Đường Băng khoác áo choàng, lẳng lặng đứng sau.
Xuyên qua một khe hở có thể thấp thoáng nhìn thấy nửa mặt bên phải bị cháy đen, như thể bị lửa thiêu cháy.
Tính cách hai người trước đây vui vẻ bao nhiêu thì hiện tại lại u ám bấy nhiêu.
Nhìn thấy Lục Khiêm đi tới, Đường Băng gượng cười.
Nàng đội Hỗn Nguyên khăn trên đầu, vậy mà cũng đã là đạo sĩ.
“Đạo hữu, đã lâu không gặp.
” Khuôn mặt lạnh lùng của Vu Từ nặn ra một nụ cười.
Hoàn cảnh có thể thay đổi một con người trong lúc vô tri vô giác.
Sau khi ở trong Thông U quan u ám, lạnh lẽo một thời gian dài, hắn ta không khỏi nhiễm một ít vẻ âm trầm.
“Dược tề của mấy người này.
” Lục Khiêm đưa một tá túi giấy dầu dày ra.
“Cảm ơn.
” Vu Từ nhận lấy túi, chợt lộ vẻ xấu hổ: “Ta chỉ có mười lăm Đạo Công.
”Lần làm nhiệm vụ này, hắn ta đã suýt mất trắng, túi tiền đã rỗng nên vô cùng xấu hổ.
“Ghi sổ trước rồi nói chuyện sau.
” Lục Khiêm khoát tay áo.
Mười lăm Đạo Công cũng coi như hồi vốn, phần còn coi như tặng đi ân tình.
“Ơn đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi này, ngày sau hai ta tất sẽ hậu báo!” Hai người đứng dậy hành lễ trọng.
Sau khi cáo biệt hai người, hắn đi tới sau núi gặp Lý Độ đang giữ vẻ mặt nghiêm túc.
"Ủa? Không phải Lâm Thanh tới tìm con sao?" Lý Độ vuốt râu cười nói.
“Chuyện của con con sẽ tự mình giải quyết, không cần làm phiền sư phụ.
” Lục Khiêm dở khóc dở cười.
Lý Độ mỉm cười, uống một hơi cạn sạch ly rượu, nói: "Lòng con kiên định hướng về đạo, lão phu còn tưởng con sẽ trầm mê trong đó, thật khiến người ta phải lau mắt mà nhìn đấy.
""Sư phụ đang thử tại hạ chăng? Đây là có ý gì?" Lục Khiêm không hiểu gì.
Ngoài việc xử lý sự vụ trong Dược phòng, ngày thường Lý Độ chỉ uống rượu giải sầu.
Sao hôm nay đột nhiên lại làm vậy?"Kỳ thật, lão phu thực sự là vì muốn tốt cho con, Lâm Thanh không mất nguyên âm, tính tình ôn hòa, vừa hay bổ khuyết cho con, rất thích hợp làm đạo lữ.
Hoa có thể ngắt có thể không, đừng đợi hoa tàn ngắt cành không! "Nghe vậy, Lục Khiêm lắc đầu, nói: "Cũng không phải, đạo lữ là người bầu bạn, dìu dắt nhau trên đường đời.
Tính cách Lâm Thanh rất tốt, vẻ ngoài đẹp.
Nhưng khoảng cách tu vi giữa hai người bọn con quá lớn, nếu chỉ có một bên nỗ lực, sớm muộn gì cũng xảy ra vấn đề.
"Lúc Lục Khiêm nói chuyện, phát hiện sắc mặt Lý Độ hơi không đúng, vẻ mặt cô đơn, mang theo sự hoài niệm bi thương.
Nhìn thấy ánh mắt của Lục Khiêm, vẻ mặt của Lý Độ trở lại bình thường, hắng giọng nói:"Đạn nạn của lão phu sắp đến! "“Hả?” Lòng Lục Khiêm hơi kinh ngạc.
Thoạt nhìn Lý Độ đương tráng niên, bình thường Luyện Khí có thể sống đến một trăm năm mươi năm.
Nghe nói Lý Độ nhập môn từ rất sớm, chẳng lẽ ! Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Lục Khiêm, Lý Độ khẽ gật đầu:"Đúng vậy, năm nay ta đã ngoài một trăm năm mươi tuổi, gần đây sức khỏe càng ngày càng kém, muốn truyền lại một thân y bát này.
"“Cho nên người gọi Lâm Thanh tới đây chỉ để thử con?” Lục Khiêm rốt cuộc hiểu ra.
“Đúng vậy, nếu như con chấp nhận Lâm Thanh, sau khi ta chết, con sẽ kế thừa chức vị cùng toàn bộ tài sản của ta.
” Lý Độ chậm rãi nói, “Sau này con sẽ trở thành quản sự trong hạ tầng, mặc dù địa vị thấp nhưng có thể thong dong tự tại.
"“Vậy nếu hiện tại con không thu nhận thì sao?” Lục Khiêm ngạc nhiên hỏi.
"Nếu là không thu nhận, ta sẽ không cho con gì cả! " Lý Độ cười lạnh, "Nhưng ta sẽ cho con cơ hội giải thoát.
""Ta đã điều tra con, từ nhỏ con tự vươn lên, đầu tiên vào Đạo quan dưới núi, sau đó bị kẻ khác ức hiếp vì không chung sống hòa hợp, con vẫn luôn nhẫn nhịn, giấu nanh vuốt, cuối cùng chém giết toàn bộ.
"“Một cơ hội để giải thoát?" Lòng Lục Khiêm không cỏ vẻ ngoài ý muốn.
Người khác biết chuyện này cũng không kỳ lạ.
Mặc dù lúc đầu hắn giết tất cả người trong Đạo quan, nhưng hộ vệ dưới chân núi lại không giết hắn.
Về sau nếu cần cẩn thận điều tra, kết hợp với dấu vết của cuộc chiến thì có thể dễ dàng đoán ra được.
Đối với việc này, Lục Khiêm không hề hoảng sợ.
Mạc Lương thậm chí không phải người trong Thông U quan.
Hơn nữa chỉ là một Thai Tức kỳ, không ai đứng ra bảo vệ một người đã chết cả.
Lý Độ không trả lời, mà tự nhủ:"Tính cách con trưởng thành, nhìn thì có vẻ thản nhiên nhưng thực chất nội tâm rất không an phận, con thích liếm máu đầu đao, du tẩu bên bờ vực cái chết, dùng mọi thứ đánh cược tận hưởng niềm vui chiến thắng sau khi cướp đoạt sự sống của kẻ thù.
"“Chuyện này có liên quan gì đến giải thoát ạ?” Lục Khiêm hỏi ngược lại.
Hắn không ngờ sau lưng, Lý Độ lại vô cùng hiểu rõ chuyện của mình đến vậy.
"Bởi vì đầu nguồn của pháp thuật cũng nằm trong tay Thông U đạo nhân, kẻ đó có thể dùng thứ này để điều khiển người tu hành.
Nếu đến Dưỡng Thần kỳ, chỉ sau khi lập huyết thệ đối với môn phái mới được truyền thụ công pháp, trao cho chức vị quan trọng.
".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...