1.
Cuộc gặp gỡ của tôi với Tống Hy Minh bắt nguồn từ sự lựa chọn cẩn thận của hắn ta.
Tống Hy Minh với thanh mai trúc mã của mình lớn lên cùng nhau, người đó cũng chính là ánh trăng sáng* của hắn.
*Ánh trăng sáng: người mình yêu nhưng không thể ở bên.
Hắn rất yêu người con gái này, nào ngờ người con gái hắn yêu lại mắc bệnh tim, cũng vì thế mà gia đình hắn mà phản đối vô cùng kịch liệt.
Nhưng hắn vẫn rất cố chấp, hai người ở bên nhau được ba năm, cuối cùng người con gái hắn yêu đành phải ra nước ngoài trước sức ép của gia đình hắn.
Chính vì điều này mà Tống Hy Minh từ chối nghe theo sự sắp đặt của gia đình, hắn không muốn ở bên cô gái mà cha mẹ hắn thích, người mà họ cho rằng rất xứng đôi với hắn, bởi vì hắn không thể từ bỏ người con gái mà hắn yêu được.
Cho đến một ngày, hắn gặp được một game thủ nam trong một trò chơi, người này cũng phải chịu đủ loại áp lực và kiểm soát từ cha mẹ giống như hắn.
Vì có chung nỗi khổ nên hai người trở thành bạn bè qua mạng, thậm chí Tống Hy Minh còn kể cho nam game thủ nghe chuyện tình giữa mình và người hắn yêu tha thiết.
Nghe xong, nam game thủ lập tức ủng hộ hắn, thậm chí anh ta còn đề xuất ý tưởng, bảo Hy Minh tìm người đóng giả làm bạn gái tạm thời để hắn có thể tránh ép bức từ bố mẹ.
Có điều hắn có yêu cầu rất cao về người bạn gái tạm thời này.
Đầu tiên, Tống Hy Minh sinh ra trong một gia đình giàu có, nên hắn không thể tuỳ tiện thích đại một cô gái nào đó mà hắn vô tình gặp trên đường được, cho dù hắn có dắt về nhà ra mắt đi nữa, thì chắc chắn bố mẹ hắn cũng sẽ không tin.
Thứ hai, hắn cần một người thông minh, phải thông minh để giải quyết mọi vấn đề và khó khăn đến từ phía bố mẹ hắn, đồng thời người đó cũng phải đủ thông minh để biết điều gì được phép làm, việc gì ngay cả nghĩ cũng không được nghĩ đến.
Cuối cùng, người đó phải có năng lực kiểm soát tình huống thật tốt để không sơ xuất xảy ra những chuyện ngoài ý muốn.
Chính vì những lý do trên, hắn đã tìm đến tôi.
Một con bé mồ côi từ nhỏ để hắn có thể dễ dàng kiểm soát, tính tình ôn hòa cộng thêm ngoại hình xinh đẹp, tốt nghiệp trường danh giá, lại rất thông minh, biết cách ăn nói, đặc biệt không quá tham lam, không có dã tâm lớn.
Phía trên là những gì Tống Hy Minh đã làm.
Còn về phần tôi, tôi chính là tên nam game thủ kia.
Sau khi ký hợp đồng với mức lương 100.000 nhân dân tệ hàng tháng (khoảng 320 triệu), tôi và Tống Hy Minh cùng nở nụ cười hài lòng.
Chúng tôi bắt tay qua loa và nói: “Hợp tác vui vẻ.”
Sau khi Tống Hy Minh rời đi, tôi lập tức thu lại nụ cười của mình.
Đúng vậy, tôi không hề tham lam.
Thứ tôi cần chính là cái mạng chó của hắn ta.
2
Tôi đã chính thức trở thành bạn gái của Tống Hy Minh, mặc dù chỉ là giả mà thôi.
Lại nói đến gia đình của Tống Hy Minh, thực ra phía bên ấy có hơi phức tạp. Cha Tống bao nuôi hết người phụ nữ này đến người phụ nữ khác ở bên ngoài, tuy ông ta không công khai, nhưng người trong giới của họ không ai là không biết đến chuyện này.
Sau khi mẹ Tống thất vọng triệt để về người chồng bội bạc, bà ta đã dồn tất cả tình yêu thương vào đứa con trai duy nhất của mình. Chính vì thế mà tình yêu của bà ta có phần dị dạng, bà ta xem con trai là cả thế giới và là chỗ dựa tinh thần duy nhất của mình, bà ta sẽ không cho phép bất kì ai cướp mất đứa con quý giá này.
Và sự xuất hiện của người con gái mà Tống Hy Minh yêu đã phạm phải điều cấm kỵ ấy.
Sau khi ở bên Tống Hy Minh, với mức lương 100.000 tệ hàng tháng, tôi đã phải đối phó với bà Tống và cả những người thích hắn ta.
Có một điều chắc chắn rằng, tôi không hề thích Tống Hy Minh, không thích một xíu nào.
Chính vì thế mà tôi có thể khẳng định lại quan điểm của bà Tống một cách chân thành. Tôi nói với bà ta rằng, hắn là đứa con do bà ta mang nặng đẻ đau suốt 9 tháng 10 ngày, hắn được bà ta vất vả nuôi lớn, chăm sóc từng chút một, cho nên người quan trọng nhất trên đời này của hắn chỉ có thể là bà ta mà thôi.
Mẹ Tống nghe xong thì rất hài lòng với lời nói của tôi, nhưng thứ khiến bà ta càng hài lòng hơn chính là thái độ lạnh nhạt mà Tống Hy Minh dành cho tôi.
Song, thứ duy nhất khiến bà ta không hài lòng chính là xuất thân của tôi.
Bà ta cho rằng một con nhỏ mồ côi cả cha lẫn mẹ, gia cảnh không ra gì như tôi thì sao có thể xứng với đứa con trai hoàn mỹ như một vị thần trong lòng bà ta được chứ?
Đối mặt với vấn đề đó, tôi bày ra dáng vẻ của một đứa mù quáng vì tình yêu, có thể hy sinh tất cả vì tình mà nói rằng: "Dì à, cháu thật lòng yêu anh ấy. Cũng giống như dì vậy, chính vì yêu anh ấy nên cháu hy vọng anh ấy sẽ có được những điều tốt đẹp nhất, sau này chỉ cần anh ấy thích ai đó tốt hơn cháu thì cháu sẽ lập tức rời đi, tuyệt đối không quấy rầy anh ấy nữa."
Bà Tống chẳng hề nghi ngờ về sự chân thành trong lời nói của tôi, bởi vì trong mắt bà ta, đứa con trai hoàn hảo của bà ta xứng đáng với điều đó.
3
Sau khi tôi trở thành bạn gái của Tống Hy Minh được một năm thì người tình trong mộng của Tống Hy Minh - Mạnh Thanh Như đã quay trở về.
Có một lần, tôi và đồng nghiệp đang trên đường đi làm về, lúc đi ngang qua một vườn hoa thì trông thấy bóng dáng hai người nào đó đang ôm nhau dính như sam ở phía xa xa.
Nếu là quan hệ yêu đương bình thường như những cặp đôi khác thì với tư cách là bạn gái, hẳn là tôi sẽ tức điên lên, thậm chí có thể nhào tới tát cho con tiện nhân kia vài cái.
Nhưng đáng tiếc tôi chỉ là một kẻ làm công ăn lương, một người bạn gái trên hợp đồng mà thôi. Là một người làm ăn chuyên nghiệp, tất nhiên tôi phải có khả năng xử lý những tình huống bất ngờ như thế này.
..........
Tối hôm đó, Tống Hy Minh mời tôi đi ăn tối.
Sau khi đến nơi, tôi không ngạc nhiên cho lắm khi thấy Mạnh Thanh Như.
Mạnh Thanh Như nhìn tôi với ánh mắt dò xét. Ha~ xem xét coi trong lòng tôi có ý nghĩ ngu ngốc giống cô ta không, đi giành rác với cô ta chắc!
Tôi thẳng thắn trả lời tất cả các câu hỏi của cô ta một cách bình tĩnh, hoàn toàn không quan tâm đến sự tồn tại của Tống Hy Minh ở đó.
Cuối cùng Mạnh Thanh Như cũng cảm thấy an tâm và bắt đầu hỏi về mục đích của bữa ăn này.
Tống Hy Minh nói: "Hứa Tri Sương, ba năm trước Thanh Như đã làm phẫu thuật cấy ghép tim, hiện tại cô ấy gần như đã bình phục rồi. Tuy nhiên, bố mẹ tôi vẫn chưa thể chấp nhận được Thanh Như, vì vậy tôi vẫn cần đến sự trợ giúp của cô."
Tôi lập tức đồng ý: “Chuyện nhỏ, miễn trả đủ lương cho tôi là được.”
Mạnh Thanh Như cũng lên tiếng: “Chỉ cần cô làm tốt, tôi sẽ cho cô nhiều tiền hơn.”
Mạnh Thanh Như có vẻ rất coi thường tôi, tiếc rằng cô ta không phải là loại người giỏi che giấu cảm xúc, cho nên tôi có thấy rõ sự khinh thường hiện lên trong mắt cô ta.
Nhưng tôi đếch quan tâm.
Sau khi thảo luận xong mọi chuyện, Tống Hy Minh ôm Mạnh Thanh Như rời đi.
Tôi ngồi yên tại chỗ, trong đầu chỉ có duy nhất một suy nghĩ.
Đã ba năm rồi, cuối cùng cũng đợi được ngày cô ta trở về.
Nếu cô ta không trở về thì lấy ai đền mạng đây?
4
Tuy tôi là bạn gái trên danh nghĩa của Tống Hy Minh, nhưng tôi không sống trong biệt thự của nhà họ Tống.
Bởi vì bà Tống không thích tôi, bà ta nói rất nhiều lần rằng không muốn nhìn thấy tôi, chỉ cần thấy bản mặt của tôi là bà ta đã muốn nôn ra rồi.
Cũng bởi vì bà ta chẳng ưa gì tôi tôi, nên không muốn để tôi sống yên ổn, lúc nào cũng dùng đủ mọi cách lấy tôi ra làm thú tiêu khiển.
Nhưng mà đè đầu cưỡi cổ tôi đâu có dễ vậy chứ! Sau khi nhận được tin nhắn của bà Tống sai tôi chạy khắp thành phố chỉ để tìm mua cho ra cái túi hàng hiệu nào đó, tôi lập tức gọi chân sai vặt đi thay mình, sau đó chuyển tin nhắn trò chuyện và phí chạy vặt cho Tống Hy Minh.
Dù sao thì đây cũng là chi phí liên quan đến công việc mà.
Tống Hy Minh có tiền, mà thứ hắn có nhiều nhất cũng chính là tiền, vì vậy ngay từ khi soạn thảo hợp đồng đã ghi rõ, mọi chi phí liên quan đến công việc đều do hắn chi trả.
Cũng chính vì cái kiểu không quan tâm đến tiền này mà số tiền tôi lấy được sẽ phụ thuộc vào tâm trạng của hắn, khi nào vui thì hắn sẽ đưa gấp đôi.
Giống như lúc này đây, sau nửa tiếng, tôi thấy tin nhắn thông báo rằng số tiền nhận được đã tăng gấp mười lần.
Còn bà Tống thì bắt đầu giục tôi như điên.
Bởi vì đây là trò tiêu khiển của bà ta, cho nên bà ta bắt tôi phải tự đi tìm.
Nhưng tôi có ngu đâu mà lái xe suốt mấy tiếng đồng hồ, dành thời gian cả một ngày để chạy việc vặt cho bà ta.
Tôi cầm điện thoại trong tay và chửi bà ta bằng tất cả những lời hay ý đẹp mà mình có thể nghĩ ra, sau đó đợi đến khi trời gần tối thì chân sai vặt cũng đã mua được thứ bà Tống muốn có về rồi.
Tôi sửa soạn lại bản thân một lượt, làm sao để mình trông thật nhếch nhác và lôi thôi nhất có thể, sau đó mới bắt đầu đi đến biệt thự nhà họ Tống.
Vừa bước vào biệt thự, tôi đã nghe thấy tiếng bà Tống đang nói chuyện với ai đó.
Không ngoài dự đoán, người phụ nữ kia chính là thím Lưu.
Bốn năm trước, trong một lần tình cờ, thím Lưu đã giúp đỡ bà Tống.
Thím ta chỉ là một người phụ nữ vô cùng bình thường, trình độ học vấn cũng thấp, đương nhiên đây chính là kiểu người mà bà Tống coi thường nhất.
Nhưng thím Lưu có một điểm nổi trội hơn những người khác, đó chính là mồm miệng khéo léo, biết cách ăn nói. Thím ta biết cách nịnh hót mẹ Tống như thế nào cho đúng, khiến mẹ Tống có cảm giác mình là Thái hậu cao cao tại thượng, còn con trai của bà ta chính là Hoàng đế.
Điều này đã giúp thím Lưu thành công trở thành người giúp việc trong nhà họ Tống, lúc nào cũng kè kè bên cạnh mẹ Tống.
Sự xuất hiện của tôi khiến bà Tống đột nhiên mất hứng, bà ta nhìn tôi bằng ánh mắt soi mói và chán ghét như mọi khi.
Nhưng tôi chả thèm quan tâm đến sự lạnh nhạt ấy, lại còn tỏ ra niềm nở với nụ cười tươi trên môi: “Dì ơi, đây là chiếc túi mà dì muốn này.”
Bà Tống cười mỉa: "Bây giờ tôi không thích nữa, vứt đi."
Thím Lưu nhìn chiếc túi trên tay tôi, cũng bắt chước ra vẻ ghét bỏ: "Ôi chao, đồ rẻ tiền như vậy thì làm sao mà xứng với bà chủ được, bà chủ nhà chúng tôi phải phải dùng thứ tốt nhất chứ."
Nụ cười trên mặt tôi tắt ngấm, thái độ như chả thèm quan tâm: “Vậy thì cứ vứt đi thôi.”
"Dì à, thím Lưu nói đúng, là do con suy nghĩ nông cạn, ở phương diện này chỉ có Hy Minh là làm tốt nhất thôi. Quả nhiên, anh ấy mới là người quan tâm dì nhất."
Vừa nhắc đến đứa con trai cưng Tống Hy Minh, vẻ mặt của bả ta rạng rỡ hơn hẳn, bà ta vội hỏi: "Hy Minh như thế nào cơ?"
Tôi trả lời rằng: "Tháng sau là tới sinh nhật dì rồi còn gì, chắc hẳn Hy Minh đang chuẩn bị đấy ạ. Dạo này anh ấy có vẻ thần bí lắm, đoán chừng là sẽ có bất ngờ lớn dành cho dì."
Mẹ Tống vui ra mặt, thím Lưu vội chớp lấy cơ hội khen lấy khen để, nói rằng trên đời này chỉ có Tống Hy Minh là đứa con hiếu thảo nhất.
Tôi chẳng biết Tống Hy Minh có tốn công chuẩn bị quà sinh nhật cho mẹ Tống hay không, nhưng tôi biết chắc hắn sẽ chuẩn bị quà cho Mạnh Thanh Như thật cẩn thận.
Mạnh Thanh Như vừa trở về, đây là lúc Tống Hy Minh nóng lòng thể hiện tấm chân tình của mình, vậy nên chắc chắn hắn sẽ bỏ ra rất nhiều thời gian và tâm sức cho việc này.
Về phần mẹ Tống, nhất định bà ta sẽ đi điều tra.
Sau khi trở về từ biệt thự nhà họ Tống, tôi nhận được lời mời kết bạn của Mạnh Thanh Như, điều này hoàn toàn nằm trong dự đoán của tôi.
Thứ mà cô ta muốn biết chính là những chuyện đã xảy ra xung quanh Tống Hy Minh trong những năm cô ta rời đi, bên cạnh đó, có ả tình địch nào xuất hiện hay không.
Tôi trả lời vô cùng nghiêm túc.
Thật sự có rất nhiều người thích Tống Hy Minh, tôi gửi thông tin của những người đó cho cô ta chẳng sót một ai.
Mạnh Thanh Như nói: "Hứa Tri Sương, mỗi tháng Hy Minh cho cô bao nhiêu thì tôi sẽ trả cho cô bấy nhiêu, tôi muốn mỗi ngày cô đều phải báo cáo cho tôi những việc có liên quan đến Hy Minh, kể cả dự định của mẹ anh ấy. Nhưng chuyện này không được để cho người thứ ba biết đâu đấy."
Đương nhiên là tôi đồng ý ngay tức khắc, còn việc báo cáo như thế nào thì tôi không có nói trước đâu à nha!
Chuyện tình của Tống Hy Minh và Mạnh Thanh Như là bí mật không thể để người khác phát hiện, vì vậy tôi trở thành công cụ che chắn cho bọn họ.
Mỗi khi Tống Hy Minh và Mạnh Thanh Như ra ngoài hẹn hò, hai người họ sẽ đưa tôi theo để làm lá chắn, nghiễm nhiên xem tôi như bức bình phong của bọn họ.
Tôi chẳng cần làm gì cả, chỉ cần đi theo họ là được.
Mặc dù đã làm đến mức đó, thế mà chuyện của hai người kia vẫn bị phát hiện.
Trong công viên nhỏ, hai người bọn họ đang ôm nhau thắm thiết thì bị bà Tống bắt tại trận.
Nụ cười trên khuôn mặt bà Tống vụt tắt.
Bà ta cương quyết đưa Tống Hy Minh đi, để một mình Mạnh Thanh Như ở lại trong vô vọng.
Còn tôi á? Tôi đã kiếm cớ chuồn đi trước khi mẹ Tống đến rồi.
Thím Lưu là người đã tiết lộ tin tức, cũng chính thím ta đề nghị đưa mẹ Tống đến đây.
Chiều hôm đó, tôi nhận được tin nhắn của Tống Hy Minh gửi cho nam game thủ.
Hắn kể lại những chuyện đã xảy ra gần đây, theo mô tả của hắn thì hắn và Mạnh Thanh Như là một cặp trời sinh, ấy thế mà bọn họ cứ gặp phải muôn vàn trắc trở, còn mẹ hắn thì chẳng khác nào mụ dì ghẻ độc ác.
Cuối cùng hắn nhờ tôi cho lời khuyên, làm thế nào để có thể chiến đấu đến cùng vì tình yêu đích thực của hắn.
Tôi gõ từng chữ trả lời, "Đường đường là đàn ông sức dài vai rộng, sao có thể để người phụ nữ mình yêu chịu oan ức được? Nhất định phải đấu tranh đến cùng, không được phép thỏa hiệp, đừng để bị khống chế nữa."
"Đúng vậy, tôi biết nên làm thế nào rồi."
Nhìn câu trả lời này, tôi cực kỳ hài lòng.
5
Trò chuyện với Tống Hy Minh xong, không lâu sau, tôi nhận được tin nhắn từ thím Lưu.
Tống Hy Minh đã cãi nhau với mẹ vì Mạnh Thanh Như.
Mẹ Tống khóc lóc ầm ĩ, làm loạn lên không khác gì mụ điên.
Tuy rằng người đang tranh cãi với bà ta ngay lúc này là Tống Hy Minh, nhưng tôi biết thừa rằng bà ta sẽ không thể nào ghét bỏ đứa con trai cưng của mình được, ắt hẳn mọi sự thù hận sẽ chuyển sang một người khác.
Tôi canh thời gian một chút, đợi đến khi bọn họ cãi nhau xong, Tống Hy Minh đạp cửa đi mất dạng thì tôi mới thong thả đến biệt thự nhà họ Tống.
Trong lúc tôi đến, thím Lưu sẽ an ủi mẹ Tống, xoa dịu tâm trạng suy sụp của bà ta.
Mà cách thím ta an ủi chẳng qua là mang Mạnh Thanh Như ra mà mắng một lượt từ trên xuống dưới, từ trái qua phải không sót chỗ nào, sau đó lại khen mẹ con Tống Hy Minh lên tận trời, cuối cùng là nêu ra những suy nghĩ chủ quan mà mẹ Tống muốn nghe nhất: "Bà chủ, theo tôi thấy tất cả đều là lỗi của Mạnh Thanh Như, vốn dĩ mọi thứ đang êm đẹp, vậy mà cô ta không chịu an phận ở nước ngoài, cứ đòi quay về cho bằng được, chưa kể vừa trở về đã gây chuyện, còn khiến cậu chủ đối xử với bà như thế này, chẳng biết cô ta bày kế ly gián thế nào nữa…”
Mẹ Tống gật đầu đồng ý, bà ta rất thích thím Lưu gọi mình là bà chủ, gọi Tống Hy Minh là cậu chủ, bà ta cũng thích những lời nói lấy lòng, nịnh nọt của thím Lưu vô cùng, điều này khiến lòng ham hư vinh của bà ta thỏa mãn đến cùng cực.
Đến khi bà Tống quay đầu lại, thấy tôi đang đứng ở cửa chính thì lập tức nổi cơn tam bành: "Hứa Tri Sương, chuyện này mày cũng nhúng tay vào đúng không? Không phải Hy Minh nói hôm nay dẫn mày ra ngoài chơi sao?"
Tôi chỉ biết cười khổ: "Dì à, công ty đột nhiên xảy ra chuyện nên cháu phải đi xử lý, bây giờ cháu mới biết là đã xảy ra chuyện như vậy, cháu cũng không ngờ tới mà."
Bà Tống cười khinh: "Mày không biết á? Mày đúng là phế vật, không bằng rác rưởi, chả biết cái đếch gì cả!"
Tôi không nói gì, chỉ bày ra vẻ mặt tủi thân, muốn khóc mà chẳng dám khóc.
Thím Lưu bỗng chen ngang: "Bà chủ, chúng ta vẫn nên nghĩ cách xử lý Mạnh Thanh Như thì hơn, không thể để cho cô ta có cơ hội hãm hại cậu chủ nữa." Đây thực sự là điều mà bà Tống muốn giải quyết nhất.
Bà ta nhìn tôi và nói: “Nói cho tao biết mày đang nghĩ gì?”
Tôi cắn nhẹ môi dưới: “Dì à, cháu từng nói nếu như Hy Minh gặp được người mà anh ấy yêu thật lòng, một người xứng với anh ấy, thì cháu sẽ rời đi không chút do dự, nhưng cháu cảm thấy Mạnh Thanh Như hoàn toàn không xứng với anh ấy.”
Câu cuối cùng khiến bà Tống rất hài lòng, nhưng bà ta muốn nghe thử ý kiến của tôi nên hỏi tiếp: "Không xứng chỗ nào?"
Tôi trả lời ngay: "Cơ thể cô ta quá yếu ớt. Cháu hy vọng sau này Hy Minh sẽ ở bên người nào đó có thể chăm sóc cho anh ấy, chứ không phải để Hy Minh phải chăm sóc ngược lại."
Để dụ tôi mắc bẫy, lần đầu tiên bà Tống tỏ thái độ bề trên: "Vậy cháu có bằng lòng vì Hy Minh mà tìm cách đuổi Mạnh Thanh Như đi không?"
Tôi tỏ ra bối rối và do dự: "Dì à, cháu không muốn làm tổn thương bất cứ ai, càng sợ rằng sẽ vô tình làm tổn thương Hy Minh, khiến anh ấy buồn lòng."
Bà ta bắt đầu “ra dẻ”: "Dì biết cháu là một đứa trẻ ngoan, cháu sẽ không làm hại ai cả. Là Mạnh Thanh Như đang mưu tính muốn cướp bạn trai của cháu. Mạnh Thanh Như không xứng với Hy Minh, cháu làm như vậy là đang giúp Hy Minh đấy chứ."
Tôi phản ứng như thể bị tẩy não bởi những lời nói của bà ta, lại còn giả vờ thở phào nhẹ nhõm và hỏi: "Vậy dì ơi, cháu phải làm thế nào đây?"
Bà ta dặn dò tôi: "Tri Sương à, cháu là bạn gái của Hy Minh, một khi hai đứa vẫn còn giữ mối quan hệ này mà Mạnh Thanh Như cứ muốn dây dưa với Hy Minh, thì cô ta chính là kẻ thứ ba."
Tuy rằng bà Tống không thích tôi, nhưng bà ta lại càng không thích Mạnh Thanh Như, bởi vì trong mắt bà ta, Mạnh Thanh Như khó đối phó hơn tôi rất nhiều.
Bà Tống muốn chọc giận Mạnh Thanh Như nên đã cho phép tôi ở lại biệt thự vào ngày hôm đó.
Sau khi Tống Hy Minh biết chuyện, hắn lập tức gọi cho tôi. Không đợi người kia mở miệng chất vấn, tôi đã vội vàng hỏi hết câu này đến câu khác: "Hy Minh, hai người quá bất cẩn rồi, bây giờ dì còn nghi ngờ cả em đây này, phải làm sao bây giờ? Tuy rằng dì cho em ở lại biệt thự, nhưng chẳng phải như vậy càng dễ bị lộ hơn sao?"
Hai câu hỏi liên tiếp của tôi đã phá vỡ mạch suy nghĩ của Tống Hy Minh, đồng thời khiến hắn tạm ngưng lại vấn đề vốn đang muốn hỏi, hắn nói: "Cô che giấu rất tốt, bà ấy sẽ không phát hiện ra đâu."
Tôi thở phào nhẹ nhõm: “Anh Hy Minh, thật ra em không sợ bị phát hiện đâu, nhưng dì không thích bị người khác lừa dối, em sợ ngộ nhỡ dì ấy phát hiện thì sẽ càng ghét Mạnh Thanh Như hơn. "
Vấn đề này khiến Tống Hy Minh đau đầu lắm: "Cứ yên tâm đi, dần dà rồi mẹ tôi sẽ chấp nhận Thanh Như thôi."
"Nhưng mà anh Hy Minh, việc em ở lại nhà họ Tống có thể sẽ khiến chị Như không vui, hay là đừng nói ra, sức khỏe của chị Như không tốt, em không muốn chị ấy tức giận vì em."
Cùng với suy nghĩ thay vì thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, người nọ lập tức đồng ý: "Chuyện này tuỳ cô, tự liệu mà làm."
6
Cuộc gọi với Tống Hy Minh vừa kết thúc, Mạnh Thanh Như đã gọi đến ngay.
Thế nhưng chỉ nói chuyện qua điện thoại không đủ để đáp ứng nhu cầu của cô ta, cô ta yêu cầu gặp mặt trực tiếp để nói chuyện.
Song, tôi lại nói bóng nói gió rằng có lẽ bà Tống đã nghi ngờ tôi đang giúp đỡ bọn họ, nếu như bây giờ cuộc gặp gỡ giữa tôi và cô ta mà bị phát hiện thì bà Tống sẽ không bỏ qua cho tôi đâu.
Chờ cho đến khi cô ta không ngừng cam đoan, tôi mới gật đầu đồng ý.
Sau khi cúp điện thoại, tôi gửi một tin nhắn cho Tống Hy Minh.
[Hy Minh, sắp tới sinh nhật dì rồi, em nên chuẩn bị quà gì đây?]
Tống Hy Minh nhắn lại rất nhanh, nhưng cũng chỉ trả lời cho có lệ: [Sao cũng được.]
[Vậy bây giờ em ra ngoài chọn quà cho dì.] Người nọ không thèm trả lời nữa, thế là tôi cầm theo điện thoại rồi đi ra ngoài.
Tôi không đi đến địa điểm như đã hẹn với Mạnh Thanh Như mà đến thẳng trung tâm thương mại.
Mạnh Thanh Như gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn, cô ta nói cô ta đã ra ngoài và đến điểm hẹn rồi, còn liên tục hỏi tôi khi nào mới tới.
Tôi bình tĩnh chờ đợi cho đến khi cô ta nhắn xong câu cuối cùng, sau đó im lặng nửa tiếng rồi mới gửi cho cô ta một tin nhắn. [Thanh Như, không phải tôi đã nói hôm nay tôi có việc nên không thể gặp cô sao? Có chuyện gì để nói sau đi, tôi đang bận chọn quà rồi.]
Đúng như dự đoán, sau khi gửi tin nhắn này, tôi không nhận được câu trả lời nào nữa.
7
Mạnh Thanh Như mất liên lạc trong một thời gian ngắn.
Tống Hy Minh tưởng cô ta còn giận nên mới cố tình không trả lời tin nhắn và không thèm nghe điện thoại của mình.
Nam game thủ nói với hắn rằng lúc này tâm trạng của hai người đều không tốt, trước tiên nên bình tĩnh lại để tránh việc cãi nhau càng ngày càng gay gắt hơn.
Hắn ta đã nghe theo.
Phía nhà họ Mạnh cho rằng Mạnh Thanh Như đang ở chung với Tống Hy Minh.
Mạnh Thanh Như là viên ngọc quý mà nhà họ Mạnh nâng niu trên tay, ấy thế mà viên ngọc họ dốc lòng chăm sóc, bảo vệ lại bị nhà họ Tống trăm phương ngàn kế tìm cách ăn hiếp, hiển nhiên trong lòng họ rất oán hận.
Mạnh Thanh Như bị kẹt ở giữa, nhưng có không ít lần cô ta cứ làm mình làm mẩy với người nhà vì Tống Hy Minh, bởi vậy chuyện người nhà không liên lạc được với cô ta cũng chẳng có gì hiếm lạ.
Do đó, ban đầu không có ai tìm kiếm cô ta cả.
Cho đến ngày hôm sau, khi Mạnh Thanh Như gọi điện về nhà thì nhà họ Mạnh mới biết cô ta đã hôn mê cả đêm trong phòng của mình.
Nếu là người khác, bất tỉnh một đêm thì cùng lắm sẽ bị cảm lạnh mà thôi, cơ mà Mạnh Thanh Như từng mắc bệnh tim, cho dù hiện tại cô ta đã khoẻ lại, nhưng suy cho cùng đó chẳng phải là tim của cô ta, tất nhiên không thể so với người bình thường rồi.
Sau khi người nhà biết chuyện, Mạnh Thanh Như lập tức được đưa đến bệnh viện kiểm tra.
Căn hộ bên dưới có người mà tôi đã sắp xếp nên tôi cũng biết được tin tức này ngay lúc ấy.
Ba tiếng sau, tôi nhận được một cuộc gọi với giọng nói đầy tức giận của Tống Hy Minh.
Tôi vẫn nhẹ nhàng hỏi xem chuyện gì đã xảy ra, sau khi biết Mạnh Thanh Như xảy ra chuyện, tôi hỏi thăm địa chỉ rồi nhanh chóng chạy đến.
Trên đường đến đó, tôi kiểm tra lại tất cả các quy trình của kế hoạch theo thói quen.
Về phần Tống Hy Minh, tôi không cần hỏi cũng có thể đoán được.
Người nhà họ Mạnh trong cơn tức giận ba máu sáu cơn đã gọi điện thoại chửi Tống Hy Minh, lúc này Tống Hy Minh mới tức tốc chạy đến bệnh viện. Chờ Mạnh Thanh Như tỉnh lại và kể đầu đuôi mọi chuyện, hắn lập tức sôi gan nóng máu gọi điện thoại mắng tôi.
Tống Hy Minh là một ví dụ điển hình của người thích mềm không thích cứng. Điểm này lại càng nổi bật trong trường hợp của Mạnh Thanh Như.
Cha mẹ Tống càng ngăn cấm họ ở bên nhau thì hắn càng kiên trì chống đối, thậm chí điều ấy còn trở thành chấp niệm* trong lòng hắn.
* Suy nghĩ cố chấp, bằng bất cứ giá nào cũng phải làm cho bằng được, chừng nào còn chưa đạt được sẽ không chịu từ bỏ ý nghĩ đó.
Khi đến nơi, người đầu tiên tôi gặp được là Tống Hy Minh.
Trước khi tên kia kịp mở miệng, tôi đã thốt ra một loạt những câu quan tâm và lo lắng khiến Tống Hy Minh ngu người luôn.
"Thanh Như nói rằng hôm qua cô là người hẹn em ấy đến đó. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tôi hỏi ngược lại: “Anh Hy Minh, hôm qua vào lúc mấy giờ cơ?”.
"Bốn giờ chiều."
Tôi ngơ ngác, ra vẻ lúng túng: “Nhưng không phải hôm qua vào lúc đó em đang đi chọn quà sinh nhật cho dì sao?”.
Hiển nhiên Tống Hy Minh cũng đã nghĩ đến điều này. Hắn bèn đáp: "Cô vào thăm Thanh Như trước đi, em ấy cứ khăng khăng muốn gặp cô."
"Dạ vâng."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...