Tô Tần biết, H1N1 là một loại siêu virus, đối tượng nhiễm bệnh chủ yếu là các loài chim và con người, Tổ chức Y tế thế giới cho rằng biến thể mới của H1N1 có nguồn gốc từ lợn, vậy nên truyền thông đại chúng thường gọi là ‘cúm lợn’.
Loại cúm này ủ bệnh trong thời gian rất ngắn, từ bốn ngày cho đến một tuần, người bệnh chủ yếu là các thanh thiếu niên và người trưởng thành, rất hiếm trẻ con hay người lớn tuổi mắc bệnh này. Tô Tần vốn cho rằng mình rất may mắn, nhưng tại sao trên đời này nhiều người như vậy, thế giới này rộng lớn như vậy, sao nó lại rơi trúng vào đầu cậu?
Cậu và Bảo Bảo xuống xe cứu thương, sau đó lập tức được chuyển tới phòng cách ly. Nhân viên y tế đi cùng được trang bị từ đầu đến cuối, khiến cậu có cảm giác mình như một ổ bệnh dịch di động không bằng, trong lòng không tránh khỏi cảm giác khó chịu.
Kiểm tra thân nhiệt, khử trùng, kiểm tra toàn thân, lấy máu xét nghiệm.
Tô Tần bị giày vò lên xuống, sau đó bị ném vào phòng cách ly. Cả phòng một màu trắng xóa, căn phòng khá lớn, phía trước có cameras, giường, TV, trong tủ thấp có đầy đủ mọi thứ.
Cậu ngồi xuống bên giường, quần áo trên người đã bị lấy đi, đổi lại là đồng phục bệnh nhân đã được khử trùng. Bộ quần áo trắng sọc xanh khiến nhìn cậu càng thêm yếu ớt. Tuy rằng không có bệnh, nhưng trong mắt các bác sĩ thì lại không như thế.
Đầu óc trống rỗng dần được khôi phục lại. Bất luận cậu giỏi giang đến đâu, thì trên thực tế cậu cũng chỉ là một đứa trẻ mới lớn, muốn nói không sợ, điều đó là không thể, chỉ là cậu vốn có thói quen che giấu biểu tình, nhìn bên ngoài, trông cậu vẫn có vẻ bình tĩnh thản nhiên.
Nhưng Nghiêm Qua lại nhìn ra được.
Giọng nói của Nghiêm Qua vẫn còn văng vẳng bên tai cậu “Không cần phải sợ, anh sẽ đến đón em.”
Anh ấy nhìn ra được, nhìn thấu bất an trong lòng cậu, cùng nỗi sợ hãi bất lực không biết chia sẻ cùng ai.
Trong nháy mắt đã bị cách ly, không thể liên hệ với người nhà, không thể liên hệ với bạn bè. Giống như đột nhiên thế giới này chỉ còn lại một mình cậu, còn chưa rõ có nhiễm bệnh hay không, nhỡ đâu lại đột ngột ra đi..?
Đột nhiên cậu cảm thấy hoảng hốt, nếu cứ như vậy mà ra đi? Người nhà sẽ sao đây? Bạn bè sẽ sao đây? Và còn hai đứa em trai..?
Sống trên đời được hai mươi năm, trong lòng cũng không cất giữ quá nhiều kỷ niệm, chủ yếu là cậu giúp đỡ làm việc nhà từ ngày còn nhỏ, ra đồng gặt lúa, mặc bộ quần áo rách rưới, chân đi đôi giày cỏ cùng mẹ lên chợ ở trấn trên bán đồ thủ công, chỉ kiếm được chút ít tiền.
Đất vàng, núi đen, khói bếp bốc lên trên mái nhà, sân sau có tiếng gà cục tác và vịt kêu cạp cạp.
Nước sông mùa hè rất mát mẻ, mùa đông tuyết trắng phủ đầy.
Có rất nhiều nơi đã dùng đến bếp gas, nhưng chỗ cậu vẫn còn đốt rơm và nhóm củi lửa, cái nồi to nhưng chẳng bao giờ đầy thức ăn.
Tuy thịt không phải thứ thực phẩm xa xỉ, nhưng không phải lúc nào cũng có thể ăn. Bàn tay mẹ đầy những vết chai, căn nhà thường xuyên vắng bóng bố, thi thoảng người đàn ông trở về, mặt xanh ngắt, da vàng vọt, về nhà rồi thì chỉ có ngủ, tựa như mấy trăm năm rồi chưa được say giấc, cha ở nhà cùng các con ăn vài bữa cơm, lấy tiền trong nhà rồi lại đi.
Ngày này qua ngày khác, ngày này qua ngày khác, cho đến khi cậu thi đại học đạt thành tích tốt, rời khỏi thôn trang nhỏ, đi đến một thành phố xa lạ.
Rất nhiều thứ cậu chưa từng được thấy và không biết. Giống như lò vi sóng, lại giống như nồi cơm, cũng giống như máy hút bụi, và cả máy vi tính.
Ở nhà ăn phải dùng thẻ, sử dụng như nào cậu cũng không biết. Đứng lúng túng ở máy quẹt thẻ, xấu hổ mà lỡ ngỡ, phía sau là các sinh viên khác đang mất kiên nhẫn xếp hàng chờ.
Khắc ấy trên mặt viết bao nhiêu bất lực và xấu hổ, nào mấy ai biết.
Sau đó thì sao? Tô Tần nằm trên chiếc giường trắng nhìn trần nhà, miên man suy nghĩ.
Trong chuỗi ký ức của cậu, Thường Dịch là một chương nhiều màu sắc nhất, suốt một thời gian dài, mọi hỉ nộ ái ố của cậu dường như chỉ xoay quanh người nọ, Thường Dịch giúp cậu rất nhiều thứ, còn rất thân thiện với các em trai, khi đó cậu mong thời gian nhanh chóng trôi đến nhường nào, cứ nghĩ mình thành bác sĩ rồi sẽ có thể cùng nhau..
Cậu xoa xoa mi tâm, ngưng tiếp tục suy nghĩ.
Thường Dịch dạy cậu rất nhiều thứ, về tình yêu và cả những thứ khác. Ngày còn trẻ u mê không rõ tình yêu là cái gì, từ ngày Thường Dịch đi, cậu vẫn luôn tự hỏi bản thân rất nhiều lần.
Tình yêu gồm những gì? Cả đời cùng một chỗ, giúp đỡ lẫn nhau, cùng vẽ ra những ước vọng?
Hay tất cả đều không phải.
Sau khi Thường Dịch đi, cậu bắt đầu khẳng định, không thể đặt mọi hi vọng cùng mộng tưởng lên một người khác, mà chính bản thân phải tự gánh gồng.
Hoàn thiện bản thân, trở nên kiên cường, không có ai bên cạnh cũng sẽ không gục ngã. Đấy là điều duy nhất cậu hiểu được, cảm giác bị vứt bỏ này, cậu không bao giờ… muốn gặp phải một lần nữa.
Sống hai mươi năm, thật ra vẫn còn rất nhiều điều cậu không hiểu, như một đứa trẻ con non nớt buồn cười, bản thân bị giam trong một cái cũi vô hình.
Vào học viện dược, gắng hoàn thành chương trình bốn năm, tìm một công việc tốt, kiếm nhiều tiền. Đền đáp công ơn của Thường gia, đền đáp công dưỡng dục của cha mẹ, sau đó không ngừng kiếm tiền, nuôi người nhà và hai đứa em. Có thể cho em lên thành phố để được học chương trình tốt hơn, để mấy đứa đều học xong hết đại học.
Hôm nay mình mới hai mươi, học xong đại học là hai tư, đến khi đi làm có tiền dư dả thì chắc phải ba mươi lăm rồi, đến khi ấy còn mười một năm nữa. Tô Thích năm nay mười tuổi, mười một năm nữa cũng đã lên đại học rồi, còn phải mất ba năm nữa mới học xong đại học; Tô Quỳnh năm nay mới bảy tuổi, mười một năm nữa hẵng còn đương cấp ba, học xong đại học.. phải năm năm nữa…
Tô Tần bấm đầu ngón tay nhẩm tính, ba năm rồi năm năm nữa, khi đó mình bốn mươi tuổi rồi.
Đến bốn mươi năm mươi tuổi, mình vẫn chưa thể sống cho bản thân, năm mươi thì sao? Khi ấy đã đi nửa quãng đời, đã chẳng còn trẻ trung, liệu còn có thể làm cho bản thân được những gì?
Trong lòng đột nhiên cảm thấy buồn cười, nhưng nhiều hơn cả là bất đắc dĩ và khổ sở. Cậu giơ tay lên che mắt, mặc bản thân chìm trong bóng tối, chỉ cảm thấy gánh nặng trên vai quá đỗi nặng nề, ép tới không thở nổi.
Nếu như bây giờ không thể trở về, liệu cậu có hối hận không? Với năm dài tháng rộng mà nói, sinh mệnh của cậu chớp mắt liền tan biến, vậy sự tồn tại của sinh mệnh này rốt cuộc có ý nghĩa gì chứ?
Tô Tần bị cách ly bốn ngày, cuối cùng cũng được phép rời viện, lúc đi đến ngoài cổng bệnh viện thì cậu thấy Nghiêm Qua.
Đã vài ngày rồi Nghiêm Qua chưa cạo râu, mái tóc dài che kín khuôn mặt, râu mọc dày dưới cằm, nhìn qua quả thật giống một kẻ lang thang.
Anh ngồi ngậm thuốc bên vườn hoa, không biết đã đợi bao lâu rồi, anh xoay xoay điện thoại trong tay. Lúc Tô Tần đi tới trước mặt, Nghiêm Qua sửng sốt ngẩng đầu lên, lập tức quăng thuốc đi vươn tay kéo cậu vào lòng.
Không nói một lời nào, lại hơn thiên ngôn vạn ngữ. Tô Tần giơ tay lên ôm lại anh, tai tựa vào lồng ngực Nghiêm Qua, nghe được tiếng tim đập kịch liệt.
Thịch, thịch, thịch. Những lo âu kích động của anh được truyền tới một cách chân thực nhất.
Mũi Tô Tần chua xót, vùi đầu vào chiếc áo ba lỗ của anh mà cọ cọ, lại thấy một mùi khó nghe.
Cậu ngẩng đầu, bịt mũi, nâng mi.
Nghiêm Qua có chút xấu hổ, “Anh… vẫn không quay về, vốn nghĩ em sẽ ra nhanh thôi.”
Tô Tần ngây người, “Anh ở đây suốt sao?”
“Ừ.” Nghiêm Qua ngượng ngùng nói: “Bác sĩ không cho anh thăm em, lại không biết bao giờ thì em ra. Sợ em sợ, nên vẫn ở đây chờ.”
Buổi tối ngủ ở phía đối diện McDonald, ban ngày vẫn một mực ở đây chờ.
Có người cho anh là ăn mày, liền tiến lên bỏ lại vài đồng rồi đi.
Tô Tần nhìn anh đầy kinh ngạc, nửa ngày mới tìm thấy thanh âm của mình, “Vì.. sao?”
“Em ở đây đến một người thân cũng không có, đương nhiên anh phải chăm sóc em rồi.” Nghiêm Qua nói một cách đương nhiên, dắt tay Tô Tần đi, “Về nhà phải bồi bổ cho em mới được, nhìn sắc mặt em không tốt lắm.”
Tô Tần cúi đầu, bước theo người đàn ông trước mặt, tay cậu được lòng bàn tay ấm áp kia bao bọc, giống như khi còn bé cha dắt cậu đi.
Ấm áp, và an lòng.
Viền mắt cậu nóng lên, một giọt lệ rơi xuống, lại không để Nghiêm Qua phát hiện ra.
Về đến nhà, Nghiêm Qua lập tức đi vào phòng tắm. Tô Tần bảo: “Anh cắt ít tóc đi.”
Nghiêm Qua quay đầu lại, mái tóc dài che đi gương mặt, “Hả?”
“Hình như chưa từng nhìn rõ anh.” Tô Tần nói: “Anh không định cắt tóc sao?”
Nghiêm Qua ồ một tiếng, lấy tay kéo kéo tóc: “Vậy nghe em.”
Tắm xong, Nghiêm Qua tới chợ mua thức ăn, thuận tiện vào hiệu cắt tóc dưới lầu để cắt ngắn, lúc quay về, Tô Tần không khỏi kinh ngạc.
Mái tóc được cắt gọn, gương mặt luôn bị che nay lộ ra. Mày rậm xếch lên như lưỡi kiếm, nhãn thần sáng láng, mang theo chút bá đạo không che giấu, con ngươi đen nhánh lấp lánh tựa ánh sao, sống mũi cao thẳng, thân thể cường tráng, đẹp trai không nói lên lời.
Tô Tần ngơ ngác nhìn anh nửa ngày, “Anh mà cắt tóc sớm hơn, có khi đã cưới được vợ rồi.”
Nghiêm Qua sửng sốt, bật cười ha hả. Khuôn mặt sạch sẽ không còn râu ria lún phún, tay xách thức ăn đi vào phòng bếp, ngâm nga vài điệu nhạc rồi bắt đầu làm cơm.
Tô Tần ghé vào cửa phòng bếp lén nhìn một hồi, anh nghiêng mặt, khóe môi gợi cảm cong lên, “Sao rồi, coi trọng anh rồi sao?”
Tô Tần ho khan một tiếng rồi xoay người về phòng khách.
Cơm tối rất phong phú, Nghiêm Qua nấu canh gà, lại nướng cá chép bạc, các món khác đều là món ăn dinh dưỡng, mùi vị thơm ngon câu dẫn mèo.
Nghiêm Qua có thói quen mở rộng cửa, hai ba con mèo meo meo chạy đến, bị Nghiêm Qua đuổi ra ngoài.
“Cho chúng vào đi.” Tô Tần đang ăn cơm nói: “Cũng không sao cả.”
Nghiêm Qua vào phòng bếp tìm một cái hộp nhỏ, cho chút thức ăn và xương đầu cá đặt xuống cạnh cửa, “Không cho chúng nó vào được, nhỡ mang theo bệnh khuẩn gì không tốt thì sao?”
Tô Tần cũng vừa nghĩ như vậy, lại cảm thấy ngạc nhiên, không ngờ Nghiêm Qua có thể chu đáo như thế.
Giống như biết cậu nghĩ gì, Nghiêm Qua quay đầu lại, gương mặt đẹp trai quay ngược sáng, khiến tim Tô Tần đập có chút rộn: “Đừng trông mặt mà bắt hình dong, nhé?”
“Ừ.” Tô Tần gật đầu, cười rộ lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...