Bản sắc thục nữ

-1-
Buổi sáng, vừa tới công ty, Polly đã phát hiện ra ngay môi của Tiêu Tiêu có vấn đề, không đỏ tươi như mọi khi, chỉ cần bôi một chút son môi là đã như hoa anh đào, khiến người khác nhìn thấy chỉ muốn cắn một cái.
Một lúc sau mới bắt được Tiêu Tiêu ở nhà vệ sinh, nhìn thấy đôi môi hơi mỏng của mình trong gương, Polly ra sức mím lại, nhưng vẫn không hề thấy có chút sức sống nào. Nhìn sang Tiêu Tiêu, Polly hỏi vẻ bí mật: “Người đẹp ơi, truyền cho bí quyết làm thế nào đi? Nhìn tự nhiên lắm, khiến mình ghen đến chết mất!”.
Tiêu Tiêu ngạc nhiên chưa hiểu Polly muốn nói tới điều gì.
Polly lại cứ tưởng Tiêu Tiêu cố tình giả bộ ngốc nghếch, lườm cô một cái vẻ không vừa lòng, “Mình đang nói tới việc cậu đánh môi rất đẹp, đừng nói là đàn ông, ngay cả mình nhìn thấy cũng còn muốn cắn cho một cái. Sao cậu nhỏ nhen thế, nói cho mình bí quyết đi!”.
Tiêu Tiêu thấy đúng là dở khóc dở cười. Bí quyết ư? Cậu cũng hãy đi tìm một anh chàng liều lĩnh và để anh ta bập môi vào mà xem! Cứ để bập mạnh tới mức sưng lên thì khắc thấy căng mọng thôi mà.
“Bí quyết gì đâu, tối hôm qua mình không cẩn thận nên bị vập và sưng lên thôi!” Tiêu Tiêu nói với vẻ rất không hào hứng.
Polly ngạc nhiên nhìn Tiêu Tiêu, rồi đột nhiên cười với vẻ ranh mãnh sau khi đã hiểu ra sự việc. Tiêu Tiêu nhìn mà cũng thấy nổi cả da gà. Polly nháy mắt, “Hì hì, người đẹp ơi, mình biết rồi, hì hì…”.
Nhìn vẻ mặt ấy của Polly, Tiêu Tiêu biết ngay là cô bạn đồng nghiệp đã nghĩ méo mó, nhưng cũng chẳng hơi đâu bào chữa, cô cười một cách bí hiểm, “Ừ, lần này thì biết rồi chứ gì. Nếu cậu cũng muốn có được hiệu quả như vậy, cậu phải… chụt chụt…”.
Tiêu Tiêu đẩy cửa bước ra, để lại Polly một mình với câu hỏi, không biết có phải là vì bạn trai của mình quá dịu dàng và thiếu phần mãnh liệt không?
Vừa qua Tết, công việc rất bừa bộn, Phương Nghị đang bàn chuyện hợp tác với mấy công ty nước ngoài. Những công việc cụ thể phải chờ Tiêu Tiêu kiểm tra và đối chiếu xong mang đến cho Phương Nghị. Mới có một ngày không đi làm mà các tài liệu cần chờ xử lý đã xếp hàng thành một đống cao như núi.
Nhìn đống tài liệu ở trước mắt, Tiêu Tiêu thở dài, kiếm được đồng tiền từ túi của các ông chủ quả là không dễ chút nào! Gần hết giờ làm thì nhận được điện thoại của Tĩnh Chi, tự nhiên lại mời cô đi ăn cơm, khiến cô không hiểu đầu cua tai nheo là gì. Nghĩ một hồi, Tiêu Tiêu đoán, chắc là chuyện của Dương Lôi và Tĩnh Chi hôm qua tiến triển rất nhanh chóng, nếu không thì đã chẳng có chuyện cô bạn này rút ruột ra mời cơm mình!
Khi tới nhà hàng, vừa nhìn thấy nụ cười của Tĩnh Chi, Tiêu Tiêu bỗng cảm giác thấy một luồng gió lạnh thổi bên mình, cô nhìn Tĩnh Chi nghi hoặc, “Tĩnh Chi, sao mình thấy nụ cười của cậu đáng sợ đến thế?”.
Tĩnh Chi càng nở nụ cười ngọt ngào hơn, không đợi Tiêu Tiêu nói lập tức gọi mấy món mà Tiêu Tiêu rất thích ăn. Tiêu Tiêu vội đưa tay ngăn lại, “Bỗng nhiên ân cần thế này, không phải có chuyện dối trá thì cũng là muốn trấn lột gì đây! Cậu hãy khai mau, lại sắp có việc gì nhờ vả đến mình phải không?”.
Tĩnh Chi đâu có nhờ vả gì nữa, chỉ là muốn dỗ dành Tiêu Tiêu, sau đó lựa thời cơ nói về chuyện bị cướp mất cái ví. Nhưng thấy Tiêu Tiêu cảnh giác như vậy, đành cười khan, “Mình là con người như thế sao? Mình nhớ cậu mà”.
“Nhớ mình?” Tiêu Tiêu sửng sốt, “Buổi chiều hôm qua cậu vừa mới cướp sạch mọi thứ ở nhà mình, thế mà không biết ngượng, lại còn nói là nhớ mình?”.
Nói xong thì đưa tay với túi giấy bên cạnh Tĩnh Chi.
Tĩnh Chi vội giằng lại, “Đừng có nhìn, mọi thứ đều ở trong đó cả đấy”.
Tiêu Tiêu không hiểu, “Cậu mang gì tới thế, sao lại không cho mình xem?”.
Tĩnh Chi cười với Tiêu Tiêu, “Tối qua mình gặp cướp”.
Tiêu Tiêu nghe xong sững người, ngạc nhiên nhìn Tĩnh Chi một hồi lâu rồi mới định thần lại, “Gặp cướp mà cậu vẫn vui vẻ như thế sao? Không cần phải hỏi, nhìn cậu không sao thì chắc là anh bạn đẹp trai đó đã cướp sắc đẹp của cậu chứ gì?”.
“Cướp của!” Tĩnh Chi đau khổ nói.
Tiêu Tiêu thấy có một dự cảm không lành, “Cướp cái gì? Đừng có nói với mình rằng chúng đã lột sạch mọi thứ trên người cậu đấy nhá!”.
“Không phải như vậy” Tĩnh Chi nói, “Nhưng hắn đã cướp mất cái túi của mình rồi”.
Tiêu Tiêu nghĩ: Nói mới buồn cười chứ, không cướp túi thì còn gì gọi là cướp. Cướp một chiếc túi cũng không có gì là lớn, ít ra thì người không bị làm sao là tốt rồi. Nghĩ thế cô liền cười an ủi Tĩnh Chi, “Thôi, mất cái túi có đáng gì, cậu không bị làm sao là tốt rồi. Điều đấy chứng tỏ cậu vẫn thuộc loại bọn cướp để cho an toàn đấy. Nhưng mà sao cậu lại gặp bọn cướp? Chẳng phải cậu đi gặp anh chàng đẹp trai đó sao?”.
Tĩnh Chi nhìn Tiêu Tiêu vẻ tán thành.
Tiêu Tiêu đột nhiên hiểu ra, vội đưa tay lên bịt miệng, “Trời ơi, cái túi của tôi, cái túi của tôi, cái túi LV của tôi!”.
Nhìn thấy Tĩnh Chi gật đầu, Tiêu Tiêu chỉ muốn xông tới bóp cổ cô.
“Mình sẽ đền, nhất định mình sẽ đền.” Tĩnh Chi vội nói, “Từ ngày hôm nay mình sẽ để giành tiền, nhất định mình sẽ đền cho cậu!”.
Tiêu Tiêu hít một hơi dài cố gắng trấn tĩnh, sau đó nói vẻ dứt khoát, “Từ lần sau mà mình còn cho cậu mượn đồ nữa, mình sẽ đi đầu xuống đất!”.
Tĩnh Chi nhìn Tiêu Tiêu với vẻ rất tội nghiệp, “Dù cậu có đi đầu xuống đất thì cậu vẫn cứ là Tiêu Tiêu!”.
“Trương Tĩnh Chi!” Tiêu Tiêu nghiến răng kêu lên.
“Có!” Tĩnh Chi lập tức giơ tay lên, cười khan mấy tiếng.
Cũng bởi vì đêm qua bị cướp mất điện thoại mà sáng nay khi ra khỏi nhà, Tĩnh Chi đành phải dùng chiếc điện thoại của mẹ thải ra. Lúc này, đột nhiên nhạc chuông kêu lên inh ỏi, âm thanh điếc tai thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người trong nhà hàng. Tĩnh Chi cảm thấy hơi ngượng, càng cuống cuồng móc nó ra khỏi túi thì tay chân lại càng trở nên luống cuống, mãi cũng không lấy ra được.
Tiêu Tiêu thấy vậy, liền cầm lấy cái túi trong tay Tĩnh Chi, rồi vừa chậm rãi đưa mắt nhìn những người xung quanh vừa lấy chiếc điện thoại đó ra khỏi túi, động tác trông cao quý chẳng khác một nữ hoàng.
Trương Tĩnh Chi phải thầm kêu lên: Đúng là người đẹp, hơn nữa lại còn là một người đẹp có khí chất rất tao nhã, cho dù tay có cầm hòn đá thì cũng vẫn rất thời thượng!
Nhận điện thoại, thì ra là mẹ của Tĩnh Chi đang muốn biết hành tung của con gái. Bị mẹ hỏi đến phát phiền, lại thấy Tiêu Tiêu đang nhìn cô và cười với vẻ rất đắc ý, Trương Tĩnh Chi liền tiện tay ném ngay chiếc điện thoại cho Tiêu Tiêu, “Mẹ mình đang định giới thiệu bạn trai cho cậu”.
Thực ra lúc đó mẹ Trương Tĩnh Chi đang truy vấn cô về tình hình của Uông Dụ Hàm, đột hiên ở đầu dây bên kia bà nghe thấy con gái nói như vậy, rồi sau đó là giọng của Tiêu Tiêu, thế là bà lập tức chuyển chủ đề câu chuyện, nói với Tiêu Tiêu là sẽ giới thiệu bạn trai cho cô thật.
Một lúc sau, Tiêu Tiêu mới chấm dứt được câu chuyện với mẹ Trương Tĩnh Chi, đến cả Tiêu Tiêu cũng ngạc nhiên, “Cậu nói xem, mẹ cậu lấy đâu ra mà biết lắm chàng trai chưa lấy vợ đến thế? Chỉ một lúc mà đã nói tới bốn, năm chàng!”.
Trương Tĩnh Chi trề môi, “Cậu nghĩ xem, hàng ngày đi làm, mỗi khi ngồi với mấy bà già khác thì mẹ mình sẽ làm gì nào? Thì cũng chỉ toàn chuyện nhà bà con, họ hàng, bạn bè nào có con trai con gái chưa lấy vợ lấy chồng chứ còn gì nữa. Mẹ mình còn nói, đó là thông tin hai chiều, là nhập kho dữ liệu.”.
Tiêu Tiêu cũng cảm thấy buồn cười và chỉ còn biết lắc đầu.
-2-
Khi nhìn thấy Tưởng Tư Thừa đứng trước cửa nhà mình, Tiêu Tiêu không khỏi ngạc nhiên, nhưng cũng lờ mờ cảm thấy đó là chuyện nằm trong dự liệu của cô.
Tưởng Tư Thừa đứng dựa vào tường, hai tay đút vào túi quần, cúi đầu nhìn xuống sàn, không rõ đang suy nghĩ điều gì. Hôm nay anh ta không mặc sắc phục cảnh sát, mà mặc một bộ sắc phục cao cổ, trông không chỉ rất oách mà còn khiến người ta có cảm giác rất oai nghiêm. Ánh điện cầu thang lờ mờ đã khiến bóng anh trông mềm mại hơn hẳn và có phần giống với bức tranh cắt dán ngày xưa.
Nghe thấy tiếng bước chân, Tưởng Tư Thừa ngẩng đầu lên, trong khoảnh khắc nhìn thấy Tiêu Tiêu, ánh mắt ấy có phần hơi bối rối, rồi sau đó anh lập tức đứng thẳng người lại, miệng há ra nhưng không biết nên nói gì.
Thực ra anh ta cũng rất thú vị đấy chứ, Tiêu Tiêu nghĩ. Cô mỉm cười và hỏi rất tự nhiên, “Anh tới khi nào vậy?”.
“Mới tới được một lát.” Tưởng Tư Thừa nói, thực ra anh đã tới từ lâu và cứ đứng đợi cho đến tận bây giờ.
Tiêu Tiêu cười nói, “Đưa điện thoại của anh đây”.
Tưởng Tư Thừa hơi ngớ người ra, không rõ Tiêu Tiêu hỏi đến điện thoại của mình làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn lấy điện thoại ra đưa cho cô. Tiêu Tiêu bấm số, một vài giây sau điện thoại của cô đổ chuông, sau đó cô đưa trả lại máy cho Tưởng Tư Thừa, “Lần sau nên gọi điện thoại trước cho tôi”.
Tưởng Tư Thừa xấu hổ cười, mặt thoắt đỏ bừng lên.
“Có gì vào nhà nói!” Tiêu Tiêu mở cửa.
Có thể do sớm đã chán ghét những trò chơi tình yêu giấu giấu giếm giếm thời thiếu niên, nên bây giờ tình yêu của Tiêu Tiêu rất thẳng thắn và đơn giản, cô biết rõ mình muốn gì, cũng biết rất rõ có thể lấy được những gì từ đàn ông. Kiểu tình yêu ấy khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm và vui vẻ. Tất nhiên nếu kéo dài thì sẽ cảm thấy tẻ nhạt, vì thế cô thường thay đổi những người đàn ông tẻ nhạt ngay trong thời gian còn “bảo hành”, có lúc thì là cô chủ động chia tay, cũng có lúc thì là do đối phương chủ động chia tay.
Cũng có lẽ do may mắn, cũng có thể là do cô có cái nhìn sáng suốt nên ít ra đến tận bây giờ vẫn chưa có người đàn ông nào để lại cho cô những mối họa sau khi chia tay. Bởi tất cả đều là những người trưởng thành, lúc mới bắt đầu họ đều nói rất rõ điều kiện, nên khi chia tay đều cảm thấy bình thường.
Tiêu Tiêu biết có rất nhiều người coi thường lối sống của cô, nhưng cô chẳng thèm để ý đến điều đó. Cô nghĩ, chuyện giữa đàn ông và đàn bà là sự tự nguyện của cả hai bên, nếu anh ta chưa có vợ, và cô cũng chưa có chồng thì dù hai người có ở cùng nhau cũng không đến nỗi bị nâng lên về mặt đạo đức. Còn rốt cuộc giữa hai người là tình yêu hay là dục vọng thì chẳng cần phải làm quá rõ ràng.
Tưởng Tư Thừa có cảm tình với cô, cô cũng không ghét anh ta, hai người gắn bó, cùng động viên an ủi nhau, chuyện này chẳng có gì là xấu. Chỉ có điều Tiêu Tiêu đắn đo, anh ta là một người đàn ông nội tâm và hay xấu hổ, không biết có theo kịp trò chơi lạc thú giữa đàn ông và đàn bà chốn đô thành không?
Nhưng Tưởng Tư Thừa đang ngồi yên lặng trong chiếc sofa kia, trông thật hấp dẫn. Tiêu Tiêu nghĩ, chắc chắn là do lâu ngày cô không nói chuyện yêu đương với đàn ông nên mới có cảm giác ấy.
Coi như giúp anh ta trưởng thành vậy, Tiêu Tiêu động viên mình, đàn ông mà, dù thế nào cũng cần phải có thời gian lớn lên.
Chỉ có hai người với nhau, khó tránh khỏi mất tự nhiên, hơn nữa hai người cũng chưa quen biết nhau nhiều lắm. Tiêu Tiêu sử dụng mánh lới của mình, cố tình không mở miệng trước mà cứ lặng lẽ ngồi im xem Tưởng Tư Thừa sẽ nói như thế nào.
Tưởng Tư Thừa cũng thấy, cứ ngồi im như thế cũng không phải là cách hay, liếc mắt nhìn Tiêu Tiêu và lờ mờ hiểu được ý đồ của cô, thế nên quyết định phá tan sự im lặng bằng câu, “Sao không thấy bạn cùng phòng với cô đâu?”.
Tiêu Tiêu cười, “Anh đến tìm tôi hay là tìm bạn cùng phòng với tôi?”.
Tưởng Tư Thừa bẽn lẽn, “Tìm cô!”.
Tiêu Tiêu cười, “Vậy, anh hỏi bạn cùng phòng với tôi làm gì?”.
Tưởng Tư Thừa cứng họng không biết phải trả lời thế nào. Bình thường anh không phải là người ngốc nghếch, nhưng không hiểu sao cứ hễ nhìn thấy cô thì đầu óc anh lại trở nên chậm chạp, chỉ còn biết trơ mắt lên nhìn cô trêu chọc, tuy vẻ ngoài có phần tức giận, nhưng trong lòng anh lại thấy rất ngọt ngào.
“Tối hôm qua anh đã thể hiện không được tốt cho lắm.” Tiêu Tiêu rót một cốc nước rồi mang đến đặt trước mặt Tưởng Tư Thừa, “Nhìn xem, anh đã bập vào tôi như thế này đây”. Nói rồi cô vênh cằm lên, chìa môi cho anh xem, “Anh nhìn xem, sưng đến mức nào rồi?”.
Tiêu Tiêu chỉ định chuyển chủ đề sang câu chuyện khác nhẹ nhàng hơn, chứ không có ý cám dỗ anh, nhưng với câu nói đó lại thêm động tác ấy, trong con mắt của Tưởng Tư Thừa nó đã được hiểu khác hẳn.
Nhìn vào đôi môi mọng đỏ của Tiêu Tiêu, Tưởng Tư Thừa chỉ tiếc là không thể lập tức giữ chặt lấy đôi môi mềm mại ấy bằng đôi môi của mình. Ý nghĩ ấy mạnh đến mức khiến anh nhảy bật khỏi ghế, nhìn Tiêu Tiêu với khuôn mặt đỏ bừng đến tận mang tai…
Tiêu Tiêu cũng giật nảy mình trước phản ứng ấy của Tưởng Tư Thừa, cô ngửa cổ lên nhìn anh, “Trên ghế có đinh à?”.
“Không… không có.” Tưởng Tư Thừa đáp, “Tôi đói rồi, buổi tối tôi vẫn chưa ăn cơm”.
“Đói rồi?” Tiêu Tiêu ngạc nhiên hỏi, “Đói rồi thì phải nhảy khỏi sofa sao? Lý do này xem ra rất khiên cưỡng!”. Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của anh ta, Tiêu Tiêu liền nghĩ tới lý do khác khiến anh ta như vậy và càng cảm thấy buồn cười, nhưng không có ý vạch trần lời nói dối ấy mà cũng đứng lên theo, “Thế thì thật là xin lỗi, chỗ tôi bây giờ không có gì. Bây giờ cũng chưa muộn, hay là anh ra ngoài ăn chút gì đó đi”.
Nói xong thì làm điệu bộ tiễn khách.
Nhìn Tiêu Tiêu đang cười khúc khích, Tưởng Tư Thừa thấy hơi tức giận, rõ ràng là chuyện gì cô ấy cũng biết, nhưng cứ giả bộ không hiểu, người như cô ấy đúng là khiến người khác tức điên.
Nhưng cô vẫn giữ nguyên kiểu cười ấy, như thể muốn xem một mình anh độc diễn màn kịch này. Đầu óc Tưởng Tư Thừa đột nhiên lóe lên suy nghĩ, vì sao giữa hai người, cô ấy luôn là người đứng bên quan sát và cười nhạo? Chính là cô đã làm anh xao xuyến, thế mà bây giờ lại mỉm cười nhìn anh lún sâu xuống đó. Cô, đúng là rất đáng ghét!
Đột nhiên Tiêu Tiêu cảm thấy cánh tay mình bị tóm lấy, thế rồi Tưởng Tư Thừa kéo cô đến trước mặt anh. Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, khuôn mặt vẫn nở nụ cười đẹp đến mê hồn.
Đôi môi của Tiêu Tiêu bị bập sưng mọng lên, Tưởng Tư Thừa cũng không hơn gì. Vành môi anh rất đẹp, hơi mím lại, mang vẻ cương nghị vốn có. Không khí xung quanh như bị nén lại, nhịp thở của Tưởng Tư Thừa trở nên rối loạn, đôi môi của Tiêu Tiêu mỗi lúc một tới gần.
Tiêu Tiêu bật cười, cảnh tượng này hoàn toàn không xa lạ đối với cô, rất nhiều đàn ông khi hôn đều thích cúi đầu xuống, tưởng rằng khi che được ánh sáng trước mặt của phụ nữ thì sẽ có thể trở thành chúa tể của phụ nữ.
Nhưng, mặc dù Tiêu Tiêu đã có cả hàng ngàn nước tính cho một ván cờ thì vẫn có một nước sai. Cô đưa tay định gạt Tưởng Tư Thừa đang sán lại gần thì không ngờ động tác của anh lại cương quyết mạnh mẽ đến thế, anh tóm chặt tay cô và áp nó lên ngực mình, đôi môi nhanh chóng áp lên đôi môi cô.
Đây là lần thứ hai anh chủ động hôn cô.
Tiêu Tiêu lập tức ý thức được rằng, cô hoàn toàn không hiểu gì về người đàn ông này, vốn cho rằng, cùng lắm anh ta cũng chỉ hôn một cách ngượng ngập, nhưng không ngờ nụ hôn của anh ta lại cuồng nhiệt đến thế, dường như nó đã làm người ta tan chảy.
Sự nồng nhiệt có thể bù đắp cho sự chưa thuần thục về kỹ năng. Tiêu Tiêu không nén được phải thầm kêu lên rằng, đúng là biết người biết ta thì mới trăm trận trăm thắng, mình đã phạm phải điều kiêng kị lớn của nhà binh!
Tiêu Tiêu không còn kháng cự nữa mà vòng tay ôm lấy cổ Tưởng Tư Thừa.
Khi nụ hôn ấy kết thúc thì cả hai đều thở hổn hển, sắc mặt của Tưởng Tư Thừa càng đỏ hơn và ánh mắt của Tiêu Tiêu càng long lanh hơn.
Tiêu Tiêu hơi kiễng chân lên và tiếp tục hôn nhẹ lên cổ của Tưởng Tư Thừa, hài lòng nhìn sắc mặt của Tưởng Tư Thừa đang tiếp tục đỏ thêm, rồi sau đó khẽ cắn vào tai anh hỏi, “Sao vậy?”
Tim của Tưởng Tư Thừa vẫn còn đập rộn ràng, không hiểu sự dũng cảm vừa rồi từ đâu tới, chỉ sợ hành động của mình xúc phạm tới Tiêu Tiêu, nhưng nhìn dáng vẻ của Tiêu Tiêu thì hình như cô ấy không hề tức giận, vì thế trong lòng anh thấy rất vui. Bây giờ nghe cô hỏi vậy thì càng thấy trong lòng như đang nở hoa. Anh càng ôm Tiêu Tiêu vào lòng chặt hơn, rồi khẽ nói, “Có sao đâu, chỉ vì anh rất thích em mà thôi. Liệu em có cảm thấy anh rất buồn cười không?”.
Tiêu Tiêu cười không thành tiếng, co người lại như con mèo trong lòng Tưởng Tư Thừa. Đôi vai của anh rất rắn chắc, giang rộng ra ômg chặt lấy cô. Tiêu Tiêu cảm thấy trong lòng càng thêm xao động, thậm chí muốn anh ôm cô chặt hơn nữa, hoặc là phải có hành động tiếp theo ở mức cao hơn.
Nhưng Tưởng Tư Thừa rất biết thế nào là đủ, anh chỉ muốn ôm cô như thế này mãi, cả đời này kiếp này.
Tiêu Tiêu đưa tay vuốt nhè nhẹ lên mái tóc phía sau gáy của anh, rồi thỏ thẻ bên tai anh, “Không thể cứ đứng mãi thế này được, phải làm sao bây giờ?”.
Rồi cô đưa môi hôn lướt lên cổ anh, mỗi một lần đôi môi cô chạm lên da thịt anh, Tiêu Tiêu đều cảm thấy rõ người anh run lên.
“Anh đói rồi”, Tưởng Tư Thừa nói, giọng anh khàn đặc hẳn đi. Tiêu Tiêu nở nụ cười mê hồn, khẽ hỏi, “Anh muốn ăn gì nào?”.
Giờ phút ấy, trong hoàn cảnh ấy, câu trả lời đạt tiêu chuẩn nhất chỉ có một, đó là Em!
Tiêu Tiêu nghĩ, khi đã nói tới những lời này rồi thì người đàn ông ấy nhất định sẽ phải bế cô lên.

Nhưng Tưởng Tư Thừa vội rời khỏi Tiêu Tiêu như bị điện giật, anh lùi lại mấy bước rồi ngồi xuống ghế, làm ra vẻ rất thoải mái, sau đó đột nhiên nói, “Cùng anh đi ăn chút gì đó nhé”.
Tiêu Tiêu hơi sững người.
Tưởng Tư Thừa vội nói, “Em đi thay đồ đi, mặc nhiều áo vào, anh sẽ đưa em đi ăn”.
Tiêu Tiêu nhìn Tưởng Tư Thừa ngồi ngay đơ trên ghế, không dám xê dịch, đột nhiên cô bật cười, gật đầu, không nói gì, quay người đi vào phòng trong thay quần áo. Khi khép cửa phòng cô nói nửa cười nửa không, “Có thể em sẽ hơi lâu một chút đấy, nhà vệ sinh ngay bên cạnh, nếu cần anh có thể vào đó”.
Nghe những lời này sắc mặt Tưởng Tư Thừa càng đỏ, anh nhìn cô mỉm cười một cách cứng nhắc và lắc đầu. Nhưng ngay sau khi Tiêu Tiêu khép cửa lại, anh nhảy bật lên khỏi ghế, chạy vội vào nhà vệ sinh, mở vòi nước xối lên mặt tới tấp.
Tưởng Tư Thừa nhìn gương mặt đỏ lựng đẫm nước của mình trong gương, tức giận tới mức chỉ muốn đập đầu vào tường. Đúng là xấu hổ quá đi, nhất định là cô ấy đã phát hiện ra, sao mình lại có thể như thế được nhỉ? Tưởng Tư Thừa tự nhủ.
-3-
Phạm Tiểu Quyên miệng ngậm chiếc ống hút, ngồi vắt vẻo trên chiếc ghế xoay của cửa hàng Kentucky, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn ra dòng người vội vã với đủ dáng vẻ bên ngoài, sau đó lại quay vào nhìn Sở Dương đang ngồi trước mặt.
“Sở Dương, cậu nói xem, nụ hôn đầu có mùi vị như thế nào?” Phạm Tiểu Quyên đắn đo cả buổi chiều cuối cùng cũng thốt ra câu mà cô rất muốn hỏi.
Sở Dương ngẩng đầu lên khỏi các dòng quảng cáo đầy hết các trang báo, nhìn người bạn tốt Phạm Tiểu Quyên đã từng bị cô bán đứng với ánh mắt ngỡ ngàng không hiểu.
Phạm Tiểu Quyên thấy Sở Dương nhìn mình bằng ánh mắt ấy thì có phần lúng túng, sau đó trừng mắt lên nói, “Mình đang hỏi cậu, nụ hôn đầu có mùi vị thế nào?”
Sở Dương ngẩn người ra, mùi vị của nụ hôn đầu ư? Cô nhớ đến lần đầu tiên gặp Phương Nghị, nụ hôn mơ hồ, qua quýt, còn cả chiếc mắt kính áp tròng ngậm trong miệng bị mất, hơn hai trăm đồng, đã không còn nữa.
Sở Dương suy nghĩ một lát, sau đó trả lời, “Rất đau lòng!” (^^)
Trong chốc lát Phạm Tiểu Quyên không hiểu rõ lời của Sở Dương, nghĩ chắc câu nói ấy ẩn chứa một ý tứ rất sâu xa, nên cúi đầu ngẫm nghĩ, càng nghĩ thì lại càng cảm thấy rất có lý. (=)) )
Sở Dương không mấy để ý đến Phạm Tiểu Quyên, tiếp tục lần tìm mục cho thuê nhà trên báo. Thời gian gần đây, giá cả nhà cửa đắt đỏ một cách đáng sợ, đối với một học sinh bình thường chưa có thu nhập ổn định như cô, muốn thuê được một căn phòng riêng chẳng khác gì nằm mơ giữa ban ngày, vì thế, dù không muốn thì cũng phải tìm người thuê cùng.
Phạm Tiểu Quyên như nhớ ra chuyện gì, ghé sát đầu lại hỏi, “Tối qua cậu có xem chương trình thời sự không?”. Sau khi rất hài lòng thấy Sở Dương lắc đầu, cô bèn nói một cách rất hào hứng, “Cha của Hà Ý Dương được ra rồi đấy!”.
Thấy Sở Dương vẫn không có phản ứng gì, Phạm Tiểu Quyên rất ngạc nhiên, “Sở Dương, đừng có nói với mình là cậu không biết cha của Hà Ý Dương là ai đấy?”.
Sở Dương nghĩ thầm trong bụng, tôi đã quen Hà Ý Dương từ khi cậu ta mặc quần thủng đít mà lại không biết cha cậu ta là ai sao? Cô gập tờ báo lại vẻ lãnh đạm, “Mình biết, hồi đầu nhà bà mình và nhà cậu ta ở cùng một khu, nhưng sau này nhà cậu ta phát tài và chuyển đi nơi khác”.
“Hèn nào mà hai người bọn cậu thân nhau đến như vậy.” Phạm Tiểu Quyên nói với vẻ ngưỡng mộ, “Mình vẫn thắc mắc không biết vì sao cậu ấy lại đối xử với cậu tốt như vậy, hai người đúng là đôi bạn thanh mai trúc mã!”.
Sở Dương mỉm cười, không dám nói là thanh mai trúc mã, nhưng hồi còn nhỏ cô cũng đã từng chọc cho cậu ra phải khóc mấy lần. Mặc dù anh ta hơn cô hai tuổi, lần nào cũng là mẹ cậu ta lôi cậu ta đến nhà cô trong trạng thái khóc khóc mếu mếu. Hồi ấy, miệng lưỡi mẹ cậu ta rất sắc nhọn, vẻ ngoài cũng không an nhàn quý phái như bây giờ, giọng điệu lần nào cũng như lần nào, với một âm phổ thông đặc sệt địa phương, “Mẹ Sở Dương này, bà nhìn xem con gái bà đã đánh thằng con tôi thế nào, thật chẳng ra thể thống gì! Không biết ở đâu ra một đứa con gái ngỗ ngược đến thế, bà có dạy được con không thế?”.
Mẹ Sở Dương chỉ còn biết giữ nụ cười cầu hòa. Sở Dương trừng mắt nhìn Hà Ý Dương, Hà Ý Dương bèn cố nín khóc và giằng khỏi tay mẹ, sán lại bên cạnh Sở Dương với vẻ thật tội nghiệp, rồi lấy lòng cô, “Sở Dương, cậu chơi với mình nhé. Mình sẽ cho cậu tất cả số kẹo mút của mình!”. Mẹ của Hà Ý Dương trợn trừng mắt lên trước câu nói của thằng con vô tích sự, còn mẹ của Sở Dương thì mỉm cười đắc ý.
Sở Dương cảm thấy Hà Ý Dương hồi còn nhỏ có phần ngốc nghếch. Cậu ta thường đem những đồ ăn ngon đến cho Sở Dương, rồi thường giữ chặt miệng túi của mình và bảo Sở Dương đoán xem trong đó có những gì, còn cậu ta vênh khuôn mặt béo tròn lên với vẻ đắc ý rằng, “Mình sẽ không nói cho cậu biết là mình có quýt đâu. Cậu đoán xem là thứ gì nào, nếu đoán đúng mình sẽ cho cậu!” (^^)
Nhưng không hiểu vì sao, anh chàng ngốc nghếch ấy luôn có thành tích học tập tốt hơn hẳn Sở Dương. Mỗi khi nghĩ đến chuyện này Sở Dương liền cảm thấy trong lòng rất khó chịu.
Dần dần tất cả đều lớn lên, cô không còn bắt nạt được anh nữa, nhưng anh thì vẫn thích mang những thứ ăn ngon ở nhà mình đến cho cô ăn, thích thành cái đuôi của cô. Sau đó, cha anh càng lên chức quan to thì nhà anh lại càng chuyển xa hơn, còn anh thì đã từ một cậu bé hay khóc nhè trở thành một chàng trai thâm trầm ít nói, và ngày càng thay đổi nhiều hơn. Chỉ duy nhất một điều không hề thay đổi ở anh, đó là lòng tốt đối với cô.
Hôm Sở Dương chuyển khỏi nhà Tiêu Tiêu, Hà Ý Dương đã nói với cô rằng, anh thích cô, từ nhỏ anh đã rất thích cô. Anh đã nghĩ kỹ rồi, dù người nhà không thích cho anh ở bên cô thì anh vẫn nhất định sẽ ở bên cô.
Sở Dương trầm ngâm một hồi, sau đó ngẩng đầu lên, nói với anh bằng một giọng rất bình thản và có phần tàn nhẫn rằng, “Chúng ta vẫn chỉ nên làm bạn của nhau. Tình bạn quan trọng hơn tình yêu. Làm bạn thì chẳng ai để ý đến chúng ta, như vậy tất cả mọi người đều cảm thấy nhẹ nhàng”.
Hà Ý Dương giữ chặt lấy cánh tay cô khi cô đang quay người định bỏ đi, đôi mắt anh đỏ lên, anh không chấp nhận điều dó nhưng cũng không thể thốt ra thành lời mà chỉ cắn chặt vành môi của mình. Sở Dương mỉm cười rất dịu dàng rồi đưa tay tát khẽ vào má anh, “Đừng cắn môi nữa, mạnh chút nữa là đứt môi đấy. Giữa chúng ta chỉ có thể là tình bạn, đó là ranh giới cuối cùng”.
Anh đáp, “Giữa mình và cậu không thể là tình bạn được”.
Sở Dương đáp, “Thế thì cậu cứ về và suy nghĩ đi, khi nào có thể coi mình là bạn thì hãy tới tìm”.
Sau đó Sở Dương quay người bỏ đi. Cô biết Hà Ý Dương vẫn đứng nguyên chỗ cũ nhìn theo cô, nhưng cô không thể quay đầu lại được, nếu quay đầu thì con đường ấy sẽ đầy chông gai.
“Này!” Phạm Tiểu Quyên đưa tay ra huơ huơ trước mặt Sở Dương, “Mình chịu cậu rồi, nói thế nào mà ngây người ra ngay được thế?”
Sở Dương không trả lời, cúi đầu xuống tìm căn nhà thích hợp trên mặt báo.
Phạm Tiểu Quyên nói, “Mẹ cậu còn sốt sắng chuyện tìm bạn trai cho cậu nữa không?”
Sở Dương gật đầu. Kể từ lúc cô quay về nhà, không biết mẹ cô đã dẫn biết bao nhiêu chàng trai ưu tú về nhà rồi.
“Đó cũng là chuyện cậu tự chuốc lấy. Hà Ý Dương là một đối tượng rất tuyệt, nếu cậu dắt về nhà để mẹ cậu biết, chắc chắn mẹ cậu sẽ vui như mở cờ. Như vậy mẹ cậu cũng bớt việc, cậu cũng không phải nhọc lòng, tốt quá còn gì!”.
Lần này thì đến cả ngẩng đầu lên Sở Dương cũng không thèm, cô bình thản đáp, “Mẹ mình đã nói rồi, sông sâu còn có sào dò, những chuyện này không thể tùy tiện được, vì thế Hà Ý Dương là không thể được”.
Thực ra mẹ của Sở Dương không biết, dù bà có đồng ý đi chăng nữa thì giữa Sở Dương và Hà Ý Dương cũng không thể được. Sở Dương không muốn nói tới nguyên nhân, ngay cả nghĩ tới cũng không muốn nghĩ.
Phạm Tiểu Quyên nghe xong cứ trề môi ra, “Nghe nói Hà Ý Dương còn có một người anh trai, tính khí không hề giống với cậu ấy chút nào, rất đẹp trai, nhưng hình như đã ra nước ngoài lâu rồi. Cậu có biết người anh trai của Hà Ý Dương không?”.
Hai anh em nhà họ Hà, Hà Ý Dương và Hà Ý Khiêm. Ý Khiêm thì không chút khiêm tốn, còn Ý Dương thì lại không chút khoe khoang. Xem ra cha mẹ họ đã không có mắt nhìn, đến cái tên đặt cho còn mà cũng đặt chẳng thích hợp chút nào.
Phạm Tiểu Quyên vẫn còn đắm chìm trong giấc mộng thiếu nữ, cô nghênh mặt lên hỏi, “Sở Dương, mình hỏi cậu, anh trai Hà Ý Dương là người như thế nào?”.
“Có thể coi là đồ khốn!” Sở Dương cúi đầu xuống tờ báo, khẽ thốt ra mấy từ đó, vì giọng cô rất khẽ nên Phạm Tiểu Quyên không nghe rõ, cô ghé sát mặt lại hỏi, “Sao?”.
Sở Dương cười khan, đẩy Phạm Tiểu Quyên ra, “Cậu vô duyên quá đấy! Hồi nhỏ thì anh ta sống cùng bà ngoại, khi trở về thì cả nhà anh ta đã chuyển đi, mình làm sao mà biết được anh trai của Hà Ý Dương như thế nào!”.
Phạm Tiểu Quyên có vẻ thất vọng, tiếp tục cầm lon coca lên uống.
Hà Ý Dương gửi tin nhắn đến, “Mình bằng lòng quay về vị trí là bạn bè của nhau”.
Tâm trạng của Sở Dương đã có vẻ khá hơn, cô nhìn đồng hồ, đã sắp đến giờ đi gặp Phương Nghị rồi, cô gấp tờ báo lại chuẩn bị đi. Thấy thế, Phạm Tiểu Quyên vội vàng kêu lên, “Cậu thật sự phải đi gặp cái gã Phương Nghị đấy sao?”.
Sở Dương đứng lại, nhìn thấy vẻ hoảng hốt lo lắng của Phạm Tiểu Quyên, cô đáp, “Cậu đã cung cấp mọi điều của mình cho anh ta, mình mà không không tới đó thì còn biết làm gì được?”.
Phạm Tiểu Quyên gật đầu vẻ áy náy, nhưng rồi lập tức nhớ đến chuyện chính Sở Dương đã bán đứng cô trước, nên đáp lại, “Chính là cậu đã bán đứng mình trước chứ! Bọn họ như vậy, mình vừa nhìn thấy đã sợ rồi, nên họ hỏi gì thì mình trả lời cái ấy. Cậu đừng tới đó nữa, bọn họ và chúng ta không cùng một thế giới đâu!”.
Sở Dương không để ý tới Phạm Tiểu Quyên nữa mà đi thẳng ra cửa.
Phạm Tiểu Quyên đuổi theo đến cửa, nói một câu mà đến cô cũng cảm thấy mâu thuẫn, “Sở Dương này, cậu không yêu anh ta đấy chứ? Tuy anh ta có ngoại hình rất khá, nhưng lớn tuổi, hơn nữa lại có hoàn cảnh phức tạp như vậy, cậu chớ có hồ đồ đấy!”.
Yêu là gì nhỉ? Sở Dương mỉm cười, “Cậu mau về nhà đi, mình không sao đâu, cậu cứ yên tâm”.
Khi Tiêu Tiêu từ phòng của Phương Nghị về phòng mình thì thấy Sở Dương ngồi ở đó. Liếc mắt nhìn cách ăn mặc của Sở Dương, liền cảm thấy tâm trạng nặng nề cũng biến mất.
Sở Dương nghe tiếng mở cửa liền ngẩng đầu lên, thấy Tiêu Tiêu ôm một cặp tài liệu trong lòng, đang đứng dựa vào cửa nhìn mình mỉm cười.
Sở Dương trề môi, “Nhìn chị kìa, có đến mức cười như thế kia không? Em vốn định tới đây thăm dò xem, liệu chỗ chị có thể thu nạp một nạn dân như em nữa không. Bây giờ thì em đã rõ rồi, nhìn thấy chị cười như vậy thì chắc chắn chị đã nuốt trôi anh chàng cảnh sát đó rồi. Xem ra em không thể tìm được chỗ dung thân ở chỗ chị nữa rồi.
Tiêu Tiêu cầm cặp tài liệu đập khẽ lên đầu Sở Dương, cười và mắng, “Cái đồ không biết thế nào là lớn bé! Em mà cũng còn nói ra câu đấy sao, đừng có học Trương Tĩnh Chi đấy!”.
Sở Dương cười, bà chị của cô quả là bị oan, chị ấy chỉ nói rằng đán thương cho viên cảnh sát ấy quá, rơi vào tay Tiêu Tiêu thì có tới tám, chín phần mười là phải chấp nhận mạo hiểm.
Tiêu Tiêu hất cằm, “Đến tìm anh ta à?”.
“Anh ta nói, tối nay phải đi tham gia một cuộc gặp gỡ cá nhân, muốn em đi cùng.”
“Em mặc như thế này sao?” Tiêu Tiêu nhìn bộ dạng của Sở Dương, một chiếc áo len thô, một chiếc quần bò cũ, một đôi giày thể thao, chẳng có vẻ gì là của một người tới dự buổi gặp mặt riêng cả. Tiêu Tiêu thấy có phần không hiểu, giữa một bầy yêu tinh quỷ quái trong buổi gặp mặt ấy, tự nhiên lại tòi ra một quả dưa chuột non choẹt này, chẳng nhẽ điều mà Phương Nghị cần chính là sự đối nghịch rõ ràng như vậy.
“Thôi, em phải đi giải quyết công việc đây!” Sở Dương thở dài đứng dậy đi ra ngoài, đột nhiên quay người lại nhìn Tiêu Tiêu và nói với vẻ hết sức nghiêm chỉnh, “Phải rồi, chị em bảo em nói với chị, đừng chỉ có biết lau súng cho cảnh sát Tưởng, cẩn thận súng cướp cò đấy!” (=)) )
Nói xong cô đóng cửa rất mạnh, lập tức một tiếng keng keng vang lên ngay ở phía sau lưng cô, chiếc cặp tài liệu va vào cửa. Giọng nói của Tiêu Tiêu vọng ra từ sau khe cửa, “Đồ nhãi con, sớm muộn gì chị cũng cho em biết tay!”
-4-
“A Ngũ này, mày nói xem, con gái ở nước ngoài thì có gì hay?” Hoàng Phi vỗ vai chàng trai bên cạnh.
Chàng trai được gọi là A Ngũ lắc lắc ly rượu vang trong tay mỉm cười không trả lời.
Hoàng Phi trề môi, mỉm cười vẻ gian xảo, ghé sát lại,, “Nhóc này, khôn hồn thì hãy khai thật ra, đã có bạn gái chưa?”.
“Anh xéo đi!” A Ngũ cười, đấm Hoàng Phi một cái, nhìn đồng hồ, “Anh Hai, chúng ta xuống đi, Anh Cả sắp tới rồi đấy!”.
“Anh Cả tới thì tự khắc lên. Phải rồi, mày chưa biết là Anh Cả tìm cho chúng ta một bà chị dâu như thế nào đâu nhỉ. Tao thật sự không hiểu Anh Cả nghĩ gì nữa. Tao hỏi anh ấy, mày có biết anh ấy trả lời thế nào không?”.
“Thế nào?” A Ngũ khẽ cười hỏi.
Hoàng Phi cười khùng khục, “Anh Cả nói, con bé ấy đã khiến cho anh ấy cảm thấy sự rung động hồi còn trẻ, thế mà con bé ấy thì chẳng khác gì một quả dưa chuột xanh!”.
A Ngũ vẫn lắc ly rượu trên tay, khóe môi trễ xuống, “Anh Hai này, anh nói xấu chị dâu, cẩn thận Anh Cả mà nghe thấy thì sẽ lột da anh ra đấy!”.
“Không thể nào có chuyện đó được!” Hoàng Phi cười, “Anh Cả sẽ không bao giờ vì con bé đó mà làm khó dễ chúng ra đâu, mày có tin không!”.
“Không tin!” Từ ngoài cửa vang lên tiếng nói lạnh lùng của Phương Nghị.
Nụ cười trên môi Hoàng Phi bỗng tắt ngấm, quay đầu lại thì thấy Phương Nghị đang đứng ở cửa, cười hích hích, A Ngũ vội đứng dậy đón.
“Anh Cả!” A Ngũ cất tiếng chào, giọng run run.
Phương Nghị vỗ mạnh vào vai A Ngũ, “Thằng lỏi, rắn rỏi lên không ít nhỉ!”.
Khi ra đi, A Ngũ mới chỉ là một thiếu niên nhỏ thó, bây giờ đã trở thành một chàng trai cao lớn rắn rỏi, thời gian sáu năm cũng đủ tạo ra không ít thay đổi lớn lao.
Hoàng Phi nhìn thấy Sở Dương đi theo Phương Nghị lên gác, sợ rằng luận điệu “quả dưa chuột xanh” vừa rồi đã bị cô nghe thấy nên nhìn Sở Dương với vẻ lo lắng, cười và hỏi bằng một câu lấy lòng, “Hì hì, chị dâu, hôm nay chị dâu mặc đẹp quá!”.
Sở Dương mặc một bộ tiểu lễ bằng lụa màu mực xanh, trước ngực có mấy nếp gấp xếp tự nhiên, để lộ ra một vẻ tinh nghịch trên nền của sự trang nhã. Đây là bộ trang phục mà Phương Nghị đã phải dùng biện pháp cưỡng ép đưa cô đi mua. Đã quen mặc quần bò với áo len thô, vì thế Sở Dương cảm thấy rất khó chịu, với cách ăn mặc cũ, mỗi một bước Sở Dương có thể leo lên ba bậc cầu thang, bây giờ thì ngược lại, chỉ có thể rón rén leo từng bậc cầu thang một. Cô thật sự không hiểu, vì sao giữa mùa đông mà lại cứ phải ăn mặc như thế này, đúng là không bình thường!
A Ngũ nghe tiếng ngẩng đầu lên nhìn Sở Dương, bất giác sững sờ trong giây lát. Hoàng Phi vỗ mạnh vào vai A Ngũ, “A Ngũ, không mau chào chị dâu đi à?”, nói rồi đưa mắt ra hiệu với A Ngũ.
A Ngũ đưa mắt nhìn Sở Dương, ánh mắt bộc lộ những sắc thái tình cảm rất phức tạp, hai môi cắn vào nhau, mãi cũng không cất tiếng.
Phương Nghị cảm thấy bầu không khí có điều gì đó bất ổn, nhíu mày lại, nhìn Sở Dương rồi lại quay sang nhìn A Ngũ.
Hoàng Phi thì cứ tưởng là A Ngũ quá chăm chú vào việc quan sát Sở Dương, sợ A Ngũ sẽ nói ra những lời đắc tội, vội kéo vai A Ngũ lại và giới thiệu với Sở Dương, “Hì hì, chị dâu, đây là cậu A Ngũ, tên thật là Hà Ý Khiêm, vừa từ Canada về, vẫn còn chưa quen với sự chênh lệch về thời gian nên có phần ngơ ngác. Nhưng chị chớ bị hắn lừa nhé, hắn là xấu bụng lắm đấy, mấy năm qua hắn đã làm hỏng không ít đời các cô gái Canada đâu!”.
Cuối cùng thì A Ngũ cũng đã có phản ứng, anh ta gật đầu chào Sở Dương, vành môi đẹp trễ xuống nở một nụ cười có phần chế nhạo với Sở Dương.
Sở Dương lạnh lùng liếc nhìn người ấy, rồi đi thẳng đến salon và ngồi xuống, cúi người tháo đôi giày đang đi ném xuống rồi xoa xoa đôi chân bị đô giày cao gót đáng ghét làm cho bị đau.
Nhìn điệu bộ của Sở Dương, Phương Nghị cũng cảm thấy buồn cười, rồi trước sự ngạc nhiên đến mức chỉ còn biết há hốc miệng nhìn của Hoàng Phi, anh bước tới bên cạnh Sở Dương, quỳ xuống, xỏ lại đôi giày vào chân cô, cười nói, “Chịu khó một chút, ít nhất thì cũng phải chú ý giữ gìn hình ảnh chứ!”.
Hoàng Phi lấy tay bịt mắt, miệng kêu lên, “Em không nhìn thấy gì đâu, em không nhìn thấy gì đâu đấy!”.
Phương Nghị quay lại cười và mắng Hoàng Phi, “Thằng lỏi kia, có im miệng ngay đi không!”.
“Được rồi, được rồi, bọn em đi, bọn em đi!” Hoàng Phi kéo khuỷu tay Hà Ý Khiêm lôi ra ngoài, “Nhìn thấy chưa, Anh Cả mới chính là điển hình của việc có người yêu thì quên hết bạn bè đấy! Cậu từ xa về, anh ấy không hề nói đến chuyện ôn lại tình cảm anh em với cậu mà chỉ biết xót xa chăm sóc cho chị dâu, ha ha…”.
Hà Ý Khiêm vẫn cười nhạt nhìn Phương Nghị và Sở Dương, ánh mắt lạnh tới rợn người.
“Các cậu cứ ra ngoài đi loanh quanh chút đi, đã lâu rồi A Ngũ mới về, Hoàng Phi hãy đưa cậu ấy đi đây đó đi, lát nữa anh sẽ tới”, nói rồi Phương Nghị quay lại nói với Sở Dương, “Em cứ chờ ở đây, sẽ không có ai lên đâu, nếu thấy chán thì có thể sang thư phòng bên cạnh mà đọc sách, ông nội của Hoàng Phi cất giữ rất nhiều cuốn sách hay đấy”.

Sở Dương gật đầu nhìn theo bóng Phương Nghị khuất dần ở góc cầu thang, nhưng cảm thấy ánh mắt lạnh lùng của Hà Ý Khiêm vẫn như đang xuyên lên da thịt, cô ngồi xuống định thần trong giây lát, tiện tay vớ lấy chiếc gối bên cạnh ném xuống, miệng thốt lên, “Đồ khốn!”, rồi sau đó như bị rút hết mọi sức lực, cô ngã xuống ghế, thân hình bắt đầu khẽ rung lên.
Tiếng nhạc dịu dàng, tiếng nói cười từ dưới gác văng vẳng vọng lên. Cánh cửa phòng bỏ ngỏ, giống như miệng của một chiếc động sẵn sàng xuất hiện một con thú ăn thịt người. Sở Dương đưa mắt nhìn lên, cảm thấy hơi hoang mang, cô nhắm mắt lại, dựa mình vào ghế nhưng cũng không sao tĩnh tâm được. Cô đứng dậy, định đóng cửa lại. Nhưng tay cô vừa đặt lên nắm đấm thì lập tức cánh cửa bị đẩy ngược trở lại.
“Định chạy trốn à?” Hà Ý Khiêm cười lạnh lùng.
Sở Dương giật mình, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng, mắt mở to nhìn Hà Ý Khiêm đóng cửa lại, cô bất giác lùi lại phía sau.
Khuôn mặt Hà Ý Khiêm nở nụ cười đầy vẻ nhạo bang, tay giữ chặt lấy Sở Dương đúng lúc cô lùi về phía sau.
“Buông tay ra!” Sở Dương giận dữ kêu lên.
“Buông tay?” Hà Ý Khiêm cười lạnh lùng, mặc cho Sở Dương vùng vẫy, anh ta đẩy mạnh cô áp vào cửa, rồi giang tay quây lại, ánh mắt lộ vẻ giận dữ, môi vẫn giữ nụ cười lạnh lùng, “Nhóc con, cô đã lớn thật rồi, cô đã lớn thật sự rồi!”.
Sở Dương cắn chặt vành môi, đẩy cánh tay của Hà Ý Khiêm. Nhưng dường như cánh tay ấy được đóng chặt vào cánh cửa, dù cô có gắng hết sức nó cũng không hề di chuyển.
Sở Dương rít qua kẽ răng, “Anh hãy bỏ tay ra!”.
Nhưng Hà Ý Khiêm vẫn không thèm để ý đến lời của cô.
Sở Dương tức giận nhìn trừng trừng vào Hà Ý Khiêm. Vẻ mặt của Hà Ý Khiêm cũng đầy vẻ dữ dằn, ánh mắt của cả hai người như những con thú chỉ muốn cắn xé đối phương ngay lập tức.
Nhưng Hà Ý Khiêm là người lấy lại trạng thái trước tiên, anh ta chớp mắt, thay vẻ dữ dằn trong ánh mắt, nhìn Sở Dương với cái nhìn đầy nhạo báng, “Màn kịch này chắc là cô chuẩn bị lâu lắm rồi phải không? Lần này gặp tôi ở đây chắc hẳn là cô cảm động lắm nhỉ?”.
Sở Dương cười khinh mạn, như thể vừa nghe xong một câu chuyện tiếu lâm bậc nhất.
Nhìn thấy mái tóc ngắn của Sở Dương, Hà Ý Khiêm ngây ra một chút, rồi cười chế nhạo, tay đưa ra nghịch mái tóc của cô, “Ồ, đã cắt tóc rồi à?”.
Sở Dương nghiêng đầu, tránh bàn tay của Hà Ý Khiêm với vẻ ghê tởm. Hà Ý Khiêm chau mày lại, rồi sau đó co lại thành nắm đấm vung về phía Sở Dương, cuối cùng rơi xuống cánh cửa gỗ, và kêu lên một tiếng.
Sở Dương cười lạnh lùng, “Anh buông tay ra, nếu không thì tôi kêu lên đấy!”.
“Kêu lên?” Hà Ý Khiêm nhạo báng, “Ở đây ư? Kêu gì nào, rằng tôi thất lễ với cô chăng? Kêu lên đi, ở phía dưới đang có rất nhiều người đấy, để tôi xem cô có thẻ cầu cứu được những ai nào?”.
Sở Dương vẫn lạnh lùng nhìn anh ta, một hồi lâu không ai nói câu gì mà chỉ nhìn nhau bằng ánh mắt lạnh lùng. Đột nhiên Sở Dương kêu thất thanh, “A…”.
Hà Ý Khiêm giật mình nhìn Sở Dương, không ngờ cô kêu lên thật. Sở Dương nhân lúc Hà Ý Khiêm đang sững sờ, vội đẩy mạnh tay anh ta ra, ra sức đẩy mạnh cánh cửa, chạy ra ngoài.
Lúc ấy ở phía dưới, Hoàng Phi bị các bề trên vây lấy đến phát phiền, A Ngũ vừa thấy ở bên cạnh, thế mà thoắt một cái đã biến đi đâu mất. Đang định đến bên nói với Phương Nghị mấy câu thì lại thấy Phương Nghị bị chính cha của mình tóm lấy. Từ trước đến nay, Hoàng Phi luôn rất sợ cha, vì thế chỉ còn biết đi loanh quanh. Đang suy nghĩ xem A Ngũ có thể biến đi vào chỗ nào thì lại nhìn thấy cô gái mà người bạn thân thiết nhất của mẹ giới thiệu cho hôm nào đang trong một dáng điệu hết sức phong tình.
Hoàng Phi thích con gái đẹp, điều ấy không sai, nhưng lại không thích các cô gái đẹp có quan hệ với những người trong gia đình. Nhìn thấy cô gái ấy đang đi lại phía mình, Hoàng Phi vội quay người đi lên gác, nhưng khi vừa bước lên chỗ chiếu nghỉ thì bỗng nghe có tiếng kêu thất thanh.
Sau khi xông ra khỏi cửa, Sở Dương lập tức bỏ chạy xuống dưới, có lẽ vì cuống quýt nên cô quên mất là mình đang mặc một bộ lễ phục lộng lẫy chứ không phải là chiếc quần bò như mọi khi. Cô chỉ nghe tiếng váy chấm gối kêu soạt một tiếng, toàn thân cô lập tức lộn nhào xuống.
Hoàng Phi không kịp nghĩ gì, vội đỡ lấy người đang lăn xuống theo bản năng. Thần kinh vận động của Sở Dương rất phát triển, nên cô theo đà nhanh chóng tóm lấy cánh tay của Hoàng Phi, không những cả người ngã vào lòng của Hoàng Phi mà cô còn xô cả Hoàng Phi vào góc chiếu nghỉ.
Bình một cái, Hoàng Phi rắn chắc đã trở thành một chiếc đệm thịt, cổ họng anh ra lập tức phát ra tiếng kêu “Ối”, rồi tiếp sau đó, cái giọng run run vì đau ấy tiếp tục thốt ra mấy từ, “Đồ nhóc thối tha!”.
Phương Nghị nghe thấy tiếng kêu thất thanh của Sở Dương, vội chạy từ phòng khách lớn tới.
Đầu tiên Hoàng Phi nhìn thấy Hà Ý Khiêm mặt xám ngoét đứng ở phía trên, quay đầu lại thì thấy Phương Nghị vẻ mặt lo lắng đứng ở bên dưới, cảm thấy hình như có điều gì đó bất ổn, nhưng lúc đó rất khó nói là gì. Định thần lại thì thấy Sở Dương vẫn đang được mình ôm chặt vào lòng, chợt nhớ ra, chết rồi, đó là chị dâu!(^^)
Trong cơn cuống quýt, Hoàng Phi vội đẩy mạnh Sở Dương ra, động tác ấy khiến những ai nhìn thấy lúc đó đều trố mắt.
Sở Dương vẫn còn chưa kịp thở phào một cái, thì đã thấy mình bị Hoàng Phi đẩy mạnh ra, chân đập mạnh vào lan can của cầu thang đau điếng, rồi lại tiếp tục bị văng xuống.
Chết rồi, phen này nếu không chết thì cũng sẽ gãy chân. Cái cầu thang đáng ghét, chiếc váy cũng thật đáng ghét, và cả tên Hoàng Phi nữa, tất cả thật đáng ghét! Sở Dương thầm rủa, chỉ còn biết trông chờ vào Phương Nghị mà thôi.
Trong giây phút được Phương Nghị đỡ, Sở Dương đã phải thầm thốt lên lời cảm tạ trời đất.
“Sao thế?” Phương Nghị khẽ hỏi.
Sắc mặt Sở Dương hơi tái, cô khẽ lắc đầu.
Sau khi đẩy Sở Dương ra chỉ một giây, Hoàng Phi lập tức thấy hối hận, sợ chẳng may Sở Dương có làm sao thì Anh Cả sẽ không để yên! Khi nhìn thấy Phương Nghị đã ôm được Sở Dương rồi, anh ta vội sán xuống hỏi, “Không sao chứ? Vừa rồi có chuyện gì mà kêu lên như vậy?”.
Sở Dương đưa mắt nhìn, thấy người vây xung quanh mỗi lúc một nhiều, xấu hổ cười đáp, “Xin lỗi, vừa rồi tôi nhìn thấy một con gián, sợ quá nên kêu lên thôi. Thật sự xin lỗi”.
Phương Nghị cũng cười và nói với mọi người, “Nữ sinh viên nhát gan, đến một con gián mà cũng sợ đến thế đấy!”.
Mọi người thấy không có việc gì nghiêm trọng cũng cười thân thiện rồi tản ra. Có người nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của Phương Nghị khi ôm Sở Dương lúc nãy, đùa trêu hai người mấy câu.
“Gián à?” Vẻ mặt Hoàng Phi nghi hoặc, nhà của mình mà có gián sao?
Phương Nghị liếc nhìn Hoàng Phi, rồi ngước mắt nhìn lên Hà Ý Khiêm, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng xem chút nghi hoặc.
Hà Ý Khiêm vịn tay vào lan can đứng như phỗng, ánh mắt rời từ người Sở Dương lên mặt Phương Nghị, cặp môi mím lại trắng nhợt.
“Ai da” Sở Dương kêu khẽ trong lòng Phương Nghị, Phương Nghị cúi nhìn thấy cô đang định xoa lên gót chân trái, giờ đã sưng đỏ lên, to hơn hẳn chân bên phải.
“Đừng có sờ vào đó!” Phương Nghị vội kêu lên, “Hãy thử vận động cổ chân xem liệu có đi được không!”.
Sở Dương thè lưỡi thử cử động chân trái, tuy vẫn đau nhưng cảm giác vẫn vận động được, xem ra chỉ bị bong gân đôi chút, không ảnh hưởng gì tới xương.
Phương Nghị cũng thở phào nhẹ nhõm bế Sở Dương đi ra ngoài. Hoàng Phi liếc nhanh Hà Ý Khiêm một cái, không kịp nói gì vội chạy theo sau Phương Nghị. Tới bệnh viện, sau khi khám sơ bộ, bác sỹ cho đi chụp phim, cuối cùng kết luận là bị bong gân, lúc đó Phương Nghị mới thật sự yên tâm, vẻ mặt khi nhìn Hoàng Phi cũng đỡ khó coi hơn.
Hoàng Phi cảm thấy rất oan uổng và càng cảm thấy thấm thía với câu nói: “Có vợ thì quên mẹ”. Ngay cả mẹ mà cũng còn quên thì đừng nói đến những người anh em như mình.
“Anh Cả, em thực sự không cố ý đẩy con nhóc đó, à không phải thế, là chị dâu. Em không cố ý đẩy chị ấy đâu ạ!” Hoàng Phi nói vẻ khổ sở.
Phương Nghị nhìn Hoàng Phi không nói gì, rồi mặc cho Sở Dương phản đối bế thốc cô lên và đưa ra xe. Hoàng Phi vội chạy ra mở cửa sau xe để Phương Nghị đặt Sở Dương vào, rồi chủ động ngồi vào vị trí lái xe.
“Hai người ra đi, tôi muốn thay quần áo!” Đột nhiên Sở Dương lên tiếng.
Phương Nghị hơi ngây người ra, sau đó lập tức hiểu ngay rằng, Sở Dương sợ người nhà biết chuyện cô ở bên ngoài như thế nào, nhất là những chuyện liên quan đến mình, nên lặng lẽ nhìn Sở Dương, Sở Dương cũng nhìn trả lại không chút sợ hãi.
Hoàng Phi liếc trộm đôi trai gái ấy từ chiếc gương hậu, sợ Anh Cả nổi nóng với mình nên vội cúi thấp đầu xuống nhìn vào chiếc vô lăng một cách tội nghiệp.
“Xuống xe!” Phương Nghị gầm lên với Hoàng Phi, rồi mở cửa xe bước xuống trước, Hoàng Phi cũng lập tức xuống theo.
Thực sự trong lòng Sở Dương không hề muốn phương Nghị đưa mình về. Chiếc xe sang trọng cộng thêm con người chướng mắt này chắc chắn sẽ mang tới phiền hà cho cô khi đi vào sân của khu tập thể. Nhưng cô biết, cứ theo như cách thể hiện vừa rồi của Phương Nghị, nếu không để cho anh ta đưa cô về thì dù có bóp chết cô anh ta cũng có thể làm (^^).
Sở Dương chợt nhớ tới câu mà Trương Tĩnh Chi từng nói, “Làm người chớ nên cố chấp, khi cần nhượng bộ thì nên nhượng bộ. Cho dù có muốn đá người ta thì cũng phải lùi về sau một bước, như thế khi giơ chân mới có thể có một cú đá mạnh”.
Khi Trương Tĩnh Chi nói câu này thì Tiêu Tiêu đang kẹp một điếu thuốc bạc hà tủm tỉm cười, rồi sau đó bổ sung một câu, “Vừa phải còn được, mạnh quá họa thân!”. Nhìn thấy Sở Dương và Tiêu Tiêu đều trợn mắt lên nhìn mình thì cười hì hì và giải thích, “Nói một cách đơn giản hơn thì đó là hảo hán không so đo thiệt thòi trước mắt”.
Sở Dương không thể cưỡng lại Phương Nghị, hơn nữa chân của cô thực sự khá đau nên đành để anh bế khỏi xe. Lần này thì Hoàng Phi tỏ ra biết điều hơn hẳn, ngồi ở xe chờ một cách ngoan ngoãn chứ không chạy lăng xăng săn đón nữa.
Nhấn chuông cửa, không ngờ người ra mở của lại là mẹ của Tĩnh Chi, Sở Dương sững người, vội thốt lên, “Bác!”.
Mẹ của Tĩnh Chi nhìn thấy Sở Dương được một người đàn ông bế đứng ngay sau ô cửa cũng sững người, nhưng ngay lập tức vui vẻ nhường lối cho họ bước vào nhà, rồi quay đầu gọi với vào trong, “Mẹ Sở Dương, mau ra xem Sở Dương đã về rồi này!”.
Mẹ của Sở Dương đang dọn dẹp trong bếp, nghe thấy tiếng chị chồng gọi rất vui vẻ, trong bụng cũng thấy lạ, Sở Dương về thì về chứ sao lại phải gọi toáng lên như vậy.
“Sao cơ…”, mẹ Sở Dương vừa đi ra vừa hỏi, nhưng chưa hết câu thì sững người lại và trân trân nhìn cảnh tượng Phương Nghị bế Sở Dương trên tay, sau đó lại liếc nhìn sang vẻ mặt vui vẻ của bà chị chồng. Bà thấy hối hận, tự trách mình ban nãy đã dùng giọng châm chọc để hỏi về chuyện nửa đêm Tĩnh Chi được một chàng trai lạ mặt bế về.
Thật ra cũng không thể trách bà được, nếu có thì đó là trách chị Diệp hay tọc mạch. Nếu không phải là chị ta cứ kéo bà lại để kể về cảnh chị ta nhìn thấy buổi tối hôm ấy thì bà đã không hỏi chị chồng về chuyện đó vào bữa ăn như vậy. Bây giờ thì hay rồi, đúng là “cười người hôm trước, hôm sau người cười”.
Mẹ Tĩnh Chi thì cảm thấy nỗi ấm ức nén chịu mãi trong lòng cuối cùng cũng được trút ra. Vừa rồi mợ còn nói, nào là thanh niên bây giờ càng ngày càng to gan lớn mật, không suy tính trước sau về những việc mình làm. Thậm chí còn nói rằng, con gái phải quản thật nghiêm, nếu không thì người ta cười cho. Mẹ của Tĩnh Chi đã rất tức giận, trong bụng đã nghĩ, con gái tôi thì làm sao? Chẳng qua cũng chỉ là ôm nhau với bạn trai của nó có một chút ở dưới sân khu tập thể - bà đã tự gán cho Uông Dụ Hàm là bạn trai của Tĩnh Chi – có đáng để cho các người nói thế không? Bây giờ thì hay rồi nhé, con gái của họ không chỉ được đàn ông bế, mà hơn nữa còn bế thẳng về nhà nữa kìa!
“Hãy đặt tôi ngồi xuống!” Sở Dương chỉ tay xuống ghế nói. Phương Nghị cẩn thận đặt Sở Dương xuống ghế, sau đó mới đứng dậy, lễ phép chào mẹ Sở Dương, “Chào cô!”.
Mẹ Sở Dương lúng túng ậm ừ một tiếng. Tuy lúc thường bà hay coi việc tìm cho con gái một người đàn ông tử tế là mục tiêu hàng đầu trong cuộc sống của mình, nhưng khi có một chàng trai xuất hiện bên con gái thực sự thì bà lại thấy luống cuống, và phản ứng đầu tiên là định tát cho con gái mình một cái tát, sau đó nhiếc móc, “Con nhóc, mày đã đưa người về nhà như thế à? Sao không báo trước để mẹ còn chuẩn bị về tâm lý”.
Tĩnh Chi lúc đó đang xem cha và cậu chơi cờ trong thư phòng, nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn liền chạy ra xem có chuyện gì. Khi thấy Phương Nghị, cô cũng sững người lại, trong bụng nghi hoặc không hiểu vì sao Sở Dương lại đưa anh ta về nhà.
Phương Nghị gật đầu với Tĩnh Chi thay cho lời chào.
Mẹ Sở Dương nhìn Phương Nghị vẫn chưa kịp định thần lại. Bà luôn mơ tưởng đến chuyện sớm tìm cho con một nơi gửi gắm suốt đời, nhưng khi “nơi gửi gắm suốt đời” ấy xuất hiện trước mặt, thì lại phát hiện ra rằng, mình chưa thể chấp nhận chuyện đó ngay lập tức. Nhìn bề ngoài, nơi gửi gắm ấy đẹp tới mức có vẻ hơi quá xa xỉ. Vì thế, mẹ Sở Dương cứ ngây người ra nhìn chẳng khác gì cảnh tượng Ngô Mạnh Đạt ôm hài nhi nhìn Chí Tôn Bảo thăng thiên trong Đại Thoại Tây Du, chỉ thiếu một câu thốt lên là, “Lão Công, ra mà xem Thượng đế này”!
Tĩnh Chi có vẻ bình tĩnh hơn, cô nghĩ Sở Dương không thể trắng trợn đưa Phương Nghị về như thế được, cô liếc mắt nhìn thì thấy Sở Dương chỉ đi một chiếc giầy.
“Chân sao thế?” Tĩnh Chi hỏi.
Lúc ấy Sở Dương cảm thấy bà chị họ của mình vô cùng đáng yêu, vội nói, “Em không cẩn thận nên bị trẹo chân, đau chết đi được”.
Nói xong miệng cứ xuýt xoa, còn trong bụng đang nghĩ cách xem, nếu mẹ hỏi Phương Nghị là ai thì sẽ phải trả lời như thế nào. Nếu giới thiệu là chú Phương thì Phương Nghị sẽ phản ứng ra sao nhỉ? (khổ thân anh Nghị quá ^^)
Lúc đó mẹ Sở Dương mới chú ý đến cổ chân của con gái đã bị sưng vù lên như móng giò, bà vô cùng xót xa, vội bước đến ngồi xuống bên con gái hỏi, “Sao lại thế này? Liệu xương có bị gãy không?”
“Mẹ, con không sao đâu, con đã đi khám bác sỹ rồi”, Sở Dương đáp.
Mẹ Tĩnh Chi tỏ ra bình tĩnh hơn, bà mời Phương Nghị ngồi xuống và nói, “Cám ơn anh đã đưa Sở Dương về”, rồi bà lấy ấm pha trà và vờ như vô tình, hỏi, “Anh là…?”
Sở Dương giật mình, cứ lo chuyện gì thì chuyện ấy đến, nên vội nói, “Bác, bác rót giúp cháu trà đi!”.
Phương Nghị đón tách trà, cảm ơn và đáp một cách lịch sự, “Cháu họ Phương, Sở Dương thực tập ở công ty cháu. Hôm nay công ty tổ chức tiệc hàng năm, Sở Dương bị trẹo chân trong khi chuẩn bị hội trường. Cháu cảm thấy rất áy náy vì chuyện này.”
Nghe thế Sở Dương ngây người ra, không ngờ Phương Nghị lại nhanh trí và phối hợp nhịp nhàng với cô như vậy.
Tĩnh Chi cũng thầm khen và bất giác đưa mắt nhìn Phương Nghị.
“Thì ra là như vậy!”. Mẹ của Tĩnh Chi không giấu nổi sự thất vọng, nụ cười trên miệng cũng tắt ngấm, nhưng lập tức lấy lại tinh thần, nói với vẻ không mấy thiện cảm, “Anh Phương này, Sở Dương nhà chúng tôi là con gái, sao các anh lại sai nó như con trai thế, leo lên lại trèo xuống, lần này thì bị như vậy, nếu lần sau bị nặng hơn liệu các anh có chịu trách nhiệm được không? Không lẽ thực tập sinh thì không phải là người? Các anh bóc lột người quá đáng đấy!”
Trên mặt Phương Nghị nở nụ cười nhạt nhưng vẫn lắng nghe với vẻ lễ độ, thỉnh thoảng lại gật đầu đồng ý. Mẹ Sở Dương mải lo cho con gái nên chẳng còn tâm trí nào mà nghĩ đến việc trách móc Phương Nghị. Sở Dương thấy bà bác cứ trợn mắt trợn mũi lấn tới Phương Nghị, bèn đưa mắt ra hiệu cho Tĩnh Chi, ý muốn nhờ cô tìm cách đưa bà ra chỗ khác.
“Mẹ…” Tĩnh Chi gọi rồi lôi tay mẹ, “Mẹ đừng nói nữa, không ai muốn xảy ra chuyện này đâu”.
Mẹ Tĩnh Chi phẩy tay cô, có ý muốn bảo Tĩnh Chi không được xen vào, vẫn tiếp tục trách Phương Nghị, “Anh nói đi, Sở Dương nhà chúng tôi vì làm việc cho các anh nên mới bị như thế, các anh có định bồi thường không? Tiền chữa trị, tiền đi làm, tiền chăm sóc và cả tiền bồi thường về tinh thần nữa…”.
Sở Dương ngớ người ra nhìn bà bác, còn Tĩnh Chi lấy tay che mặt với vẻ bất lực, đúng lúc ấy thì nghe thấy tiếng mợ cô từ phía sau, “Đúng thế, cậu nói xem, cậu định bồi thường thế nào?”
Chà, đúng là không hổ chị chồng em dâu!
-5-
Ngày hôm sau, khi nghe Tĩnh Chi kể lại rằng mẹ và mợ cô đòi Phương Nghị bồi thường về mặt tinh thần cho Sở Dương, Tiêu Tiêu thấy thật khó mà tưởng tượng ra cảnh một người vốn dĩ hết sức nghiêm túc như Phương Nghị khi phải đối diện với hai người phụ nữ trung niên so đo mặc cả ấy sẽ phải như thế nào. Cô liếc trộm vào phòng làm việc của Phương Nghị rồi khẽ hỏi Tĩnh Chi, “Sau đó thì sao? Đừng nói với mình là mẹ cậu móc được tiền từ túi Phương Nghị đấy nhé!”
Tĩnh Chi phì cười, “Họ ấy ư? Họ ít nhiều cũng thừa hưởng đôi chút tinh thần đấu tranh của bà mình. Cậu tưởng ông chủ cậu là người tốt đến thế chăng? Chỉ mấy câu thôi là anh ta đã khiến hai bà già ấy đi chỗ khác rồi. Hai bà già lẩm cẩm thì lại cứ tưởng mình đang thả cần câu dài để bắt được con cá lớn. Ai ngờ, cá thì chẳng câu được, mà ngược lại vớ phải một hà bá cắn không buông!”.

Tĩnh Chi không có ấn tượng tốt đẹp về Phương Nghị, vì vậy lời lẽ cũng có phần cay nghiệt.
Tiêu Tiêu cười, “Cậu đang ở chỗ làm phải không? Nói như vậy không khéo đồng nghiệp nghe thấy thì bộ mặt thật của cậu sẽ bị vạch trần đấy!”
Ở đầu bên kia Tĩnh Chi cười đắc ý, “Hì hì, mình đang trong nhà vệ sinh, không có ai đâu”.
“Cậu trốn vào nhà vệ sinh chỉ để buôn với mình chuyện này à?” Tiêu Tiêu hỏi, mắt nhìn đồng hồ, cô bạn này đã dây cà dây muống gần hai mươi phút rồi. Mặc dù công việc hôm nay không nhiều lắm nhưng cũng không có nghĩa là cô có nhiều thời gian để buôn dưa lê với Tĩnh Chi như vậy.
Ở đầu bên kia giọng Tĩnh Chi sôi sục, “Tất nhiên không chỉ để nói một chuyện đó. Mình đang nẫu hết ruột gan đây này, bọn mình sắp thay sếp rồi”.
“Là vị chủ nhiệm biến thái không lấy được chồng đó ư?”
“Nếu là chị ta thì đã tốt! Không phải chị ta, mà là người trên chị ta nữa”.
Tiêu Tiêu mỉm cười với vẻ không thiện chí cho lắm, rồi đưa mắt nhìn xung quanh và hạ giọng nói, “Thay sếp của chị ta thì có gì mà cậu phải kích động thế? Hơn nữa, cách nói của cậu, còn có người đàn ông khác dám ở trên chị ta cơ à?”
Tĩnh Chi biết Tiêu Tiêu cố tình bóp méo những lời của cô, liền cười mắng, “Mình nói tới người đàn ông ở vị trí trên cô ta! Đồ quỷ ạ, lúc nào cậu cũng nghĩ tới chuyện bậy bạ! Cậu họ “dê” hay sao thế hả?”
“Mình họ Tiêu đích thực đấy chứ!” Tiêu Tiêu cố nhịn cười, trả lời một cách nghiêm túc.
“Mình không rỗi hơi đấu khẩu với cậu nữa, chắc cậu không thể đoán được ai sẽ về chỗ bọn mình đâu!” Tĩnh Chi nói với giọng phẫn nộ.
Nghe giọng rít qua kẽ răng của Tĩnh Chi, Tiêu Tiêu chỉ muốn phì cười. Cô biết Tĩnh Chi luôn phải cố làm ra vẻ thục nữ ở nơi làm việc chắc là rất khổ sở, cô cũng đoán được rằng chỉ khi nói chuyện với cô, Tĩnh Chi mới không hề giấu giếm che đậy như vậy, vì thế cô cười hỏi,”Chắc không phải là Uông Dụ Hàm đấy chứ?”
“Cậu thông minh tới mức khiến mình phải ghen tị!” Tĩnh Chi nói.
Tiêu Tiêu không ngờ được rằng đó là Uông Dụ Hàm, chỉ tiện mồm nói một câu như vậy, ai dè lại đúng, thảo nào mà hôm nay Tĩnh Chi cứ đùng đùng như lên cơn phong giật.
“Cầu xin Thượng đế che chở cho cậu !” Tiêu Tiêu cười, “Mình thực sự chịu rồi đấy, mình còn phải làm việc kẻo lát nữa yêu tinh hà bá lại đòi mình nộp báo cáo phân tích. Nói chuyện sau nhé!”. Nói xong cô liền gác máy luôn.
“Chẳng có chút nghĩa khí gì cả!” Tĩnh Chi tức giận nói, quay người lại nhìn mình trong gương, gò má ửng hồng, đôi mắt long lanh, “Trời ạ, sao mình lại cảm thấy kích động thế nhỉ?” Tĩnh Chi lẩm bẩm, cảm tưởng như sắp cắn xé người khác. May mà tóc dài, chứ nếu không chắc sẽ dựng đứng cả lên, nếu vậy trông cô chắc chẳng khác gì con gà chọi! (=)))
Chỉ là Uông Dụ Hàm thôi mà, cần gì phải đến mức ấy!
Cũng không thể trách Tĩnh Chi sao lại có phản ứng gay gắt đến vậy, vì quả thực cô không hề có chút chuẩn bị gì về tâm lý. Buổi sáng vừa đến cơ quan, Tiểu Vương ở bàn đối diện đã cho cô biết tin tức vỉa hè sốt dẻo mới ra lò rằng: sếp trên đã thay, đó là một nhân tài trẻ tuổi của giới tiền tệ, mà nghe nói lãnh đạo phải bỏ khá nhiều tiền ra mới mời về được.
Tĩnh Chi nghe thấy rất phấn chấn. Tuy nói rằng cô chỉ là một viên chức quèn, dù thay sếp là ai chăng nữa cũng chẳng mấy ảnh hưởng đến cô, nhưng Tiểu Vương đã thổi phồng nhân vật thần bí ấy quá mức khiến cô không khỏi nhen lên mộng thiếu nữ trong lòng. Dù cô đã có mục tiêu là Dương Lôi, nhưng điều ấy cũng không ngăn cản cô có những thần tượng khác.
Thấp thỏm chờ mong nhân tài trẻ tuổi ấy xuất hiện, mãi đến gần trưa mới thấy trưởng phòng “Bạch Cốt Tinh” kéo đôi giày cao gót bảy phân bước vào. Chị ta vỗ tay hai cái, rồi nói bằng một giọng ngọt như mía lùi, “Các đồng nghiệp, tôi xin giới thiệu, đây là Tổng Giám đốc mới của bộ phận chúng ta”.
Tĩnh Chi vội cùng mọi người đứng lên và nhoẻn một nụ cười rất đúng kiểu về phía người đàn ông đứng sau “Bạch Cốt Tinh”. Chỉ mới thoáng nhìn, cô đã lập tức thấy trời đất tối sầm. Giọng the thé chói tai của “Bạch Cốt Tinh” không còn thấy đâu nữa, những âm thanh xung quanh cô như biến mất, chỉ còn một khuôn mặt đắc ý của Uông Dụ Hàm.
Miệng nở nụ cười lãnh đạm, Uông Dụ Hàm tỏ vẻ chân thành nghe những lời giới thiệu của “Bạch Cốt Tinh”. Khi đi đến bên Tĩnh Chi, khóe miệng của anh ta nhếch lên, gật đầu có ý chào cô.
Tĩnh Chi không thể nào tưởng tượng được rằng, tài năng trẻ mà cô dài cổ ngóng đợi cả nửa ngày lại chính là anh ta. Trong lòng cô không chỉ có sự thất vọng tràn trề mà còn có cảm giác bị lừa gạt, cứ như thể Uông Dụ Hàm đã lừa gạt tình cảm của cô vậy.
Anh ta đã cố ý, chắc chắn anh ta muốn nhìn thấy điệu bộ sững sờ của mình đây mà, Tĩnh Chi tức giận nghĩ. Lần ấy, sau khi xảy ra chuyện bị cướp, ấn tượng vốn có của cô đối với anh ta đã có những thay đổi lớn. Anh ta đã nhìn thấy được rằng cha mẹ cô rất thích anh ta nhưng đã không lợi dụng cơ hội để lấy lòng hai ông bà, cô tưởng rằng anh ta có chút khí chất đàn ông mà không dùng thủ đoạn bám riết lấy cô nữa, nhưng không ngờ anh ta chỉ im tiếng được mấy ngày và ngay sau đó mang đến cho cô sự ngạc nhiên bất ngờ này.
Vả nước lên mặt lấy bình tình thì tiếng chuông điện thoại chợt vang lên. Tĩnh Chi cầm lên xem, đó là số của Uông Dụ Hàm, cô do dự một chút rồi mới ấn nút nghe.
Giọng nói đáng ghét của Uông Dụ Hàm vang lên ở đầu dây bên kia, “Giờ làm việc không ở vị trí mà đi đâu thế hả?”
“Thưa lãnh đạo, giờ làm việc cũng có thể đi vệ sinh chứ ạ!” Tĩnh Chi uể oải đáp.
“Lâu như thế sao?”
Tĩnh Chi liếc nhìn vào gương, nhắc mình cần phải bình tĩnh. Hít một hơi thật sâu, cô khẽ đáp bằng một giọng rất dịu dàng, “Thưa lãnh đạo, tôi bí tiện, như thế không được sao?” (ôi giời, thục nữ đây sao? =)))
Tiếng cười khẽ của Uông Dụ Hàm truyền đến, Tĩnh Chi cầm điện thoại ra xa một chút, rồi làm như Uông Dụ Hàm đang ở trước mặt, cô đập vào chiếc điện thoại mấy cái để trút cơn tức giận.
Cánh cửa nhà vệ sinh bị đẩy ra, một đồng nghiệp đi vào, Tĩnh Chi mỉm cười gật đầu với người ấy, rồi cầm điện thoại đi ra ngoài.
“Tôi gọi điện cho cô nhưng máy cứ bận suốt, cô đã nấu cháo bao lâu vậy?” Uông Dụ Hàm cười khẽ hỏi.
Trương Tĩnh Chi trở về vị trí của mình rồi quay đầu nhìn sang phía phòng làm việc của Tổng Giám đốc, phía sau cánh cửa lớn, Uông Dụ Hàm đang cầm điện thoại và cười nhìn cô với vẻ khoái trá. Trương Tĩnh Chi hoảng hốt tới mức vội quay đầu đi, liếc nhìn đồng nghiệp xung quanh với vẻ cảnh giác. May quá, mọi người ai cũng đều đang bận rộn với công việc của mình, vài người đang mải tiếp khách hàng, chắc không ai để ý đến cô.
“Cách đây nửa tiếng tôi gọi cho cô, nhưng máy cô bận. Điều đó cho thấy, ít nhất cô đã buôn dưa lê nửa tiếng đồng hồ trong giờ làm việc”.
Tĩnh Chi cố nén cơn tức giận trong lòng, nói thật nhỏ, “Anh quản được tôi à?”
Uông Dụ Hàm cười, “Vừa nãy cô gọi tôi là lãnh đạo mà. Cô nói xem tôi có quyền quản cô hay không?”
Trương Tĩnh Chi tức tới mức không nói được gì nữa, nhưng không thể nào lớn tiếng tranh luận với anh ta, cô chỉ còn biết trợn mắt tự nhủ: không được nổi nóng, không được tức giận, dù sao cũng còn tốt hơn là bị “Bạch Cốt Tinh” huấn thị.
“Tôi vừa xem nội quy của công ty, trong đó viết rất rõ ràng, giờ làm việc mà gọi điện nói chuyện riêng sẽ bị phạt tiền!” Uông Dụ Hàm cười nói, nhìn thấy Tĩnh Chi quay đầu về phía mình liền cầm lấy tập tài liệu lên tay huơ huơ về phía cô, cười nói, “Nhưng cũng có điểm đáng được biểu dương, đó là đã không dùng điện thoại của cơ quan, vẫn biết sử dụng máy cá nhân”.
Tĩnh Chi nhìn thấy khuôn mặt toe toét của Uông Dụ Hàm từ xa, tức đến mức chỉ muốn đá anh ta vài cái. Nếu đủ can đảm thì cô đã xông tới, đạp vỡ tan cánh cửa kính phòng làm việc, sau đó giẫm chân lên khuôn mặt nhàu nhĩ đáng ghét của anh ta, quát to lên rằng, “Này, người họ Uông kia, bà cô này không thèm làm ở đây nữa. Anh nhảy việc, tôi cũng sẽ nhảy!”.
Nhưng đáng tiếc là cô lại không có can đảm. cô không có dũng khí. Nhảy việc không khéo lại thành ngã xuống nước, bởi vì thời buổi này kiếm việc thật không dễ dàng.
Cô rất muốn đập vỡ chiếc điện thoại của anh ta nhưng lại không dám làm nên chỉ còn biết dùng bút viết nguệch ngoạc xuống giấy. Cô tưởng tượng tờ giấy ấy chính là gương mặt của Uông Dụ Hàm. “Thôi, không trêu cô nữa. Tối nay chúng ta cùng đi ăn cơm, được chứ?” Uông Dụ Hàm mỉm cười, coi như đã bỏ qua cho Tĩnh Chi.
Tĩnh Chi điều chỉnh lại tâm trạng, lịch sự đáp, “Không cần đâu. Cảm ơn!”
“Thật chứ?”
“Vâng” Tĩnh Chi gật mạnh, sợ rằng giọng nói của mình không đủ dứt khoát.
Uông Dụ Hàm cười, “Cứ suy nghĩ thêm đi, nếu đồng ý, tôi sẽ giúp cô”.
“Không cần đâu”.
“Không hối hận!”
Tĩnh Chi rất cương quyết, “Không hối hận!”
“Ha ha, thế thì được rồi. Nhưng có điều này tôi phải cho cô biết”
Uông Dụ Hàm hạ giọng, “Trưởng phòng của cô đã đứng sau lưng cô nửa ngày rồi đấy!”
Tĩnh Chi vội quay người lại, đối diện thẳng với gương mặt được trang điểm rất kỹ của “Bạch Cốt Tinh”.
“Trương Tĩnh Chi, trong giờ làm việc mà gọi điện thoại nói chuyện riêng lâu như vậy, xem ra cô rỗi rãi quá nhỉ?” “Bạch Cốt Tinh” kéo dài giọng, dù nghe kiểu gì cũng không thấy chút thân thiện trong giọng nói.
Tĩnh Chi mỉm cười ngượng ngập, chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng tiếp theo của “Bạch Cốt Tinh”, “Nói chuyện riêng trong giờ làm việc trừ một trăm đồng tiền thưởng!”, dứt lời chưa chờ phản ứng của Tĩnh Chi, chị ta đẩy cửa nhấc đôi giày cao gót đi ra.
Trương Tĩnh Chi sững người, cậu Vương ở bàn đối diện nhìn sang vẻ thông cảm, rồi liếc nhìn bóng “Bạch Cốt Tinh”, hạ giọng nói, “Bà chị ơi, hôm nay sao thế? Em đã nhắc bà chị mãi rồi, sao lại không để ý thế?”
Đúng thế! Sao cô lại không để ý đến lời cảnh báo của Tiểu Vương nhỉ? Hơn nữa, đây cũng gọi là nói chuyện riêng ư? Tĩnh Chi đưa mắt nhìn về phía phòng làm việc của Uông Dụ Hàm. Dường như anh ta cũng cảm nhận được ánh mắt của Tĩnh Chi nên ngẩng đầu lên cười với cô, sau đó lại cúi xuống chăm chú vào đám tài liệu trước mặt.
Trời ạ! Tĩnh Chi bỗng sực tỉnh, hai người nói chuyện điện thoại, dựa vào đâu mà chị ta chỉ phạt cô, còn anh ta không bị chút tổn thất nào? Như thế còn gì là công bằng nữa!
Từ trước đến nay, chưa bao giờ Tĩnh Chi nghĩ rằng cố gắng làm việc để được thăng quan tiến chức, cô thuộc loại người đến giờ thì tới, hết giờ thì về. Cô cảm thấy Uông Dụ Hàm chắc sẽ gây khó dễ cho mình, nên quyết không để cho anh ta có cơ hội đấy. Chờ đến khi Uông Dụ Hàm ngẩng đầu nhìn sang căn phòng lớn bên ngoài thì chỗ của cô đã trống không từ bao giờ.
Ngày đầu sếp mới đến làm việc, cả phòng ai cũng bận rộn hoặc giả vờ bận rộn, chỉ riêng chỗ của Tĩnh Chi là trống đến tức mắt.
“Bạch Cốt Tinh” đang giới thiệu công việc cho Uông Dụ Hàm thì phát hiện thấy Tổng Giám đốc đang ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài, sắc mặt có vẻ u ám. Nhìn theo ánh mắt của Tổng Giám đốc thì thấy đó chính là chỗ ghế trống của Trương Tĩnh Chi, cô chợt hiểu ra vì sao Tổng Giám đốc có vẻ không vui như vậy. Thái độ, đó chính là vấn đề thái độ! Tuy không phải là ra về sớm, nhưng hành động hết giờ làm việc là ra về ngay lập tức của cô ta rõ ràng thể hiện sự không tôn trọng đối với Tổng Giám đốc.
Xem ra phạt một trăm đồng là còn ít!
Mãi cho đến tận giờ ăn tối, cơn tức giận trong lòng Tĩnh Chi vẫn chưa nguôi ngoai. Mặt cô sưng lên cứ như bị người ta quỵt tiền không bằng. Cô chỉ ăn qua loa cho xong bữa. Mẹ cô nhìn thấy con gái không vui, hỏi thì sợ chạm vào kho thuốc súng, nếu không hỏi thì trong lòng thực sự không yên tâm. Cuối cùng cũng không nén được, bà lấy khuỷu tay huých chồng, mắt ra hiệu: Hỏi xem, rốt cuộc có chuyện gì?
Bố Tĩnh Chi thì khỏi phải nói, từ hồi còn trẻ đã hết lòng phục vụ vợ, nên chỉ cần bà đưa mắt một cái thì dù là kho thuốc súng cũng cứ xông vào.
“Ừm, ừm…”, bố Tĩnh Chi hắng giọng, “Con gái, hôm nay sao vậy, khó chịu ở đâu à?”
“Con không sao”, Tĩnh Chi trả lời bằng một câu uể oải, nhìn thấy mẹ vẫn còn chờ câu trả lời của mình, bèn thở dài nói, “Hôm nay con xui xẻo, mất một trăm đồng!”
“À mất tiền chứ gì? Vậy mà bố cứ tưởng có việc gì to tát cơ!”
Bố cô thở phào, vung tay rõ mạnh, “Đừng tức giận nữa, bố sẽ bù cho con, con cứ vào lấy ở túi áo của bố!”
“Đó không phải là vấn đề tiền nong, mà là…” Đây là chuyện không thể nói rõ ràng với bố mẹ được. Tĩnh Chi nghĩ, cố nén nửa câu còn lại, đẩy bát cơm ra, “Con no rồi, bố mẹ cứ ăn đi!”
Mẹ cô nhìn theo con gái, nói với chồng bằng giọng chắc chắn, “Đây nhất định không phải là vấn đề tiền nong!”
Bố cô cũng có vẻ trầm ngâm, gật đầu đáp, “Đúng vậy! À, mẹ nó này, lần sau bà xào rao cho bớt dầu một chút, tôi thấy…”.
Mẹ Tĩnh Chi trừng mắt lườm chồng một cái…
“Ngon, ngon lắm!”, bố Tĩnh Chi vội đáp, “Thơm quá, chỉ sợ ăn nhiều sẽ béo mất!” (^^)
Ngày hôm sau, vừa đến cơ quan, Trương Tĩnh Chi đã bị “Bạch Cốt Tinh” cho gọi ra và nói xa xôi rằng, là con gái thì cần phải cố gắng phấn đấu ra sao, rồi thì cần phải giành nhiều thời gian cho công việc như thế nào, cần phải có lý tưởng và hoài bão, không nên đến đâu biết đến đấy, không nên suốt ngày chỉ nghĩ đến việc đầu cơ kiếm lợi, Thượng đế rất công bằng, thành công sẽ đến với những người cố gắng vươn lên.
Tĩnh Chi nghe mà càng thấy rầu ruột, bụng nghĩ, tôi có trêu ghẹo ai đâu? Tôi cũng có kêu rằng Thượng đế không công bằng đâu? Tôi hoàn thành công việc sớm, hết giờ thì về, như thế chẳng nhẽ cũng là sai? Rõ ràng là mụ “Bạch Cốt Tinh” này cố ý gây khó dễ cho mình.
Và tất nhiên, mọi nỗi ấm ức ấy đều trút cả lên đầu Uông Dụ Hàm, mặc dù anh ta cũng rất ấm ức.
Tức không chịu được, Tĩnh Chi lại lẩn vào trong nhà vệ sinh dọi điện cho Tiêu Tiêu, hỏi với giọng nặng nề, “Nếu cậu rất ghét một người, thì làm thế nào khiến cho người ấy sống cũng không bằng chết?”
Tiêu Tiêu cười, “Đàn ông hay phụ nữ?”
Tĩnh Chi ngớ ra, “Thì có gì khác đâu?”
“Tất nhiên là có chứ”, Tiêu Tiêu cười, “Nếu là đàn ông thì cách thức trả thù tốt nhất là làm cho người ấy yêu mình, sau đó thì ngược đãi anh ta cho chết đi sống lại”.
“Nếu là phụ nữ thì sao?” Tĩnh Chi hỏi, khuôn mặt của “Bạch Cốt Tinh” thoáng hiện ra trước mắt cô.
“Thế thì hãy làm cho người đàn ông của người đó yêu mình… ha ha… rồi thì hành hạ cho người ấy chết đi sống lại!’
Chẳng hiểu đây là thứ lý luận chó chết gì không biết! Tĩnh Chi chửi, nói như vậy, nếu muốn trả thù Uông Dụ Hàm thì phải làm cho anh ta yêu mình? Vừa mới nghĩ vậy, Tĩnh Chi đã rùng cả mình, cô đưa tay làm dấu thánh trước ngực, sau đó chắp hai tay lại cầu khấn, “A di đà Phật!” (;;) )
Khó khăn lắm cũng tới được ngày cuối tuần.
“Lát nữa chờ tôi rồi cùng về!” Uông Dụ Hàm nói trong điện thoại.
Trương Tĩnh Chi cẩn thận quan sát phía sau, may quá, không thấy “Bạch Cốt Tinh”. Chắc chắn là mình không bị phạt tiền, cô bèn đáp bằng một giọng đắc ý, “Xin lỗi, tôi đã hẹn với bạn trai đi ăn và dạo phố rồi!”
Uông Dụ Hàm phì cười trong điện thoại, cứ như đã nhìn thấu hết thủ đoạn của Tĩnh Chi. Tĩnh Chi cảm thấy mặt mình hơi nóng, “Có gì đáng cười đâu?”
Uông Dụ Hàm thôi cười, không để ý gì đến lý do của Trương Tĩnh Chi, nhắc lại một lần nữa, “Lát nữa đợi tôi rồi cùng về!”
“Dựa vào đâu?” Tĩnh Chi bất giác cao giọng, nhìn thấy Tiểu Vương bàn đối diện ngạc nhiên nhìn mình, vội cười ngượng ngùng, sau đó hạ giọng nói dằn từng tiếng, “Còn khuya nhé!”
“Được thôi, nếu cô không muốn, thế thì chỉ còn cách cưỡng chế thôi. Coi như là làm thêm vậy, may quá, tôi lại đang có quyền trong tay”.
Tĩnh Chi cũng không chịu lép vế, “Làm thêm thì làm thêm, tất cả cùng làm, có sao đâu!”
Uông Dụ Hàm cười, “Ai bảo là mọi người đều làm thêm, tôi chỉ giữ một mình cô làm thêm thôi. Có cần tôi tuyên bố với mọi người không?”
Tĩnh Chi thực sự cảm thấy bất lực trước sự vô sỉ của Uông Dụ Hàm, bụng nghĩ, sao lại có người mặt dày đến thế? Tĩnh Chi hít một hơi thật sâu, cuối cùng quyết định tạm thời dùng thái độ thỏa hiệp, nên đành nói như hụt hơi, “Thôi được, khỏi cần nói nữa, tôi chờ anh là được chứ gì!”
Giờ tan ca đã qua, Tĩnh Chi ít khi làm thêm giờ, cũng không biết tan ca mà chưa về thì cần phải làm gì, nên hết sờ thứ này lại mân mê thứ khác, làm ra vẻ như đang làm thêm giờ thật. Trong bụng cô thầm rủa Uông Dụ Hàm tới cả ngàn lần. Bắt một người đã làm xong phần việc của mình làm thêm giờ, như thế chẳng phải rất rõ ràng là muốn làm khó cho người khác sao?
“Này!” Tiểu Vương gọi cô từ bàn đối diện.
Tĩnh Chi ngẩng đầu lên không hiểu.
Tiểu Vương cười ranh mãnh, “Chị cũng làm thêm à?”. Thấy Tĩnh Chi vẫn nhìn mình ngơ ngác, Tiểu Vương bèn đưa tay chỉ xung quanh. Lúc ấy Tĩnh Chi mới phát hiện ra, phòng làm việc lẽ ra đã trống không từ lâu thì bây giờ vẫn trong tình trạng bận rộn. Mĩ nữ nọ, người đẹp kia, lại có cả “Bạch Cốt Tinh” nữa vẫn chưa về, tất cả đều đang làm thêm giờ!
“Bây giờ thì rõ rồi chứ?” Tiểu Vương cười hì hì, liếc trộm về phía phòng làm việc của Uông Dụ Hàm, khẽ nói, “Đều là vì anh ấy. Nhìn xem, đó chính là lực hấp dẫn đấy!”
Cơ quan của Tĩnh Chi vốn có ít “mì chính cánh”, bây giờ các chàng trai đã về bớt nên chỉ còn lại các cô gái.
“Thế nào, bà chị, bà chị cũng có ý kiến gì chăng?”
Bây giờ cô chỉ thấy buồn cười. Liếc nhìn vào phòng làm việc của Uông Dụ Hàm thì thấy một đồng nghiệp bê một tách cà phê đang gõ cửa phòng anh ta. Cô không nghe được cuộc đối thoại giữa hai bên, chỉ thấy Uông Dụ Hàm mỉm cười rất dịu dàng với người ấy. Người đồng nghiệp đặt tách cà phê lên bàn làm việc của anh ta, cười và nói mấy câu gì đó, khuôn mặt thoắt ửng hồng rồi mới quay người bước ra.
Người đồng nghiệp ấy bước ra chẳng được bao lâu thì một người khác lại bước vào. Lần này không phải là cà phê mà là một món điểm tâm gì đó. Uông Dụ Hàm cũng mỉm cười dịu dàng như vậy, có vẻ muốn từ chối, nhưng món điểm tâm ấy vẫn được đặt lên bàn của anh ta.
Tĩnh Chi cũng cảm thấy hơi đói, cô phủ phục trên bàn một lát, bỗng nhiên cảm thấy mình ngốc hết chỗ nói, bây giờ mình cứ bỏ về, xem Uông Dụ Hàm có đuổi kịp không?
Đúng lúc cô khoác túi lên đang định đi thì Uông Dụ Hàm bước ra.
“Tổng Giám đốc Uông, anh nhìn mọi người tích cực như thế này thì anh cũng nên có chút ghi nhận gì chứ nhỉ?” Một người cầm đầu, thế là mọi người hùa theo.

Uông Dụ Hàm cũng rất dứt khoát, “Được, tôi mời mọi người đi ăn!”
Tĩnh Chi sững người, tay cầm túi xách vẫn chưa hiểu là có chuyện gì, thì đã bị các đồng nghiệp huyên náo nhộn nhịp kéo lên xe.
Mọi người hò hét đòi sếp khao, nhưng đến khi gọi món thì chẳng ai chịu, nhất là các cô gái, ai cũng tỏ ra rất lịch sự từ tốn, ngoài mấy món rau, sa lát ra chẳng còn món gì khác. Tĩnh Chi có cảm tưởng như mình đang đi ăn cùng mấy nhà sư trong chùa, bởi chỉ có họ mới ăn những món chay tịnh ấy.
Ngoài hai người đàn ông, còn lại là cả một bầy yến oanh. Nhìn cả phòng toàn thấy mắt thanh mày liễu, Tĩnh Chi khẽ thì thầm với Tiểu Vương, “Mùa xuân đến rồi!”
Tiểu Vương vừa nhấp một ngụm trà lên miệng, suýt nữa thì phì ra. Cậu ta nhìn xung quanh, thấy những lời Tĩnh Chi quả không sai, vì thế đã gật đầu tán thưởng lời của cô.
Tĩnh Chi vẫn nhớ chuyện bị phạt một trăm đồng mấy hôm trước, cảm thấy nhân từ với kẻ thù là tàn bạo với bản thân. Vì thế cô quyết định cầm thực đơn lên chọn những món bản thân thèm từ lâu mà không dám ăn.
Tiểu Vương thấy thế không khỏi giật mình, vội đưa tay xuống gầm bàn làm động tác tỏ ý thán phục Tĩnh Chi. Thấy Tĩnh Chi không có phản ứng gì bèn ghé sát tai cô thì thầm, “Chị quả xứng là anh hùng!”
Trong lúc chờ món ăn được bê ra, mọi người trò chuyện râm ran, chủ đề câu chuyện tự nhiên quay về Uông Dụ Hàm.
“Sếp ơi, anh đã có bạn gái chưa?” Một đồng nghiệp mạnh dạn hỏi, thay cho suy nghĩ của tất cả mọi người, ngay cả Tĩnh Chi lúc ấy đang cúi đầu uống trà cũng phải ngẩng đầu lên liếc nhìn Uông Dụ Hàm, tai dỏng lên hiếu kỳ chờ nghe câu trả lời của anh ta.
Uông Dụ Hàm cười, mắt đảo một vòng, “Câu hỏi này rất khó trả lời”.
Mọi người nhao nhao, “Sếp ơi nói đi mà, có gì xấu hổ đâu!”
Tĩnh Chi bỗng cảm thấy trong lòng rất hồi hộp, bàn tay tự nhiên giữ chặt lấy cái cốc, chỉ sợ trong lúc cao hứng, Uông Dụ Hàm sẽ nói bừa câu gì đó.
Uông Dụ Hàm vẫn cười, ánh mắt dừng lại ở chỗ Tĩnh Chi, rồi sau đó lại dời đi, hướng về các cô gái khác đang hồi hộp lắng nghe, “Nói như thế nào nhỉ? Tôi đã từng theo đuổi một người, nhưng hình như cô ấy không thích tôi!”
“Sếp, anh lừa chúng tôi chứ gì, làm gì có cô gái nào từ chối được anh?”
“Tôi không lừa mọi người đâu, thật đấy.” Uông Dụ Hàm thôi cười, nói với vẻ rất nghiêm túc, “Không những cô gái ấy từ chối, mà ngay cả vẻ mặt cũng không bao giờ tươi tỉnh với tôi”.
Mọi người đều ngớ ra. “Bạch Cốt Tinh” lập tức đứng dậy, cười lấy lòng, “Tổng Giám đốc Uông, nếu thế thì cô ta là người không có mắt!”
Uông Dụ Hàm mỉm cười không nói.
Một người nào đó hưởng ứng, “Bỏ qua một người đàn ông tốt như sếp thì thế nào cũng có lúc cô ta phải khóc!”
Cũng có người cười nói, “Hay lắm, ha ha, như thế chúng ta sẽ có cơ hội rồi. Chúng ta cần phải cảm ơn cô gái ngốc nghếch ấy!”
Tĩnh Chi cảm thấy không thể nghe thêm được nữa, cô sợ mọi người tiếp tục bàn tán luận tội cô thành kẻ đáng bị trời tru đất diệt. Cô lạnh lùng nhìn Uông Dụ Hàm, cảm thấy anh ta thật vô duyên, cái trò trẻ con ấy chẳng có gì là hay ho.
Cô lén tìm một góc khuất gọi điện cho Dương Lôi. Ở đầu dây bên kia Dương Lôi dịu dàng cười, hỏi cô ăn có ngon không?
Tĩnh Chi không nén được lắc đầu, hạ giọng ca cẩm, “Chẳng có gì ngon cả, hơn nữa cả một đám đông ồn ào, khiến em nhức hết cả đầu”.
Dương Lôi cười, “Đều là đồng nghiệp cả, chịu khó một chút, đừng tỏ ra không hòa đồng với mọi người. Chịu khó thêm chút nữa. Ăn xong rồi gọi điện cho anh, anh sẽ tới đón em”.
Nghe xong những lời đó, những khó chịu trong lòng cô tan biến hết, nụ cười đã xuất hiện trên môi. Cô khẽ nói, “Không cần anh đến đón em đâu. Em sẽ tự đón xe về được mà!”
“Thôi mà, đừng nói nhiều nữa, em ra ngoài hít thở một chút rồi trở lại bàn ăn đi. Một lát nữa anh tới đón em” Dương Lôi nhẹ nhàng.
Tĩnh Chi không nói nữa, tắt điện thoại và quay trở lại phòng thì phát hiện chỗ ngồi đã trống đi rất nhiều. Uông Dụ Hàm không có ở đó, “Bạch Cốt Tinh” cũng không, ngay cả mấy nữ đồng nghiệp mồm mép nhất ngày hôm nay cũng không còn ở đó.
“Mọi người đâu cả rồi?” Tĩnh Chi hỏi Tiểu Vương.
Tiểu Vương cười, “Sếp đi thanh toán, còn các cô gái của chúng ta thì đang tạo điều kiện cho sếp tình cờ gặp riêng”.
Tĩnh Chi ngớ người, chẳng nhẽ chỉ một lúc như vậy mà cũng phải tình cờ gặp riêng mấy lần thì mới được sao? Ngồi cùng trong phòng cả một buổi tối mà cũng không đủ sao?
Chị Lý đã có chồng, nhìn thấy Tĩnh Chi vẻ ngơ ngác, bất giác phì cười, “Không hiểu phải không? Chưa đọc tiểu thuyết bao giờ à? Tất cả các nhân vật chính chẳng phải đều gặp riêng nhau giữa chừng bữa ăn và nói với nhau mấy câu riêng tư đó sao?”
“Bọn họ thực sự dám yêu đương nơi làm việc ư?” Tĩnh Chi ngạc nhiên hỏi, bọn người ấy thực sự cần tình yêu chứ không phải là bánh mỳ?”
Chị Lý bĩu môi, “Có gì mà không dám?”
“Đó là chuyện kiêng kỵ cơ mà?”
“Hì hì, có nói thì cô cũng không hiểu được. Lương tháng của bọn họ là bao nhiêu? Còn lương tháng của Tổng Giám đốc là bao nhiêu? Theo đuổi được anh ta thì dù có phải nghỉ làm cũng có sao đâu? Anh ta sẽ nuôi được cô!”
Tĩnh Chi lắc đầu, cảm thấy không hiểu, chẳng lẽ “Bạch Cốt Tinh” cũng có suy nghĩ đó? Mấy ngày trước chị ta còn dạy mình là phải phấn đấu vươn lên cơ đấy.
Ăn cơm xong lại có người đòi đi uống nước. Ánh mắt của Uông Dụ Hàm lướt qua người Tĩnh Chi, rồi mỉm cười lắc đầu, “Mọi người đi đi, ngày mai tôi còn có việc, tôi không thể đi được”.
-6-
Dương Lôi đã đợi ở bên ngoài, nhìn thấy Uông Dụ Hàm cũng có mặt ở đó, anh hơi sững người lại, sau đó bước đến chào. Những người khác bây giờ mới nhìn thấy Dương Lôi, thấy anh đẹp trai tuấn tú, mấy cô bạn đồng nghiệp của Tĩnh Chi cứ ngây người nhìn. Tĩnh Chi thấy thế lại càng thêm đắc ý. Nói với đồng nghiệp một vài câu xong, cô kéo Dương Lôi đi. Có ai đó nói sau lưng cô, “Này người đẹp, chớ có người yêu mà quên bạn là không được đâu nhé!”
Mọi người đều cười ồ. Tĩnh Chi đỏ mặt, Dương Lôi khẽ vỗ vào tay cô rồi nói với Uông Dụ Hàm, “Chúng tôi về trước. Lần sau cùng đi chơi nhé”.
Uông Dụ Hàm gật đầu cười khiên cưỡng.
“Uông Dụ Hàm đã bỏ chỗ làm cũ, và bây giờ là sếp của em” Sau khi xuống tàu điện, không hiểu vì sao Tĩnh Chi rất muốn giải thích với Dương Lôi lý do vì sao Uông Dụ Hàm cũng có mặt.
Dương Lôi mỉm cười dịu dàng và đưa tay khẽ vuốt mái tóc của Tĩnh Chi, “Ngốc ạ!”
Tĩnh Chi thấy mặt nóng ran, khẽ đáp một cách điệu đà, “Em ngốc chỗ nào?”
Dương Lôi không nói, nắm tay Tĩnh Chi đi về phía trước.
Trong lòng Tĩnh Chi dâng lên một niềm hạnh phúc ngọt ngào, mặc cho Dương Lôi nắm tay cô dắt đi. Cô thích được nghe Dương Lôi gọi cô là đồ ngốc, cô cảm thấy trong cách gọi ấy chứa đựng một tình cảm yêu chiều khó gọi thành lời.
Khi xuống hết cầu thang, Dương Lôi dừng lại, khẽ cười và hỏi Tĩnh Chi, “Có chuyện gì vui mà em cứ cười một mình suốt đường đi thế?”
Lúc ấy Tĩnh Chi mới nhận ra Dương Lôi đã nhìn thấy cô cười suốt đường đi, cô đỏ bừng mặt, cúi đầu xuống đáp, “Em có cười đâu!”
Dương Lôi cười, nhìn thấy Tĩnh Chi cúi đầu chẳng khác gì một cô gái nhỏ, bỗng cảm thấy lòng se lại, anh đưa tay nắm chặt cả hai bàn tay lạnh giá của Tĩnh Chi, khẽ gọi, “Tĩnh Chi”.
Tĩnh Chi chúm chím cười, ngẩng đầu lên, khuôn mặt cô đỏ bừng trông thật đáng yêu dưới ánh đèn đêm mờ ảo.
Nhìn thấy ánh mắt dịu dàng ấm áp của Dương Lôi khi nhìn mình, Tĩnh Chi nghĩ, chắc anh ấy sẽ hôn mình bây giờ, cô thấy trái tim mình đập rộn rã, ánh mắt trở nên bối rối. Mọi người thường nói khi hôn phải nhắm mắt lại nhưng nếu bây giờ nhắm mắt lại thì có chứng tỏ mình quá chờ đợi không? Dương Lôi sẽ nghĩ như thế nào? Liệu anh ấy có cười mình không?
Đúng lúc cô đang tự hỏi mình như vậy thì đôi môi của Dương Lôi đã nhẹ nhàng khẽ chạm dịu dàng lên môi cô rồi dừng lại trong giây lát. Sau đó anh lập tức ngẩng đầu lên.
Ôi, đã hết rồi sao? Đôi mắt của Tĩnh Chi không nén nổi sợ thất vọng. Dương Lôi thì lại có vẻ rất vui, “Em mau lên nhà đi!”
“Vâng” Tĩnh Chi gật đầu, nhưng vẫn đứng yên, mắt nhìn thẳng vào Dương Lôi.
Dương Lôi cười, đưa tay khẽ véo lên mũi Tĩnh Chi, “Đồ ngốc!”
Lúc ấy Tĩnh Chi mới phát hiện ra rằng, mình chẳng khác gì một cây si, vì thế cô càng xấu hổ. Cô quay người bước mấy bước, nhưng bỗng đột ngột dừng lại, khẽ nói với Dương Lôi, “Anh mau về đi, sắp hết xe rồi đấy. Mau đi đi. Để em nhìn anh về trước đã”.
Dương Lôi mỉm cười với cô, gật đầu rồi quay người bước đi.
Nhìn theo bóng Dương Lôi mờ dần, Tĩnh Chi nhảy lên và hô khẽ, “Yes!”
“Phấn khích đến thế sao?” Bỗng một giọng nói chế nhạo vang lên, Tĩnh Chi quay người lại thì thấy Uông Dụ Hàm bước ra từ bóng tối với nụ cười châm biếm trên môi. Anh ta kéo dài giọng, “Đừng nói với tôi đây là nụ hôn đầu của cô đấy nhé. Thật chẳng ra sao!”
Tĩnh Chi không ngờ Uông Dụ Hàm xuất hiện ở đây, cô cảm thấy ngượng ngùng xen lẫn giận dữ. Cô cắn môi, mắt nhìn trừng trừng Uông Dụ Hàm.
Uông Dụ Hàm bước tới trước mặt Tĩnh Chi, nhìn thấy vẻ dữ dằn trên mặt cô, cười khan mấy tiếng, vừa như về chế nhạo cô vừa như chế nhạo chính mình, sau đó nói, “Hừ, đúng là một nụ hôn trong sáng. Liệu có hương vị của thiên sứ không? Thế nào? Cô cảm thấy ra sao? Chắc bây giờ tim đang rộn rã lắm nhỉ?”. Ánh mắt lướt qua khuôn mặt cô, rồi dừng lại giây lát trên đôi môi cô, trong đôi mắt chất chứa một tâm trạng khó tả. Rồi sau đó anh ta lại nhìn thẳng vào mắt cô, chế nhạo, “Nếu tôi đoán không nhầm, trong lòng cô đang rất thất vọng đúng không?”
“Anh đúng là thần kinh!” Tĩnh Chi gầm lên.
Uông Dụ Hàm cười nhạo báng, “Đúng đấy, đúng là thần kinh, hơn nữa còn nặng là đằng khác!”
Nhìn thấy nụ cười trên mặt Uông Dụ Hàm, Tĩnh Chi sững người. Cô cảm thấy hôm nay Uông Dụ Hàm có điều gì đó không bình thường. Không lẽ anh ta bị kích động khi chứng kiến cảnh mình và Dương Lôi hôn nhau? Cô nhìn anh vẻ không hiểu, trên mặt Uông Dụ Hàm là nụ cười rất mơ hồ, lòng cô lại bừng lên giận dữ.
Có một số điều có lẽ cũng phải nói thẳng ra! Tĩnh Chi cố nén cơn giận dữ, đưa mắt nhìn xung quanh, cuối cùng thì thấy chiếc xe của Uông Dụ Hàm, liền tóm lấy áo của anh ta kéo về phía chiếc xe.
Uông Dụ Hàm không nói gì, mặc cho Tĩnh Chi lôi đi.
“Lên xe!” Tĩnh Chi cố hạ giọng, tức giận nói.
Uông Dụ Hàm lái xe dời khu tập thể, tới một góc phố rồi từ từ dừng lại.
Bỗng nhiên Uông Dụ Hàm trở nên trầm ngâm không nói câu nào, không chế nhạo cũng như không trêu chọc nữa, chỉ ngồi yên lặng như đang suy nghĩ điều gì. Tĩnh Chi cảm thấy mình có phần hơi quá đáng, có thể lúc thường bị Uông Dụ Hàm bắt nạt quen rồi, nay bỗng nhiên thấy anh ta trong trạng thái ấy thì không khỏi ngạc nhiên. Chợt nhớ đến lời của Tiêu Tiêu, “Yêu một người chẳng có gì là sai”, lòng cô mềm lại, lời lẽ cũng nhũn nhặn hơn, “Anh cảm thấy thế hay lắm sao? Bình thường công việc rất bận rộn, tôi tưởng anh không rỗi rãi như thế! Anh thấy trêu chọc tôi thì thích thú lắm hả?”
Uông Dụ Hàm không nói gì mà chau mày nhìn cô.
Tĩnh Chi không để ý đến phản ứng đó của Uông Dụ Hàm, cô cúi đầu nói như chỉ cho mình nghe, “Tôi chẳng cảm thấy chuyện đó có gì thú vị cả. Tôi rất mệt mỏi, chẳng khác gì một con chuôt suốt ngày bị con mèo lùng sục, lúc nào cũng nơm nớp. Tôi…”, nói đến đây cô dừng lại, cân nhắc xem nên tiếp tục nói câu gì, “Bây giờ tôi và Dương Lôi đang rất tốt, vừa nãy anh cũng nhìn thấy đấy. Tôi mong rằng anh không quấy rầy cuộc sống của tôi nữa. Có thể anh sẽ nói, yêu một người không có gì sai, nếu như không phải là anh đùa. Tôi có trêu chọc gì anh đâu? Đúng vậy, tôi giả tạo, bất nhất, nhưng tôi đâu có làm gì ảnh hưởng đến anh? Dựa vào đâu mà anh tự cho rằng anh nhìn thấu tôi? Anh giỏi thật đấy! Tôi sợ anh rồi, như thế chưa được hay sao?”
Uông Dụ Hàm im lặng một lát, rồi đột nhiên khẽ cười thành tiếng, “Một đoạn tự bạch rất dài, nói như vậy tôi thực sự là đáng sợ quá! Tôi rất áy náy về điều này, tôi rất tiếc!”.
Tĩnh Chi nhìn chăm chăm vào đôi mắt của Uông Dụ Hàm, hy vọng thấy ở anh một chút chân thành. Nhưng đáng tiếc là cô không nhìn thấy điều đó. Cũng có thể, đối với kiểu người này thì không có gì để nói nữa.
Tĩnh Chi thở dài, “Thôi, tôi chẳng còn gì để nói nữa. Anh thích thế nào, xin cứ việc. Xin lỗi, tôi chẳng thể nào chơi trò đó với anh được nữa. Tôi sẽ xin thôi việc, như thế là được chứ gì?”. Không hiểu sao trong đầu cô bất chợt nảy ra câu: Không thể làm chuột cho mèo vờn mãi. Tĩnh Chi đưa tay đặt lên nắm đấm cửa xe, bỗng khuỷu tay cô bị Uông Dụ Hàm giữ lại. Anh cười lạnh lùng, “Không cần phải như thế đâu! Tôi đã làm gì để đến nỗi cô căm ghét tôi đến thế?”
Tĩnh Chi quay đầu lại nhìn anh ta, vẻ mặt lạnh lùng chờ nghe anh ta nói tiếp.
“Chắc cô không nghĩ là tôi đã vì cô mà bỏ việc chỗ làm cũ chứ?” Khóe miệng Uông Dụ Hàm trễ xuống.
Tĩnh Chi lạnh lùng nói, “Không phải là tốt nhất!”
Một không khí yên lặng đáng sợ bao trùm trong xe.
Uông Dụ Hàm đặt tay lên vô lăng, cúi đầu, rất lâu sau mới khẽ thốt ra một câu, “Hôm nay đúng là một ngày đáng để kỉ niệm”.
Tĩnh Chi nhìn về phía anh ta, không hiểu hàm nghĩa trong câu nói đó.
Uông Dụ Hàm mỉm cười với cô, nhưng sắc mặt có vẻ mệt mỏi, chẳng khác gì những đấu sĩ tham chiến nhiều năm, thân thể rã rời nhưng mãi vẫn chưa nhìn thấy ánh sáng của chiến thắng. Anh tự châm biếm, “Hôm nay là sinh nhật của tôi, và cô đã giúp tôi có được một sinh nhật thật khó quên!”
Tĩnh Chi giật mình, đột nhiên hiểu ra rằng vì sao hôm nay Uông Dụ Hàm tìm đủ mọi cách giữ cô ở lại. Thì ra là như vậy! Trong lòng cô chợt dậy lên một cảm giác áy náy.
“Sao anh không nói sớm?” Tĩnh Chi hỏi.
“Nói gì cơ? Nói rằng hôm nay là sinh nhật tôi, tôi chỉ muốn cô cùng ăn cơm sao?” Anh nhếch mép, “Nói thế thì cô sẽ cùng ăn với tôi chứ?”.
Cô không nói được câu gì. Cô không biết, nếu hôm nay anh nói rõ ràng với cô thì cô sẽ làm thế nào. Có thể cô sẽ không tới, có thể cô vẫn từ chối.
Uông Dụ Hàm cười nói, “Thôi mà, đừng áy náy nữa, hãy nghĩ là không thành được người yêu của nhau thì cũng không đến nỗi trở thành kẻ thù của nhau. Chẳng nên nghĩ đến chuyện thôi việc làm gì, với trình độ như cô, muốn lừa để có công việc như bây giờ cũng không dễ đâu. Từ nay về sau, tôi không trêu đùa cô là được chứ gì. Sau buổi tối hôm nay, chúng ta thực sự sẽ không còn gì lằng nhằng với nhau nữa, như thế cô bằng lòng rồi chứ?”
Tĩnh Chi không biết nên nói gì, trong lòng cô thấy rất bối rối.
Uông Dụ Hàm cười nói tiếp, “Nể mặt bạn bè với nhau một thời gian, hãy tặng tôi một món quà sinh nhật đi. Coi như là kỉ niệm, được không? Nhìn cô kìa, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đề phòng kẻ gian như vậy. Dù thế nào thì cô cũng nên vuốt ve đôi chút trái tim bị rỉ máu của tôi chứ? Chỉ một nụ hôn thôi được không?”.
“Sao?” Tĩnh Chi như không hiểu anh ta nói gì, cô ngây người nhìn Uông Dụ Hàm. Uông Dụ Hàm thôi cười, gương mặt chăm chú tới mức khiến cô lo ngại.
Tĩnh Chi không biết nên trả lời thế nào, trống ngực cô cũng đập mỗi lúc một nhanh hơn. Nhìn thấy gương mặt của Uông Dụ Hàm ghé sát đến, cô bất giác co người lại, nhưng vì cô ngồi sát cửa xe nên không thể tránh được nữa.
Tĩnh Chi cảm thấy chưa bao giờ bối rối như lúc này, cô định đẩy Uông Dụ Hàm ra thì đã bị anh ta tóm lấy và kéo vào lòng.
“Này, anh…” Uông Dụ Hàm nghiêng đầu cúi xuống hôn, Tĩnh Chi chỉ cảm thấy máu trong cơ thể như dồn hết lên đầu, và như có một tiếng nổ vang lên khiến cô muốn ngất xỉu.
Dường như dài bằng cả một thế kỷ, và dường như ngắn như một thoáng sao băng. Cuối cùng anh ta cũng rời môi cô ra, nhìn cô bằng ánh mắt sáng long lanh, rồi lại hôn nhẹ lên môi cô và khẽ nói, “Ôi, cục cưng, như thế mới gọi là hôn, hiểu chưa?”.
Uông Dụ Hàm khẽ cười vừa đắc ý, vừa thỏa mãn, nhẹ nhàng vuốt ve vầng trán của Tĩnh Chi, “Đồ ngốc, cô có hiểu thế nào là tình yêu không? Hãy nghe tiếng đập của con tim mình đi. Vừa dồn dập vừa bối rối đúng không? Chỉ có trái tim là chân thật nhất, nó không biết nói dối. Lúc nãy khi anh ta hôn, cô có cảm giác xốn xang như thế không?”.
Lúc ấy Tĩnh Chi mới sực tỉnh, cô đẩy mạnh Uông Dụ Hàm ra, ánh mắt cũng không còn bối rối nữa. Cô lạnh lùng đáp, “Xin lỗi, vừa rồi tôi cứ nghĩ một điều rằng, có phải hôm nay anh quên đánh răng không nhỉ? Bởi mùi của anh kém hẳn Dương Lôi. Phải rồi, vừa nãy tôi quên nói một câu, lý do tôi không thích anh còn là vì anh quá tự phụ! Thôi, bây giờ anh không sao rồi chứ? Liệu giữa chúng ta đã có thể đặt dấu chấm hết chưa nhỉ?”.
Nụ cười trên môi Uông Dụ Hàm trở nên ngượng ngập, nhưng anh lập tức lấy lại vẻ bình thường, “Có thể được rồi. Tôi rất vừa lòng”.
Tĩnh Chi lạnh lùng liếc anh một cái rồi mở cửa xe bước xuống.
Uông Dụ Hàm gọi theo, “Này…”.
Tĩnh Chi dừng lại, “Thưa Tôn gia, còn có chuyện gì nữa thế?”.
Uông Dụ Hàm nhếch mép vẻ cợt nhả, “Tôi chỉ muốn nói với cô rằng, lần sau chớ có cái gì cũng tin. Cô quả là rất dễ lừa. Tôi nói, hôm nay là sinh nhât tôi, thế mà cô cũng tin, đúng là ngốc tới mức đáng yêu. Sao không nghĩ xem, có nên tin vào lời của đàn ông không?”.
Tĩnh Chi ngây người, sau đó cúi xuống nhìn vào Uông Dụ Hàm trong xe, nở một nụ cười duy nhất với anh trong tối hôm nay, “Tôi cũng có điều này muốn nói với anh, anh đúng là đồ khốn!”.
Cánh cửa xe bị đóng sầm một cái rất mạnh. Tĩnh Chi đi được mấy bước rồi dừng lại, quay đầu nhìn chiếc xe của Uông Dụ Hàm vẫ đứng nguyên tại chỗ. Cô quay trở lại bằng những bước đi rất yểu điệu, rồi đặt chiếc túi lên đầu xe, nhẹ nhàng nhấc tà váy, sau đó giơ chân đá mạnh vào cánh cửa xe mấy cái rồi mới phủi tay, cầm túi lên vênh mặt bỏ đi không thèm nhìn Uông Dụ Hàm thêm một lần nào nữa. (=)), bó tay với nàng Tĩnh Chi, trẻ con quá thể!)
Đó là kết cục của việc đắc tội với phụ nữ! Uông Dụ Hàm nở một nụ cười đau khổ, mắt nhìn theo bóng Tĩnh Chi khuất dần, rồi sau đó mới gục đầu xuống vô lăng. Đúng lúc ấy điện thoại trong túi anh rung lên, dồn dập và kiên trì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui