Không mong ngày trôi qua ngày thật nhanh, chỉ mong ánh mặt trời dừng chân tại một điểm, để tia nắng có thể hôn chiếc bóng một lần sau cuối, để buông xuôi mọi hi vọng, để ngắm nhìn chiếc bóng từ xa kéo dài trên khắp mọi nẻo đường vô tận ...
********************************************************************************
Chiếc Ferrari đen dần chậm lại vòng quay bánh xe, gọn gàng tấp vào bên vệ đường, trước cổng kí túc xá trường đại học Thanh Viễn. Cánh cửa xe bật mở, một đôi chân đeo giày da sáng bóng bước ra, Hàm Tịch Dương nhẹ nhàng đi vòng qua cửa xe bên phải, lịch sự kéo mở cửa xe cho cô gái ngồi bên trong. Tây Nhược Hi theo đó nhẹ nhàng bước xuống, quay đầu lại nhìn người con trai đứng trước mặt, khẽ mỉm cười.
-Cảm ơn anh đã đưa em về.
Nhìn nụ cười trong sáng thuần khiết của Tây Nhược Hi, Hàm Tịch Dương cũng nở nụ cười dịu dàng tựa gió xuân ấm áp, thổi bay đi những nóng bức khó chịu của những ngày cuối hạ. Anh chợt vô thức nâng cao bàn tay rắn rỏi muốn chạm nhẹ vào mái tóc cô nhưng đôi mắt chợt sững lại, màu hổ phách như sẫm lại, là nhẫn nhịn… là đớn đau.
Tây Nhược Hi gần như nín thở chờ đợi động tác tiếp theo của anh nhưng là…
Anh buông lỏng bàn tay, đặt lên bờ vai thon gầy, khẽ nở nụ cười dịu dàng với cô.
-Nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, anh đi đây .
Nói xong, Hàm Tịch Dương xoay người bước về phía xe bỏ lại sau lưng là Tây Nhược Hi vẫn còn đang thất thần nhìn theo bóng anh. Anh thực sự rất sợ, nếu đối diện với gương mặt cô, nụ cười của cô, ánh mắt của cô them một chút nữa, chỉ sợ anh sẽ không kềm lòng được mà chạy đến ôm cô thật chặt vào lòng.
Hàm Tịch Dương, mày đang nghĩ đến điều gì vậy ! Cô ấy chỉ xem mày là anh trai thôi … chỉ là anh trai thôi …
Bản thân tự dằn vặt trái tim cũng như tự trách móc chính mình nhưng Hàm Tịch Dương nào hay biết, nếu lúc này anh quay đầu nhìn lại sẽ thấy đôi mắt đau đớn tràn ngập tuyệt vọng của Tây Nhược Hi, sẽ thấy thứ tình cảm mãnh liệt đã và đang lớn lên từng ngày một …
Hi nhi… Nắng chiều chính là luyến tiếc anh dành cho em. Nhớ thương chính là vô vọng, chỉ biết trông đợi tháng ngày để thỏa nỗi nhớ mong.
Tây Nhược Hi yên tĩnh nhìn theo bóng lưng anh dần xa, trong tim truyền đến một loại cảm giác đau đớn khó tả thành lời.
***********************
Tây Nhược Hi vặn chốt mở ra cánh cửa thì đột nhiên chợt giật mình với “trận thế” bày ra trước mắt. Ba cô bạn cùng phòng đang bắn những ánh mắt khó hiểu về phía cô. Hà Thanh Tây thì là một gương mặt cười nham hiểm đến rợn tóc gáy, Lâm Hạ Vi thì là gương mặt tức giận nổi bật với cặp mắt “gấu mèo”, chỉ duy có mình Hạ Thủy là gương mặt lo âu trầm lắng cùng với tiếng thở dài nhẹ nhõm là bình thường nhất. Đội ngũ này làm Tây Nhược Hi chưa kịp hiểu được chuyện gì thì ngay liền đó cô đã bị bắn tới vô số câu hỏi, đầu óc mù mờ khó hiểu, bên tai là những câu hỏi nhẹ nhàng có, thét tai có, đáng sợ cũng có.
-Tây Nhược Hi, cậu không đi chết luôn đi ! Cậu biết bọn này lo lắng lắm đến không ăn không ngủ suốt đêm qua không hả ?
Lâm Hạ Vi chỉ tay vào cặp mắt thâm quầng như gấu trúc của mình, thét lên làm cho cả tòa nhà kí túc xá như muốn rung chuyển theo, làm cho Tây Nhược Hi nhanh chóng đưa tay lên bịt chặt đôi tai bị ngược đãi của mình.
-Nha nha … Lại đây, mình bảo vệ cậu. Có hẹn với trai đẹp thì không có gì quan trọng hơn cả, nhưng là phải nhớ chia sẻ cho bọn này ngắm chung với a !
Hà Thanh Tây dang rộng vòng tay, hào phóng toan ôm lây Tây Nhược Hi nhưng không được do “khổ chủ” đã nhanh chóng tránh thoát đi khỏi ma chưởng của cô nàng.
-Về là tốt rồi.
Hạ Thủy nhẹ nhàng cất tiếng nói nhẹ nhàng như làn gió mùa thu làm cho Tây Nhược Hi âm thầm cảm thán.
Người bình thường duy nhất đây rồi!
Cô nhìn lại ba cô bạn thân của mình đang bận rộn tranh cãi sôi nổi về một vấn đề gì đó chợt nở nụ cười. Cuộc sống của cô hầu như cũng chẳng được bao nhiêu phần tĩnh lặng như mọi người từng nói bởi vì có những người bạn này đây. Họ là những con người… rất kì lạ! Họ có thể tranh cãi với nhau chỉ vì một vấn đề bé xíu như con muỗi rồi lại xé cho câu chuyện thật to. Họ có thể giành giật sống còn một mẫu bánh mì bé tí, người thì ngồi cười ha hả đắc thắng, người còn lại thì ngồi ỉu xìu buồn hiu. Họ cũng có thể khoắt tay cô đi cùng với họ trên mọi con đường, không hề e ngại xông pha mỗi khi có ai đó bị bắt nạt. Họ cũng có những lúc yêu đuối, cùng ngồi bên cạnh nhau trên tầng thượng kí túc xá ngắm sao tâm tình. Họ yếu đuối, họ can đảm, họ là bạn thân của Tây Nhược Hi cô. Chí ít hiện tại như vậy, cô sẽ không nghĩ nhiều về anh.
***************************************************
Bàn tay trắng nõn của Hạ Thủy quơ quơ trước mặt Tây Nhược Hi làm cô hoàn hồn ra khỏi suy nghĩ. Đã ba ngày rồi, anh và cô không hề gặp nhau. Cô thầm nghĩ, chắc do anh bận. Quay đầu nhìn cô bạn nãy giờ còn đang chăm chú nhìn mình thì khẽ phất tay ý bảo không có gì. Hạ Thủy mắt đăm chiêu nhìm Tây Nhược Hi một lúc rồi hỏi những thắc mắc trong đầu.
-Đang nghĩ gì mà đăm chiêu quá vậy?
-À… Không có gì. Chỉ là đang nghĩ tới việc xin việc.
Tây Nhược Hi quay đầu nhìn về cửa sổ quán cà phê gần trường học lẩn tránh ánh mắt của Hạ Thủy rồi tự biện đại cho mình mọt lí do nào đó cho những giây phút thấn thần suy tư.
Hạ Thủy khẽ gật đầu.
-Vậy đã tìm được chỗ nào chưa ?
-…Vẫn chưa.
Tây Nhược Hi cúi đầu nhìn cốc cà phê đen đắng còn đang tỏa khói nghi ngút trên bàn, trong lòng cô quả thật cũng đang bế tắc chuyện này.
-Hay là cậu đến chỗ mình làm đi .
-Công ty cậu làm ư?
-Phải, nghe nói công ty đang triển khai thi tuyển nhân sự đấy, đến đó nộp hồ sơ thử xem .
-Ừm…Cũng được. Cảm ơn cậu nhé ! Nếu mình trúng tuyển nhất định thết đãi cậu thật hảo !
-Được .
Khi hai cô gái vừa trả tiền xong toan cầm túi xách đứng dậy đi về thì chợt có một bàn tay cứng rắn nắm chặt tay Tây Nhươc Hi làm cô giật mình quay đầu lại nhìn rồi lại khó chịu cất tiengs nói bắng lãnh.
-Buông ra !
-Nhược Hi, em cho anh một cơ hội đi , anh …anh sẽ giải thích mà !
Quân Hạo cố chấp nắm chặt lấy tay cô mặc cho đôi mắt cô tức giận nhìn về phía hắn.
-Em nghe anh nói. Hôm … hôm đó…anh say quá nên không làm chủ được bản thân, em … em nhất định phải hiểu cho anh !
-Tôi bảo anh buông ra !
Tây Nhược Hi lạnh lùng quát lên làm cho tất cả mọi người trong quán ngạc nhiên quay đầu lại nhìn cô.
Hạ Thủy tuy không hiểu gì nhưng cũng nhẹ nhàng kín đáo kéo tay bạn mình, rồi cất giọng lịch sự với Quân
Hạo.
-Anh à, em nghĩ anh nên buông tay Nhược Hi ra đi, tụi em còn phải về nữa, đứng ở đây không tốt cho lắm.
Quân Hạo biết không thể nói gì nữa nên buông tay Tây Nhược Hi ra. Hai cô gái cao ngạo bước đi trước bao con mắt của mọi người, để lại trong mắt Quân Hạo bóng lưng lạnh lùng của Tây Nhược Hi. Đôi mắt hắn không còn vẻ dịu dàng vốn có mà thay vào đó là vẻ thâm trầm khó đoán.
Tây Nhược Hi, tôi nhất định sẽ khiến em quay đầu cầu xin tôi!
********************************************************************************
Nắng chiều đã quên mất Chiếc bóng rồi chăng? Là Chiếc bóng ngày càng mờ nhạt hay là do tia Nắng đã sớm tàn…
.com
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...