“Thấy mọi người đều gọi cậu là đại ca vậy mình gọi cậu là Lâm tỷ được không?”
“Được, tất nhiên là được rồi”
Ánh mắt nhìn Lam Lam từ mái tóc ngắn được buộc cao đến đôi môi nhỏ xinh, Lâm Ngọc thắc mắc hỏi “Cậu mới ăn đồ chiên sao? Môi dính đầy dầu kìa.” tay cô mở cặp đưa cho Lam Lam hộp khăn giấy “Lau đi này”
Lam Lam dùng tay vén tóc con qua tai, hơi lúng túng trả lời “Lâm tỷ, đây không phải là dầu mỡ đâu, là son dưỡng môi. Cậu không biết sao? Thời tiết dạo này hơi khô nên môi mình hay bị nứt, trông khó coi lắm. Lâm tỷ cũng dùng thử đi”
Son dưỡng môi, Lâm Ngọc như bước vào thế giới mới. Trước giờ chưa bao giờ cô nghe nói đến, thật mới mẻ nha.
Mạnh Hùng đang trò chuyện với Gia Huy bàn bên cạnh nghe thế chen vào bảo “Đại ca có bao giờ dùng đâu mà biết. Mấy thứ này chỉ thích hợp với con gái thôi, tớ nói đúng không Lâm Ngọc?” nói xong còn đá lông nheo với cô.
‘Bụp’ một chưởng ngay con mắt Mạnh Hùng.
“Chướng mắt quá, đi chỗ khác chơi” Lâm Ngọc cười như không cười, một tay phủi phủi đuổi người đi.
Gia Huy không nỡ nhìn bạn mình bị ăn đòn đành kéo Mạnh Hùng lại “Cậu không mở miệng không ai nói cậu câm đâu. Ăn đập miết mà không chịu thức tỉnh là sao?”
Mạnh Hùng ấm ức ôm con mắt bầm đẩy vai Lam Lam “Em phải đòi lại công bằng cho anh”
Anh ngứa da rồi hay sao? Lam Lam lén nhéo một cái vào eo Mạnh Hùng “Anh im lặng chút đi”
Mạnh Hùng không được người yêu an ủi mà còn bị đối xử lạnh nhạt đau lòng không kể xiết, ngậm ngùi nuốt nước mắt chảy ngược vào trong. Em hãy nhớ lấy những gì em làm đối với anh hôm nay.
Lâm Ngọc tiếp tục hỏi như đứa trẻ ham học “Cậu nói cho mình biết đi, son dưỡng môi có ngon không?”
Lam Lam cười “Cái này không phải để ăn mà dùng để bôi lên môi” son sao lại ăn được, không lẽ người này thật sự chưa bao giờ dùng đến sao?
“Ừ bôi lên rồi thì sao, có ngọt như kẹo không?” Lâm Ngọc hỏi không ngừng.
“Đã nói nó không phải là đồ ăn, đây là mĩ phẩm làm đẹp cho con gái, không phải kẹo!” Lam Lam bắt đầu bực với mấy câu hỏi nhảm nhí không ai nghĩ tới, hơi bực nhưng cô vẫn trả lời. Cô là cô gái hiền dịu mà, tự nhủ bản thân phải giúp đỡ mọi người và mấy chuyện này không làm cô nổi điên đâu.
“Thì ra là mĩ phẩm, mà mĩ phẩm là cái gì? Các loại mĩ phẩm khác có ăn được không?”
Bị hỏi tới tấp, Lam Lam mất kiên nhẫn bùng cháy, không thể giữ bình tĩnh lộ bản chất thật, thẳng chân đạp cái bàn ngã xuống đất, phun ra một tràng “Bà đã bảo là không ăn được, mĩ phẩm mà ăn được thì khác gì ăn sh*t?”
Lâm Ngọc bị Lam Lam làm một phen bất ngờ, sao tính cách của con người lại thay đổi nhanh đến vậy, nhìn cô bằng ánh mắt quái dị “Lam Lam, nước miếng của cậu..phun trúng người mình”.
Trực giác mách bảo Lam Lam là đồng loại với mình, bản tính đầu gấu khó bỏ ngày một ngày hai, dù có cố gắng đến mấy vẫn bị lộ.
Lam Lam giật mình “Mình xin lỗi, mình hơi bức xúc, hì hì” Cô không thể để mọi người biết được trước kia cô cũng là đàn chị của trường cấp 2, ngôi trường nữ sinh khá nổi tiếng ở phía Tây trường Hàn Lâm, cô bây giờ đã thay đổi, người con gái thô lỗ trước kia đã không còn.
‘Reng’ tiếng chuông vào tiết, Lâm Ngọc ngồi vào ghế không quên quan sát Lam Lam, thấy Lam Lam nói đùa tình tứ với Mạnh Hùng, cô tin những gì cô vừa thấy không phải là ảo giác do đói bùng gây ra.
Thầy chủ nhiệm đi vào lớp, đứng trên bục giảng nhìn xuống “Lớp chúng ta vừa có học sinh chuyển trường xin vào, các em phải giúp đỡ bạn mới nghe rõ không?” nói xong hướng ra cửa bảo “Em vào đi”
Học sinh chuyển trường, Lâm Ngọc cười mỉa, cô không tin có học sinh nào lại dám xin vào cái lớp đặc biệt này đâu, học sinh mới chắc chắn không phải người đơn giản như bạn gái Mạnh Hùng.
Nam sinh trong lớp ồ ồ cả lên, mắt đều hướng về học sinh mới đang bước vào kia.
Bóng người cao to bước đi chậm rãi, đồng phục gọn gàng, giọng nói trầm khàn quen thuộc hấp dẫn ánh mắt Lâm Ngọc “Yo, xin chào các bạn, tớ tên là..”
“Duy Khánh, anh..anh đến đây làm gì?” Đồng tử Lâm Ngọc mở lớn, không quan tâm mọi người đứng thẳng dậy chỉ tay vào cái người đang đứng trên bảng mà hét to. Cái con người vô tâm đã bỏ cô ở công viên trò chơi sao lại mò đến tận lớp cô để làm cái gì?
Nam sinh thấy người mới đến là kẻ thù truyền kiếp của đại ca mắt đều sắc như dao, tất cả trong trạng thái chiến đấu.
“Lâm Ngọc, em biết Duy Khánh? Vậy tốt quá, thầy nhờ em sau khi tiết học kết thúc hướng dẫn bạn biết các lớp học khác trong trường giúp thầy nhé.”
“Thầy! Em không..”
Thầy giáo cắt đứt lời Lâm Ngọc “Chỗ ngồi của em là bàn bên cạnh Lâm Ngọc”
Duy Khánh cười nhếch mép đi xuống bàn cạnh ngay Lâm Ngọc, không quên đưa tay chào hỏi “Mong được giúp đỡ”
Lâm Ngọc gạt tay Duy Khánh sang một bên, trợn tròn mắt “Anh rốt cuộc muốn làm gì?”
Anh chống cằm suy tư, nói rõ từng từ một “Tôi nhất định không bỏ cuộc” nhìn Lâm Ngọc với ánh mắt đầy tự tin. Bắt gặp ánh mắt không mấy hảo ý của Gia Huy liền bày ra vẻ mặt cà chớn
“Lâu rồi không gặp, người anh em”
Không ưa tên này từ lâu, Gia Huy trực tiếp không thèm đếm xỉa tới hắn.
Duy Khánh thực ra không quan tâm chuyện học hành nên trong lớp tỏ rõ ngay thái độ, hết nằm lại ngồi nghịch bút, nhưng cứ 5 phút lại nhìn sang bên trái mình xem Lâm Ngọc đang làm gì. Không ngoài dự đoán của anh, cô nằm ngủ hết tiết này đến tiết khác, giờ giải lao thì mở mắt đi ăn sau đó lại tiếp tục ngủ. Anh bỗng thấy lo cho tương lai của cô.
Đang ngắm say sưa dáng ngủ không đụng hàng của Lâm Ngọc thì lại vô tình chạm đến mắt Gia Huy. Gia Huy không chịu nổi khi cứ thấy Duy Khánh nhìn Lâm Ngọc, đá xéo “Nhìn cái gì? Chưa thấy người đẹp trai bao giờ à?”
Duy Khánh phì cười, cao ngạo nói “Anh đây mới là đẹp trai nhất”
Bị đối phương thách thức, hai bên không chịu yếu thế mà mỉa mai nhau.
“Về nhà mà soi gương lại đi. Đẹp trai? Hứ, trên răng còn dính rau mà tỏ vẻ ta đây.”
“Rau?” Duy Khánh thủ sẵn trong người cái gương nhỏ liền lấy ra soi, biết mình bị lừa tức không chịu nổi “Không sao! Anh đây răng có dính rau thì vẫn bảnh hơn chú em ngàn lần”
Hai người trẻ con so bề ngoài, đột nhiên người đang nằm ngủ kia bật dậy nói to trong khi mắt còn chưa mở ra dọa hai người hết hồn.
“Thịt..thịt mau về đội của chị”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...