Edit: Ari
Beta: Vân
Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn thái độ của An Thần, không nhìn ra vẻ ngũ quan cứng nhắc khó nuốt thế nào, nhưng hoặc là Lão Đại trời sinh có kỹ thuật diễn cao siêu, hoặc là... mùi vị thức ăn quá ngon miệng.
Vẫn chưa dám động đũa, An Thần lườm xéo một cái, được ăn đồ do bà xã của anh đích thân chuẩn bị còn không cảm thấy vinh hạnh lại dám đưa mặt ra
kêu khổ sao???
Nhiễm Mạn cầm đũa lên, chuyên chú ăn món trứng ốp lết của mình, nhưng
vẫn không quên giơ ngón tay cái lên với Tô Thiển: "Tiểu Tô Tô, món này
cậu làm, mình ăn trăm lần không chán."
Mấy người Bân Tử nhìn ngó lẫn nhau, tỏ thái độ hồ nghi, nhìn Lão Đại và
Nhiễm Mạn ăn ngon lành thế, thật không giống giả bộ chút nào.
Rốt cuộc, Y Na không nhịn nổi mà cầm đũa lên, tự an ủi trong lòng, xem ra cũng không tệ lắm, mùi vị cũng không phải quá khó ăn.
Chần chừ, lưỡng lự một lúc lâu, cuối cùng gắp chút thịt băm hương cá đưa vô miệng, nhắm mắt lại, thưởng thức, rồi mắt mở choàng ra, sáng ngời:
"Ngon lắm!"
Y Na giật mình nhìn Tô Thiển, rồi lại nếm thử thêm miếng nữa, hương đủ, cay vừa, thật hài hoà, rất ngon.
Thấy vị vẫn như cũ, Y Na giơ ngón tay cái lên: "Tuyệt không cần chỉnh, phải gọi là đầu bếp còn kém xa, càng ăn càng thấy ngon!"
Nghe Y Na nói thế, trong lòng mấy người kia rất kích động, cầm đũa, trong lòng tràn ngập vẻ mong đợi.
Bẹp bẹp vài miếng, Bân Tử không thể buông nổi đũa. Má ơi, sao tay nghề
của cô gái kia thua xa chị dâu tới vậy cơ chứ! Quả thật là túi trời có
khác!
Khóe miệng An Thần nhếch lên, kéo Tô Thiển lại, thì thầm vào tai: "Sau
này không cho em làm đồ ăn cho những kẻ không tim không phổi kia."
Tô Thiển thỏa mãn nhìn mấy người tranh giành, lâu lắm rồi cô không có cảm giác thành tựu như giờ.
Cơm nước no nê, tám người an vị đủ bốn hướng Đông-Tây-Nam-Bắc trong
phòng khác, thoải mái nói chuyện. Bên ngoài, mưa từng giọt tí tách rơi,
càng ngày càng có chiều hướng to lên.
Tô Thiển bưng một tách trà sữa tới cạnh cửa sổ. Cô rất thích tiếng mưa
xuân rơi. Mỗi lần nghe từng giọt từng giọt tí tách rơi xuống, sự rộn
ràng, nháo động trong lòng đều lắng xuống.
An Thần cởi áo khoác đi tới, khoác lên vai cô, nói: "Trời trở lạnh, cẩn thận cảm."
Tô Thiển xoay người lại, kéo kéo cái áo, trên khuôn mặt hiện lên sự mê người, An Thần không nhịn được, hôn trộm một cái.
"Đừng làm loạn." Tô Thiển sợ thẳng dò cổ, liếc một cái đến mấy người đang ở phía xa kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...