Ngô Thế Huân ném Ben Ben lên ghế phó lái, rồi lái xe chạy lấy người.
Ben Ben ngồi thẳng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn lấm đầy bụi bẩn nở nụ cười lạnh: “Ba thật là giả dối!”
Ngô Thế Huân đang lo lái xe cũng không quay đầu lại: “Àh, vậy con thì chân thật chắc.” Vừa rồi trong một khắc kia Ngô Thế Huân nhìn thấy rất rõ, biểu tình của Ben Ben cũng không phải lạnh như bình thường, nhìn thật giống như mọc thêm cái đuôi phe phẩy muốn xông lên ngay lập tức.
Ben Ben tiếp tục nhìn như muốn chọc thủng da thịt của ba nhóc: “Không phải ba nói đến bệnh viện sao?”
Ngô Thế Huân: “Con bị người ta đánh à?”
Ben Ben: “Sao ba lại bảo con kêu người kia bằng chú?”
Ngô Thế Huân: “Trên mặt con viết rõ hai chữ nhiều chuyện đấy, con muốn gọi bằng danh xưng khác cũng có ai bịt miệng đâu chứ.”
Trong mắt Ben Ben chợt lóe tinh quang, xoa xoa tay, mang mười phần dáng vẻ của kẻ tiểu nhân: “Đừng cho là con không thấy được biểu tình của ba nhé! Nhắc nhở một câu, hiện tại ba có bạn trai đấy!”
Điện thoại vang lên, Ngô Thế Huân cầm lên nhìn nhìn, nhếch miệng trả lời: “Hiệu trưởng trường con điện thoại đến, đoán thử xem bà ấy sẽ nói với ba điều gì nào?”
Ben Ben bị thua bèn câm nín.
Hiệu trưởng mơ hồ không biết nhóm phụ huynh giải tán như thế nào, nhưng Ben Ben đánh con người ta, xin lỗi là điều tất nhiên. Nhưng bà cũng nghe nói là Cao Tiền ăn hiếp học sinh mẫu giáo bé trước, hành vi của Ben Ben cũng coi như là thấy việc bất bình ra tay tương trợ, có điều ra tay hơi quá mà thôi!
Ngô Thế Huân qua điện thoại “Vâng” hai tiếng, khóe mắt thoáng nhìn sói con ngồi trên ghế phó lái nói: “Tôi hiểu mà, làm sai thì phải bị phạt, không thể vì bất cứ lý do gì mà lơ là với việc giáo dục, tôi hiểu rồi, về đến nhà tôi sẽ dạy bảo cháu nó. Về phần Cao Tiền kia... Không sao cả, nếu nó không thể hòa hợp được với con tôi, tôi sẽ để nó chuyển trường.”
Hiệu trưởng: “...”
Lộc Hàm lái xe đưa hai ba con Kim Chung Đại về nhà, Nghệ Hưng bé bỏng đã ngủ, hơi thở nặng nề, ngủ rất sâu.
Lộc Hàm im lặng lái xe không lên tiếng, biểu tình so với thường ngày nhìn như không có gì khác biệt, nhưng trong lòng Kim Chung Đại cứ bồn chồn, khi nãy cậu ấy không nhìn thấy nhóc kia chứ?!
Sau khi đưa hai ba con Kim Chung Đại đến nhà, Lộc Hàm tự mình lái xe về, sắc mặt cậu âm trầm, cả người toát ra khí thế cảnh cáo người lạ chớ lại gần, sau khi vào nhà cậu ném mình trên ghế sa lông, nhắm mắt lại ý làm cho mình tĩnh táo.
Thật sự quá giống, căn bản không cần xét nghiệm DNA gì cả, nhìn bằng mắt là đã có thể xác nhận quan hệ cha con. Đứng ở khoảng cách không gần không xa như vậy, còn có thể thấy mặt mày, cằm giống nhau như đúc, nói chi là nhìn gần, thậm chí có thể thấy nốt ruồi son hơi lệch sang trái trên mi tâm của đứa bé kia.
Nếu bộ dạng còn có chút nghi ngờ, vậy cái nốt ruồi son thì sao? Nếu không phải là cha con thì cái nốt ruồi son kia phải giải thích như thế nào?
Lộc Hàm cuộn mình trên sô pha, hình ảnh trong đầu tất cả đều là khuôn mặt của đứa bé kia.
Nhưng có thể nhớ lại, tựa hồ cũng chỉ có một gương mặt không đổi sắc, chẳng cười, đôi mắt lạnh lùng, môi mím chặt, Lộc Hàm nghĩ nhóc còn nhỏ như vậy hẳn là chẳng có ý đồ cũng như nhận thức được điều gì không phải sao?! Thế nhưng Ngô Thế Huân thì sao nhỉ!
Một khắc kia Lộc Hàm rốt cục như ý thức được điều gì đó, cảm thấy hơi kỳ lạ, giật bắn người dậy.
Nếu ở bãi đỗ xe trong sân bay khi Biện Bạch Hiền cọ quẹt chiếc xe kia thật sự là của Ngô Thế Huân, mà Hoàng Tử Thao lại ngồi trong đó... Lộc Hàm không xác định được thân phận của hai người, nhưng nếu quan hệ của Hoàng Tử Thao và Ngô Thế Huân thật sự như mình nghĩ nói vậy... Phải tính sao đây!?
Cậu và Hoàng Tử Thao là người yêu thời đại học, vì người đàn ông tồi tệ kia mà cậu phải đẻ thuê để lấy tiền cho hắn trả nợ, kết quả năm sáu năm sau bạn trai của Hoàng Tử Thao là Ngô Thế Huân sao? Mà Ngô Thế Huân lại cũng chính là cha của con trai mình?!
Lưng Lộc Hàm đổ mồ hôi lạnh, năm sáu năm sau, cậu thế mà lại dây dưa trong một mối quan hệ phức tạp!
Lộc Hàm lại đột nhiên nghĩ tới Ngô Thế Huân, người đàn ông kia tựa hồ lúc phỏng vấn thì đã biết rồi, cho nên mới có hành động kỳ quái như vậy không phải sao?! Vậy Hoàng Tử Thao thì sao? Bộ dạng con trai Ngô Thế Huân giống mình như thế, chẳng lẽ Hoàng Tử Thao không nhận ra?!
Tối hôm đó Lộc Hàm hoàn toàn không có tâm tư để làm việc, cậu vốn định đem bài phỏng vấn Ngô Thế Huân trau chuốt lại, nhưng khi ngồi đối mặt với máy tính cậu không thế nào tập trung tinh thần, trong đầu đều là biểu tình và khuôn mặt của bé con, cậu nhịn không được suy nghĩ sao nó lại đánh nhau? Bé có bị thương không? Nghiêm trọng lắm sao? Lộc Hàm nôn nóng đi qua đi lại ở trong phòng, thậm chí còn cầm di động định gọi cho Ngô Thế Huân hỏi một câu, nhưng cuối cùng vẫn cố nhịn, thái độ của Ngô Thế Huân rất kỳ quái, hơn nữa mình tùy tiện gọi điện thoại tới, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường của con trẻ.
Lộc Hàm như sống lại cảm xúc của buổi tối hôm đó, lo lắng nghĩ bình thường Ngô Thế Huân nuôi dạy con như thế nào, rồi lại cảm thấy may mắn bé con được lớn lên trong hoàn cảnh vật chất ưu việt không lo ăn chẳng sợ thiếu mặc, giây trước còn suy nghĩ tính cách bé con sao lại lạnh lùng như vậy, một giây sau đã là ừ thì con nít đánh nhau là chuyện rất bình thường cũng không có gì...
Lộc Hàm bị loại cảm xúc này tra tấn đến là phiền toái, cuối cùng mở trang web của mình, phát hiện đại kết cục của truyện tiểu thuyết đã được đăng lên, dựa theo trí nhớ của Lộc Hàm mà nói, không thay đổi từ nào. Chẳng những vậy ban quản trị còn viết đề mục chính là 【 Đại kết cục: Tranh luận xem phải làm như thế nào để trở thành đại thần hắc ám!】
Lộc Hàm mở mục chỉnh sửa, phát hiện bài post ban đầu có một đoạn biên tập nói: Cái này chính là kết cục, một chữ cũng chưa sửa, thậm chí lỗi chính tả cũng không, đây là ý của đại thần các bạn! Nhắc nhở: 100% là BE! Yếu tim không nên đọc! Không được ngắt điện! Sẽ bị niêm phong IP! Cấm mắng tác giả! Mắng tác giả cũng niêm phong IP luôn! Không được mắng biên tập! Biên tập sẽ vĩnh viễn nhốt mình trong phòng tối!!
Sau đó chính là đại kết cục của tiểu thuyết, cuối cùng một câu kết ảm đạm của tác giả: Ừm, kết thúc như vậy đấy, cám ơn mọi người!
Lộc Hàm bưng ly trà nhấp một ngụm, máu huyết đột nhiên muốn phun trào, cái phong cách thản nhiên u buồn tựa như của những năm bốn mươi lăm là sao đây trời? Còn loại cảm xúc kỳ lạ này nữa chứ? Lúc trước viết xong thấy không có vấn đề gì, sao khi đăng lên mạng chính mình đọc cũng có cảm xúc không được tự nhiên như vậy là sao?
Phía dưới bài post đại kết cục BE có rất nhiều comment, đa số độc giả comment trong hơn một trăm trang đều viết thật là muốn trào máu, dân mạng bàn luận rất nhiều, chẳng có trọng điểm cũng không phân biệt phe phái.
Có người viết là:【 Tại sao lại là BE???? 】
Comment khác:【 Tiểu thuyết này rốt cuộc có phải viết từ việc thật hay không vậy, hay là tác giả hư cấu? Tin tức bảo chuyện này được viết từ việc thật là ai tung ra vậy? 】
Có người lại nói:【 Cái kết cục này biết đâu là do biên tập viết, bằng không vì sao không đăng ở chuyên mục mà lại pose trên trang web chính thức? 】
...
Comment nhiều vô số, nhưng lại hoàn toàn không có trọng điểm, cuối cùng Lộc Hàm tổng kết lại, đại khái có thể chia làm ba phe: Một là nghiêng về chỉ trích, một thì kiên định chấp nhận, còn lại thì đổ cho biên tập.
Comment được hơn bốn ngàn thì bài post bị khóa, phía dưới là dòng nhắn gởi của quản trị viên Quái Thú Vai To. Nguyên nhân khóa lại là: Con trai của quản trị viên bị đánh, không còn tâm trạng bàn luận với mọi người...
Lộc Hàm một lần nữa lại muốn phun ra máu.
Lộc Hàm thoát ra đang định vào mạng tìm hiểu về nhà trẻ Phong Bình mà mình mới tới hôm nay, bởi vì nguyên nhân tụi nhỏ đánh nhau nên Lộc Hàm có hơi lo lắng, vừa mới tìm tòi một chút, thì điện thoại vang lên, là một dãy số xa lạ, nhưng số này trước đó một ngày đã từng gọi tới, chẳng qua lúc ấy Lộc Hàm đang gọi điện thoại hỏi mượn xe Độ Khánh Tú nên không bắt máy, một hồi gọi lại thì bên kia đã tắt điện thoại.
Lộc Hàm ấn nút nhận: “Alo, ai đầu dây thế?!”
Đầu bên kia Điện thoại yên lặng, Lộc Hàm nhíu mày, mí mắt đột nhiên lại máy một cái, cậu khẩn trương hẳn lên, tim đập bịch bịch, cậu nghĩ chẳng lẽ là đứa bé kia gọi tới? Vừa lúc đó nghe được giọng đàn ông còn trẻ từ đầu kia điện thoại vừa quen thuộc lại vừa xa lạ: “Hàm nhi, anh đây!”
Lộc Hàm ngây ra một lúc, ngồi thẳng lên, nhíu nhíu mày, bạn bè chung quanh hoặc là gọi cậu bằng đại thần còn không thì kêu Tiểu Lộc, gọi bằng Hàm nhi, dường như chỉ có một người.
“Có việc gì thế?” Lộc Hàm nghe đến đây, thì đã biết là Hoàng Tử Thao.
“Gần đây bận rộn lắm hả? Anh... Ngày đó gặp em tại sân bay, nhưng mà lại không có chào hỏi.” Lời này Hoàng Tử Thao mở miệng có vẻ khó khăn.
Lộc Hàm một tay cầm di động tay kia nhắp chuột máy tính vào xem tin tức và đánh giá về nhà trẻ, “Ah, có việc gì không?” Lộc Hàm thản nhiên nói.
“Àh, không có gì không có việc gì.” Hoàng Tử Thao thật cẩn thận hỏi tiếp: “Chẳng là, ngày đó anh cũng vừa mới về nước thì trông thấy em, chỉ muốn hỏi mấy năm qua em sống như thế nào?!”
Lực chú ý của Lộc Hàm để vào màn hình máy tính, cậu thấy được nhà trẻ kia danh tiếng tại H thị là tốt nhất, trước đây vẫn trực thuộc nhà nước, sau này tuy rằng trở thành trường tư, nhưng cũng là trường thực nghiệm của đại học H thị. Lộc Hàm không để ý đến nghĩa bóng của những lời Hoàng Tử Thao nói, cậu nghe tai này rồi lọt vào tai kia.
Sống như thế nào ư? Hoàng Tử Thao hỏi mình mấy năm nay sống như thế nào?
Lộc Hàm cảm thấy rất khôi hài, Hoàng Tử Thao cầm được học bổng toàn phần trong tay thì lập tức xuất ngoại du học, khoác vào chiếc áo của một trường đại học nước ngoài danh tiếng, sau khi về nước cả người đều toát ra khí phái tinh anh. Hiện tại hắn gọi điện thoại hỏi mình sống như thế nào?
Lộc Hàm không hé răng, cầm ly nước uống một hơi. Cậu lười nói lời khách sáo, cậu tự cho là mình cũng không phải loại người nghe bạn trai cũ ân cần thăm hỏi thì nói qua một câu rất tốt! Thời gian kia đã trôi qua như thế nào Lộc Hàm không muốn nhớ lại nữa, nếu đã buông xuống quá khứ, Lộc Hàm cũng chẳng muốn làm Bạch Liên Hoa cùng Hoàng Tử Thao bỏ qua hiềm khích trước đây mà tay bắt mặt mừng.
Không khí trong điện thoại nhất thời gượng gạo, Hoàng Tử Thao tựa hồ biết mình nói sai, thì thầm một câu: “Thành thật xin lỗi.”
Lộc Hàm gõ gõ mặt bàn, vốn định trực tiếp cúp điện thoại, nhưng mà trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ. Trong thư phòng chỉ bật ngọn đèn đặt dưới đất, ánh sáng mờ mờ khiến mắt của Lộc Hàm ẩn dưới tóc mái, ánh mắt sâu thẳm, cậu chậm rãi hỏi: “Hoàng Tử Thao, anh gọi điện thoại cho tôi rốt cuộc có chuyện gì thế?!”
Đầu bên kia điện thoại Hoàng Tử Thao dừng hai giây, ngữ khí thành khẩn: “Hàm nhi, sau khi về nước anh nghe bạn bè nói em bỏ học, có lẽ vài năm nay sống cũng không tốt, anh không có ý gì khác, chẳng phải đang thương hại em. Anh biết mình không có tư cách mở miệng nói này nói nọ, chỉ muốn trò chuyện với em vài câu, nếu em có điều gì cần giúp đỡ anh nhất định làm hết khả năng của mình.” Hoàng Tử Thao nói rất dè chừng nhưng cũng không quanh co lòng vòng, theo cách mà Lộc Hàm thích hi vọng nói xong cậu còn có thể chấp nhận mình làm bạn tri kỷ.
Lộc Hàm dùng tay phải vuốt ve mặt bàn, ánh mắt thâm sâu không biết đang nghĩ gì, giọng nói khàn khàn trầm xuống khiến người ta rất khó nắm bắt, trong thư phòng lại toát ra vẻ lạnh lẽo: “Vậy sao... Nếu tôi cần gì nhất định sẽ tìm anh rồi.” Dừng một chút “Chỉ là không biết có thuận tiện hay không thôi.”
Hoàng Tử Thao thuận theo vồn vã: “Tiện mà, rất tiện nữa là đằng khác! Em có bất luận yêu cầu gì cũng có thể tìm anh. Anh nghe nói hiện tại em đang làm biên tập ở tòa soạn báo, cho dù công việc hay là trong cuộc sống có cái gì cần anh giúp đỡ cứ việc lên tiếng.”
Lộc Hàm lạnh lùng nhếch khóe môi, khẩu khí không thay đổi: “Được.”
Hoàng Tử Thao ban đầu chỉ thử điện thoại một lần, vốn nghĩ rằng dựa theo tính cách lạnh lùng của Lộc Hàm cậu sẽ trực tiếp cúp máy, không nghĩ tới qua nhiều năm như vậy thế nhưng Lộc Hàm dường như đã hoàn toàn buông xuống quá khứ rồi. Bàn tay cầm di động của Hoàng Tử Thao run rẩy, tim đập bình bịch, sắc mặt ửng hồng rất mất tự nhiên, đi qua đi lại trong phòng, hắn cảm thấy kinh ngạc và vui sướng, sáu năm, hắn chưa từng nghĩ mình thế nhưng còn có cơ hội đến gần Lộc Hàm, tới gần cậu nhóc ở trong lòng hắn.
Hoàng Tử Thao hít sâu một hơi, quyết định phải tiến thêm một bước, thăm dò một chút: “Muộn thế này anh còn gọi điện thoại cho em có bất tiện không?”
“Không đâu, tôi sống một mình.”
Thì ra em ấy bây giờ vẫn còn độc thân... Suy nghĩ của Hoàng Tử Thao có hơi cao hứng, trong đầu đều là sao, tim như muốn nhảy ra khỏi ***g ngực, rất nhiều năm trước lúc hắn theo đuổi Lộc Hàm chính là tâm trạng này, hắn vẫn cảm thấy Lộc Hàm là ngọc trong đá, sáng và lạnh, thậm chí còn mang theo sức hút bí ẩn, hấp dẫn hắn sâu sắc. Hiện tại tâm tình Hoàng Tử Thao thật giống như thiếu niên mới yêu lần đầu, kích động, hưng phấn, trăn trở, lo được lo mất.
Cả nửa ngày Lộc Hàm cũng không nghe đầu bên kia đáp lời, bèn sử dụng ra mười hai vạn phần kiên nhẫn để chờ, cậu nghĩ nếu Hoàng Tử Thao này vẫn như trước kia không thay đổi, vậy thì kế tiếp, cậu có thể nghe được đáp án mà mình muốn.
Quả nhiên, không bao lâu, Hoàng Tử Thao bình phục tâm tình, nói: “Anh cũng một mình, Hàm nhi, anh chưa bao giờ quên em!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...