanh tỉnh có chút bất đồng, đường cong lãnh ngạnh nhu hòa rất nhiều, thân thể kiên cường lúc ban ngày có hơi cuộn lại, Đường Tống xem hắn ở trong mắt hệt như một đứa trẻ .
Đường Tống đem khăn mặt nhúng vào trong nước ấm, lấy ra vắt khô, nhưng lúc làm lại do dự. Cách này nếu làm không tốt như lời nói, cho dù có chính miệng mình nói ra thì cũng sẽ làm cho Hàn Vương tức giận, làm không tốt ngay cả tánh mạng cũng không còn.
Trong lúc Đường Tống do dự, khăn mặt trong tay đã lạnh, mà Hàn Vương nằm ở trên giường vốn dĩ không nhúc nhích đột nhiên giãn thân mình, giống như muốn tỉnh.
Đường Tống thấy Hàn Vương tự nhiên nhíu mày, cũng không do dự nữa, một lần nữa nhúng khăn mặt, xốc chăn mỏng trên người Hàn Vương lên, kéo cánh tay Hàn Vương nhẹ nhàng lau. Cánh tay phải lau xong rồi đổi cánh tay trái, sau đó là cổ, cuối cùng là mặt.
Chờ lau xong các vị trí như thầy thuốc đã dặn dò xong, Đường Tống bỏ khăn mặt ra, hai ngón tay cái đè lên hai bên huyệt Thái Dương của Hàn Vương, ôn nhu lại không mất lực đạo bắt đầu mát xa.
Đường Tống ở trong này hãy còn làm hăng say, thất vọng đau khổ trong người Lư Khâu Sương Hàn ban ngày trở lại, có một cảm giác khác thường dâng lên trong lòng hắn.
Kỳ thật từ lúc Đường Tống bưng nước bước vào phòng, Lư Khâu Sương Hàn cũng đã tỉnh. Hắn dù sao cũng là chiến thần của Sư quốc đường, không thể nào ngay cả tính cảnh giác cũng không có.
Lúc hắn còn chưa tỉnh tiến đến bên người hắn, Đường Tống là người thứ ba, hai người trước chính là hai nha đầu không biết trời cao đất rộng lúc hắn mười lăm tuổi. Tính ra, Đường Tống là gã sai vặt đầu tiên hắn tự mình tuyển những năm gần đây, cũng là gã sai vặt hầu hạ hắn thời gian dài nhất. Không chỉ bởi vì y biết kể truyện cười, còn bởi vì y biết tiến lùi, chưa từng làm ra chuyện gì làm cho hắn đặc biệt phản cảm. Chính là lần này Đường Tống lúc hắn chưa tỉnh mà tiến vào phòng hắn, rốt cuộc là tính toán làm gì?
Có ý yên lặng xem điều này, Lư Khâu Sương Hàn tiếp tục giữ nguyên tư thế ngủ lúc trước. Nghe được tiếng nước, cũng cảm giác Đường Tống đến gần hắn, chính là qua một lúc lâu sau Đường Tống đều không có làm động tác tiếp theo. Lư Khâu Sương Hàn bắt đầu mất kiên nhẫn, hơi chút giật giật thân mình, cảm giác mê muội cùng ghê tởm vào buổi sáng mỗi ngày đều dâng lên.
Hàn Vương cau mày chống lại cổ ghê tởm này, đột nhiên cảm thấy Đường Tống xốc lên chăn của mình. Chỉ kém một giây, Lư Khâu Sương Hàn liền nhịn không được muốn đánh Đường Tống một chưởng, đột nhiên cảm giác một cái gì ướt át ấm áp lau trên cánh tay mình.
Hàn Vương không khỏi có chút kinh ngạc, bắt đầu từ lúc mười lăm tuổi, thân thể của hắn không có ai ngoại trừ thầy thuốc chạm qua. Cho dù là thầy thuốc, chính hắn cũng bắt bọn họ đeo bao tay tơ tằm mới có thể thay hắn trị liệu.
Hắn thực chán ghét cảm giác ghê tởm khi làn da người khác đụng tới thân thể của mình, còn nhớ rõ cảm giác lúc mười lăm tuổi, thời điểm khi hai nha đầu cả người hương khí tỏa ra cởi sạch quần áo bẩn ở trên người hắn, hắn một chút cũng không có cảm nhận được cái gọi là “Nhuyễn ngọc ôn hương”, chỉ cảm thấy ghê tởm, cho nên hắn trừng phạt hai nha đầu kia thật mạnh, hơn nữa không hề cho kẻ nào tới gần người. Cho dù thời điểm trưởng thành cần giải quyết dục vọng, hắn cũng chưa bao giờ tìm nữ nhân, mà là cho Lưu quản gia tìm nam nhân đến, cũng phân phó phải “Trong trong ngoài ngoài đều rửa sạch” .
Đương lúc Lư Khâu Sương Hàn tỉnh lại, Đường Tống đã lau xong cho hắn, đang ôn nhu mát xa huyệt Thái Dương cho hắn.
Hết chương thứ mười bảy
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...