Lực sát thương của câu nói ấy quá kinh người, máu trong người cô như tuôn trào sôi sục.
Tết nhất ai ai cũng phải đi thăm viếng họ hàng bè bạn, Thẩm Thi Thi cứ ngồi như tượng gỗ, vô tri vô giác đi theo sau người nhà, thăm hỏi từ nhà dì này cho tới nhà cô nọ.
Có một người họ hàng nhìn cô ngây ngẩn như thế thì buột miệng hỏi mẹ Thẩm đang ngồi đối diện ở trên bàn mạt chược: “Thi Thi nhà chị sao thế nhỉ? Được nghỉ đông rồi mà như mất hồn mất vía luôn vậy thế? Hay là thi không tốt?”
“Haha”. Mẹ Thẩm chỉ vất lại cho hai người đó một chữ rất ý vị sâu xa.
Một họ hàng khác nhìn Thẩm Thi Thi đang sưởi ấm ở bên cạnh lò sưởi, lắc đầu bảo: “Chị xem, hai mắt nó vô thân, mặt thì đờ đẫn, thỉnh thoảng lại cười khúc khích hai ba dạo, theo kinh nghiệm nhiều năm của em, em có thể khẳng định chắc chắn là nó yêu rồi đấy”.
Hai họ hàng nọ quay sang nhìn mẹ Thẩm mong muốn được kiểm chứng, mẹ Thẩm chỉ bốc thêm quân bài, nhìn lướt qua rồi đánh ra: “Haha”.
…
Rốt cuộc vị họ hàng cuối cùng cũng thần thần bí bí nhỏ to trong tiếng cười lạnh đó: “Em nói thật, Thi Thi nhà chị… có phải đã dính vào thứ gì bẩn thỉu không?”
Mẹ Thẩm nhìn người kia một cái, lần này còn tăng thêm một chữ: “Hahada”.
Họ hàng thân thích: “…”
Thẩm Thi Thi trải qua một cái tết không mấy an yên, Cố Tín ở bên kia cũng vậy.
Từ khi anh gửi tin nhắn “muốn gặp em” cho Thẩm Thi Thi, cô ấy cứ như chết ngất ở đầu weichat bên kia vậy, lặng thinh bất động.
Mặc dù Cố Tín rất có lòng tin đối với mình, nhưng nếu đối phương đã im lặng ý ngầm là từ chối, anh phải làm gì đây?
Không, không đâu, Thẩm Thi Thi là fan ruột của mình mà, một fan ruột nghe được Đại Đại mà mình thích tỏ tình một câu như thế ấy, đáng lẽ phải vui mừng như điên mới phải?
Cố Tín nhíu mày thật lâu không chịu duỗi.
Husky ở bên chơi với máy chạy bộ một lúc rồi đi tới bên cạnh cọ cọ vào Cố Tín. Anh đang rất phiền lòng, muốn đẩy quách nó ra, nhưng sau khi nhìn thấy cặp mắt đen to lay láy của con chó, anh lại mím môi đứng dậy khỏi ghế.
Dắt chó đi ra ngoài dạo mát.
Mỗi lần được đi chơi husky đều rất vui, có lúc Cố Tín còn cảm thấy con chó này hay thật, chỉ cần đi dạo về là vui vẻ thế này. Sau khi đi dạo hai vòng xong, anh dắt chó về nhà nhân tiện mua một ít đồ ăn.
Phòng khách trong nhà Cố Tín rất rộng rãi, trên sàn nhà có trải thảm lông dê, mềm mại mà ấm áp, có lúc anh thích ngồi bệt luôn dưới thảm, vừa lên mạng vừa nhâm nhi gì đó. Husku cũng dời cái chậu đồ ăn của mình tới cạnh anh, chuyển trọng lượng người nó ép sang trên người mình, gào gừ vài tiếng, ánh mắt thẳng tắp chăm chăm nhìn sandwich trong tay anh.
Cố Tín: “…”
“Hao Thiên Khuyển này, hình như mày mập ra rồi đó, không phải hay chạy bộ lắm mà, sao lại càng ngày càng nặng nhỉ?” Cố Tín véo véo mặt nó.
Husky lại kêu thêm hai tiếng, sau đó lè lưỡi liếm sandwich trong tay anh một cái.
Cố Tín: “…”
Anh trầm mặc vất miếng bánh vào chậu đồ ăn của nó, nhìn husky phấn khích vùi đầu ăn hết sạch.
Cố Tín cũng lười ăn, anh dựa vào ghế sô pha, tay trái ôm husky, tay phải đặt lên chuột bấm bấm.
Tin tức mới trên weibo thình lình đập vào mắt anh.
Thịt tươi nhỏ trên mạng xxx và fan của mình yêu nhau! Nhiều fan nói thẳng “đáng tiếc không phải là em”.
Cố Tín: “…”
Anh tò mò mở bình luận của bài đăng kia ra.
“Tôi chỉ biết fan này không hẳn là một fan thuần túy! Mà là một người hâm mộ rất không thầm thường”.
“Không ngờ anh lại thích mùi gạo thế này à”. [ý chỉ fan]
“Tại sao nhiều người lại trách người fan đó nhỉ, chẳng lẽ không phải mấy người cũng rắp tâm với Đại Đại đó sao. Tôi ghét nhất là minh tinh ngủ với fan của mình”.
“# tôi chỉ xem anh là Đại Đại, thế mà anh lại muốn ngủ cùng tôi#”
…
Cố Tín nhìn dòng chữ đó mà thấy lạnh cả người, bàn tay ôm husky càng chặt.
Lẽ nào Thẩm Thi Thi cũng nghĩ về anh như vậy nên mới không trả lời?
Nếu đúng là thế, anh cảm thấy mình hết sức oan uổng, bởi vì anh không có ý đó… không, cũng không phải là không có ý đó… nói chung là thật sự không phải là ý đó.
Cố Tín đang suy nghĩ có nên gọi điện giải thích với cô không, nhưng mà chuyện thế này phải giải thích làm sao? Có khi nào càng bôi càng đen không?
…Hay là để cho mọi người thời gian mà tỉnh táo là được?
Thế là cứ yên tĩnh như thế, năm mới bất giác trôi qua.
Mùng bảy tết, Thẩm Thi Thi quay về thành phố A như kế hoạch.
Cô nói với mẹ là vì ở trường có tổ chức hoạt động, thế nên phải quay về trường sớm, nhưng nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của mẹ mình, cô biết thừa bà ấy cũng không tin.
Sau khi về trường, trong phòng ngủ chỉ có một mình cô, cũng may cả tầng lầu vẫn còn mấy học sinh thưa thớt, nếu không sẽ quạnh quẽ kinh hồn.
Cô quét dọn làm vệ sinh phòng ngủ, sửa sang lại hành lí rồi bắt đầu đứng ngồi không yên.
Có nên nhắn tin cho Đại Đại không đây?
Lúc trước Đại Đại nhắn tin xong cô không dám hồi âm, bởi vì không không biết lòng mình rối rắm như vậy thì nên nhắn cái gì. Vốn cô định bình tĩnh lại cái đã rồi mới liên lạc lại với anh, nhưng giờ còn chưa sửa sang xong, người kia cũng bặt vô âm tín.
Không nhận được tin của Cố Tín, tim cô lại đập rộn từng hồi, có khi nào Đại Đại cảm thấy cô làm cao không nhỉ? Với điều kiện của anh, nhắn tin cho ai mà chẳng được trả lời? Không bàn đến chuyện khác làm gì, chỉ riêng việc không trả lời người ta cũng thấy bất lịch sự quá rồi..
A a a a a!
Thẩm Thi Thi càng nghĩ càng loạn, nhất định Đại Đại cảm thấy cô quá không lịch sự, cho nên không muốn để ý tới cô nữa.
Thẩm Thi Thi chán nản ngã lên giường, nằm nửa phút sau lại bò lên nắm tay quyết tâm như tráng sĩ, nhắn tin cho Cố Tín: “Đại Đại, em về trường rồi ~(≧▽≦)/~ ”
Nhắn thêm một icon dễ thương cho tăng phần hiệu quả.
Nhưng mà cô ôm điện thoại chờ mười phút cũng không thấy Cố Tín trả lời mình.
Trong lòng Thẩm Thi Thi cũng chìm xuống đáy ao, xong đời rồi, Đại Đại thấy ghét cô thật rồi.
Lúc này đây Cố Tín còn đang nói chuyện điện thoại với người đại diện.
Có lẽ tất cả người đại diện kiếp trước đều là chủ nhiệm lớp hóa thành, cho nên đời này mới hay dạy dỗ người ta mãnh liệt đến mức ấy.
“Cố đẹp trai à, từ khi anh bế quan viết ca khúc tới nay, hiệu suất chế tác album rơi không phanh đấy nhé”.
Đuôi lông mày của Cố Tín giật giật, nếu anh nhớ không nhầm, câu này đã nói lần thứ ba.
Nhưng mà người kia đâu định kết thúc nhanh như thế: “Bây giờ showbiz đâu phải chỉnh mình anh, cạnh tranh trong giới âm nhạc càng ngày càng khốc liệt, ngoài Đinh Mông là nhân tài mới xuất hiện ra, Tư Mã Tiêu Tiêu cũng sắp ra album mới, tình cảm của anh bây giờ là trước sói sau hổ đấy nhé”.
“Ừ ừ tôi hiểu”.
“Anh không hiểu”. Người đại diện vô cùng đau đớn, “Anh hiểu mà anh có thể đối xử với album như thế sao? Anh nhìn thẳng vào mắt tôi mà trả lời đi, ngày nào anh cũng ở nhà viết ca khúc hết sao?”
Cố Tín ngừng một chút rồi đáp: “Tôi không thấy mắt của anh đâu cả, không thì anh mở video lên đi, weichat cũng được”.
Người đại diện im lặng hai giây: “Cái chính ở đây không phải là mắt tôi mà là album nhé, là album của anh! Anh biết Chu Nghi Nhiên nhận được một mớ lời mời diễn tấu không hả, anh ta không rảnh ngồi mãi với chúng ta”.
Cố Tín thở dài một hơi xoa xoa huyệt thái dương của mình: “Tôi biết rồi, tôi đảm bảo album sẽ được tung ra thị trưởng đúng vào tháng bảy, di động sắp hết pin rồi, mai nói tiếp nhé anh đại diện”.
Nói xong thì cúp điện thoại luôn, anh còn nhanh chóng cài chế độ để người đại diện không gọi cho mình được.
Sau khi hoàn thành xong, anh mới phát hiện weichat có tin nhắn từ Thẩm Thi Thi.
Trái tim bỗng nhảy lên một cái, sau đó nín thở mở weichat ra.
“Đại Đại, em về trường rồi ~(≧▽≦)/~”
….
Phản ứng của cô không giống như mình đoán lắm nhỉ?
Cố Tín nhìn quanh bốn phía, đầu tiên là uống một ngụm nước cho thấm giọng, sau đó mới bắt đầu nói chuyện.
Thẩm Thi Thi đang rơi vào tuyệt vọng bỗng nghe điện thoại vang lên một tiếng. Cô nhảy dựng khỏi giường.
Là Đai jĐại nhắn, là tin nhắn thoại.
Cô hít sâu một hơi, làm dấu cầu hiệu cho có ba cái rồi mở tin nhắn thoại mà Cố Tín gửi qua.
“Về là tốt rồi, có thể dắt chó đi dạo với anh”.
Đôi mắt Thẩm Thi Thi trợn tròn, khóe miếng mấp máy xúc động suýt nữa thì khóc to.
Quá tốt rồi, Đại Đại không ghét cô, còn muốn cô dắt chó nữa.
Cô phấn khởi trả lời, kích động đến mức nhắn tin thoại cho anh: “Đại Đại à, giờ anh có rảnh không? Em mang nhiều món ngon ở quê em về lắm, em mang cho anh nhé?”
Cố Tín nghe hai lần rồi đáp lại: “Được, anh ở nhà đây, lúc nào em tới cứ gọi điện cho anh”.
“Được ạ”. Thẩm Thi Thi nhét điện thoại vào túi rồi xách bao lớn bao nhỏ chạy thẳng tới nhà của Tiêu Cố.
Giống như ngày trước, Cố Tín đứng ở cửa thang máy chờ cô, thấy cô tay xách nách mang thì vội vàng đỡ lấy: “Gì thế em, sao nặng thế này?”
Thẩm Thi Thi nói: “Là dưa chua mẹ em muối, có cả rau, gừng tỏi, hành tây, nhiều lắm, rau trộn ăn rốt ngon. Có lúc em chỉ cần mua hai lượng cơm ở căn tin thôi, ăn dưa chua cũng qua được một bữa”.
Cố Tín nghiêng đầu nhìn cô: “Một bữa mà em ăn hai lượng cơm?”
Thẩm Thi Thi: “…”
Cô nói nhiều như thế mà sao Đại Đại chỉ nhớ mỗi hai lượng?
Theo Cố Tín vào nhà, husky cũng vui mừng ra đón, có lẽ ngửi được mùi thơm của thức ăn nên mới vui vẻ vậy. Hai người ngồi trong phòng khách lấy một chiếc túi ra, husky cũng chạy quanh bọn họ, nước giãi cũng sắp chảy ra rồi.
“Đây là món do một bậc thầy nổi danh ở chỗ em làm, đồ ăn nhà bác ấy cái gì cũng ngon hết”. Thẩm Thi Thi vừa mở túi vừa luôn miệng giới thiệu cho anh nghe: “Lần trước anh tới nhà mẹ em còn đi mua đồ ăn, không ngờ anh lại đi về trước không có dịp ăn được, thế nên lần này mẹ bảo em mang lên”.
“Gâu gâu”. Husky hưởng ứng thêm hai tiếng.
Cố Tín cười bất đắc dĩ vất chân gà cho nó. Có một cái chân gà, cuối cùng husky cũng yên phận một chút. Cố Tín nhìn Thẩm Thi Thi rồi nói: “Lần trước anh đi vội quá không tạm biệt dì được, dì còn làm nhiều đồ thế này cho anh, anh xin lỗi nhé”.
Thẩm Thi Thi khoát tay: “Không sao không sao, bình thường Đại Đại vẫn hay chăm sóc em nữa mà, mang đồ ăn cho anh thì có tính gì đâu”.
Cố Tín sững người nhìn cô, hiếm khi không sửa lại danh xưng “Đại Đại” đó: “Lần sau anh cũng mang mấy đặc sản thành phố C tới mời dì”.
Thẩm Thi Thi ngồi xuống hồi lâu mới cúi đầu đáp lại: “Dạ…”
Bầu không khí bỗng trở nên mập mờ, Cố Tín ngồi bên nhìn Thẩm Thi Thi không lên tiếng, cô thì cứ vùi đầu đến mức không chịu nổi mới mở một túi ra: “Đây là thịt khô, mẹ em tự làm luôn đấy, món này mẹ em làm ngon nhất, anh nếm thử xem sao”.
“Ừm”. Cố Tín chộn rộn cầm một miếng thịt khô, cắn thử sau đó mới lấy lại tinh thần: “Ngon lắm”.
“Đúng không anh, mẹ em giỏi nấu nướng lắm đấy”. Thẩm Thi Thi nói tới đây thì lại hơi xấu hổi: “Mẹ dạy em cả nhưng mà em lại làm không được ngon như thế”.
Trong tay Cố Tín vẫn còn cầm một miếng thịt khô đang cắn dở, anh nhìn cô đề nghị: “Thế lần sau làm anh ăn thử nhé?”
“Được ạ”. Thẩm Thi Thi tiếp tục e thẹn.
“Gâu Gâu”. Husky lại chạy tới phá hỏng bầu không khí, Cố Tín liếc mắt cầm một miếng thịt khô ném sang.
Hai người lại trầm mặc một hồi, Thẩm Thi Thi hỏi câu được câu chăng: “Đại Đại à, hôm nay có dắt chó đi dạo nữa không?”
Cố Tín nhướng mày nhìn cô không lên tiếng.
Thẩm Thi Thi lại tự động đổi lời: “Cố Tín à, hôm nay có dắt chó đi dạo không?”
Tại sao mỗi lần gọi tên Cố Tín cô đều có cảm giác cực kì bất kính như kiểu gọi thẳng tên của hoàng thượng vậy.
Cố Tín nghe vậy thì lấy làm thư thái: “Hôm nay không dắt nữa, nãy anh mới dắt nó đi một vòng rồi, với lại hôm nay em vừa mới về trường, chắc là còn mệt”.
“Em ổn mà”.
Cố Tín cười cười: “Thế tối nay ăn cơm ở chỗ anh đi, em muốn ăn gì?” Anh nói rồi lại nhìn một đống đặc sản mà cô vừa mang tới: “Anh nghĩ chúng ta chỉ cần nấu cơm là được rồi”.
“Đúng thế nhỉ”. Thẩm Thi Thi cười khì.
Cố Tín hơi mím môi suy nghĩ rồi mới hỏi thử cô: “Em có đọc được tin sao nam nọ yêu fan của mình không?”
Thẩm Thi Thi cũng nhớ ra ngay: “À, anh nói cậu thịt tươi đó hả? Bạn cùng phòng của em thích anh ta lắm, cô ấy gọi điện tới báo em mới biết đó chứ”.
“Thế em có ý kiến gì không?” Cố Tín vờ thoải mái hỏi cô, thực ra trong lòng lại tuôn mồ hôi hột.
Thẩm Thi Thi đáp: “À, em không thích cậu thịt tươi đó, nên chẳng có ý gì, nhưng mà người hâm mộ đó ngủ với anh ta rồi chứ gì”.
Đuôi lông mày Cố Tín giật giật: “Cái gì?”
Thẩm Thi Thi làm ra vẻ như một fan thâm niên lão làng trong giới giải trí, nhìn anh nói: “Đại Đại à, anh tưởng fan chỉ thích giọng hát của ngôi sao hay là phim anh ta đóng à? Không phải đâu! Các cô ấy chỉ muốn ngủ với anh ta thôi”.
…
Cố Tín kinh ngạc mắt tròn mắt dẹt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...