Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Không phải, mẹ nói… nói…”
“Nói trước khi kết hôn không cần vượt rào, cô ngóc… lời này anh nghe 5 năm qua rồi, em yên tâm… anh sẽ chờ em.” Tôn Nặc An ồm chặt lấy cô, nói đến đề tài mẫn cảm này tự dưng trong lòng dâng lên cảm giác hứng thú, chỉ cần nghĩ tới bộ dáng thẹn thùng vặn vẹo của cô cả người anh đều như lửa đốt, không nhịn được hôn lên trán cô: “Đêm tân hôn của chúng ta, cô dâu của anh, anh thật chờ mong.”
“Anh An…” Đỗ Mạn Ninh duỗi tay ôm anh, giống như muốn dùng nhiệt độ trên cơ thể mình xua tan cảm giác lạnh băng trong người, hạnh phúc ngọt ngào như thế mà cô ngày càng bất an, đêm qua chỉ là một giấc mộng, tất cả đều đã qua, đã qua rồi.
Cô không ngừng an ủi mình, nhắm chặt hai mắt không hề buồn ngủ, không tới một lúc, tiếng động vang lên, Đỗ Mạn Ninh mở mắt ra, si ngốc nhìn anh.
Đã 7h rồi.
Yến hội đúng giờ bắt đầu rồi, nhân vật nổi tiếng trong giới làm ăn đều tới, nói trắng ra chính là so giàu khen đẹp, trong miệng nói lời khen tặng nhưng ánh mắt chỉ có khinh thường hoặc hâm mộ hoặc ghen ghét.
Khoác cánh tay Tôn Nặc An đi xuyên qua đám người, cô cười có chút miễn cưỡng, rốt cuộc cũng nghe thấy người dẫn chương trình mới Tôn Nặc An lên sân khấu, nghĩ tới Chủ tịch mới sắp tuyên bố sự tình cho nên cô rảnh rỗi một tìm một góc đứng nghe.
Hiện tại người đang phát biểu là Tôn lão gia, chỉ thấy ông đứng sóng vai cùng Tôn Nặc An ở trên sân khấu, khó nén được hưng phấn nói: “Cảm ơn các bị bạn bè trong giới tới tham gia bữa tiệc này, Tôn thị ở trong giới vàng bạc nhiều năm được các vị ủng hộ, trong lòng tôi vô cùng cảm ơn. Con trai nhỏ bất tài, vừa từ Mỹ đi học về, tôi cũng già rồi, sau này Tôn thị giao cho con trai độc nhất Tôn Nặc An xử lý, hy vọng các bị bạn bè có thể ủng hộ con trai tôi như đã từng ủng hộ tôi, cảm ơn mọi người.”
“Bộp, bộp, bộp…” tiếng vỗ tay như sấm từ dưới khán đài vang lên, Tôn Nặc An cúi người chào hỏi mọi người, lúc này lại nghe Tôn lão gia nói: “Tôn gia song hỷ lâm môn, hôm nay tôi muốn tuyên bố thêm một việc, mồng 9 tháng 7 tới sẽ tổ chức lễ đính hôn cho con trai cùng cháu gái của bạn lâu năm với Tôn gia Đỗ Thành Huy là Đỗ Mạn Ninh, tôi chuẩn bí au lễ đính hôn của hai đứa sẽ đặt sính lễ, hy vọng đến lúc đó mong các vị có thể tới tham gia tiệc cưới.”
“Mời Đỗ tiểu thư lên sân khấu.” Tôn lão gia nói xong, người dẫn chương trình tươi cười đi tới, Tôn lão gia né sang bên cạnh, ánh mắt người theo ánh mắt của Tôn Nặc An tìm kiếm, Đỗ Mạn Ninh đành phải từ góc khuất đi ra, mọi người lập tức nhường ra một lối đi nhỏ.
Đỗ Mạn Ninh mặc bộ lễ phục đến đầu gối màu trắng có đai eo, làn da trắng nõn dưới ánh đèn càng thêm non mịn, tà váy bó sát người càng tôn thêm vòng eo mảnh khảnh của cô, đôi chân thon dài lộ ra, làn váy đuôi cá tôn thêm sự tao nhã của cô không sót một phân, từng bước đi tới, tràn ngập gợi cảm và phong tình.
Trong đám người lập tức truyền tới tiếng khen ngợi, Tôn Nặc An mỉm cười từ trên sân khấu đi xuống đón cô, lúc hai người nắm tay lên sân khấu, dám người vỗ tay khen ngợi: “Đúng là Kim Đồng Ngọc Nữ mà.”
“Đúng thế, Tôn thiếu gia thật đẹp trai.” Đám tiểu thư không giấu được sự ghen ghét và hâm mộ trong mắt.
Còn các quý ông ở đây đều cảm thán: “Thật không nghĩ tới cháu gái Đỗ gia lại xinh đẹp như thế.”
Lúc này có một phu nhân nhỏ giọng: “Xí, đẹp thì làm được gì, cũng là người chẳng ai thèm, nếu không phải dựa vào Đỗ gia từng cứu Tôn lão gia thì chỉ bằng gia thế bé nhỏ của cô ta mà gả vào gia đình giàu có thế này sao?”
“Phải vậy không? Tôi còn nói gia thế của cô ta thế nào mới có thể kết được cửa hôn nhân này, thì ra là vậy, cô ta đẹp thì đẹp thật nhưng lộ ra cảm giác hồ ly tinh, thật mệt cho Tôn thiếu gia này.”
“Cô không biết năm đó mẹ cô ta sinh cô ta thì đang học cấp 3, nghe nói mới chỉ 16 tuổi thôi…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...