Bạn Học Xin Đừng Để Ý Đến Tôi


Tô Linh Đan cẩn thận đọc tin nhắn.

Trong tin nhắn Hạ Đình hỏi cô trước kia cô và Phương Dĩnh có từng cùng nhau thích thượng một người hay không.

Tô Linh Đan đầu tiên là mờ mịt, sau đó lại cẩn thận ngẫm nghĩ.
Nói thật, thời điểm Tô Linh Đan vừa nhìn tin nhắn đã có thể trả lời Hạ Đình rồi.

Tô Linh Đan cô trước nay chưa từng thích ai cả.

Không phải cô kém chọn mà là trước cao trung cô chỉ lo học, dù lúc đó có nhiều người cũng tỏ tình với cô nhưng cô đều từ chối.

Lý do đều là cô hiện tại chỉ muốn chuyên tâm học hành, còn chưa muốn nói chuyện yêu đương lúc này.

Dù cha mẹ cô tư tưởng rất thoáng nhưng Tô Linh Đan là một đứa con gái được nuôi dạy tốt, biết làm thế nào khiến cha mẹ đang vất cả nuôi dưỡng mình an tâm.
Này chẳng có gì sai.
Không phải ai cũng sẽ thích yêu sớm.

Tô Linh Đan lúc trước tư tưởng còn đơn thuần hơn, thật sự chưa từng nghĩ đến chuyện đó.
Lần này nếu không phải thật sự có chút rung động với Lục Chiêu, cũng muốn thử một chút tình yêu học đường trong lời nói của bạn học xung quanh nên cô mới đi tỏ tình với hắn.

Phương Dĩnh thời điểm đó còn rất ủng hộ cô.
Không có người con gái nào thoát khỏi khoảng thời gian đầy mơ mộng này.

Tô Linh Đan dù coi trọng thành tích hơn thì vẫn muốn thử trải nghiệm tình yêu học đường dưới sự chống đỡ của bạn thân.
Không nghĩ rằng… Cô đến giờ vẫn không tin được việc Phương Dĩnh chính là người đứng sau hãm hại cô.

Cho dù Phương Dĩnh cũng thích Lục Chiêu thì cậu ấy có thể đi theo đuổi mà, càng không cần suốt ngày động viên cô nên đi tỏ tình.

Sau đó cô bị từ chối cô nàng càng có thể không tự do thực hiện yêu thích của mình kia mà.


Nhưng cô nàng lại…
Hạ Đình mãi một lúc sau mới nhận được tin trả lời của Tô Linh Đan.

Cô nàng có lẽ đã suy nghĩ rất cẩn thận rồi nên khi viết tin nhắn thì nó khá là dài dù câu trả lời rất đơn giản.
“Cậu ấy nói trước nay chưa từng thích ai hay tỏ tình với ai.

Ngược lại Phương Dĩnh theo hiểu biết của Tô Linh đan thì đã từng quen hai người bạn trai hồi trung học.

Cả hai lần đều nhanh chóng tan rã nên cô nàng sau đó khá trầm tính, cũng không còn quen ai nữa.”
Hạ Đình đọc lại tin nhắn cho Tống Lan nghe.
“Sao cậu ấy lại trả lời cậu?”
Tống Lan ngược lại không có bày tỏ thái độ về tin nhắn của Tô Linh Đan mà ngược lại nhìn Hạ Đình hỏi.
“Dạo trước mình có cứu cô ấy một lần khỏi bị bạn học bắt nạt.

Sau đó cũng có cùng cô ấy nói chút chuyện hòng tìm hiểu rõ mọi việc xem.

Cô ấy biết mình nghi ngờ Phương Dĩnh.”
Hạ Đình không chút giấu giếm nói ra.

Không ngoại lệ là rước lấy một cái ánh mắt gần như oán trách của cô nàng khiến cô rụt vai cười hối lỗi.
“Phương Dĩnh không phải bạn thân của cô nàng à?”
Tống Lan bất lực không biết nên phản ứng sao với một Hạ Đình như vậy nữa, đành phải bỏ qua cho cô mà hỏi vào chuyện chính.
“Từ sau vụ kia hai người đã không còn làm bạn với nhau nữa rồi.”
Hạ Đình thở dài, lại kể cho cô nghe chuyện mình thấy được hôm đó.
Tống Lan không bất ngờ mà trợn mắt há hốc mồm nhìn Hạ Đình.

Khi cô còn chưa kịp hiểu lắm biểu tình của cô nàng thì đã nghe Tống Lan gần như chê cười nói: “Sao cậu hay đụng vào mấy cái chuyện như này quá thế?”
“…”

Hạ Đình nghe mà bất lực nhún vai.

Bộ cô muốn vậy chắc.

Cô không cần làm một chiếc hộp chứa đầy bí mật đâu có được không?
“Nhưng mà vậy cũng không có gì bất ngờ.

Nếu mà Phương Dĩnh thật sự là kẻ phía sau thì cô nàng nhất định sẽ không làm bạn với Tô Linh Đan nữa.”
Đây thật sự là một điều hiển nhiên nếu cô nàng vốn không hề có tình bạn với Tô Linh Đan mà chỉ muốn trả thù cô ấy thôi.

Tống Lan bất chợt nghĩ đến Hạ Đình từng kể Phương Dĩnh từng tát Lục Chiêu một cái vì chuyện của Tô Linh Đan… Nghĩ mà xem, cô nàng có khả năng là thích Lục Chiêu, nhưng lại vì trả thù Tô Linh Đan mà bất kể có khi sẽ bị nam thần ghét… Hận một người đến cỡ nào mà có thể bất chấp như vậy? Hiện tại Tống Lan có chút không cho rằng Phương Dĩnh thích Lục Chiêu đâu.

Như vậy quá kinh người rồi.
“Nói thế lời của Tô Linh Đan có khả năng không hề là nói dối.

Nhưng như vậy tại sao lại có chuyện cũ kia… A!”
Tống Lan đang nói bỗng nhiên nâng cao giọng thốt lên một tiếng khiến Hạ Đình giật cả mình.
“Cậu nghĩ ra được gì rồi?”
Hạ Đình vội kéo cô nàng lại gần hỏi.
Lục Chiêu ở bên cạnh đến là buồn cười với hai cô nàng đang thụt thò lấp ló không chút ý tứ ở kia.

Ừ thì mục đích hai cô như vậy thật sự đã đạt đến rồi đó, nếu không để ý thì chẳng ai nghe được hai cô đang nói gì.

Cho dù là lắng tai nghe cũng chỉ nghe được loáng thoáng mà thôi.

Nhưng mà hai cô cứ như đang chuẩn bị làm chuyện xấu gì đó, thật sự rất dễ khiến người ta chú ý có biết không.
Hai người bên kia không biết có người đang để ý mình.


Tống Lan bị Hạ Đình kéo xuống thì bất giác hạ giọng thì thầm: “Tô Linh Đan hồi đó vẫn là một mĩ nhân mà, chắc chắn có rất nhiều người thích cô nàng, mặc cho cô nàng ai cũng không quen.”
“Có khi nào người Phương Dĩnh thích lại di tình biệt luyến đi thích Tô Linh Đan? Hay máu chó hơn là có người vì muốn tiếp cận Tô Linh Đan nên thông qua Phương Dĩnh để đạt được mục đích, kết quả khiến cô nàng hiểu lầm rồi sinh ra oán hận?”
Hạ Đình càng nghe càng cảm thấy kinh ngạc không chịu nổi.

Rốt cuộc có đến mức đó không Hạ Đình vẫn mong là không, nhưng không thể không nói khả năng xảy ra chuyện này là rất cao.

Hai mắt cô không khỏi sáng lên.
“Nghe có lý lắm.”
Tuy không từng đặt mình vào tình huống này nhưng Hạ Đình cảm thấy nếu là cô, cô cũng sẽ thấy khó chịu.

Nhất là khi bọn họ những người còn chưa trưởng thành đối diện với yêu đương tuổi đầu đời lại gặp chuyện này, nhất định sẽ sinh ra oán hận khó mà kiềm chế được nếu tâm tính không đủ mạnh mẽ cùng sự thiện lương.

Hơn nữa, Hạ Đình từng nghe Tô Linh Đan kể về gia cảnh của hai người họ.

Phương Dĩnh điều kiện tốt hơn so với Tô Linh Đan nhưng thành tích lại không bằng, Tô Linh Đan còn được nhiều người yêu thích vì cô nàng là hoa khôi.

Nếu Phương Dĩnh có chút tâm đố kỵ thì nhất định sẽ càng như đổ dầu vào lửa, dần dần oán hận Tô Linh Đan.
“Nói thì nói vậy, chứ mà lỡ có thật vậy, Phương Dĩnh kia cũng quá không được.

Chuyện đó cũng đâu phải lỗi của Tô Linh Đan.”
Tống Lan không có biết nhiều như Hạ Đình nhưng cô nàng dựa vào cách làm người của mình vẫn có thể bất bình không thôi.
Hạ Đình ngược lại chỉ lắc đầu.
Tình yêu tuổi đầu đời trong sáng đơn thuần thật, nhưng nó dễ dàng bị biến chất bởi sự non nớt thiếu tư tưởng trưởng thành.

Nếu không có một trái tim trong sáng thì rất dễ bị lầm đường lạc lối.

Dùng bản thân họ đặt mình vào tình huống như vậy, chưa biết chừng cũng chẳng khác gì.
“Còn chưa biết rõ, vẫn cần điều tra thêm.”
Cô nhìn cô nàng nói.

Trước khi đánh giá một sự việc nào đó thì vẫn nên tìm hiểu cho rõ ràng, không nên phán đoán một cách phiến diện rồi dẫn đến cái nhìn sai lầm.

Cô không muốn Tống Lan trở nên như thế.
“Vậy nói cách nghĩ này cho Tô Linh Đan nghe đi, để cô nàng chủ tâm tìm hiểu một chút.”

Chứ bọn họ nào biết được đâu mà điều tra.
Hạ Đình gật đầu.
Tô Linh Đan bên kia rõ ràng bị cách suy luận này của hai người dọa cho ngây ngốc.

Nhưng không thể không nói, cách nghĩ này thật sự đã khai sáng cho Tô Linh Đan một con đường.

Bản thân Tô Linh Đan nhìn xong không khỏi bắt đầu nghĩ lên.

Trong đầu Tô Linh Đan còn nghĩ sâu xa hơn, rõ ràng ở trong mối quan hệ bạn bè của hai người, cô thật sự không biết gì về suy nghĩ của Phương Dĩnh cả.

Cho dù là những chuyện Phương Dĩnh có thể đã một mình khổ sở trải qua.

Ngược lại là cô mỗi lần có chuyện đều có cô nàng ở bên cạnh an ủi động viên… Tô Linh Đan nghĩ mà không khỏi thương tâm.

Trong tình bạn giữa hai người họ, nào phải một người có sai…

Tống Lan như mọi khi đứng ở bên cạnh cổng trường, nép mình nơi cây phượng già cành cây rũ rượi gần mặt đất.
Giờ này vốn dĩ người nhà cô đã nên đến đón cô rồi.

Nhưng vừa mới cô nhận được tin nhắn ba cô có việc nên sẽ qua trễ một chút.
Kết quả cô vừa đưa mắt sang phía bên kia, nơi con đường giao nhau với quốc lộ lớn trước cổng trường lại xuất hiện một hình ảnh khiến cô trợn mắt há hốc mồm.
Cô nhìn thấy cái gì vậy?
Cô thấy… Được lấy Đình Đình!
Hay cho một Lục Chiêu!
Hắn lại dám ở lúc cô không biết tiếp cận Đình Đình của cô đến mức này… Mà Đình Đình nữa chứ! Mới trước đây không lâu còn tỏ ra chẳng có dính líu gì tới cậu ta…
Hiện tại đã không chút e ngại ngồi trên xe cho người ta chở rồi!!!
Cô hận mà!!! Mệt cô còn lo lắng đủ đường!!!
Trong lúc Tống Lan phẫn nộ, Lục Chiêu đã đạp xe chở Hạ Đình chạy mất bóng.
Hai người chẳng hề hay biết trò vụng trộm của hai người đã bị cô nàng Tống Lan vô tình nhìn thấy.

Hai người cậu đèo tôi tôi cho cậu đèo, không khác gì một cặp đôi đang yêu đương nồng thắm khiến người hận đến ngứa răng mà vừa đi vừa nói chuyện.
“Đoạn ghi âm kia đúng là được làm giả.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui