Ngụy Như Mai chỉ trả lời bằng một bức ảnh, là tấm ảnh cô ta đang ngồi trong bồn tắm lạnh lẽo, sau khi cắt cổ tay xong, cánh tay để ở thành bồn, máu chảy dọc theo thành bồn vào bên trong, nhuộm đỏ nước trong bồn.
Vừa mới nhìn thấy bức ảnh, Tư Bác Văn đã hoảng hốt, vội vàng đứng lên mở cửa ra thì nhìn thấy Tư Đông Phúc đang cầm cốc nước đứng ở ngoài cửa.
Ông ta thấy Tư Bác Văn lo lắng vội vàng, chỉ nói một câu: “Quay về.”
Hai chữ vô cùng đơn giản nhưng rất có uy, làm Tư Bác Văn không cất được bước, nhưng điều đó chỉ diễn ra trong thoáng chốc, anh vẫn phải đi.
“Ông xã.” Hà My khẽ gọi Tư Đông Phúc một tiếng, bà bám vào tường đi tới phía trước cánh cửa.
Ánh mắt trống rỗng nhìn thẳng về phía trước.
Tư Đông Phúc không nói gì thêm, chỉ nhìn Tư Bác Văn một cái rồi dìu Hà My vào trong phòng.
Nghe thấy tiếng người xuống lầu, khuôn mặt của Tư Đông Phúc sầm xuống.
Lục Nghiên Tịch cũng nghe thấy, thậm chí còn nghe thấy rất rõ, cô không biết nội dung của tin nhắn kia là gì, nhưng có thể khiến cho Tư Bác Văn gấp gáp đến mức không nghe lời Tư Đông Phúc thì chỉ có thể là vì Ngụy Như Mai thôi.
Cô không nói rõ được trong lòng mình đang có cảm xúc gì, gần như tất cả đã tê liệt, hơn nữa bọn họ cũng đã ly hôn rồi.
Nhưng khi nhắm mắt lại, nước mắt vẫn trào ra từ khóe mắt, cô chỉ có thể dùng việc ly hôn để làm tê liệt những cảm xúc của mình, nhưng có lúc cô vẫn không thể kiềm chế được.
Nghĩ xong, cô trằn trọc qua lại, cuối cùng vẫn quyết định về bệnh viện.
Việc cô rời đi, một lát sau Tư Đông Phúc đã biết, nhưng ông ta cũng không thể hiện quá nhiều, chỉ là ánh mắt khi hôn Hà My có chút cay đắng.
Nút thắt trong lòng Bác Văn e rằng cả đời này cũng không tháo gỡ được.
Ở bên kia, Tư Bác Văn đã ra lệnh cho cấp dưới của mình bắt đầu tìm kiếm tất cả các khách sạn ở khu vực Phong Thành, đến cả những khách sạn nhỏ cũng không bỏ qua.
Dì Lý đã tìm hết một lượt trong nhà, Ngụy Như Mai không tự tử trong nhà.
Thời gian kéo dài càng lâu thì Ngụy Như Mai càng nguy hiểm, hai vệ sĩ đắc lực của anh cũng nhận nhiệm vụ đột xuất, hai vệ sĩ bình thường khác được thay đến để đi tìm Ngụy Như Mai.
Nhưng trong khoảng thời gian này, đủ để xảy ra rất nhiều chuyện.
Nửa đêm, tất cả các khách sạn đều bị yêu cầu đóng cửa, Tư Bác Văn kiểm tra camera, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng của Ngụy Như Mai ở một khách sạn.
Anh vượt liền một lúc qua mấy cái đèn đỏ, cũng không quan tâm đến việc suýt chút nữa đã xảy ra tai nạn, trong lòng chỉ có một mình Ngụy Như Mai.
Cho đến bây giờ, anh mới xác định lại được rằng, mình thật sự quan tâm đến Ngụy Như Mai.
Sau khi tới khách sạn, anh lấy thông tin trực tiếp từ bộ phận lễ tân, sau khi tra ra được Nguỵ Như Mai đã ở phòng nào, anh lập tức xông lên.
Mở cửa ra, anh đi thẳng vào trong phòng tắm.
Nước vẫn chảy róc rách trong phòng tắm, nước máu từ trong bồn rỉ ra ngoài, không ngừng chảy tràn ra xung quanh.
Nền đất ngập đầy máu, Tư Bác Văn xông vào vén rèm lên, lập tức nhìn thấy Ngụy Như Mai đang ở bên trong, hai mắt đã nhắm nghiền, một tay vẫn đang cầm điện thoại để soạn tin nhắn nhưng vẫn chưa gửi đi.
Là một tin nhắn rất dài.
Tư Bác Văn cầm điện thoại ấn nút gửi đi rồi ôm cô ta dậy, lái xe đi thẳng vào bệnh viện.
Còn Lục Nghiên Tịch cũng vừa vào tới bệnh viện không lâu.
Bình thường cô đều ngủ bên cạnh Lý Tang Du, lúc đi vào tất cả đều bình thường không có gì.
Cô cũng không bất ngờ vì không thấy vệ sĩ đâu.
Sau khi nói chúc ngủ ngon với Lý Tang Du xong, cô cũng nằm về chiếc giường nhỏ của mình.
Nhưng chưa đầy hai phút thì tự dưng máy đo nhịp tim kêu lên tút tút tút.
Sau ba tiếng tút đó là một tiếng tút rất dài.
Lục Nghiên Tịch giật mình, nhanh chóng ngồi dậy, vội vàng gọi bác sĩ cấp cứu.
Bận rộn một hồi mới miễn cưỡng khôi phục lại được các dấu hiệu sinh tồn của Lý Tang Du rồi bà lại được đẩy vào phòng cấp cứu để tiếp tục cấp cứu.
Lục Nghiên Tịch đứng ở ngoài cửa, trái tim đã nhảy tới cổ họng, nếu biết sớm thế này cô đã không tới nhà họ Tư….
Cô ngồi dưới đất, trong lòng vô cùng hối hận, cảm giác lạnh buốt không làm dịu đi sự căng thẳng của cô.
Chưa đến mười phút sau, cô nghe thấy tiếng động, ánh mắt vô thức nhìn sang, trùng hợp lại nhìn thấy Tư Bác Văn đang ôm Ngụy Như Mai, cổ tay Ngụy Như Mai quấn một lớp vải trắng, trên đó vẫn còn vết máu.
“Bác sĩ đâu?” Tư Bác Văn hét lên một tiếng rồi đưa thẳng người tới cửa phòng cấp cứu, nhìn thấy đèn đỏ, đôi lông mày kiếm nhíu lại.
“Thưa anh, tôi đã nói là bác sĩ đang cấp cứu cho bệnh nhân.
Cô gái này chỉ bị mất nhiều máu thôi, chúng tôi có thể xử lý được.
Anh đừng làm ảnh hưởng tới việc cấp cứu của bác sĩ.” Y tá bình tĩnh nói, gọi người tới để Ngụy Như Mai lên xe đẩy.
Nhưng Tư Bác Văn không hề lay động, chỉ lạnh lùng nói: “Bảo bác sĩ tới cấp cứu cho cô ấy ngay bây giờ!”
Anh không muốn kéo dài thời gian, cũng không chịu được chút xíu chuyện ngoài ý muốn nào, nhất định phải là bác sĩ!
Sau khi Lục Nghiên Tịch hiểu ra, cô từ từ đứng dậy, hai chân cô đã tê rần nhưng cô vẫn đi tới giữa, ngăn Tư Bác Văn lại: “Người bên trong là mẹ tôi.”
“Vậy thì sao?” Tư Bác Văn hỏi chặn họng cô, thấy Lục Nghiên Tịch không muốn nhường, Tư Bác Văn lập tức ra lệnh: “Kéo cô ta ra, mở cửa.”
Giọng điệu của anh không cho phép người khác xen vào.
“Tư Bác Văn, anh muốn làm gì hả? Người trong đó là mẹ tôi, tuyệt đối không được...” Cô đã mất ba rồi, nhất định không thể mất thêm mẹ, không thể… “Tư Bác Văn, tôi cầu xin anh, anh đừng làm như vậy!” Vệ sĩ kéo cô sang một bên, nhìn thấy vệ sĩ định mở cửa, Lục Nghiên Tịch liền quỳ xuống.
Cô quỳ xuống sàn nhà lạnh lẽo, đầu tóc hơi rối vì vụ giằng co vừa rồi, khuôn mặt cô đẫm nước mắt, trông vô cùng thảm hại, sắc mặt tái nhợt càng khiến cô trông càng đáng thương hơn.
Nhưng Tư Bác Văn làm như không hề nhìn thấy, chỉ khựng lại một chút rồi đi thẳng qua trước mặt cô: “Để bọn họ cứu Như Mai trước đã.”
Một giây tiếp theo, cánh cửa bị mở ra.
Bác sĩ nhìn người đi tới, trong lòng lập tức nổi giận: “Mọi người đi ra ngoài mau, đây là phòng phẫu thuật, bệnh nhân này đã nguy kịch, nếu không cấp cứu thì nhất định sẽ không kịp.”
Giọng điệu của bác sĩ thể hiện rõ sự lo lắng, nói xong cũng không thèm quan tâm đến những người kia.
Y tá kia đang cứu người, định tới đuổi bọn họ đi, nhưng mấy vệ sĩ đứng sừng sững ở đó, lời nói của cô ta mắc lại trong miệng.
Không biết Lục Nghiên Tịch lấy sức lực từ đâu ra để thoát khỏi tên vệ sĩ, cô đi tới thẳng thừng dang hai tay ngăn Tư Bác Văn lại: “Không được, nếu anh muốn đi qua thì giẫm lên xác tôi này.”
“Cô tưởng là tôi không dám à?” Ánh mắt Tư Bác Văn vô cùng nghiêm túc.
Cô có lý do để tin rằng Tư Bác Văn không hề nói đùa, nhưng cô không hề lùi bước.
Sau gần hai phút bế tắc, Tư Bác Văn thực sự mất kiên nhẫn: “Lục Nghiên Tịch, nếu cô không tránh ra thì tôi sẽ vứt thẳng cô ra ngoài đấy!” Anh khẽ gầm lên một tiếng, nhưng tay vẫn không nhúc nhích.
Anh không biết tại sao khi nhìn thấy Lục Nghiên Tịch thế này, anh lại do dự.
“Tùy anh.” Lục Nghiên Tịch không chịu nhường.
“Tốt lắm, ném cô ta ra ngoài cho tôi, các anh cứu cô ấy trước cho tôi.” Tư Bác Văn lạnh lùng ra lệnh, nhìn Lục Nghiên Tịch đang giãy dụa khóc lóc khi bị vệ sĩ kéo ra ngoài, anh bế Ngụy Như Mai vào, đặt trên một chiếc giường khác.
Thấy bác sĩ còn đang bận rộn, anh trực tiếp uy hiếp: “Nếu anh không cứu cô ấy thì anh và cả nhà anh sẽ phải chết chung!”
Lời này tuy rằng điên cuồng nhưng nhìn cách hành động của người này, các bác sĩ cũng tin mấy phần là thật.
“Để tôi cứu.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...