Chương 9: Để Tôi
Sau khi đi ra từ biệt thự, Diệp Phi liền đi tới trạm xe bus.
Hành động của Lâm Thu Linh làm lòng anh nguội lạnh, chỉ là thanh bạch không còn quan trọng nữa, anh chỉ cần đòi lại hai trăm vạn tiền nợ là có thể rời xa nhà họ Đường rồi.
Nhưng anh không đến thẳng Thương hội Tứ Hải mà đợi xe bus đến bệnh viện.
Anh không yên tâm về Thiến Thiến.
“Két” Diệp Phi đợi không đến 5 phát, một chiếc xe BMW liền dừng ở bên cạnh.
Cửa sổ xe hạ xuống lộ ra khuôn mặt trắng trẻo lạnh lùng của Đường Nhược Tuyết: “Đi đâu?”
Diệp Phi nhẹ nhàng đáp: “Đi bệnh viện.
”
Đường Nhược Tuyết thở dài một hơi: “Lên xe, tôi đưa anh đi một đoạn.
”
“Không cần đâu, chúng ta không thuận đường.
”
Diệp Phi không chút do dự từ chối: “Cô cứ đi làm đi.
”
Anh biết Đường Nhược Tuyết biết được chân tướng rồi, nếu không sẽ không muốn chở mình một đoạn, chỉ là câu xin lỗi cũng không nói, làm sao anh có thể hạ thấp bản thân mình được?
Sau những việc trải qua của một năm nay, anh nhận ra thỏa hiệp và hèn mọn không có nguyên tắc chỉ làm mọi người khinh thường mình.
Khóe miệng Đường Nhược Tuyết khẽ giật, sau đó cố gắng bình tâm nói: “Hôm nay tôi có nhiều thời gian, có thể đưa anh đến bệnh viện.
”
Cô cố hỏi thêm một câu: “Anh đến bệnh viện thăm Thiến Thiến phải không?”
“Đúng vậy.
”
Diệp Phi trả lời: “Bệnh tình cô bé không ổn định, chắc chưa vượt qua giai đoạn nguy hiểm, tôi muốn đến xem có thể giúp đỡ gì không.
”
Đương nhiên cũng tiện cảm ơn quả nhân sâm của Tống Hồng Nhan.
Ăn xong quả nhân sâm làm anh thấy tinh khí thần đều đột phá không ít, ít ra có thể giúp anh bớt phấn đấu 3 đến 5 năm.
Đến sách y anh đều xem không hiểu thì có thể giúp gì chứ?
Đường Nhược Tuyết không cho là đúng lắc lắc đầu, nhưng vẫn lạnh lùng nói: “Lên xe, cùng nhau đi.
”
Diệp Phi không nói gì chỉ nhìn chằm chằm Đường Nhược Tuyết, chỉ cần cô nói một câu xin lỗi, anh sẽ thỏa hiệp.
Đường Nhược Tuyết cường thế quát: “Xong chưa hả? Đàn ông con trai tính toán chi li thế có ý nghĩa không?”
Diệp Phi vẫn không nói gì.
“Không muốn lên thì thôi, anh tưởng mình là ai hả?”
Thấy Diệp Phi không lên tiếng, Đường Nhược Tuyết cảm thấy phiền phức, cô đã ôn hòa như vậy rồi anh còn muốn thế nào?
Cô tiện tay ném cho Diệp Phi một túi, sau đó đạp ga rời đi.
“Bạch” Diệp Phi bắt được túi, mở ra phát hiện bên trong là một túi sữa và một lồng xoa thiêu bao.
Anh ngẩn người, dường như quay về thời gian lưu lạc đầu đường năm đó…
“Ồ” 9 giờ sáng Diệp Phi đến bệnh viện Trung Hải.
Anh mua một hộp ngân châm ở bệnh viện Trung Hải, nghe ngóng một lúc rồi đi đến phòng bệnh tầng 4.
Cửa thang máy vừa mở, anh liền thấy Đường Nhược Tuyết cầm 1 túi hoa quả xuất hiện.
Cô đi qua Diệp Phi như không nhìn thấy gì.
Diệp Phi biết tính khí cô lớn cũng không thèm để ý, trực tiếp đi đến cửa phòng Thiến Thiến, đúng lúc thấy Tống Hồng Nhan đang ngồi ở ghế dài đờ ra.
Mặt cười tuyệt vọng, trong một đêm như gầy đi gần chục cân.
Chỉ là nữ nhân tuy tiều tụy nhưng tư sắc cũng không giảm nửa phân, ánh mắt đau thương đó làm người ta cảm thấy một loại cảm giác thê mỹ.
Bên cạnh cô có mười mấy hoa y nam nữ, nhưng không một ai phát ra âm thanh.
Không khí trầm mặc.
Thấy cảnh tượng này, Đường Nhược Tuyết vô thức dừng lại, suy nghĩ nên làm thế nào để an ủi Tống Hồng Nhan.
“Tống tiểu thư.
”
Diệp Phi đi tới: “Tình hình Thiến Thiến sao rồi?”
Tống Hồng Nhân hơi sững sờ, ngẩng đầu lên thấy Diệp Phi liền kích động: “Ân nhân, ân nhân, anh đến rồi.
”
Thân gia mười tỉ nữ cường nhân, lúc này nửa điểm giá cũng không còn.
“Cô gọi tôi Diệp Phi là được.
”
Diệp Phi đặt nhẹ tay lên vai cô: “Hai chữ ân nhân này quá nặng, không nhận nổi.
”
“Anh đã cứu Thiến Thiến thì chính là ân nhân.
”
Ánh mắt Tống Hồng Nhan cố chấp: “Sau này có chuyện gì muốn nhờ Hồng Nhan tôi cứ việc nói.
”
“Hôm qua đánh anh một cái, thật xin lỗi.
”
Ngay sau đó cô giơ tay lên tự tát mình một cái.
Mạnh mẽ vang dội.
Diệp Phi tay mắt lanh lẹ bắt được cổ tay cô: “Tống tiểu thư, tôi không trách cô, tôi có thể hiểu cho cô.
”
“Nếu cô vẫn áy náy, có thể đợi Thiến Thiến tỉnh rồi trả tôi.
”
Nắm lấy cổ tay mềm mại không xương, Diệp Phi chốc lát quên không ra.
“Diệp huynh đệ, anh thật sự là một người tốt.
”
Tống Hồng Nhan cũng không cựa ra, tùy ý để Diệp Phi nắm lấy: “Cả đời tôi sẽ không bao giờ quên anh.
”
Nhìn thấy Diệp Phi cầm tay Tống Hồng Nhan, Tống Hồng Nhan lại đối với Diệp Phi ôn nhu như vậy, Đường Nhược Tuyết đi đến nhẹ nhàng ho một tiếng.
Diệp Phi ý thức lại, buông tay đang nắm ra.
Tống Hồng Nhan ngẩng đầu nhìn Đường Nhược Tuyết cười ôn hòa: “Đường tiểu thư, cảm ơn cô hôm qua kêu gọi mọi người cứu hộ.
”
Đường Nhược Tuyết nhẹ nhàng đáp: “Tống tổng khách khí rồi.
”
“Tống tiểu thử, Thiến Thiến sao rồi?”
Diệp Phi cười hỏi: “Đã qua giai đoạn nguy hiểm chưa?”
“Rất không lạc quan.
”
Ánh mắt Tống Hồng Nhan buồn bã: “Thương thế quá nặng, hôm qua đã cứu chữa nhiều lần nhưng giờ vẫn chưa vượt qua giai đoạn nguy hiểm.
”
“Tôn lão cũng khó mà xoay chuyển bệnh tình.
”
Đôi môi cô đỏ mọng khẽ cắn, rất lo lắng.
Diệp Phi nhẹ nhàng an ủi: “Yên tâm đi, Thiến Thiến cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ không có chuyện gì.
”
Đột nhiên ánh mắt Tống Hồng Nhan sáng lên: “Diệp huynh đệ, hôm qua anh có thể cứu Thiến Thiến, nhất định là y thuật không bình thường, hay là anh giúp tôi chữa trị?”
Cô cũng không còn con đường nào khác nữa rồi.
“Xin lỗi Tống tiểu thư, Diệp Phi căn bản không biết chút y thuật nào, không qua là may mắn mà thôi.
”
Đường Nhược Tuyết không thể không nói sự thật, mặc dù cô cũng rất mong Diệp Phi có thể cứu cô bé đó, nhưng chuyện này là không có khả năng.
“Tống tiểu thư, cô ấy nói đúng, tôi không phải bác sĩ.
”
Diệp Phi thành thật trả lời: “Tôi chưa từng cứu chữa cho người khác.
”
Nghe vậy, Tống Hồng Nhan sững sờ, sau đó ánh mắt hiện lên phần đau xót, dung nhan tuyệt thế đột nhiên dâng lên một tia bi thương.
Mặc dù Thiến Thiến là do cô nhận nuôi, nhưng nuôi nấng 7 năm đã sớm thân nhau như ruột thịt, nếu người tóc bạc tiễn người tóc xanh, Tống Hồng Nhan cũng không muốn sống nữa.
“Tống tiểu thư, mặc dù tôi chưa học qua y thuật, nhưng tôi đã đọc qua không ít sách y.
”
Diệp Phi đột nhiên chuyển ý: “Nếu cô tin tưởng tôi, tôi nguyện ý thử.
”
“Đương nhiên nguyện ý, đương nhiên nguyện ý.
”
Ánh mắt Tống Hồng Nhan lần nữa sáng lên, không biết tại sao cô lại có tín nhiệm với Diệp Phi không quen biết này.
“Diệp huynh đệ, đi theo tôi.
”
Tống Hồng Nhan dứt khoát kéo Diệp Phi đi tới phòng bệnh.
“Diệp Phi!”
Đường Nhược Tuyết nhìn chằm chằm Diệp Phi lo lắng hô: “Anh đừng làm loạn, anh sẽ hại chết người ta đấy.
”
Diệp Phi cười nhạt: “Yên tâm, tôi nhất định có thể cứu Thiến Thiến.
”
Đường Nhược Tuyết tức giận giậm chân: “Sao tôi yên tâm được chứ? Làm loạn sẽ xảy ra chuyện đấy!”
May mắn không phải lúc nào cũng sẽ đến bên cạnh Diệp Phi.
“Có phải anh bực mình tôi không? Giận dỗi tôi không nói xin lỗi với anh?”
Đường Nhược Tuyết đột nhiên nhớ ra gì đó: “Được, bây giờ tôi nói xin lỗi anh, sáng nay tôi lỗ mãng, không nên bị mẹ lừa mà vu oan anh.
”
“Chỉ cần anh có thể xả giận, lý trí chút, tôi đánh anh một cái anh có thể đánh lại bất cứ lúc nào.
”
Cô cho rằng Diệp Phi cứu Thiến Thiến là đang đối phó với cô.
Diệp Phi nhàn nhạt nói: “Cô chưa bao giờ tin anh…”
“Không xong rồi! Bệnh nhân đang ngừng thở, mau mau…” Đúng lúc này phòng trọng bệnh phát ra cảnh báo, sau đó là mười mấy bác sĩ chạy tới.
Trừ chuyên gia của bệnh viện, còn có không ít trung y mà Tống Hồng Nhan mời tới.
Đi ở đằng trước là một ông lão tóc trắng đã hơn sáu mươi tuổi, tinh thần hưng phấn, cả người hoa quý.
Ông là thần y Trung Hải – Tôn Thánh Thủ.
Ông là người sáng lập Hồi Xuân Đường ở Trung Hải, có danh tiếng vang dội dị thường ở giới trung y, chữa bệnh cho hơn vạn người, thu hoạch vinh dự vô số.
Ông ta công hiến nửa cuộc đời mình cho trung y nên được hoan nghênh và tôn kính khắp Trung Hải.
Bệnh nhân nguy kịch thì ông ấy sẽ đến nhanh nhất.
Tống Hồng Nhan và Diệp Phi cũng vào theo.
Chỉ thấy Thiến Thiến đã ngừng thử, công cụ cảnh báo đang kêu to, làm mọi người lo lắng.
Bác sĩ trưởng tinh thần khẩn trương tiêm adrenalin, còn cầm ADE toàn lực cấp cứu.
Nhưng tình hình Thiến Thiến thực sự không ổn, dường như không có phản ứng gì.
“Thiến Thiến!”
Tống Hồng Nhan sắp khóc thành tiếng.
Lúc điện tâm đồ từ từ biến thành đường thẳng, bác sĩ trưởng và mọi người đều lộ vẻ buồn bã.
“Để tôi.
”
Lúc này Tôn Thánh Thủ bảo các bác sĩ đi ra, ngón tay ông niết lên sáu cây ngân châm, hướng lên người Thiến Thiến châm xuống.
Hồi Xuân Lục Châm.
Ông muốn ngưng tự chút hy vọng sống cuối cùng trên người Thiến Thiến.
Hai lần cấp cứu tối qua và sáng nay đều là Tôn Thánh Thủ giúp khởi tử hồi sinh.
Chỉ tiếc là Thiến Thiến vẫn không có chút động tĩnh gì.
“Haizz” Tôn Thánh Thủ lại châm xuống phía dưới, nhưng Thiến Thiến vẫn không nhúc nhích.
Lão nhân thở dài một tiếng.
Dừng tay! Không đủ sức xoay chuyển đất trời! Nhìn Tôn Thánh Thủ lắc đầu, tất cả mọi người đều bi thương, sắc mặt Tống Hồng Nhan càng kém.
Diệp Phi nhìn thấy hư ảnh của Thiến Thiến trong đám người.
Anh không chút nghĩ ngợi vọt vào phòng bệnh, đặt tay lên trán Thiến Thiến: “Để tôi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...