Tôi lộ ra khuôn mặt bi phẫn, mắt hằn những tia máu, mà bàn tay tôi cũng đang nhuốm máu, run run hét lên.
- Xấu xa, đồ xấu xa, sao lại đối xử với tao như thế? Sao mày nỡ? Sao mày lại nỡ phản bội tao, truy giết tao như thế? Đang tâm cướp đoạt đi máu mủ của tao. Cái này là mày ép tao, nên tao mới phải giết mày.
Nói rồi phủi phủi xác con muỗi bị đập bẹp trên tay, lau đi cả vết máu đỏ khó chịu. Tuyết Hoa ngơ ngác nhìn tôi, nước trong cổ họng còn chưa nuốt xuống đã bị phun ra ngoài, lăn ra cười sằng sặc, Thiên Huy giúp tôi xoa thuốc lên vết muỗi đốt. Sau cơn mưa mấy con quỷ hút máu này nhiều không tả. Tôi chau mày quay sang chỗ bọn họ dù biết rằng lũ rỗi hơi này không có gì làm nên đến ám tôi nhưng vẫn hỏi.
- Hôm nay có việc gì mà cái ái khanh đến tìm bổn cung?
Tuyết Hoa chùm chăn lên người tôi, đập túi bụi, con này láo, dám hành thích hoàng hậu.
Tôi rón rén đứng sau lưng Thiên huy, thằng cha cười ngây ngốc nhìn màn hình định thoại, đang chat với một em xinh tươi nào đó. Tôi giựt điện thoại của hắn tỉnh bơ, liếc cô gái trong ảnh. Xem nào, có gì đặc sắc đâu cơ chứ? Môi quá đỏ, da quá trắng, mắt quá to, mặt quá nhọn, eo quá nhỏ, đáng hận nhất là chân quá dài, không bằng một phần của tôi. Tôi lập tức kích cô gái không biết tên ra khỏi danh sách bạn bè của hắn, đáp trả lại điện thoại, kiêu ngạo nói.
- Cô gái này tớ không thuận mắt, đổi cô khác đi
Thiên Huy nhíu mày nhìn tôi, sau đó không nói gì thêm, đi tìm đối tượng mới. Tuyết Hoa lắc đầu trước cảnh vừa xảy ra, ngả ngớn nằm trong người tôi, miễn bình luận.
Hắn có hàng tá bạn gái bên ngoài kia, tôi biết. Hắn cua một lúc ba bốn em, tôi biết. Hắn mồm ngọt tán tỉnh, bán cả vườn đào, đong đưa với "hot gơ chân dài", tôi cũng biết. Nhưng nếu tôi không vừa mắt bạn gái hắn, thì tôi phá bằng được. Cho dù có yêu qua loa, thì cô gái kia cũng phải xuất sắc hơn tôi, tôi mới phục, còn nếu không đủ xách dép cho tôi, thì out đi cho khỏi tốn thời gian. Mà điều lạ là Thiên Huy chẳng bao giờ càu nhàu, mỗi lần tôi thấy khó chịu với cô bạn gái nào đó của hắn, hắn lập tức chia tay, sau đó đi tìm người mới. Mẹ kiếp tôi còn chưa kịp cảm động hắn đã khiến tôi thêm phần căm hận. Quan điểm quả Thiên Huy là bạn gái thì đâu cũng có mà bạn thân thì chỉ duy nhất. Có lẽ đây cũng là một trong số những lí do tôi không muốn tiến xa trong mối quan hệ hiện tại, sợ một ngày hắn sẽ lãng quên mình, thà làm duy nhất trong mắt hắn còn hơn biến thành đại trà.
Tôi chăm chăm đống bài tập trước mặt, mặc kệ hai kẻ ăn nhờ ở đậu không nộp thuế kia, nhưng đầu óc không thể tỉnh táo được. Lơ đãng nhìn sang Thiên Huy, cứ vậy ngẩn người ngắm hắn chẳng kiêng dè. Từ sống mũi, gò má, đến cái nhíu mày của hắn đều quen đến mức tôi có thể phác họa lại. Mười mấy năm cùng hắn lớn lên, tôi hiểu hắn hơn ai khác, chẳng lẽ tôi còn không đủ tư cách ở bên cạnh Thiên Huy?
- Lơ đãng gì vậy? Bài làm sai còn không biết kìa
Giọng nói trầm trầm và hơi thở còn vị trà xanh phả ngay sau gáy tôi, tôi giật mình đứng thẳng dậy, đầu đập vào kệ sách đau điếng, tôi ôm đầu quay sang nhìn hung thủ. Đúng là làm việc khuất tất trong lòng không được yên mà, ngắm trộm thôi cũng xui xẻo vậy sao?
- Trịnh công tử, ngồi yên một chỗ đi cậu dọa chết người rồi đó
- Áháháháhá, Áháháháhá
Không kịp tranh luận gì thêm, giọng cười khả ố chẳng khác gì phù thủy đã vang rền bên tai, còn ai ngoài cô tiểu thư thục nữ Tuyết Hoa? Tôi lạnh sống lưng, không hẹn cùng hắn quay sang nhìn con nhỏ thần kinh đang lăn lộn trên giường cười quên tổ quốc.
Tuyết Hoa nhận ra dấu hiệu bất thường, thu lại sự thô lỗ của mình, giả vờ đoan trang đứng dậy, bước đến, mắt chạm mắt với tôi, dùng một ngón tay nâng cằm, ma mị cao giọng hách dịch
- I allow you like i (tôi cho phép em thích tôi)
- Thích hay không cũng méo cần mày cho phép nhé_ tôi né cái nhìn của nó, chẳng qua chưa đủ sức đáp lại một câu tiếng anh quái gở như vậy.
- You want go Chau Phi life no? (em muốn đi châu phi sống không?)
-...=. = Ông trời ơi cho thiên lôi xuống đánh chết con này đi
Tôi đau lòng cảm thán. Tuyết Hoa vẫn không thôi hí hửng, mà nó hí hửng cái gì thì tôi không biết? Vừa tìm ra bộ ngôn tình mới, hay gặp cảnh chà đạp của bạo công với tiểu thụ? Quên đi, tôi không nên phân tích sâu vào vấn đề này. Dường như không hiểu tôi và Tuyết Hoa nói gì, Thiên Huy ngơ ngác hồi lâu.
- Hắc hắc, nếu có thể lấy Tề Mặc thì một chứ mười cái hắc lao tao cũng vào.
Tuyết Hoa ôm người tưởng tượng, Còn Tề Mặc? Dù chưa từng đọc qua nhưng nhờ ơn phước của Tuyết Hoa, tôi biết sơ sơ về nhân vật này. Nó không hiểu sao đổi thái độ, nhìn sang Thiên Huy dùng ánh mắt khinh bỉ nhất để đánh giá. Như thể muốn nói Thiên Huy chẳng bằng một mẩu móng tay với nhân vật nó sùng bái kia. Hẳn là hắn nhận ra hàm ý ẩn sâu trong ánh mắt ấy, chỉ thản nhiên nhìn tôi hỏi
- Khả Vy cũng thích đàn ông như Tề Mặc à?
-... Nếu có thể, tớ muốn gả cho Tomoe hơn. Không cần bá đạo phúc hắc, chỉ cần Tomoe-sama ở đây tớ sẽ đi theo ngay lập tức.
Tôi suy nghĩ một hồi rồi gật đầu chắc nịch. Khác với Tuyết Hoa, tôi không phải fan ngôn tình, nhưng tôi là fan cuồng manga và anime, mặc dù tôi không thể hiện ra và người ngoài cũng chẳng biết được. Mặt Thiên Huy xám đi ấy phần, lườm tôi cảnh cáo, tôi mà dám so sánh hắn với tô tô gì đó hắn sẵn sàng quăng tôi từ tầng ba xuống không do dự. Quả nhiên con người thực tế, cứng ngắc kiêu ngạo như hắn không chịu nổi đả kích mà.
***
Đêm khuya trăng thanh gió mát, à mà cũng chưa khuya đâu, mới quá 5h chiều thôi. Áo đen, quần đen, khăn bịt mặt đen, tóc búi gọn giấu sau mũ đen, lấp ló lân la lê lết trong bụi rậm. Móe, tôi có khác gì ăn trộm đâu cơ chứ? Bên cạnh còn một cái xác cũng được vũ trang tận răng như tôi dang làu bàu
- Shit, tại sao tao phải tham gia kế hoạch ngu người này chứ, bổn tiểu thư không phục.
Tuyết Hoa đập phành phạch mấy con muỗi, nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa. Tôi thấy nó nói có lí, bèn hồi tưởng lại lí do tại sao mình biến thành bộ dạng này. Chung quy cũng tại tên hoa hoa công tử chết tiệt đi. Mắng rủa tôi và Tuyết Hoa không có tính thực tế, trí óc chậm phát triển, IQ tụt hậu so với xã hội, sở thích bệnh hoạn, cần bổ sung thêm muối i-ốt để bù đắp, vì vậy để mở rộng tầm mắt của hai người bọn tôi, hắn sẽ chính thức ra tay cua gái, chứng minh ngôn tình với manga gì đó đều là phi thực tế. Khoan bàn đến việc hắn xúc phạm sở thích của tôi và Tuyết Hoa đã đủ chết vạn lần, sở thích của tôi thì liên quan quái gì đến việc thiếu i-ốt chứ? Có giỏi lôi tôi ra biển chết mà bổ sung muối đi.
Được rồi, giải thích một cách rõ ràng là hắn sẽ cho hai con mù rơi từ thế giới khác đến trái đất là bọn tôi đây chiêm ngưỡng một màn cua gái đặc sắc mà không phim truyện nào mô phỏng được.
Cũng nhờ cái ý tưởng chết tiệt của Thiên Huy mà bây giờ tôi và Tuyết Hoa phải chui rúc làm bạn cũng đám muỗi đói ăn, để vinh dự xem một màn phim 3d cận cảnh. Hứ! Tôi khinh!
Nói thêm một chút là hiện tại tôi đang phục kích trong bụi cây nhà hắn, chờ con sói già dẫn dụ tiểu bạch thỏ về hang. Hình như đối tượng là cô bé Nhu Ngọc lần trước hắn từng nhắc qua. Chờ cho đến khi mặt trời gần lặn, vẫn chưa thấy Thiên Huy đâu, có khi nào tôi bị chơi xỏ không? Muỗi đốt đau chết mất. Tuyết Hoa ngậm cọng cỏ trong họng, làu bàu chửi rủa không thương tiếc, tôi vỗ vai nó an ủi mấy câu, nó còn quay sang tôi lườm nguýt
- Chẳng phải mày vẫn ao ước được một lần hóa thành thần trộm sao? Rình rập như vầy cũng giống mà, còn cáu gì nữa?
- Hứ, nếu có làm trộm thì cũng phải giống Ly Tâm đi trộm đồ của Tề Mặc, còn đằng này phải làm con chuột chui rúc ở đây, không bay lên mái nhà, không trốn trong ống khói, không phá hủy hệ thống, không quăng lựu đạn, không có cảnh truy đuổi gay cấn thì tao làm trộm làm quái gì?
- Có tên nào đi trộm mà phô trương thế không? Mày trực tiếp viết 4 chữ "tôi chính là trộm" dán trước ngực hiệu quả còn cao hơn đấy.
Tuyết Hoa hất mấy lọn tóc trước mặt, giận dỗi không thèm nói chuyện với tôi. Đúng lúc này cổng lớn được mở ra, một cặp nam nữ bước vào. Thiên Huy dắt một chiếc xe đạp, theo sau hắn là một cô gái nhỏ. Tôi ngơ ngác ngắm cô bé đấy. Xinh quá!
Tôi vốn là người ngưỡng mộ cái đẹp, chỉ cần đẹp tôi đều thích, không phân biệt tốt hay xấu, không phân biệt người hay vật chỉ cần đẹp tôi đều thích. Mà cô bé kia, tựa như một thiên sứ từ trên thiên đàng phái xuống.
Cô bé tên Nhu Ngọc đó hệt như một con búp bê trong lồng kính, cử chỉ, lời nó đều chuẩn gái nhà lành, tôi còn mê mệt huống gì Thiên Huy. Da trắng như bạch ngọc, tương phản với màu da ngăm khỏe của Thiên Huy, dưới nắng mặt trời trở nên phiếm hồng tinh tế. Môi đỏ mọng, chúm chím như trái cherry, óng lên màu son môi quyến rũ. Tóc hơn xoăn nâu, buộc túm lại một bên, vừa tùy tiện lại vừa thục nữ. Đặc biệt nhất phải kể đến màu mắt xanh đại dương, vừa to vừa lấp lánh, mỗi khi chớp nhẹ, hàng lông mi cong dài cũng rung theo. Áo trắng đồng phục và chân váy ca-rô kết hợp càng làm tăng vẻ đoan trang nhã nhặn, vô cùng ưa nhìn. Tôi không kìm được mà rên một tiếng, trên đời này thật sự có người đẹp vậy sao?
- Có lẽ là con lai giống tao, ngoại hình này không phải người Việt Nam.
Tuyết Hoa xoa cằm bình phẩm, tôi quên mất người bạn bên cạnh cũng là con lai, nhưng nét đẹp của Tuyết Hoa lại khác, nó thuần túy một vẻ Châu Á cổ truyền, pha sự ương ngạnh, hào phóng phương đông, còn Nhu Ngọc kia, người cũng như tên, cả người đều là một vẻ ôn nhu mềm mỏng khiến người ta muốn che chở nâng niu. Tôi bắt đầu cảm thấy hai người họ thật xứng, đúng là một cặp trai gái đầy mĩ sắc.
Dường như nhận ra suy tư của tôi, Tuyết Hoa không ngần ngại nhéo tôi một cái, mặt vô cùng khó chịu. Mới thấy địch mà đã nhụt chí, hành động này không được nó cho phép.
Thiên Huy cười rạng rỡ, dựng xe cho Nhu Ngọc rồi ngồi xuống xem xét một hồi, còn tỏ vẻ hiểu biết lắm.
- Xe của em bị dập phải đinh, nổ lốp rồi, nên mới không đi được
- Để em đem ra hiệu nhờ người ta sửa
- Quanh đây không có tiệm sửa xe nào đâu, hơn nữa giờ cũng muộn rồi
-Vậy em phải làm sao?
Giọng nói ngọt ngào, thanh thanh vô cùng trơn tai, kèm theo khuôn mặt đỏ ửng uất ức như trực khóc làm tôi xiêu lòng. Cái tên Thiên Huy phán như thần, chính hắn cố tình chọc thủng lốp xe của Nhu Ngọc chứ ai, tưởng tôi không biết hắn lén lút cầm một túi đinh lẻn ra nhà để xe chắc? Chắc lúc nãy trên đường dở bài anh hùng cứu mĩ nhân chứ gì? Hôm nay hắn đi bộ không đi xe là đủ thấy có điều gì bất thường rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...