“Em nhớ anh.” Lời nói của Yên Vân Hạ giống như một sợi lông mềm, gãi nhẹ vào trái tim chàng trai mới nếm mùi yêu như Lý Trạch Lâm, khiến cậu lâng lâng.
Yên Vân Hạ lo lắng Lý Trạch Lâm cả ngày quay phim mệt mỏi nên khi nghe cậu đề nghị cả hai cùng đi siêu thị mua thực phẩm về nấu bữa tối, cô đã lập tức từ chối.
Mặc dù gần đây Yên Vân Hạ đã thực sự bị tay nghề nấu nướng của Lý Trạch Lâm chiều hư, khiến bệnh khó ăn khó uống mỗi lúc thêm nặng, nhưng cô không muốn bóc lột bạn trai nhỏ nhà mình tới như vậy đâu.
- Hôm nay chúng ta ra ngoài ăn đi, ngày mai là cuối tuần, em sẽ tranh thủ đi siêu thị mua đồ dùng sau.
– Yên Vân Hạ nhẹ nhàng lên tiếng.
Ngẫm nghĩ thêm một lúc, cô lại bổ sung thêm:
- Hôm trước Ý Nguyên có giới thiệu cho em một quán ăn theo phong cách Italy khá bắt mắt.
Lâu rồi chúng ta chưa có dịp tẩn hưởng buổi tối bên nhau, chi bằng tới đó xem sao? Cũng gần đây thôi thì phải.
Nếu Yên Vân Hạ nhớ không lầm thì quán ăn này nằm trên dòng sông nổi tiếng với vẻ đẹp thơ mộng khi về đêm.
Nói là quán ăn, nhưng thực chất đây là một chiếc du thuyền.
Khách hàng tới đây có thể vừa dùng bữa, vừa ngắm nhìn dòng sông yên bình cùng những chiếc cầu treo rực rỡ mỗi lần đêm xuống.
Tất nhiên, giá cả của một bữa ăn như vậy cũng chẳng phải rẻ rúm gì.
Có điều tiền bạc vốn chẳng phải là thứ gì quá đáng lo đối với Yên Vân Hạ và Lý Trạch Lâm.
Yên Vân Hạ đã nói tới vậy rồi, Lý Trạch Lâm cũng không muốn làm cô mất hứng.
Mặc dù biết cô không có hứng thú với đồ Tây, nhưng cậu cũng chẳng nỡ bóc trần cô.
Dù sao Yên Vân Hạ làm vậy cũng đều là vì lo lắng cho cậu mà.
Lý Trạch Lâm mỉm cười, bắt đầu lái xe theo hướng mà Yên Vân Hạ chỉ.
Cũng may nhờ có Ý Nguyên liên hệ trước nên Yên Vân Hạ và Lý Trạch Lâm vừa đến nơi cũng đã có thể bắt đầu bữa tối của mình được rồi.
Yên Vân Hạ ăn một chút mì Ý, đôi mắt xinh đẹp hướng ra phía dòng sông, dưới ánh trăng càng trở nên lấp lánh, tựa như những viên kim cương màu nhiệm.
Cô chống cằm, tò mò hỏi Lý Trạch Lâm:
- Trạch Lâm, anh đã từng ngắm nhìn thành phố lúc về đêm như thế này bao giờ chưa?
Lý Trạch Lâm vừa mới cắt bít tết cho cô, nghe Yên Vân Hạ hỏi liền ngẩng đầu lên.
Cậu ngẫm nghĩ một chút rồi thành thật trả lời:
- Đã từng, nhưng không được thoải mái và xa hoa thế này.
Mỗi câu chuyện của Lý Trạch Lâm đều gợi được cho Yên Vân Hạ rất nhiều sự tò mò, cô chăm chú nhìn về phía cậu, đôi mắt sáng lên như vì sao đêm.
Lý Trạch Lâm yêu thương, cưng chiều nhìn cô, mãi sau mới nói tiếp:
- Lúc trước anh phải làm thêm rất nhiều, kiếm tiền để trang trải cuộc sống mà.
Mỗi lần về nhà thì cũng là 1-2 giờ sáng rồi.
Anh thường ghé thăm những chỗ bình yên như con sông này hay cây cầu trên kia để thư giãn.
Nhưng có lẽ thứ duy nhất anh nghĩ được trong đầu khi đó chính là ngày mai mình sẽ tiếp tục sống như thế nào?
Lý Trạch Lâm có chút hoài niệm khi nhắc lại những ngày tháng vất vả đó.
Tuy mệt mỏi, nhưng cậu thừa nhận mình không hề chán ghét nó.
Thậm chí Lý Trạch Lâm còn biết ơn quá khứ khó khăn ấy đã dạy cho cậu rất nhiều thứ.
Ngược lại Yên Vân Hạ thì nhạy cảm ơn nhiều.
Có lẽ cô không thể hiểu được những gì Lý Trạch Lâm đã từng trải qua, nhưng nếu gặp Lý Trạch Lâm sớm hơn, cô nhất định sẽ không để cậu một mình như vậy.
Yên Vân Hạ không tự chủ được mà đưa tay lên, xoa nhẹ gò má của Lý Trạch Lâm, trân trọng và nâng niu.
Yên Vân Hạ dịu dàng lên tiếng:
- Đều đã qua cả rồi.
Bây giờ anh có em, có ba và dì Niên Tư, mọi người đều quan tâm và yêu thương anh lắm đấy.
Lý Trạch Lâm, anh không một mình đâu.
Lời nói của Yên Vân Hạ rất nhẹ, nhưng lại chạm tới được trái tim của Lý Trạch Lâm.
Thực ra yêu đúng người đôi khi cũng chỉ đơn giản là anh thấu hiểu em và em cảm thông cho anh mà thôi.
Hai người trò chuyện thêm một lúc thì điện thoại Lý Trạch Lâm đổ chuông.
Yên Vân Hạ nhìn dòng chữ “Quân Thiệu” hiện lên trên màn hình thì không khỏi nhíu mày.
Cô đùa giỡn nói:
- Quân Thiệu cũng kì cục ghê.
Đây là giờ đôi lứa yêu nhau tâm sự, anh ấy gọi điện phá vĩnh gì thế không biết?
Lý Trạch Lâm có chút buồn cười trước lời nói ghen tuông trẻ con của Yên Vân Hạ, xong vẫn lau tay rồi cầm điện thoại lên nghe.
Lý Trạch Lâm dựa vào ghế, thoải mái lên tiếng:
- Anh Thiệu, muộn như vậy rồi vẫn còn có việc gì sao?
Yên Vân Hạ cũng có chút tò mò, cô đổi từ vị trí đối diện sang ngồi bên cạnh Lý Trạch Lâm để tiện theo dõi.
Quân Thiệu ở bên kia hình như rất gấp, chưa đợi Lý Trạch Lâm nói hết câu, anh ta đã vội vàng hỏi lại:
- Trạch Lâm, bây giờ cậu đang ở đâu?
Lý Trạch Lâm quay sang nhìn Yên Vân Hạ, ánh mắt đầy cưng chiều, cậu nắm lấy tay cô, sau đó mới đáp:
- Em đang cùng Vân Hạ đi ăn tối.
Anh Thiệu, có chuyện gì gấp lắm à?
- Phải, rất gấp.
Lý Trạch Lâm, cậu lên hotsearch rồi, là tin tức đen.
– Quân Thiệu nhanh chóng trả lời.
Chết tiệt, ban nãy lúc anh ta nhận được thông báo này đã thiếu chút nữa ném vỡ cả cái điện thoại trên tay.
Lý Trạch Lâm chỉ vừa mới nổi tiếng, đương nhiên sẽ có rất nhiều để ý, nhắm vào cậu.
Nhưng anh ta và Viễn Ảnh trước nay đều sắp xếp mọi thứ gọn gàng sạch sẽ, chưa kể hiện tại Lý Trạch Lâm còn là bạn trai của Yên Vân Hạ, chống lưng to như thế, không phải ai muốn đụng vào cậu cũng được.
Người biết được quá khứ của Lý Trạch Lâm thế này chắc chắn không nhiều.
Quân Thiệu thở hắt một tiếng, nhắc nhở cậu:
- Mau mở điện thoại lên xem một chút đi.
Vừa nãy tôi đã liên hệ với một vài tòa soạn rồi, nhưng kết quả không khả quan lắm, chúng tôi sẽ chuyển qua đẩy những hotsearch khác lên, nhưng cậu vẫn cần cẩn thận đấy.
Sống lưng Lý Trạch Lâm lạnh buốt, Yên Vân Hạ cũng nghe rõ mồn một những lời mà Quân Thiệu nói, cô vội vàng mở điện thoại của mình lên.
Tin đen của Lý Trạch Lâm quả nhiên đang trình ình ở trên hạng 1 hotsearch.
Bấm vào đó, Yên Vân Hạ nhìn thấy dòng chữ tiêu đề màu đỏ đậm mang tên “Nam thần thế hệ mới Lý Trạch Lâm đời tư thác loạn, từng làm trai bao tại quán bar”.
Bên trong bài viết là hình ảnh Lý Trạch Lâm đang bị ép rượu, Yên Vân Hạ vừa nhìn đây là khung cảnh buổi tối lần đầu tiên mình và Lý Trạch Lâm gặp nhau.
Yên Vân Hạ nghiến răng, tức đến run cả tay:
- Tên nhà báo vô nhân đạo nào lại bịa đặt ra cái bài viết hư hỏng này thế?
Lý Trạch Lâm cũng không biết, người nhắm đến cậu có lẽ sẽ rất nhiều, nhưng biết tường tận chi tiết thế này, hắn không hề đơn giản tí nào.
Lý Trạch Lâm trầm ngâm nhìn dòng tin trên điện thoại.
Bên dưới, có vẻ rất nhiều bình luận đều là mắng chửi cậu.
Cũng đúng thôi, thần tượng họ hết lòng hết sức theo đuổi, ngưỡng mộ, bây giờ bị khui ra quá khứ xấu xí, ai mà không phẫn nộ cho được.
Chưa kể còn rất nhiều anti fan độc miệng khác vào nguyền rủa.
Những bình luận qua đường, bênh vực hay chờ người trong cuộc làm sáng tỏ đều bị nước bọt của cư dân mạng dìm cho thảm thương.
Lý Trạch Lâm nhìn chằm chằm vào những bình luận đó, cũng không rõ tư vị của bản thân lúc này là như thế nào.
Từ lúc vào ngành giải trí đến giờ, con đường của Lý Trạch Lâm không phải toàn hoa hồng, nhưng cũng tương đối bằng phằng.
Đây là lần đầu tiên cậu hứng chịu cảnh cư dân mạng nhắm vào mình như một kẻ tội đồ giống vậy.
Yên Vân Hạ hết nhìn tin tức lại nhìn Lý Trạch Lâm, sau đó vội vàng giật lại điện thoại trên tay cậu.
- Đừng đọc nữa, đều là mấy lời nói vô căn cứ.
Anh đừng để họ dọa cho hoảng sợ.
Em sẽ liên hệ với bộ phận truyền thông thu mua lại tin tức, không sao đâu.
– Yên Vân Hạ lo lắng nhìn Lý Trạch Lâm, nghiêm túc lên tiếng.
Yên Vân Hạ biết Lý Trạch Lâm là người hay suy nghĩ, cô hiểu rõ chuyện này cậu là người oan ức thì không sao, nhưng người khác thì không phải như vậy.
Cuộc sống này vốn dĩ phức tạp, sống trong giới giải trí lại càng phức tạp.
Yên Vân Hạ không tài giỏi đến độ có thể thâu tóm được mọi thứ, nhưng cô sẽ không để người của mình phải hứng nước bẩy.
Yên Vân Hạ nắm chặt lấy tay Lý Trạch Lâm trấn an cậu, sau đó nhanh chóng tìm Ý Nguyên để cô nàng gọi cho bộ phận truyền thông ngăn tin tức phát tán rộng rãi hơn.
Vốn là một bữa ăn tối vui vẻ, bây giờ cả Yên Vân Hạ và Lý Trạch Lâm đều chẳng còn thoải mái nữa.
Ngẫm nghĩ một lúc, Yên Vân Hạ nhẹ nhàng hỏi:
- Hay là chúng ta trở về trước nhé, có được không?
Lý Trạch Lâm vừa xảy ra scandal, đương nhiên sẽ bị báo chí, phóng viên để ý gắt gao, bọn họ cứ ở bên ngoài thế nào cũng không phải chuyện hay.
Ai mà biết được lát nữa có ai phát hiện ra bọn họ đang ở đây rồi kéo cả đám tới bao vây du thuyền này hay không? Lý Trạch Lâm nhìn Yên Vân Hạ một chút, cố gắng nặn ra một nụ cười bình thản, cậu quan tâm đáp lại cô:
- Nếu em đã no rồi thì chúng ta trở về.
Nhưng nãy em ăn ít quá, anh…
- Không đâu, em đã no rồi.
– Yên Vân Hạ nhanh chóng lên tiếng khẳng định.
– Hơn nữa ở nhà vẫn còn một chút cháo anh nấu hôm trước.
So với mấy món ăn ở đây, em thích đồ ăn anh nấu hơn.
Trạch Lâm, chúng ta trở về nhà có được không?
Phải rồi, trở về nhà, nhà của chúng ta.
Yên Vân Hạ không muốn để cho Lý Trạch Lâm thêm phiền muộn.
Cô khẽ lay lay tay áo cậu làm nùng.
Lý Trạch Lâm nhìn cô như vậy thì có chút bất lực.
Cậu mỉm cười, xoa nhẹ mu bàn tay của Yên Vân Hạ, dịu dàng lên tiếng:
- Được rồi, anh không yếu đuối như vậy đâu Vân Hạ.
Nhưng mà anh cũng rất vui thấy em quan tâm tới anh như vậy.
Được rồi, nếu như em muốn thì chúng ta trở về nhé.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...