Bác Sĩ Ngoại Khoa Xuyên Về Dân Quốc Thành Bé Đáng Thương

Trường Ước Hàn diện tích tương đương ba trăm mẫu đất, ở giữa chằng chịt mấy chục kiến trúc tầm trung không cao, bên trong khu vực trường phủ xanh khá tốt, hai ba bước đều gặp cây xanh bóng mát, mà trên bãi có bây giờ có một nhóm sinh viên đang lớn tiếng nghị luận ầm ĩ.

Có người phấn khởi nhảy lên tảng đá lớn bên cạnh vừa múa vừa nói về cứu nước, về tư tưởng dân chủ, trong lúc nghị luận thỉnh thoảng có những tia sáng tư tưởng mới bùng lên, được mọi người vỗ tay tán thưởng.

Nhiệt huyết thiếu niên, lỗi lạc bất phàm.

Họ có thể non nớt, nhưng nhờ họ cố gắng mà quốc gia này sau khi trải qua ngần ấy đau thương mới có thể niết bàn sống lại, leo lên đỉnh vinh quang từng thuộc về.

Diệp Nhất Bách đi dọc theo con đường rợp bóng cây, dừng lại trước một tấm ván gỗ dựng ở góc đường.

"Đang nhìn gì thế? Giờ học sắp bắt đầu rồi."

Vừa rồi bị Từ Sướng và Quách Văn Giác làm chậm trễ thời gian, hiện tại chỉ còn mấy phút nữa là đến giờ học, Diệp Nhất Bách còn có thời gian đứng lại đọc bảng tuyên truyền.

Trầm Phú cũng thăm dò nhìn kỹ hơn, trên bảng tuyên truyền dán hai tờ giấy, một tờ là thông báo tuyển dụng của bộ ngoại giao, có ghi rõ họ tên của Diệp Nhất Bách, tờ thứ hai là giải thích giấy tờ thủ tục chuyển ngành học, Trầm Phú cũng không chú ý những cái tên dày đặc ghi trên đó, dù sao hai người bọn họ đều đã tốt nghiệp loại ưu tú, đổi chuyên ngành gì đó không có liên quan đến họ.

Trầm Phú thận trọng nhìn Diệp Nhất Bách, cậu cũng đã nghe tin tức lan truyền trong trường, chẳng qua là Nhàn tỷ ở thính phòng ca hát, Diệp Nhất Bách ăn bám phụ nữ và Diệp Quảng Ngôn lừa dối thế giới.

Gia tộc lớn như bọn họ, nhà ai mà không có chuyện nọ kia, dù sao đều đã năm cuối rồi, Diệp Nhất Bách chỉ cần giả vờ không nghe thấy mấy chuyện đàm tiếu kia thêm mấy tháng nữa liền xong.

Nhưng tệ ở chỗ Diệp Nhất Bách đang học ngành ngoại giao, còn được gọi là bộ ngoại giao nhỏ, là bộ ngoại giao Kim Lăng thiết lập trực thuộc trực tiếp tới bộ ngoại giao chính. Những người làm việc đều phải chọn lọc cẩn thận, hận không thể kiểm tra tổ tông mười tám đời, tiêu chuẩn này gần giống như tuyển tú tài thời đại cũ.

Chuyện chị ruột bán tiếng hát ở phòng trà không lớn không nhỏ, nếu nhà họ Diệp ở Hàng Châu chịu ra mặt vờ dạy dỗ nữ nhi một bài học, cho Diệp Nhàn các mác tài nữ theo đuổi phong cách cuộc sống thười đại mới và dựa vào một vài quan hệ của Diệp Quảng Ngôn, chuyện này liền sẽ dần đi vào quên lãng.

Ở thời đại này, lệch lạc không phải là thuật ngữ xúc phạm.

Nhưng nếu Diệp gia không ra mặt, mặc kệ chuyện này bị người ta bàn lên bàn xuống, công việc ở văn phòng ngoại giao sẽ không chấp nhận Diệp Nhất Bách.

"Chúng ta cũng học vật lý và hóa học trong khoa ngoại ngữ, điều kiện phù hợp để không cần lưu ban một năm với đàn em khóa dưới?" Diệp Nhất Bách lẩm bẩm.

Vật lý, hóa học cái mẹ gì? Trầm Phú nghe được vẻ mặt như đang nằm mơ, hai môn này với bọn họ có quan hệ gì sao?


"Lưu ban nghe có vẻ mất mặt ha?" Diệp Nhất Bách cau mày quay sang nhìn Trầm Phú.

Trầm Phú trừng mắt nhìn anh, mở miệng, vẻ mặt mộng bức, ngây ngốc khẳng định.

Diệp Nhất Bách thở dài, nhìn bảng tuyên truyền để lại một lời sau đó dựa vào ký ức đi về phòng học.

Trầm Phú:......

Khoảnh khắc Diệp Nhất Bách bước vào lớp, rất nhiều người đã lén lút ngước lên nhìn anh, thương cảm chán ghét đều có đủ.

Không phải nguyên chủ bình thường nhân duyên tệ hại, ngược lại còn rất không tồi, chỉ là thiếu niên hai mươi tuổi tâm hư vinh luôn có. cho rằng mình là thiếu gia của một danh gia vọng tộc, hằng ngày tiêu xài hào phóng khiến rất nhiều người ngưỡng mộ.

Nhưng bây giờ tin tức về Diệp Nhàn nhảy ra, một người có tâm đã đi hỏi thông tin chi tiết về Diệp Nhất Bách, sau cuộc điều tra phát hiện, hóa ra Diệp Nhất Bách, thiếu gia Diệp gia chỉ làm dáng, Diệp Quảng Ngôn ở Hàng Châu cùng vợ là con của cục trưởng cục công vụ vợ chồng tình thâm, mẹ của Diệp Nhất Bách ngay cả danh phận vợ lẽ đều không được công nhận.

Diệp Quảng Ngôn bình thường giao thiệp chỉ nhắc đến một trai một gái do vợ mình Dương Tố Tân sinh ra, nói đến thiếu gia và tiểu thư nhà họ Diệp, người Hàng Châu chỉ biết Diệp Triệu Lân và Diệp Phương, không biết ai là Diệp Nhất Bách và Diệp Nhàn.

Giống như cuộc sống vườn trường của thế hệ sau này, một người có ngoại hình đẹp và gia cảnh tốt khiến bạn ngưỡng mộ theo đuổi suốt bốn năm, đến khi sắp tốt nghiệp mới phát hiện đó chỉ là cái vỏ rỗng tuếch, thực tế còn tệ hơn cả bạn, còn dựa vào chị gái đi hát rong ở trước mặt bạn làm dáng vẻ người bề trên, bạn sẽ nghĩ gì?

Bác sĩ Diệp hiểu tâm lý của những đứa trẻ này, thật không dễ chịu gì khi thấy những ánh mắt khinh thường và cả cảm thông như vậy đặt trên người mình.

Diệp Nhất Bách treo lên nụ cười ôn hòa khi đối mặt với bệnh nhân, tìm chỗ ngồi ở hàng đầu tiên, thong thả ngồi xuống.

Thấy Diệp Nhất Bạch ngồi xuống, tiếng sột soạt trong phòng học càng lớn hơn.

Diệp Nhất Bách tuân theo quan niệm "mắt không thấy, tai không nghe, tâm không phiền", "chỉ cần tôi không xấu hổ, người xấu hổ sẽ là người khác", chậm rãi lấy sách từ trong cặp ra, lật vài trang, anh còn chưa từng đọc sách giáo khoa Anh văn của thời Trung Hoa Dân Quốc.

Nhưng chưa kịp đọc xong cuộc đối thoại của Lý Minh và Mai, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai anh: "Nếu danh sách đề cử bị gạch tên trước khi nộp lên văn phòng ngoại giao thì sẽ bổ sung người khác vào, có người biết không qua được mà cứ sống chết bám lấy không chịu nhường chỗ, nhận lại kết cục như thế nào? Danh dự tập thể trong mắt người này, chính là cái rắm."

Diệp Nhất Bách lướt qua cuốn sách, lại là một người bạn của Từ Sướng...Đây được xem như vật họp theo loài a.


Bọn họ đều là những thanh niên hai mươi, tuổi trẻ tâm cao khí ngạo, một lời kia vừa nói ra, trong phòng học mọi người nghị luận càng thêm lớn hơn, phần lớn đều đồng tình với những lời nhạo báng.

"Đúng vậy, nếu xác định chắc chắn mình bị loại vậy thì nhường vị trí đi. Bất kể là ai được chọn, tiện nghi cho đồng học là được rồi không phải sao."

"Ta nghe nói lão sư đã tìm Diệp Nhất Bách nói rồi, nhưng cậu ta không đồng ý."

"Thật là ích kỷ a."

"Không ích kỷ sao có thể cầm tiền tỷ tỷ ca hát đến trường được?"

......

Tiếng đàm tiếu càng nói càng lớn, Trầm Phú tựa hồ có chút bồn chồn, mông mập vặn vẹo trên ghế, giống như ngồi trên bàn đinh.

Lúc này, Diệp Nhất Bách đứng dậy.

Đứng dậy?

Trong phòng học đột nhiên yên tĩnh lại, trái tim Quách Văn Giác bỗng chốc nhảy dựng lên, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Diệp Nhất Bạch, tim đập thình thịch, hắn có linh cảm thắng bại lúc này mới quyết định.

Nhưng Diệp Nhất Bách đứng dậy xoay người, cười với hắn, sau đó ngồi xổm như thế đang muốn nhặt cái gì từ dưới đất lên, rồi tiếp tục ngồi ghế.

Ngồi xuống?!

Quách Văn Giác nghẹn một hơi, suýt chút nữa xỉu ngang, cả lớp đang chờ phản ứng của ngươi đó, cứ như vậy ngồi xuống coi được sao??

Hắn dùng chân đá Từ Sướng trước mặt, Từ Sướng nhận được tín hiệu định nói nhưng vừa đúng lúc giáo sư vào lớp.

Suốt cả buổi học Quách Văn Giác đứng ngồi không yên, thật vất vả mới đợi được tan học, hắn ra hiệu cho Từ Sướng nói chuyện, muốn Diệp Nhất Bách đem vị trí kia nhường ra...Sắp phải nộp lên rồi, bọn họ năm cuối tốt nghiệp cũng không còn bao lâu nữa, không thể trách hắn nóng nảy.


Nhưng mà không đợi Từ Sướng nói chuyện, Diệp Nhất Bách lại đứng lên!

Quách Văn Giác theo bản năng nhìn xuống đất gần chỗ Diệp Nhất Bách, sau đó ngẩng đầu lên thì phát hiện cậu ta đã đứng trước mặt mình.

Từ Sướng muộn mạng nói: "Diệp...Diệp Nhất Bách, ngươi nghe mọi người nói đó, có phải nên cho mọi người một lời giải thích hay không?"

Phòng học yên tĩnh, ai có thể vào đại học đều là người thông minh, Từ Sướng lặp đi lặp lại, Diệp Nhất Bách đi tới bên cạnh Quách Văn Giác, có người mơ hồ đoán được gì đó, nhưng bọn họ cũng không nói lời nào. Rốt cuộc, nếu Quách Văn Giác và Từ Sướng có thể khiến cho Diệp Nhất Bách từ bỏ vị trí của mình, chuyện đó cũng không gây bất lợi cho họ.

Diệp Nhất Bách đương nhiên hiểu tâm tư cũng những người này, sớm muộn gì anh cũng sẽ từ bỏ văn phòng đối ngoại, huống chi Diệp Nhất Bạch không thể buông tay ngành y mà mình nghiêng cứu nửa đời người ở kiếp trước để trở thành nhà ngoại giao. nhất thời chưa nghĩ ra cách giải quyết tốt mà thôi, hơn nữa nếu Trương Tố Nga biết......

Nghĩ đến Trương Tố Nga rất coi trọng vấn đề này cùng với thứ trọng nam khinh nữ ăn sâu vào ký ức nàng, anh thật sự cảm thấy đau đầu.

"Ngươi nói đúng. Có một số chuyện nên giải thích với mọi người." Diệp Nhất Bách nhìn xung quanh, rất chân thành nói: "Mấy ngày nay trong trường có tin đồn về gia đình ta, nếu gây phiền phức gì cho các ngươi, ta sâu sắc xin lỗi."

Diệp Nhất Bách vừa mở miệng đã xin lỗi, vẻ mặt chân thành khiến rất nhiều học sinh trong lớp cảm thấy xấu hổ, bọn họ đều là thanh niên nhiệt huyết, tuổi trẻ khí thịnh nhưng cũng có quan điểm đúng sai rõ ràng, chưa bị ô nhiễm bởi xã hội.

"Phận là con trai, em trai, quả thật ta chưa đủ chín chắn và trách nhiệm. Trước ngày hôm qua, ta còn không biết gia đình đã trả giá đắt vì mình như vậy. Ta rất buồn, cũng rất áy náy."

Trong trí nhớ Diệp Nhất Bách, trước khi trầm mình xuống dòng nước lạnh băng, thiếu gia đối với gia đình mình tràn đầy áy náy, nhưng lại không dám nói lời nào, cũng không dám đối mặt. Hiện tại bây giờ, anh thay mặt nguyên chủ đem điều đó nói ra.

"Về phần danh ngạch, ta đã suy nghĩ kĩ trong hai ngày nay. Từ Sướng nói rất đúng, không thể cứ ích kỷ như vậy, nếu đã xác định bị loại thì ta nên đem danh ngạch nhường cho mọi người."

Diệp Nhất Bách vừa dứt lời, phòng học vang lên một trận hít thở dồn dập, bọn họ xì xào bàn tán, không ngờ Diệp Nhất Bách thật sự có thể từ bỏ công việc này. Đây là bộ ngoại giao đặc biệt tuyển chọn, một khi tiến vào rồi sẽ là nhân viên ngoại giao dự phòng.

Sau khi chính quyền Kim Lăng lên nắm quyền, họ đã khôi phục hệ thống thi tuyển nhân sự quốc gia vào năm 1931. Trong 31 năm, 100 người được tuyển dụng trên toàn quốc và chỉ có 8 người đạt được vị trí mà họ mong muốn, vì vậy mới nói người bình thường muốn trở thành quan chức nhà nước khó khăn thế nào, tất cả mọi người cơ hồ nghĩ cũng không dám nghĩ.

Nếu không phải phòng ngoại giao thực sự thiếu nhân lực sẽ không cùng trường học đồng tổ chức cuộc thi tuyển dụng đặc biệt này, Thượng Hải có nhiều quan chức cấp cao tài giỏi như vậy, dễ gì mà tới lượt họ.

"Nhất Bách!" Trầm Phú toàn bộ khuôn mặt đều nhăn thành một nhúm, lo lắng gãi tai gãi má, hận không thể cắn Diệp Nhất Bách một cái, danh ngạch này sao có thể bỏ qua a!

Ánh mắt của mọi người nhìn Diệp Nhất Bách đột nhiên trở nên bất đồng lúc trước, cái gì dựa vào tiền của tỷ tỷ kiếm đi học, cái gì giả vờ giàu có, Diệp Nhất Bách không phải giải thích là, cho đến ngày hôm qua mới biết chuyện này sao, gia tộc bọn họ nhiều người nhiều vấn đề, có thể là đã gạt bọn họ, này hoàn toàn có thể lý giải được.

Ấn tượng của một người là một thứ vô cùng thần kỳ, một khi đã có sự tham gia của những suy nghĩ chủ quan và lắp vào thêm một bộ lọc, những người bình thường ở trong mắt sẽ xuất hiện hoàn hảo lạ thường.


"Tất nhiên, việc phân công lại như thế nào và ai sẽ là người được bổ sung thì cần phải thảo luận với nhà trường. Tuy nhiên, dựa trên mong muốn cá nhân, ta hi vọng công việc mà ta quý trọng có thể trao cho đúng người. Dù sao thì......" Diệp Nhất Bách dừng một chút rồi nói tiếp với dáng vẻ mất mát, "...nó cũng đại biểu cho nhà nước và nó sẽ thực hiện giấc mơ, không chỉ của ta, mà còn là của tất cả mọi người."

Đúng vậy, trở thành một nhà ngoại giao đấu tranh cho quyền và lợi ích của nước mình trên thị trường quốc tế không phải là giấc mơ của tất cả những sinh viên theo học khoa ngoại giao hay sao?

" Rõ ràng cơ hội đã nằm trong tầm tay nhưng Diệp Nhất Bách lại cứ như vậy bỏ cuộc? Nếu là ta... "

Rất nhiều người thử suy nghĩ từ vị trí của bản thân trong tiềm thức, nếu là bọn họ, liệu có thể cứ như vậy mà từ bỏ sao? Nếu như không còn cơ hội tốt như thế nữa chẳng phải sẽ hối hận xanh ruột sao?

Diệp Nhất Bách có cơ hội này, cậu ta có thể thử một lần, nhưng hiện tại lại lựa chọn từ bỏ, chỉ có một nguyên nhân mà thôi, cậu ta muốn nhường cơ hội cho bọn họ, những người bạn đã học cùng hắn bốn năm trời!

Cả phòng yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều bị suy nghĩ không vụ lợi của Diệp Nhất Bách làm cho rung động, "bốp bốp bốp", không biết là ai vỗ tay trước, lại thêm người thứ hai rồi thứ ba, tiếng vỗ tay càng lúc càng lớn và kéo dài thật lâu.

Nghe tiếng vỗ tay vừa quen thuộc lại xa lạ này, Diệp Nhất Bách tâm tình hơi trùng xuống, mỗi lần phân tích ca phẫu thuật, mấy bác sĩ thực tập thích thả rắm cầu vồng cũng vỗ tay nhiệt liệt như vậy.

Anh cúi đầu nhìn xuống, thấy Quách Văn Giác cau mày, thiếu chút nữa đã quên mất vị này.

Thừa mọi người vẫn còn đang vỗ tay, Diệp Nhất Bách hơi hạ người xuống, nói bằng giọng chỉ hai người nghe thấy: "Ta đã nói với ngươi, nếu có chuyện gì thì có thể nói riêng tư, ngươi xem tình hình bây giờ, sự nhiệt tình của mọi người nâng lên và danh ngạch trao cho ai sẽ quyết định một cách công bằng hơn, ngươi nói có đúng không?"

Diệp Nhất Bách nhấn mạnh "mọi người" và "công bằng", nhìn thấy Quách Văn Giác sắc mặt trầm xuống, bác sĩ Diệp thỏa mãn muốn huýt sáo ba tiếng đồng hồ.

Ánh nắng xuyên qua tán lá rậm rạp chiếu vào phòng học, dưới nắng nhạt màu, khóe miệng Diệp Nhất Bách nhếch cao, hai má lúm đồng tiền rung động, cả người anh trở nên phi thường hoạt bát sinh động.

......

"Bùi cục trưởng, à không, cảnh sát Bùi, ngươi đang nhìn gì thế?"

Ngoài cửa sổ phòng học, bốn năm người mặc đồng phục cảnh sát vây quay một người mặc thường phục đứng dưới bóng cây.

Người đàn ông mặc thường phục khoảng chừng ba mươi tuổi, dáng người cao thẳng, mắt một mí sắc bén, lông mày rậm, mũi rất thẳng.

"Nhìn gì hả..." Bùi Trạch Bật nhìn cấp dưới của mình, cười nói: "Nhìn một tên vong ân phụ nghĩa còn tự cho mình là thông minh."

Hắn lấy một điếu thuốc ra, vừa định châm lửa, chợt hắn nhận ra nơi này là trường học, chán nản "hừ" một tiếng, lại cất thuốc đi.

"Còn có Chu đầu to, ngươi không biết ăn nói thì bớt nói lại, cứ gọi Bùi cục trưởng chẳng khác nào nhắc nhở ta đang bị giáng chức?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui