1
Ngày hôm sau, Mạch Khiết vừa mới bố trí bài viết chuyên đề của Kha Đậu, liền nhận được cuộc điện thoại nội bộ, sếp yêu cầu mở cuộc họp những cán bộ chủ chốt.
Khi Mạch Khiết đến phòng họp, phát hiện ra những người khác đều đã ngồi đông đủ, mình là người cuối cùng đến phòng họp. Hơn nữa, cô cũng tinh tế cảm nhận ra được bầu không khí ở đây rất căng thẳng, dường như sắp sửa xảy ra chuyện lớn.
Cô kinh ngạc nhận ra, Lâm Mạnh trợ lý của mình cũng ngồi ở đó, kỳ lạ thật, sao cô ấy lại được tham gia cuộc hội nghị của những cán bộ chủ chốt? Nhìn thấy trong tay cô cầm sổ và bút, Mạch Khiết nghĩ có lẽ là cô ấy vừa bị kéo vào để làm thư ký cuộc họp.
Khoé mắt Lâm Đại lướt qua Mạch Khiết tỏ ý bất cần, Mạch Khiết cũng chẳng quan tâm, cô đã sớm quen với thái độ thất thường của Lâm Đại rồi. Ngược lại, chỉ có Lý Mộng Long hàng ngày chẳng buồn để tâm vào chuyện gì, hôm nay hình như lại có tâm sự, chỉ cúi đầu không nói.
Thấy Mạch Khiết vào, ông chủ nói:
- Bây giờ mọi người đã đến đông đủ cả rồi, tôi sẽ nói thẳng vào vấn đề luôn! Mọi người đều biết việc Tập đoàn Tài chính Hạ Lạc mua lại Vu Môn chứ, tôi cũng chẳng giấu mọi người, Tập đoàn Tài chính Hạ Lạc cũng rất hứng thú với M Beautiful của chúng ta, đã nói chuyện riêng với tôi rất nhiều lần nhưng đều bị tôi từ chối. M Beautiful là kết tinh tâm huyết của tất cả chúng ta những người đang ngồi ở đây, nếu như bị thu mua, có thể phong cách của tạp chí sẽ bị thay đổi, nhân sự sẽ càng biến động, cho nên tôi quyết không chuyển nhượng M Beautiful.
Mạc Khiết nghĩ thầm, cái gì mà kết tinh tất cả tâm huyết của mọi người ngồi đây, nói nghe có vẻ như thể suy nghĩ của mọi người, tôi thấy chắc chắn là giá cả chưa bàn bạc thoả đáng, người làm ăn vẫn là người làm ăn, nếu không coi trọng lợi ích thì đã không phải người làm ăn rồi.
Nào ngờ lời nói của sếp đột nhiên thay đổi hẳn:
- Nhưng tôi lo lắng cho mọi người, còn có một số người thì không hề lo lắng cho mọi người, không suy nghĩ cho M Beautiful, chỉ nghĩ đến lợi ích của bản thân, trở thành "nội gián" của Tập đoàn Tài chính Hạ Lạc, bán đứng thông tin của công ty, còn giở một số thủ đoạn trong công ty. Những việc này, tôi đã nắm rõ rồi, hôm nay, tôi sẽ tìm ra bằng được người này và mời người đó rời khỏi công ty.
Cả phòng họp trở nên yên tĩnh lạ thường, ngay cả nhịp tim đập của mọi người cũng đều có thể nghe thấy, bầu không khí căng thẳng bao trùm như sắp sửa nổ tung.
Mạch Khiết kinh ngạc ngước nhìn sếp, nghĩ thầm việc trọng đại như vậy sao ông ta lại không bàn bạc riêng với mình và Lâm Đại trước nhỉ? Trong cuộc họp những cán bộ nòng cốt đột nhiên tuyên bố sự việc này, lẽ nào ông không biết rằng làm như vậy sẽ gây nên hoang mang lo lắng cho mọi người trong công ty sao? Dường như nghe thấy câu nói trong lòng Mạch Khiết, ánh mắt ông chủ liếc nhìn qua cô, trông rất lạnh lẽo. Mạch Khiết giật nảy mình, vô cớ trở nên căng thẳng, không phải chứ?
Sếp gần như rít qua kẽ răng:
- Mạch Khiết, tôi muốn biết, tại sao cô lại đăng bài viết chuyên đề của Kha Đậu lên trên mạng? Tại sao cô lại phải tiết lộ kế hoạch của M Beautiful phiên bản mới cho Vu Môn?
Mạch Khiết cuối cùng cũng đã hiểu, tại sao mình là người cuối cùng đến tham gia cuộc họp, dám chắc rằng cuộc hội nghị này là muốn nhằm thẳng vào mình, điều đáng buồn cười là, cho tới tận thời khắc cuối cùng, mình vẫn còn lo lắng sếp lật tẩy gian tế trước mặt mọi người sẽ gây nên tâm lý hoang mang của mọi người trong công ty.
Cô thầm nhắc nhở mình, cần phải bình tĩnh, chắc chắn có người đã giở trò ly gián trước mặt sếp cho nên mới gây ra sự hiểu nhầm lớn nhường này. Cô hết sức trung thành với công ty, sao có thể là "nội gián" của công ty được chứ? Cây ngay không sợ chết đứng, không có gì căng thẳng cả, cứ giải thích rõ sự việc là được rồi.
Cô điềm tĩnh lên tiếng:
- Tôi không biết tại sao sếp lại đột nhiên hỏi tôi câu hỏi này. Về việc bài viết của Kha Đậu tại sao lại bị người ta đăng tải lên mạng trước, tôi cũng cảm thấy rất kỳ lạ, đang cố gắng điều tra, hơn nữa tôi cũng đã có được một bài viết chuyên đề mới của Kha Đậu. Về kế hoạch của M Beautiful phiên bản mới bị Vu Hôn lấy trộm, chúng tôi cũng tìm ra nguyên nhân rồi, hơn nữa sẽ không bao giờ xuất hiện lại sự việc tương tự nữa. Tôi có tình cảm vô cùng sâu sắc với M Beautiful, tôi nghĩ sếp chắc cũng không cho rằng tôi là "nội gián" của Tập đoàn Tài chính Hạ Lạc chứ! Làm việc gì cũng đều phải có chứng cứ.
- Muốn thấy chứng cứ à, được, tôi sẽ cho cô xem chứng cứ! – Sếp cười nhạt nói với Lâm Mạnh – Tiểu Lâm, cô hãy mạnh dạn nói đi, đừng sợ!
- Lâm Mạnh?
Mạch Khiết thực sự cảm thấy mơ hồ. Cô em cùng trường của mình, chính mình đã phá lệ tuyển cô ấy vào trong công ty, bình thường cũng quan tâm đến cô ấy, hơn nữa cô ấy đối với mình cũng vô cùng trung thành, sao lại... sao lại là người làm chứng, chứng minh mình là "nội gián"?
Lâm Mạnh né tránh ánh mắt của cô, mắt nhìn chằm chằm vào cuốn sổ trong tay, nói từng chữ rành rọt:
- Tôi tận mắt nhìn thấy tổng biên tập Mạch gặp gỡ người của Tập đoàn Tài chính Hạ Lạc ở bên ngoài.
- Không, không phải như vậy đâu, không phải như mọi người nghĩ đâu! – Mạch Khiết ngắt lời Lâm Mạnh – tôi công nhận, tổng giám chế của Tập đoàn Tài chính Hạ Lạc có tìm tôi, nhưng không phải là cuộc bàn bạc giữa tôi và họ như mọi người vẫn tưởng đâu, họ đưa ra đề nghị yêu cầu tôi tham gia Tập đoàn Tài chính Hạ Lạc, nhưng đã bị tôi từ chối.
Nhưng, cô phát hiện ra ánh mắt mọi người chăm chút nhìn mình rất lạnh lùng, thể hiện rõ sự không tin tưởng, trong khoảnh khắc đó cô chợt hiểu ra, bất luận mình có giải thích thế nào, cô đã bị khép tội "tử hình", sẽ không có ai tin tưởng cô.
Cô nhìn Lâm Mạnh, tại sao cô ta đột nhiên lại xuất hiện ở bên ngoài quán café nhìn thấy mình và người của Tập đoàn Tài chính Hạ Lạc tiếp xúc nhau – bởi vì cô ta mới chính là "nội gián" của Tập đoàn Tài chính Hạ Lạc. Cái gì mà tiểu sư muội, cái gì mà sùng bái mình, tất cả đều là giả dối, đó là vì để thuận lợi trà trộn vào M Beautiful. Kế hoạch bị tiết lộ, bài viết chuyên đề của Kha Đậu bị đăng tải lên mạng chắc chắn đều do cô ta làm, bởi vì cô ta là trợ lý của mình, cô ta có điều kiện thuận lợi để tiếp xúc với máy vi tính của mình. Quả đúng là ở nơi chốn công sở bước nào cũng là cạm bẫy. Tập đoàn Tài chính Hạ Lạc giở chiêu này thật quá tàn nhẫn, mình không làm người của họ, thì họ triệt để huỷ hoại mình. Vì sao, vì sao họ nhất định phải nhằm vào mình như vậy chứ?
Sếp lại gọi một cái tên khác, để anh ta cũng trở thành người làm chứng:
- Lý Mộng Long, anh cũng thử nói xem nào?
Lý Mộng Long, người đàn ông mới hôm qua còn hôn trộm mình, anh ta cũng muốn bán đứng mình sao? Là người anh em đã cùng với mình đồng cam cộng khổ gây dựng M Beautiful phiên bản mới, anh ta còn chưa hiểu được sự trung thành của mình đối với công ty sao?
Lý Mộng Long ngước đầu lên, bình tĩnh chăm chú nhìn Mạch Khiết, nói rành rọt:
- Tôi cũng nhìn thấy Tổng biên tập Mạch và người của Tập đoàn Tài chính Hạ Lạc nói chuyện với nhau. Những nhân vật chủ chốt của Tập đoàn Tài chính Hạ Lạc rất khen ngợi năng lực của Tổng biên tập Mạch.
Cả căn phòng im lặng như tờ suốt một phút đồng hồ. Mạch Khiết khẽ cười nhạt:
- Tôi hiểu rồi, trước khi tôi bước vào phòng họp này, mọi người đã ăn rơ với nhau rồi, nhất định khép tôi vào tội "nội gián" chỉ bởi vì hai người làm chứng nói tôi và người của Tập đoàn Tài chính Hạ Lạc gặp mặt hoặc là nói vài câu. Nếu như bởi vì nói chuyện với người của Tập đoàn Tài chính Hạ Lạc là có thể bị cho là "nội gián" bởi vì trong bữa tiệc lần đó, tất cả những vị cốt cán đều đã gặp mặt người của Tập đoàn Tài chính Hạ Lạc, còn bắt tay nữa. Nhưng tất cả những điều này đều không quan trọng, tôi hiểu rồi, tại sao lại có người ép tôi đi, ép tôi rời khỏi đây bởi vì "nội gián" thực sự của Tập đoàn Tài chính Hạ Lạc muốn nắm giữ M Beautiful phiên bản mới, cho nên cần phải dọn sạch đường đi, còn tôi chính là trở ngại ngăn cản người đó nắm đại quyền. Lý Mộng Long, trưởng ban biên tập của M Beautiful phiên bản mới, anh mới là "nội gián", anh và Lâm Mạnh đều là "nội gián" mà Tập đoàn Tài chính Hạ Lạc gài vào trong công ty.
- Đủ rồi! – Sếp đập bàn – Mạch Khiết, tôi không muốn nghe cô ở đây gào khóc khua môi múa mép. Cuộc họp ngày hôm nay chính là thanh trừ "nội gián". Nể tình cô đã làm việc cho công ty bao năm nay, tôi sẽ không báo cảnh sát, mời cô lập tức rời khỏi công ty, lát nữa bộ phần tài chính sẽ thêm cho cô tiền đuổi việc. Từ này về sau, cô và M Beautiful không còn bất cứ mối quan hệ gì nữa cả.
Mạch Khiết cười khẩy:
- Ông tưởng rằng tôi vẫn còn mong muốn có mối quan hệ gì với M Beautiful sao? M Beautiful có một ông chủ ngu muội như ông là sự bất hạnh của M Beautiful. Bao năm nay, nếu không phải là tôi, không phải là Tưởng Văn, không phải là Lâm Đại, không phải là những nhân viên đã dốc lòng dốc sức tận tuỵ vì công ty, liệu có M Beautiful huy hoàng như hôm nay không? Nhưng tất cả những tấm lòng trung thành của chúng tôi ông đều không nhìn thấy. Xin lỗi, tôi nghĩ tôi cũng chẳng cần ông thanh trừ tôi, cũng chẳng cần cái thứ tiền bồi thường đuổi việc nực cười đó, tôi đề nghị từ chức. Tôi sẽ rời khỏi công ty, đồng thời tôi cũng muốn nói cho ông biết, tôi hối hận vì đã cống hiến tuổi xuân và trí tuệ của mình cho M Beautiful.
Cô đứng dậy, thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi đó, đột nhiên, cô nghe thấy Lâm Đại nói:
- Đợi một lát. Sếp à, mặc dù tôi thừa nhận con người Mạch Khiết rất ích kỷ, không ghi nhớ những điều tốt mà người ta làm cho cô ta, nhưng theo như hiểu biết của tôi về con người cô ta, cô ta quyết không phải là "nội gián"... có phải là nên điều tra thêm hay không?
Khoang mắt Mạch Khiết đỏ hoe, thật không ngờ đến thời khắc then chốt, người nói đỡ cho mình lại chính là Lâm Đại – người luôn đối chọi với cô, trong chốn công sở quả nhiên không có ai là kẻ địch mãi mãi và cũng không có ai là người bạn mãi mãi.
Cô cười đau khổ nói:
- Cảm ơn cô, Lâm Đại, nhưng cái công ty này đã chẳng còn gì để cho tôi lưu luyến nữa cả.
Cô bước ra ngoài, cánh cửa phòng họp nặng nề đóng sập sau lưng cô.
Trong tình yêu, kẻ si tình luôn là người bị tổn thương trong chốn công sở, nhân viên trung thành nhất, luôn là đối tượng đầu tiên bị hy sinh.
Cô thu dọn đồ đạc với tốc độ nhanh nhất, ôm một thùng to bước đi dưới con mắt chăm chú của những người đồng nghiệp cũ. Hành lang ngắn ngủi đó, hôm nay cô cảm thấy dài dằng dặc, bước đi vô cùng khó khăn, cô hít thở một hơi thật sâu, nhắc nhở mình cần phải kiên cường, nhất định phải ưỡn ngực thẳng lưng, nhất định không để người ta nhìn thấy giọt nước mắt của mình.
Nước mắt, quyết không thể chảy ra cho kẻ làm tổn thương mình thấy.
Cô muốn dành một tay ra để ấn thang máy, đằng sau có một cánh tay giơ ra, ấn giúp cô.
Cô nghiêng đầu nhìn, là Lý Mộng Long.
Mạch Khiết nói đầy châm biếm:
- Sao, muốn nhìn xem có phải là tôi đang khóc không à? Ở phòng họp còn chưa nhìn đủ sao, bây giờ còn muốn nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của tôi hơn nữa à?
Lý Mộng Long nói:
- Mạch Khiết, em cần phải tin rằng tôi làm như vậy là tốt cho em...
- Tốt cho tôi, thiết kế để tôi phải rời khỏi nơi tôi đã làm việc suốt ba năm nay, là công việc đầu tiên của tôi, là công việc mà tôi yêu thích nhất, dùng phương thức nhếch nhác thê thảm thế này, thật không ngờ còn nói là vì tốt cho tôi? Lý Mộng Long, anh là người vô liêm sỉ nhất mà tôi từng gặp. Để đạt được mục đích của mình, gây cho người khác nỗi đau khổ lớn nhường này, lẽ nào buổi tối anh vẫn có thể ngủ yên giấc được sao? Đúng vậy, anh có thể nói quy tắc của chốn công sở chính là như vậy, cá lớn nuốt cá bé, tôi đã thất bại, tôi thất bại bởi vì tôi đã dồn toàn tâm toàn ý vào công việc mà lại quên mất việc phòng bị những mũi tên bắn lén sau lưng.
- Anh biết bất luận anh giải thích thế nào, em cũng không tin anh, nhưng thời gian có thể chứng minh tất cả, em hãy cứ đợi mà xem... – Lý Mộng Long có vẻ như muốn giải thích điều gì đó nhưng lại thôi.
- Tin tưởng anh, tin tưởng sự lạnh lùng vô tình của anh sao? – Mạch Khiết nói – Đã theo đuổi Lâm Đại rồi còn mưu đồ dụ dỗ tôi, loại người tồi tệ như anh, anh thực sự hiểu được tình yêu là gì sao? Cả cuộc đời anh sống vô cùng náo nhiệt, anh thực sự có thể hiểu được thế nào là yêu và được yêu sao? Thứ tình cảm gọi là tình yêu đối với anh chẳng qua cũng chỉ là quân cờ để anh đạt được mục đích mà thôi, khi không có được tình cảm của tôi thì lập tức bày mưu để đá tôi đi, có được tình cảm của Lâm Đại là có thể khống chế được M Beautiful, âm mưu quỷ kế của anh tôi đã nhìn rõ rồi. Lý Mộng Long, tôi thực sự muốn nói cho anh biết, anh là người vô lương tâm nhất mà tôi từng gặp!
Thang máy kêu coong một tiếng, mở ra.
Mạch Khiết bước vào trong, Lý Mộng Long cũng đang định vào theo, Mạch Khiết nói:
- Dừng lại, đừng có đi theo tôi, bây giờ anh càng đến gần tôi, tôi càng cảm thấy nghẹt thở, như thể bầu không khí xung quanh cũng bị anh làm cho ô nhiễm. Tôi mong muốn cả cuộc đời này sẽ không nhìn thấy anh và những người tồi tệ như anh.
- Không, không phải như vậy đâu... tình cảm của tôi đối với em...
Cánh cửa cầu thang máy từ từ đóng lại, cũng khép luôn lại câu nói phía sau của anh –... là thực lòng...
Mạch Khiết uể oải dựa người vào bức tường của thang máy, nhìn thấy hình ảnh mình, mặt mũi nhếch nhác, tóc tai rũ rượi trong gương, tại sao ở trong con ngươi mắt kiên cường của mình lại vẫn nhỏ lệ, không phải hoàn toàn vì đau buồn khi mất đi công việc mình yêu thích, cũng là bởi vì chính con người khi nãy thì phải. Sự quan tâm và tiếp cận của anh ta đối với mình, anh ta và mình đã cùng gắng sức gây dựng sự nghiệp, ba lần anh ta hôn trộm mình – thì ra tất cả đều là giả dối, đều mang theo mục đích thương nghiệp.
Anh ta chưa bao giờ yêu mình.
Cô lấy mu bàn tay lau nước mắt, lắc lắc đầu, cố lắc đi tất cả mọi phiền não. Cô nhắc nhở bản thân mình cần phải kiêu hãnh rời khỏi công ty, đây chẳng qua chỉ là một chút trắc trở trên đường đời mà thôi. Có lẽ, sẽ nhanh chóng quên đi tất cả mọi thứ, có thể giờ này tháng sau là có thể quên đi tất cả những sự việc này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...