4
Mạch Khiết nghĩ thầm, chỉ sợ mình sắp bị sụp đổ rồi.
Có đến nỗi như vậy không? Chẳng qua cũng chỉ là hơi bẽ mặt một chút. Ừm, cô nghĩ rằng mình phải dùng từ chuẩn xác hơn một chút: cũng được ra dáng một người đàn ông, có cần thiết phải kêu gào thất thanh, bật cười kinh hãi đến thế không? Người không biết chuyện lại cứ tưởng M Beautiful có nạn chuột hoành hành cơ đấy!
Mạch Khiết liên tục day day hai bên thái dương, thực sự hy vọng mình có thể tạm thời bị điếc tai.
Xuyên qua bức tường kính trong suốt, cô có thể nhìn thấy rõ ở văn phòng bên ngoài đã trở nên nhốn nháo ầm ĩ. Lâm Đại dẫn Lý Mộng Long bước đến đâu, là ở đó lại càng hỗn loạn.
Theo thông lệ, đồng nghiệp mới đến phải đi chào hỏi khắp các phòng ban một lượt, như là vật triển lãm bị lôi đi triển lãm vậy. Khi gặp việc này, thường thì Lâm Đại đều đưa đẩy cho Mạch Khiết, nhưng hôm nay, cô lại chủ động gánh vác gánh nặng của cuộc cách mạng, tự mình xung trận.
Ba mươi phút sau, trong văn phòng càng trở nên sục sôi, lần này không phải là nạn chuột hoành hành, mà là bầy ma quỷ nhảy múa.
Lý Mộng Long ôm một thùng giấy to, đang phát quà cho mọi người.
Mạch Khiết chỉ muốn bịt kín bức tường kính này, khuất mắt trông coi. Cô không thich người đàn ông có tính cách khoa trương. Mà Lý Mộng Long thì không còn nghi ngờ gì nữa, rất hào hứng trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người. Mạch Khiết vừa cúi đầu định làm việc, có tiếng gõ cửa, Lý Mộng Long thò đầu vào.
Mạch Khiết dùng khoảng thời gian nửa giây để cố nặn ra nụ cười, mặc dù cô biết rõ nụ cười này trông còn xấu hơn mếu.
Anh ta lấy từ trong hộp giấy ra một chậu cảnh nhỏ cây xương rồng, đặt xuống bàn cô.
- Xương rồng có thể thu phóng xạ của vi tính, làm giảm bớt nếp nhăn.
Mạch Khiết nhìn anh ta, trong lòng rủa thầm, anh chu đáo tỉ mỉ như vậy, sao lại không xin công việc nam bảo mẫu đi? Còn chạy đến đây làm trợ lý cho tổng biên tập cái nỗi gì? Bỗng chốc lại bay thẳng lên trên đầu tôi thế?
Cô cầm chậu xương rồng lên ngắm nghía, miệng toát ra những lời cảm kích:
- Anh thật là... quá chu đáo, tôi đã muốn mua từ lâu rồi, nhưng cứ bận mãi, không có thời gian.
Anh ta cười cười, rồi lại giơ ra một hộp kem đánh răng. Mạch Khiết ngẩn người, sao anh ta lại biết cô dùng Oravive?
Lần này, anh ta không nói gì cả, chỉ cười vẻ nhã nhặn, rồi bước ra khỏi phòng.
Mạch Khiết nhìn hộp kem đánh răng hồi lâu, trong lòng dâng trào bao nhiêu suy đoán: anh ta muốn mình phải đánh răng sao? Còn muốn hôn lén sao? Nếu như còn có lần sau nữa, chắc chắn sẽ dùng hàm răng chắc chắn cắn cho anh ta một cái vào chân răng của anh ta. Bất chợt, Mạch Khiết thấy suy nghĩ của mình có vẻ hơi mờ ám, mặt chợt nóng bừng; làm trong giới văn nghệ đến độ thần kinh không bình thường, thật không dễ dàng gì cho mình!
Điện thoại di động của cô chợt rung lên.
Điện thoại vừa kết nối, bèn nghe thấy tiếng Mạch Kỳ:
- Bây giờ em có thể đưa một vạn tệ đến cho chị được không?
Bỗng chốc, trái tim như bị ai moi ra, rỗng một lỗ hổng lớn.
- Tên súc sinh đó lại đánh chị phải không?
Giọng Mạch Kỳ vô cùng đau xót:
- Không phải... Em cứ đến nhà chị nhanh đi...
- Chị đừng có lừa em nữa. Lần nào cần tiền tìm em, đều là anh ta đánh chị. Anh ta chắc chắn lại đi đánh bạc rồi, đánh thua thì lại trút giận lên chị.
Mạch Khiết ngừng lại giây lát, nuốt lại câu nói "lấy tiền của em để trút gận" vào trong lòng.
Mạch Kỳ khẽ thút thít.
Mạch Khiết lập tức mềm lòng, nói:
- Sau khi tan làm, em đến nhà chị, chị, chị đừng có lo!
Mạch Khiết tắt máy, lấy thẻ ATM ra, khẽ thở dài.
Mạch Khiết đi xuống dưới cây ATM ở dưới tầng, số tiền còn lại trong tài khoản đã không còn được năm số rồi[6].
[6] Số tiền một vạn tệ: 10000 là có năm chữ số.
Đứng ở trước máy ATM, cô đột nhiên trào nước mắt.
Tiền lương và phúc lợi ở M Beautiful rất cao, tất cả những nhân viên ở tầng trung trở lên đều có nhà có xe. Mạch Khiết là ngoại lệ.
Mạch Khiết chỉ có một căn hộ chung cư nhỏ, vẫn còn phải trả nợ lãi và gốc hàng tháng, cũng không có xe riêng.
Tiền lương của cô lại phải liên tục chảy vào túi của một người đàn ông vốn chẳng có quan hệ huyết thống nào với cô cả. Mạch Khiết chỉ cầu mong anh ta có thể đối xử với chị gái cô tốt hơn một chút, tốt hơn thêm một chút. Nhưng giờ đây, cô đã hiểu rất rõ ràng, đây là một câu chuyện thần thoại ngây thơ nhất. Mỗi lần đánh xong chị gái, là lại có một số tiền lớn được chuyển vào tài khoản của hắn, sao hắn có thể chịu ngừng tay được? Nhưng nếu không đưa cho hắn, chị sẽ lại càng bị đau đớn hơn.
Nước mắt từng giọt, từng giọt nhỏ xuống. Mạch Khiết biết bộ dạng lúc này của mình sẽ khiến cho người đi đường nhầm tưởng cô bị phá sản. Mà sự thực thì cũng đúng là cô bị phá sản.
- Ơ, khóc gì vây? Bị phá sản à?
Mạch Khiết nghe thấy một âm thanh như ở trong cơn ác mộng.
Ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lý Mộng Long với vẻ mặt kinh ngạc đang đứng trước mặt cô, trong tay cầm chiếc thẻ ATM.
- Chết tiệt!
Mạch Khiết vội vàng lau nước mắt, lớp phấn trên mặt trôi đi ít nhiều, cô nghĩ lúc này trông mình còn xấu hơn con ma.
Lý Mộng Long nhìn Mạch Khiết không chớp mắt. Mạch Khiết thấy hơi bực:
- Anh đã nhìn đủ chưa? Có gì đáng để nhìn chứ?
Anh ta so vai:
-... Cô đã chặn mất lối để vào máy rút tiền.
Cô ngượng ngùng tránh sang bên, để anh rút tiền.
Anh ta nhanh chóng thực hiện thao tác, mười mấy giây sau, bên trong đẩy ra một tập tiền màu hồng[7]. Mắt Mạch Khiết khẽ sáng lên, hỏi lắp bắp:
- Anh, anh có thể...
[7] Tiền màu hồng là mệnh giá tiền 100 tệ, là tờ tiền mệnh giá cao nhất đến nay của tiền nhân dân tệ.
Ôi, thôi, bỏ đi, sao có thể mở miệng hỏi mượn tiền của anh ta được chứ?
Nhưng, cô còn có thể mượn ai được?
Trong M Beautiful, bạn tuyệt đối không thể để lộ ra bất cứ dấu hiệu nào cho thấy bạn "nghèo"! Nếu không, sẽ không còn ai chịu quan tâm hỏi han đến bạn, kể cả nhân viên lao công cũng sẽ chừa lại chỗ ngồi của bạn.
Mọi người đều luôn vắt óc nghĩ ra mọi thủ đoạn để có thể khoe khoang được sự giàu sang và những món đồ hàng hiệu của mình. Cho dù là sản phẩm có vô cùng đắt đỏ cũng phải thể hiện bằng giọng nói tỉnh bơ:
- Tôi thấy thứ đấy chẳng tốt gì cả, mấy hôm nữa, tôi mua cho mẹ tôi (bác trai, em họ, cô nhà hàng xóm, thú cưng...) là được...
Nếu mà dám mở miệng ra vay tiền, chỉ e là ngày mai bạn sẽ bắt đầu trở thành người cô độc.
Anh ta không buồn quay đầu lại, hỏi:
- Cô muốn vay bao nhiêu?
Mạch Khiết ngẩn người, trước khi đại não còn kịp có phản ứng, đã buột miệng thoát ra con số cụ thể:
- 2000 tệ đi, tháng sau khi phát lương, tôi sẽ gửi lại anh.
Anh đếm tiền, sau đó nhét vào tay cô, không nói thêm lời nào, quay người bước đi luôn.
Mạch Khiết nghĩ một lát, chạy theo, nói:
- Cảm ơn anh, tôi nhờ anh một việc, hãy giữ kín việc này giúp tôi...
Anh ta dừng bước, có luồng sáng lấp lánh trong đôi mắt anh:
- Chuyện giữa chúng ta đều là bí mật.
Anh ta sải bước bước đi.
Mạch Khiết tỉ mỉ suy ngẫm về câu nói đó, cái gì mà "Chuyện giữa chúng ta đều là bí mật?" Tai nghe vậy, trong lòng suy ngẫm, thấy có gì đó không ổn... hôn lén và vay tiền, việc nào lộ ra đều kinh động đất trời. Nhưng đã là "bí mật", thì cũng là đã trở thành cái "thóp" để người ta nắm!
Mạch Khiết khẽ than thở Lý Mộng Long, thực sự không thể để anh ta ở lại được, anh cần phải biết, con người quá thông minh, ngược lại sẽ bị mất mạng oan đấy!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...