Editor: Nguyetmai
Thành phố Thanh Minh.
Cửa hàng.
Lục Minh xem bọn họ thảo luận, có chút xấu hổ, đều là những đứa trẻ ngoan.
Ừm...
Chủ yếu nhất là...
Có tiền.
Anh vừa kéo đến một bài viết do Triệu Vân Sơn mở, trên đó viết: Về việc chọn địa điểm của Hiệp hội Chuyên gia Thẻ kiếm... Đúng vậy, tên này đang thúc đẩy việc hiện thực hóa Hiệp hội Chuyên gia Thẻ kiếm!
Có tiền thật tuyệt.
"Nếu tôi theo một chủ nhân như vậy thì tốt rồi."
Tiểu Tiểu Kiếm tràn ngập ước ao.
Cậu nhìn Triệu Vân Sơn nhà người ta đi!
Vừa rồi nó đã nhìn thấy bài post của Triệu Vân Sơn, người ta bồi dưỡng linh thể toàn sử dụng đồ tốt nhất! Chính là muốn gì có đó!
Nó thì sao?
Haiz.
Thật sự là cùng linh không cùng mệnh mà!
Lục Minh: "..."
Anh thầm lặng viết thêm ghi chú trên chiếc roi nhỏ mua trên mạng #Cần gấp#.
...
Lục Minh không can thiệp vào việc của Hiệp hội Chuyên gia Thẻ kiếm, những đệ tử này đều có phương hướng nghiên cứu và con đường của riêng mình, có lẽ sẽ có tương lai tốt hơn.
"Tất cả mọi người đều đang cố gắng."
Lục Minh cảm thán muôn phần.
"Đúng vậy."
Tiểu Tiểu Kiếm phụ họa.
Trừ cậu ra, quả thật những người khác đều đang cố gắng.
...
Bỗng nhiên.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn.
Năng lượng ở nơi xa dao động rồi tiêu tan, khôi phục lại sự yên tĩnh.
Lục Minh liếc nhìn, cũng không ngẩng đầu lên, hôm nay đã xảy ra trường hợp thế này rất nhiều lần, những người tu luyện kia đang đánh nhau...
Đúng vậy.
Nhóm người đợi cơ duyên này hoàn toàn không giống với những người trước đây.
Trước đây những người ở lại thành phố Thanh Minh đều là những thợ săn linh thể. Hầu như tất cả bọn họ đều là tán tu, ai nấy rất khiêm tốn, cũng quen biết Lục Minh, họ vốn dĩ không đến để hóng chuyện.
Mà nhóm bây giờ...
Ha.
Hầu như đều là những cao thủ của gia đình có tiền.
Bởi vì gia đình có quan hệ nên bọn họ mới đến nơi này tranh đoạt "cơ duyên nghìn năm" gì đó, có một số người được cưng chiều đến lớn, tính khí nóng nảy...
Nói chung.
Đối với thành phố Thanh Minh mà nói, bọn họ chính là những nhân tố bất ổn nhất.
Ầm!
Ầm!
Thỉnh thoảng sẽ có một vài người tranh đấu, một lát sau sẽ dừng lại.
Ầm!
Ầm!
Tiếng ầm ầm không dứt.
...
"Lục Minh."
Trương Uy gọi điện thoại tới, nhờ giúp đỡ: "Anh có thể quản lý được bọn người đó không?"
Anh ta thật sự không còn cách nào.
Thật sự.
Bọn người này không giống với những người trước đây, danh sách đen của cảnh sát có thể khiến họ trở nên đàng hoàng hơn, còn bọn người kia căn bản đến cảnh sát cũng không kiêng nể!
Nhất là mấy người Trương Uy.
"Khiến bọn họ yên tĩnh một chút là được rồi."
Trương Uy đau đầu: "Bọn họ cứ năm phút cãi trận nhỏ, mười phút đánh trận lớn, sóng năng lượng tỏa ra xung quanh, người bình thường thật sự không chịu nổi... Đơn khiếu nại đã đầy ắp rồi."
"???"
Lục Minh kinh ngạc: "Sao anh nghĩ tôi có thể trị được họ?"
"Những người này đại đa số đều đến từ các thành phố lớn."
Trương Uy chân thành nói: "Căn cứ vào thống kê chưa hoàn chỉnh, những sáu sao tương đối nổi tiếng trong gia đình những người này có thể đều từng bị chị cậu đánh."
"..."
Đôi mắt của Lục Minh trợn trắng.
Chị ấy đánh cái quái gì vậy?
Hơn nữa, nếu thật sự như vậy...
Anh đến đó không phải chịu chết sao?
Nói đùa à.
Chị gái của anh đánh người ta, người ta không đánh lại anh chắc?
Không làm!
Tuyệt đối không làm!
"Tôi chỉ là một tên bốn sao bình thường."
Lục Minh từ chối thẳng thắn: "Những cao thủ này đều là năm sao, còn có người chống lưng phía sau, tôi thật sự không thể trêu vào."
"Biết rồi."
Trương Uy tiếc nuối cúp điện thoại.
...
Ầm!
Ầm!
Lại hai tiếng vang ầm.
Lục Minh lướt mắt nhìn qua, bỗng nhiên có hơi nhớ đến những thợ săn linh thể đó.
Sao mấy người không học hỏi người ta, khiêm tốn, ngoan ngoãn, mấu chốt nhất là những thợ săn linh thể này đều biết Lục Minh, thấy anh đều đi đường vòng...
Nhóm bây giờ thì sao?
Căn bản đều là những kẻ ngốc.
Lục Minh không chút nghi ngờ, nếu vứt những người này cùng này thợ săn linh thể vào trong di tích...
Ha ha.
Tuy những tên này có bối cảnh hiển hách, tài nguyên phong phú, thực lực cũng có chút không tầm thường, thế nhưng những người sống sót cuối cùng có thể là đám thợ săn linh thể kia!
Quá phiền phức!
"Bỏ đi."
Lục Minh lười để ý bọn họ.
Lúc này anh vẫn nên tĩnh tâm nghiên cứu thẻ bài! Dù sao các đồ đệ đều đang cố gắng, anh cũng không thể tụt lại đúng không? Anh còn rất nhiều chuyện phải làm.
Ví dụ...
Ầm!
Lại là một tiếng vang.
Một sóng năng lượng có khí thế nghiêm nghị quét qua cơ thể.
Soạt!
Suy nghĩ của Lục Minh lập tức gián đoạn.
"Này!"
Trong lúc chế tạo thẻ, đột nhiên tay của Tiểu Bạch run lên, một tấm thẻ bài chuẩn bị hoàn thành cứ như vậy bị hủy.
"Thật đáng ghét!"
Tiểu Bạch rất tức giận.
"Không sao."
"Ngoan."
Lục Minh xoa cái đầu nhỏ của cô bé: "Một tấm thẻ thôi mà."
"Lãng phí rất nhiều năng lượng đó."
Tiểu Bạch đau lòng.
Cô bé rất nghiêm túc vẽ cả tiếng đồng hồ, lúc sắp hoàn thành lại bị những năng lượng này quấy nhiễu, trong tích tắc đã bị phá hủy toàn bộ!
Năng lượng tiêu hao vô ích đều rất đáng tiền đó!
Thật sự vô cùng tức giận.
"Không sao."
"Ngoan."
Lục Minh xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, an ủi: "Xem sách trước đã, không cần chế tạo thẻ nữa, đợi những tên này gây rối loạn đủ rồi thì sẽ yên tĩnh trở lại."
"Đành vậy."
Tiểu Bạch nghe lời đi đọc sách.
Lục Minh mỉm cười, chậm rãi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa hàng, nhìn về hướng dao động truyền đến, vẻ mặt dần dần trở nên lạnh lùng.
Đám người kia thật sự muốn chết!
...
Ầm!
Một vệt sáng nổ tung.
Cửa chính của một cửa hàng ở khu phố bên cạnh bị đánh vỡ trong lúc vô ý, chủ cửa hàng sợ đến mức lập tức bỏ chạy.
"Chuyện gì?"
"Mấy người này lại đánh nhau..."
"Haiz, nghe nói là có thù cũ, mỗi lần gặp đều đánh..."
"Không ai quản lý à?"
"Ai có thể quản lý đây, bọn họ đều là năm sao!"
"Không chỉ vậy, nghe nói anh của hắn là... Đối thủ đó cũng rất cừ, cha của hắn là cao thủ của thành phố Thiên Đô..."
Mọi người có phần hoảng sợ.
...
Lục Minh không nhúng tay vào.
Anh tìm cho mình một vị trí, lẳng lặng nhìn.
Những người này tuy vô liêm sỉ nhưng cũng không gây tổn thương cho người khác, dù sao cũng là những người tu luyện tiếp nhận nền giáo dục tốt, chỉ là hành vi có chút không kiêng nể ai.
Lục Minh rất cẩn thận nhìn tác phong của những người này, từ trong ánh mắt của bọn họ...
Chỉ nhìn thấy sự xem thường.
Đúng vậy.
Chỉ có sự xem thường!
Ánh mắt bọn họ nhìn những người dân địa phương như đang nhìn NPC.
"Ha."
Lục Minh đã có phần thông suốt.
Đối với những người này mà nói, đi tới thành phố vùng ven tuyến năm sáu này, nơi mà thực lực bình quân chỉ có hai sao, ba sao thật sự chỉ đến để đánh phó bản.
Đánh phó bản xong, bọn họ sẽ trở về.
Những việc khác thì sao?
Cần quan tâm ư?
Thế nên bọn họ mới có thể không kiêng nể gì như thế!
Có điều Lục Minh mỉm cười, bọn nhóc, mấy đứa phải biết rằng NPC cũng biết lừa người đó!
...
Ở một nơi nào đó.
Một kiếm tu bị truy sát, một nhát kiếm bay ngang, ánh kiếm lóe ra, khi thấy sắp đánh đối thủ tàn phế trong phút chốc, bỗng nhiên vệt sáng mờ vụt qua.
Sau đó...
Không có sau đó nữa.
"???"
Kiếm tu kia bối rối, kiếm đâu?
Kiếm của ông đây đâu?
"Sao có thể..."
Hắn vô cùng hoảng sợ.
Hắn cảm nhận sức mạnh bên trong cơ thể, phát hiện kiếm thai đã thật sự biến mất mà không có dấu vết nào, không chỉ như vậy, cho dù cảm nhận, thúc đẩy thế nào, kiếm thai cũng không có phản ứng!
Chuyện này sao có thể chứ?!
"Ngươi đã ra chiêu bài gì?"
Hắn nhìn chằm chằm kẻ bị đuổi giết.
"?"
Ban đầu người kia không hiểu nổi nhìn hắn, bỗng nhiên hưng phấn, sao ông đây biết kiếm của ngươi đã đi đâu? Ha ha, kiếm thai của ngươi mất rồi, ta đây...
Vèo!
Hắn cũng thi triển tấn công kiếm thai!
Ùng...
Một tia sáng lóe lên.
Sau đó...
Kiếm thai của hắn cũng biến mất.
"?"
Vẻ mặt của hắn hoảng sợ.
Trận đấu giữa hai kiếm tu cứ như vậy dừng lại, hai người nhìn nhau, chỉ cảm thấy lạnh toàn thân, chết tiệt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
...
Nơi nào đó.
Một chiến sĩ năng lượng đang chiến đấu.
Vèo!
Cú đấm phải bỗng nhiên rời khỏi cánh tay, đánh trúng kẻ địch.
"Ha ha!"
"Không ngờ tới sao?"
Người kia đắc ý.
Tuy chiến sĩ năng lượng đã trải qua một trận sóng gió, nhưng chuyện tốt chính là, bây giờ bọn họ có một năng lực tầm xa ở mức độ nhất định!
Tuy hiệu quả không lớn, nhưng đánh lén thì...
Ha ha.
Ầm!
Cú đấm phải của hắn đánh ra giống như đạn pháo.
Nhưng mà.
Soạt!
Một tia sáng hiện lên.
Cú đấm phải của hắn biến mất không dấu vết!
...
Tình huống tương tự không ngừng xuất hiện.
Mọi người hoảng sợ phát hiện, chỉ cần xuất chiêu, những người đó sẽ xảy ra chuyện, hơn nữa còn biến mất không dấu vết, cực kỳ giống với thẻ bài đã từng xuất hiện!
"Lại là tấm thẻ đó?"
"Không phải, không giống, tôi đã thấy tấm thẻ kia... Chỉ có thể sử dụng với chiến sĩ năng lượng, hơn nữa chỉ là di chuyển đơn thuần, không có hiệu quả gì nhiều, mà thứ này..."
"Là biến mất ngay lập tức, thật đáng sợ!"
"Kiếm thai của tôi..."
"Thận trái của tôi..."
"Đây là năng lực của bùa chú!"
Nguyền rủa...
Những người tu luyện kia càng hoảng sợ hơn.
Lẽ nào.
Có một cao thủ chuyên tu nguyền rủa xuất hiện ở thành phố Thanh Minh?
Nếu như vậy...
Bọn họ cảm thấy rét buốt.
Nguyền rủa, đây là một năng lực đáng sợ!
Tuy thể trạng của những chuyên gia thuật bùa chú đều rất yếu ớt, lực chiến cũng bình thường, nhưng nguyền rủa không cần quan tâm đến khoảng cách, đủ để làm cho tất cả mọi người sợ hãi!
Nếu quả thật là người như vậy...
"Tôi phải về nhà!"
"Tôi phải kêu cha tôi đến xem."
Rất nhiều người chỉ muốn liên lạc với người nhà theo bản năng.
Trung tâm nghề nghiệp của bọn họ đã mất, nếu như không thể giải quyết, chỉ có thể tu luyện lại, từ nay về sau bị mọi người cùng lứa giẫm dưới chân, sao có thể cam lòng?
Nhưng mà, đúng lúc này.
Có người bắt mục sư duy nhất của thành phố Thanh Minh đến.
"Cậu!"
"Đúng, chính là cậu!"
"Cậu chính là mục sư bốn sao đúng không?"
Một người đàn ông không có cánh tay phải nói.
"Đúng."
Ngô Hồng Phi sợ hãi.
"Cậu xem đây là bùa chú gì?"
Người kia nói.
"Tôi, để tôi xem thử."
Ngô Hồng Phi cẩn trọng đi tới, xem xét cho người đàn ông trong phút chốc, lộ ra sắc mặt nặng nề: "Kỳ lạ... Tôi lại thấy bóng dáng của đại trận tái khởi động..."
"Cái gì?"
Tinh thần của mọi người chấn động.
Đại trận tái khởi động?
"Đúng vậy."
Ngô Hồng Phi mang vẻ mặt nặng nề: "Đại trận tái khởi động bao trùm toàn bộ thành phố Thanh Minh, mọi người cũng biết, trong tình huống này, nếu như ra tay sẽ ảnh hưởng đến trận pháp..."
"Vì để trận pháp mở ra đúng hạn, khi cảm nhận được trận pháp bắt đầu..."
"Bùa chú tái khởi động sẽ trực tiếp giáng xuống!"
"Mục đích..."
"Chính là tiêu diệt tất cả những người gây trở ngại!"
Soạt...
Mọi người hít một hơi khí lạnh, thật không ngờ lại nghiêm trọng đến vậy?
Chết tiệt!
Nếu sớm biết như vậy, ai mà dám đến đây làm loạn?
"Có điều."
"Tôi nhìn được một chút."
"Mọi người vẫn ổn, không có kẻ giết người, không gây ra đòn phản kích của đại trận tái khởi động, chỉ đơn thuần bị bùa chú che giấu lực lượng, nhưng thật ra có cách giải quyết."
Ngô Hồng Phi trầm ngâm.
"Có cách?"
Mọi người mừng như điên.
"Nhưng mà..."
Ngô Hồng Phi thở dài: "Muốn xóa bỏ ảnh hưởng của đại trận tái khởi động, cần chuẩn bị vô số nguyên liệu, e là sẽ tiêu hao một khoản không nhỏ, tôi vốn không trả nổi!"
"Không sao."
Người đàn ông đó hùng hổ vỗ ngực: "Điều ông đây không bao giờ thiếu chính là tiền, bao nhiêu?"
"Tiêu tốn khoảng chừng một triệu."
Ngô Hồng Phi tính toán trong chốc lát: "Đương nhiên, nếu như có thể, các cao thủ cho tôi thêm mười nghìn phí vất vả thì tốt nhất..."
"Cũng không quá đắt."
Người đàn ông suy nghĩ một chút: "Một triệu là tất cả chúng ta cùng trả..."
"Là mỗi người một triệu."
Ngô Hồng Phi yếu ớt cất lời.
Soạt!
Mọi người chợt yên tĩnh lại.
Một triệu...
Một người...
Thậm chí bọn họ hoài nghi Ngô Hồng Phi là kẻ lừa gạt, nhưng mà người là do hắn bắt tới, cũng là bọn họ buộc tên này giúp đỡ bọn họ giải quyết vấn đề!
Hơn nữa, một triệu cũng không phải bọn họ không trả nổi.
Cái giá này vừa hay kẹt ở hạn mức lớn nhất của bọn họ.
Điều chủ yếu chính là bọn họ không có lựa chọn khác!
Chỉ trong chốc lát, bọn họ đã cảm giác được sự biến mất của năng lượng, nếu như tiếp tục... hoặc đợi người nhà của bọn họ đuổi đến thành phố Thanh Minh...
Có thể ngủm luôn!
"Tôi trả!"
"Giúp tôi ngay bây giờ đi!"
Người đàn ông không có tay khẩn trương nói.
"Được."
"Đưa tiền trước cho tôi."
Ngô Hồng Phi lau mồ hôi: "Tôi cần chuẩn bị một chút, còn cần thêm mấy người trợ giúp, mọi người chờ một chút, tôi đi tìm cửa hàng mua một ít thứ."
"Được."
Người đàn ông đi theo Ngô Hồng Phi.
Một lúc lâu sau, Ngô Hồng Phi mua xong đồ, làm xong ở ngay cửa của cửa hàng, rồi dẫn theo một đám thanh niên làm ra một trận pháp, chuẩn bị xóa bỏ.
"Đến đây!"
Ngô Hồng Phi bảo hắn bước tới trung tâm.
Soạt!
Hắn có cảm giác một luồng gió thổi qua, bỗng nhiên, một tia sáng nhức mắt quét qua, hắn nhắm mắt lại theo bản năng, chính vào lúc này, cảm giác quen thuộc đã trở về!
Tay phải!
Soạt!
Ánh sáng biến mất.
Hắn mở mắt, mừng rỡ phát hiện tay phải của mình quả nhiên đã thật sự trở về!
"Vậy mới tốt chứ."
Hắn vỗ vào Ngô Hồng Phi với sắc mặt trắng bệch: "Tốt lắm."
"Không có gì."
Ngô Hồng Phi lau mồ hôi: "Nhớ cho tôi thêm mười nghìn, còn nữa, đừng bao giờ gây náo loạn nữa, nếu như lại dính vào những thứ trong trận pháp, tôi chưa chắc có thể giải quyết bùa chú."
"Hiểu rồi."
Sắc mặt của người đàn ông nghiêm túc.
Quả nhiên.
Trận pháp nghìn năm danh bất hư truyền!
Mà giờ khắc này.
Những người còn lại thấy thế cũng nhao nhao sáp lại.
Thế là những người mất đi trung tâm lần lượt tiến hành trận pháp khôi phục, cuối cùng toàn bộ đã khôi phục lại! Có điều, không biết vì sao...
Bọn họ luôn cảm giác có chỗ gì đó là lạ?
...
Nơi nào đó.
Trong ánh mắt của một người trẻ tuổi nào đó vừa mới tìm về quả thận của chính mình lóe sáng lên.
Mặc dù mục sư và trận pháp này đều không có vấn đề gì, nhưng hắn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, vì vậy hắn cố ý thăm dò một cao thủ trận pháp.
Kết quả là cao thủ nói với hắn, căn bản không có trận pháp này!
Nói vậy thì...
Bị người ta chơi ư?
Hắn vừa nói với những người kia, tất cả mọi người đều rất phẫn nộ.
"Lại dám trêu đùa chúng ta?"
"Ha ha, cậu nói xem có phải tên tu luyện sáu sao nào đó gây chuyện không?"
"Sáu sao thì sao, tôi gọi cha tôi ra đánh chết hắn!"
"Chuyện này, cần phải có một lời giải thích!"
"Đúng! Vị cao thủ kia nói đệ tử của ông ấy cũng đã tới thành phố Thanh Minh, vừa nãy tôi đã liên lạc xong, một lát nữa sẽ tới đây kiểm tra trận pháp giúp chúng ta."
"Nhớ kĩ!"
"Một chút nữa hãy chuẩn bị thật tốt cho tôi!"
"Chỉ cần được phơi bày ra..."
"Đánh chết bọn họ!"
Mấy người đầy sát ý nghiêm nghị.
Bọn họ đã lớn như vậy, cho tới bây giờ chưa từng bị người khác đùa cợt như vậy!
Tổn thất một triệu chỉ là chuyện nhỏ, chủ yếu là cảm giác bị lừa này khiến cho bọn họ cảm giác mình đang bị sỉ nhục!
Thế là đợi lúc đệ tử của cao thủ trận pháp đỉnh cao đến đây, bọn họ lại tìm về.
"Chính là trận pháp này!"
Bọn họ tức giận chỉ vào cái gọi là "trận pháp" vẫn chưa bị dịch chuyển.
"Ủa?"
Đệ tử của cao thủ kia hoang mang nhìn, tỉ mỉ nghiên cứu trong khoảnh khắc: "Đây, đây chẳng lẽ là trận pháp xua đuổi bùa chú trong truyền thuyết?"
Soạt!
Những người tu luyện đang huênh hoang đột nhiên yên tĩnh trở lại.
???
Trận pháp xua đuổi bùa chú là gì?
Thật sự có cái này?
Không đúng!
Sư phụ của cô chưa từng nói!
"Có."
Đệ tử của cao thủ trận pháp nói: "Đây là những gì tôi từng thấy trong một quyển sách cổ, sách cổ mà sư phụ cũng không biết, nhưng tôi đã xem qua hết những quyển sách trận pháp của tàng kinh các."
"Thì ra là thế."
Mấy người chợt thốt lên.
Bọn họ không ngờ, thật sự có kiểu trận pháp này.
Ủa...
"Suýt chút nữa thì hiểu lầm người anh em Ngô Hồng Phi!"
"Người anh em, sau này nếu có gặp chuyện gì, có thể liên hệ tôi bất cứ lúc nào!"
"Tôi cũng vậy."
"Không ngờ bản thân cao thủ cũng không biết đến trận pháp, cô nàng Tiểu Tinh vừa nhìn đã thấu, quả nhiên là thiên tài trận pháp!"
"Quả nhiên cô nàng Tiểu Tinh thật uyên bác..."
Mọi người kinh ngạc cảm thán không thôi.
"..."
Hai má Tiểu Tinh ửng hồng.
Trái tim của cô ta cũng đang đập thình thịch, tuyệt đối không phải bởi vì lại nhìn thấy Lục Minh, cô ta chỉ đang nghĩ, làm như vậy có phải có chút không hay...
Nhưng mà.
Đây là lần đầu tiên Lục Minh đưa ra lời thỉnh cầu với cô ta...
Hơn nữa.
Cô, cô ta cũng không nói dối.
Hiệp hội trận pháp hình như hợp tác với sư phụ biên soạn sách giáo khoa phiên bản mới "Bách khoa toàn thư trận pháp", cứ âm thầm đưa trận pháp này vào biên soạn cùng là được!
Ừm...
Có thể!
Như thế này sẽ không tính là nói dối nữa!
Dù sao cũng đã có sách giáo khoa!
Giải quyết được rồi!
Cô nàng Tiểu Tinh lặng lẽ tự khen trí thông minh của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...