Phong Vân Vô Ngân thầm hô nhân phẩm của mình quá tốt, vận khí nghịch thiên, tham gia cuộc tuyển chọn của Thái Vương Tinh Cầu, liên tục tiến vào hai vị diện, chưa gặp chút thua thiệt gì, hơn nữa còn đoạt được rất nhiều lợi lộc. Sa Mạc vị diện thì khỏi nói làm gì, nào là thần cách, thần cấp nô lệ dâng lên tận miệng. Còn ở vị diện của gã đọc sách vừa rồi, Phong Vân Vô Ngân lại đoạt được một đám Hỗn Độn Tiên Khí vô cùng quý giá.
Thứ Hỗn Độn Tiên Khí này, Phong Vân Vô Ngân tuy chưa từng gặp bao giờ, nhưng chỉ dựa vào khí tức của nó cũng có thể phán đoán ra, chỉ cần hắn hấp thu luyện hóa, cảnh giới nhất định sẽ tăng lên! Đây là thứ năng lượng mà ở cao cấp vị diện cũng vô cùng quý giá. Thần cấp võ giả cũng vô cùng thèm thuồng. Chúc lão lấy một ví dụ, giá trị của đám Hỗn Độn Tiên Khí đã vượt qua tổng giá trị của tất cả các loại năng lượng thể tại thấp cấp vị diện mà Phong Vân Vô Ngân đã sống. Tất cả tử khí linh thạch, hạo khí linh thạch, thánh thạch, so với Hỗn Độn Tiên Khí thì đều là rác rưởi.
- Ầm!
Phong Vân Vô Ngân trực tiếp truyền tống tới vị diện bên cạnh. Vừa đến nơi, một bóng người mờ ảo vặn vẹo chặn trước mặt Phong Vân Vô Ngân.
- Thí luyện giả!
Bóng người đó không ngừng vặn vẹo, tỏa ra khí tức thần thánh. Đại khái có thể nhìn ra, đó là một nam tử vô cùng uy vũ, nhưng tựa hồ không phải là bản thể.
Nhưng, cho dù không phải là bản thể, Phong Vân Vô Ngân vẫn có thể cảm nhận thấy, trong bóng người này có ẩn chứa pháp tắc lực lượng, đó là loại khí tức gần giống như ý mệnh của thiên đạo, vô cùng khủng khiếp. So với quyển thần khí thư tịch mà vị chủ khảo quan vừa rồi đã thôi động thì còn đáng sợ hơn.
- Không phải chứ? Vừa truyền tống tới một vị diện ở bên cạnh đã gặp Phong Vân Vô Ngân một vị vô thượng đại năng như vậy?
Trong lòng Phong Vân Vô Ngân thầm căng thẳng.
- Vô Ngân, đừng trêu chọc vào đám phân ảnh này. Đây là phân ảnh của một vị cao cấp thần, lực công kích không hề thua kém một trung cấp thần, vô cùng khủng khiếp.
Chúc lão lên tiếng nhắc nhở.
- Hả... phân ảnh của cao cấp thần?
Phong Vân Vô Ngân trong lòng thầm lo lắng.
- Thí luyện giả! Ngươi đã tới một vị diện vô cùng tàn khốc, nhưng vận khí cũng hậu hĩnh nhất trong số 81 vị diện. Bản tọa là chủ sự duy trì trật tự trên vị diện này. Ngươi không cần sợ hãi, bản tọa sẽ không tham gia vào cuộc thi đấu của các ngươi. Nhưng các ngươi cũng phải tuân thủ quy tắc của vị diện này.
Phân ảnh đó ầm ầm nói.
- Duy trì trật tự? Không tham gia vào trong cuộc thi đấu?
Vừa nghe thấy vậy, Phong Vân Vô Ngân lập tức cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, vội nói:
- Đương nhiên rồi, ta tuyệt đối sẽ tuân thủ quy tắc.
- Tốt! Thí luyện giả, ngươi hãy nghe đây, ngươi là người thứ 1987 truyền tống tới vị diện tàn khốc này, một tháng nữa vị diện này sẽ tiến hành một cuộc cạnh tranh giữa các thí luyện giả. Trong cuộc cạnh tranh này sẽ quyết định sự phân phối vận khí.
Phân ảnh chậm rãi nói:
- Cuộc cạnh tranh này vô cùng hung hiểm, hì hì, tỉ lệ tử vong rất cao, nội dung cụ thể của cạnh tranh sau một tháng nữa, bản tọa sẽ tuyên bố với các ngươi. Thí luyện giả, việc ngươi cần làm bây giờ là chờ đợi! Ngoan ngoãn chờ đợi một tháng, sau đó, tham gia cạnh tranh.
- Ồ.... thì ra là như vậy...
Phong Vân Vô Ngân đã hoàn toàn yên tâm, thầm nghĩ, vị diện này tuy vô cùng tàn khốc, nhưng so với sự hoang đường ly kỳ của Sa Mạc Vị Diện và vị diện của người đọc sách thì quả thực là trực tiếp hơn nhiều. Hơn nữa, vẫn còn thời gian một tháng nữa, có thể dốc toàn lực hấp thu đám Hỗn Độn Tiên Khí kia, nâng cao cảnh giới, đúng là một lợi thế lớn.
- Như vậy thì tốt quá, vậy tiểu tử sẽ nghỉ ngơi trên vị diện này một tháng.
Phong Vân Vô Ngân cười nói.
Nói xong, ánh mắt nhìn ra phía xa sau lưng đám phân ảnh đó. Chỉ nhìn thấy, vị diện này vô cùng mờ mịt, từng đám mây mù ngưng tụ trên bầu trời, những tia thiểm điện không ngừng lóe sáng giữa thiên không, một cỗ khí tức tử vong tràn ngập khắp cả vị diện.
Hơn nữa, có rất nhiều linh hồn sinh vật, thỉnh thoảng lại ngưng tụ thành các hình dạng vô cùng kỳ quái giữa không gian, giương nanh múa vuốt, điên cuồng gào thét như thể muốn nuốt sống người.
- Tiểu tử, đám linh hồn sinh vật kia vô cùng đáng sợ! Không ngờ là oan hồn của thần cấp cường giả sau khi chết không tiêu tán đi được, ẩn khuất trên vị diện này, thỉnh thoảng lại kết hợp thành một hình dạng gì đó để săn người sống.
Chúc lão kinh hô lên.
Ngoài những linh hồn sinh vật vô cùng dữ tợn lượn lờ trên không trung, Phong Vân Vô Ngân còn nhìn thấy, trên vị diện này có xây dựng từng dãy nhà thấp. Đám linh hồn sinh vật kia tựa hồ rất sợ những dãy nhà này, không dám lại gần.
Đúng lúc đó....
- Thí luyện giả! Tài vật của cống lên căn bản không đủ để trú trong Tị Hồn Ốc này! Mau cút ra ngoài!
Bỗng nhiên, một sinh vật đầu trâu thân người lôi một gã nhân loại chuẩn thần từ trong dãy phòng đi ra, ném thẳng ra ngoài.
- Không!
Gã chuẩn thần kia kêu thảm một tiếng, trong nháy mắt khi hắn vừa bị ném ra ngoài....
- Gừ!!!!
Trên thiên không, vô số linh hồn sinh vật trong nháy mắt liền tụ thành một con mãnh hổ dài hàng trăm trượng, thần mang tuôn động, với khí thế bài sơn đảo hải, hổ trảo vung ra, xé nát gã chuẩn thần đó. Da thịt, kinh mạch huyết dịch của gã chuẩn thần đó trong nháy mắt cũng bị linh hồn sinh vật chia nhau ăn hết.
Một tia oan hồn bay trong không trung:
- Thảm, ta thảm quá... ta thảm quá....
- Hả?
Phong Vân Vô Ngân tựa hồ đã hiểu ra điều gì đó, ánh mắt thu về, nhìn về phân ảnh kia:
- Tị Hồn Ốc?
- Phân ảnh kia cười đầy ẩn ý:
- Thí luyện giả, bổn tọa nói cho ngươi biết, vị diện này vốn là một chiến trường man hoang từ thời viễn cổ, có rất nhiều thần cấp chết ở đây, thần cách của không còn lưu lại. Nhưng tàn hồn của bọn chúng thì vẫn lang thang trên vị diện này, hơn nữa rất thích ăn người sống. Bởi vậy, người của Thái Vương Tinh Vực chúng ta đã xây dựng nên những Tị Hồn Ốc, có thể trừ tà. Nhưng, muốn tiến vào trong Tị Hồn Ốc để tránh đám oan hồn kia thì bắt buộc phải giao nộp đủ tài vật. Thí luyện giả, ngươi cũng cống lên đi! Đương nhiên, ngươi cũng có thể không cống lên, vậy, bổn tọa sẽ bỏ mặc ngươi giữa đồng hoang... hì hì hì, để cho đám tàn hồn kia xé xác ngươi ra.
- Tiểu tử, tàn hồn trên vị diện này quá nhiều, không thể nào đề phòng được. Hơn nữa, ngươi cũng cần yên tâm hấp thu đám Hỗn Độn Tiên Khí kia, nâng cao cảnh giới. Bởi vậy, hãy đưa cho gã này một chút tài vật vậy. Đừng vì việc nhỏ mà hỏng việc lớn.
Chúc lão vội đề nghị.
- Được, không nhịn được việc nhỏ làm sẽ hỏng đại cuộc.
Phong Vân Vô Ngân cũng là một kẻ hiểu chuyện, trong tay hắn đã có một quả Tiên Quả, đó là phần thưởng có được sau khi đáp chính xác câu hỏi thứ hai ở trên vị diện của người đọc sách. Phong Vân Vô Ngân cũng không do dự, đưa quả Tiên Quả đó ra:
- Đại nhân, xin hãy xem xem, phẩm chất của quả Tiên Quả này thế nào?
- Ồ? Cũng không tồi, miễn cưỡng có thể ở một tháng.
Phân ảnh đó cũng không khách khí, nhận lấy quả Tiên Quả đó, sau đó lên tiếng nhắc nhở:
- Nhớ kỹ, một tháng sau vị diện này sẽ có chút thay đổi, sự thay đổi này vô cùng thích hợp cho thí luyện giả các ngươi tham gia cuộc cạnh tranh mà bổn tọa vừa rồi. bởi vậy, một tháng sau các ngươi sẽ đều phải ra khỏi Tị Hồn Ốc, tham gia cạnh tranh! Cuối cùng nhắc ngươi một chút, ở trong khu vực của Tị Hồn Ốc buộc phải giữ im lặng! Không được lớn tiếng gây ồn ào, càng không được động thủ đánh giết với những võ giả khác, nếu không sẽ bị xử tội chết!
- Được, ta hiểu rồi!
Phong Vân Vô Ngân gật đầu.
- Đi thôi! Tự chọn cho mình một phòng.
Phân ảnh đó phất tay.
- Vù.....
Phong Vân Vô Ngân truyền tống một cái liền đến trước một trạch viện cực lớn, bốn phương tám hướng cũng trạch viện đều là phòng ốc. Một vài gã đầu trâu thân người đang cầm kích ba cạnh tuần tra ở trong trạch viện, vô cùng uy vũ.
- Ồ? Tiểu tử, lão tử đã cảm nhận thấy, thù nhân của lão tử, tên Hồng Đao giáo chủ đó đang trú ngụ ở gần đây!
Chúc lão cũng đã cảm nhận thấy khí tức của Hồng Đao giáo chủ.
- Ta biết rồi, Chúc lão. Tuy nhiên, trước mắt vẫn không phải thời cơ tốt để động thủ, đợi một tháng nữa rồi tính tiếp.
Phong Vân Vô Ngân lên tiếng đáp, rồi tâm thần nhập vào trong linh hồn, nói với dấu ấn linh hồn của Liên Y, truyền âm nói:
- Liên Y, ta đã truyền tống tới vị diện này, ngươi có lẽ cảm nhận được vị trí của ta, ngươi và Tử Viêm viện trưởng ở cùng một chỗ chứ?
- Đúng vậy, thưa chủ nhân.
Dấu ấn linh hồn của Liên Y liền đáp.
- Ừ! Ngươi đưa Tử Viêm viện trưởng tới tìm ta. Chúng ta tụ hợp lại.
Phong Vân Vô Ngân nói.
- Vâng thưa chủ nhân, chúng ta sẽ lập tức tới.
Dấn ấn linh hồn của Liên Y vô cùng ngoan ngoãn trả lời.
Không lâu sau, thiếu phụ Liên Y vô cùng kiều mỵ, Tử Viêm vô cùng xinh đẹp dễ thương cùng con âm ảnh sinh vật đã cùng nhau đi tới.
Đám người đã gặp lại nhau.
- Vô Ngân, ngươi cũng đã tới.
Tử Viêm tươi cười, bước vội tới:
- Thế nào? Ở vị diện của ngươi đọc sách đó, ngươi nhất định đã đáp đúng câu hỏi thứ 4, đoạt được Hỗn Độn Tiên Khí chứ?
Nói xong, Tử Viêm lại nói tiếp:
- Vô Ngân không cần lo lắng, bổn tọa biết ngươi lai lịch phi phàm, mệnh cách cường thịnh, tham gia lần lựa chọn này, cho dù ngươi đoạt được bảo vật gì, bổn tọa cũng không hề đố kỵ. Bây giờ vận khí chi hỏa của Tử Anh học phủ đã lên tới 9 ngọn, đã vượt xa sự kỳ vọng của bổn tọa rồi... có thể nói, mục đích tham gia lần lựa chọn này của bổn tọa đã đạt được, còn cầu mong gì hơn nữa chứ.
Phong Vân Vô Ngân không trực tiếp trả lời, chuyển chủ đề:
- Vị diện này nghe nói vô cùng nguy hiểm, hơn nữa, muốn ở trong Tị Hồn Ốc còn phải cống tài vật, thật là... ta đã đem một quả Tiên Quả giao cho phân ảnh của gã cao cấp thần kia mới có thể ở trong này được.
- Vô Ngân, chúng ta cũng đã cống nộp Tiên Quả lên.
Ánh mắt Tử Viêm viện trưởng cũng lóe lên vẻ bất bình, nhưng cũng không nói gì thêm.
Liên Y đưa mắt nhìn lên từng đám thần cấp oan hồn trên bầu trời u ám, nhíu mày nói:
- Nếu như không phải Tị Hồn Ốc này có thể trừ tà, cho dù là thấp cấp thần như chúng ta, trong nháy mắt cũng dều bị đám thượng cổ thần cấp oan hồn kia xé xác tan tành. Cống nộp chút tài vật để giữ được tính mạng cũng không có gì đáng phàn nàn cả.
Phong Vân Vô Ngân cũng gật đầu:
- Thôi vậy. Nghe nói một tháng sau còn có một cuộc cạnh tranh tàn khốc, ở trong cuộc cạnh tranh cũng sẽ có vô số vận khí xuất hiện... bây giờ quan trọng nhất là trong một tháng này phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, điều chỉnh tinh khí thần tới trạng thái tốt nhất.
- Đúng vậy, Vô Ngân. Tử Viêm gật đầu. Bây giờ, thái độ cũng nàng ta đối với Phong Vân Vô Ngân đã vô cùng phục tùng, hơn nữa, thỉnh thoảng khóe mắt còn khẽ liếc Phong Vân Vô Ngân một cái. Khi Phong Vân Vô Ngân cũng cảm nhận thấy, đưa mắt nhìn nàng ta thì nàng ta lại vội đưa mắt nhìn sang chỗ khác.
Đúng lúc mọi người đang bàn tán...
- Ha ha ha! Tử Viêm muội tử, thật không ngờ vận khí của ngươi lại tốt tới mức nghịch thiên như vậy... chậc chậc, Tử Anh học phủ của các ngươi không ngờ đoạt được 4 ngọn khí vận chi hỏa, đạt tới 9 ngọn khí vận chi hỏa rồi, lẽ nào đây là điềm báo Tử Anh học phủ của các ngươi chưa tới mức bị diệt, sẽ lại vươn lên?
Một thanh âm tràn ngập sự oán độc, đố kỵ và mỉa mai từ xa truyền tới.
- Hả?
Trong đôi mắt của Tử Viêm viện trưởng khẽ lóe lên một đạo sát cơ nồng đượm, ngẩng đầu lên:
- Hồng Đao giáo chủ!
Chỉ thấy, viện trưởng của Hồng Tuyết học phủ, Bắc Đẩu học phủ, Thu Sương học phủ đang chầm chậm bước tới, phía sau bọn chúng còn có một đám chuẩn thần và mấy gã thần cấp cường giả.
- Cũng chưa biết được. Cuộc chọn lựa còn chưa kết thúc, bây giờ thì Tử Anh học phủ vô cùng may mắn, đã tích lũy được tới 9 ngọn Khí Vận Chi Hỏa, nhưng cũng có khả năng sau khi kết thúc cuộc chọn lựa, 9 ngọn Khí Vận Chi Hỏa của Tử Anh học phủ sẽ tàn lụi hết... thực lực nào thì có vận khí đó, đấy mới là vương đạo. Vận khí chỉ là tạm thời mà thôi. Bổn tọa chỉ tin vào thực lực.
Viện trưởng của Bắc Đẩu học phủ lạnh lùng nói.
- Hai vị không cần mỉa mai Tử Anh học phủ nữa. Nhưng, bổn tọa nói một cách khách quan, thực lực hiện tại của Tử Anh học phủ căn bản không có tư cách có được 9 ngọn Khí Vận Chi Hỏa...
Gã viện trưởng của Thu Sương học viện cũng lên tiếng cười nhạo.
Đưa mắt liếc qua, trên đỉnh đầu của ba gã viện trưởng Thu Sương học phủ, Hồng Tuyết học phủ, Bắc Đẩu học phủ đều đang ngưng tụ 10 ngọn Khí Vận Chi Hỏa, cũng đã vượt quá số lượng ban đầu của bọn chúng. Tuy nhiên, vận khí của bọn chúng hiển nhiên không bằng Tử Anh học phủ. Số lượng Khí Vận Chi Hỏa ban đầu của Tử Anh học phủ kém rất nhiều bọn chúng, nhưng bây giờ so sánh thì chỉ còn kém một ngọn nữa.
Cũng khó trách ba gã này muốn chèn ép nhân vật lãnh tụ của Tử Anh học phủ.
- Các ngươi!
Tử Viêm giận dữ, muốn lên tiếng phản kích, nhưng trong lúc quá tức giận, nghẹn lời không nói được.
Phong Vân Vô Ngân chậm rãi nói:
- Đúng, ba vị lãnh tụ nói rất đúng. Cuộc chọn lựa chưa xong, bây giờ Khí Vận Chi Hỏa của các học phủ đều chưa chắc chắc, hơn nữa, chưa biết chừng còn là hồi quang phản chiếu nữa, hì hì. Ba vị, sau khi cuộc thi tuyển này kết thúc, Khí Vận Chi Hỏa của ba vị chưa biết chừng sẽ tàn lụi hết. Từ nay về sau, Thu Sương học phủ, Bắc Đẩu học phủ, Hồng Tuyết học phủ sẽ bị xóa tên trên Hỏa Nguyên Đại Lục, bị những thế lực khác thay thế.
- Hỗn xược! Đồ thánh cấp chó má cũng dám ngông cuồng!
Những lời này của Phong Vân Vô Ngân vô cùng độc địa, khiến cho cả ba gã kia đều mặt mày đỏ gay, sát cơ bừng bừng nổi lên, thần quang trên người lóe sáng, tựa hồ như muốn lập tức xông lên, xé nát Phong Vân Vô Ngân ra.
- Ồ? Ba vị tức giận rồi sao? Vậy tới đây cắn ta đi... ha ha ha...
Ánh mắt Phong Vân Vô Ngân vô cùng ngông cuồng, khiêu khích ba gã.
- Thánh cấp nhỏ nhoi, ti tiện như con kiến mà cũng dám ngông cuồng, ngươi...
Hồng Đao giáo chủ tức giận muốn thổ huyết. Trên Hỏa Nguyên Đại Lục, bọn chúng đều là những đại nhân vật, tay nắm quyền bính, chưa từng bị một tên thánh cấp khiêu khích, chế nhạo ngay trước mặt như vậy.
- Ba con chó già, hãy bình tĩnh, bình tĩnh, đừng cắn bậy.
Phong Vân Vô Ngân vẻ mặt bình thản vô hại, nhẹ nhàng cắt đứt cơn giận dữ của Hồng Đao giáo chủ.
- Hả...
Cả ba gã đều chợt sững lại, rồi lập tức gầm lên giận dữ:
- Chết chắc rồi! Tiểu tử, ngươi chết chắc rồi! Tử Viêm, ngươi hãy tránh ra! Để chúng ta diệt tên tiểu tạp chủng này, phanh thây hắn thành mười tám mảnh.
- Ba con chó già!
Phong Vân Vô Ngân vẫn cười hì hì nói.
Cả ba gã đại nhân vật mặt đều giận tím lại, không ngừng gào lên.
- Phì...
Tử Viêm viện trưởng thấy dáng vẻ ngạo mạn của Phong Vân Vô Ngân, thêm thái độ cố làm ra vẻ thoải mái của hắn, không thể kìm được nữa, phì cười.
Liên Y cũng cố kìm chế không cười, nhưng cũng đã sắp không thể nhịn được nữa rồi.
Phong Vân Vô Ngân thầm nghĩ, ba tên thần cấp các ngươi, chúng ta có Liên Y, Tử Viêm viện trưởng, thêm vào thần cấp khôi lỗi của ta, cũng coi là có ba gã thần cấp, thêm vào gã âm ảnh sinh vật kia nữa, có lẽ cũng đã tiến vào thần đạo, chúng ta sao phải sợ các ngươi chứ?
- Ba con chó già!
Phong Vân Vô Ngân tiếp tục nói:
- Hì hì hì, sớm muộn cũng sẽ giết chết, ăn sống thịt chó.
- Gừ!!!!
Ba gã lãnh tụ tựa hồ đã không thể kìm nén được nữa, chuẩn bị phát tác.
Đúng lúc đó....
- Câm hết mồm lại! Nơi này nghiêm cấm làm ồn, còn nói một câu nữa, ném hết ra ngoài!
Một đám mình người đầu trâu tay cầm kích ba cạnh xông tới, duy trì trật tự.
- Hừ!
Ba gã lãnh tụ cũng không dám tranh cãi với đám mình người đầu trâu này, đành cố nín nhịn.
- Ba con chó già!
Vẻ mặt Phong Vân Vô Ngân không hề có chút tức giận, dùng ngữ điệu bình thường tiếp tục nói:
- Ba con chó già, đừng làm ồn!
- Ngươi! Ép người quá đáng!
Ba gã lãnh tụ đều gào lên.
- Mẹ kiếp! Bảo các ngươi im mồm, các ngươi còn cứng đầu hả?
Một đám mình người đầu trâu vây lấy ba gã lãnh tụ.
- Các vị, tên tiểu tử này mồm miệng không sạch sẽ, các ngươi sao không đi xử phạt hắn, lại vây lấy chúng ta?
Hồng Đao giáo chủ vô cùng ủy khuất nói.
- Hắn nói nhỏ như vậy, không coi là phạm quy, còn các ngươi kêu gào các gì, quát nạt cái gì?
Gã đầu lĩnh của đám mình người đầu trâu giễu võ dương oai nói.
- Ba con chó già!
Phong Vân Vô Ngân lại tiếp tục cười thoải mái, ngữ khí không hề vội vàng.
Gã đầu lĩnh quay lại, cười với Phong Vân Vô Ngân:
- Tiểu tử, Lão Ngưu thấy người phong lưu nho nhã, mấy tên thần cấp này uy hiếp ngươi, ngươi cũng không cần sợ hãi, ở đây bọn chúng không dám làm gì ngươi!
Ba gã lãnh tụ không nói được gì nữa....
- Chúng ta đi!
Hồng Đao giáo chủ nhìn Phong Vân Vô Ngân một cái, ánh mắt đầy sát ý rồi chuẩn bị quay đầu rời đi.
Đúng lúc đó, viện trưởng của Bắc Đẩu học phủ, một gã trung niên nam tử thân hình cao lớn, dáng vẻ nho nhã, giống như một bậc thần tiên đột nhiên chầm chậm bước ra, đến trước mặt của Liên Y, khẽ cúi người, khóe miệng nở ra nụ cười vô cùng hấp dẫn nữ nhân:
- Vị tiểu thư này, tại sao nàng lại ở cùng với tên yếu ớt nhỏ bé này? Ha, nàng ở đại lục nào vậy? Tại hạ là viện trưởng của Bắc Đẩu học phủ tại Hỏa Nguyên Đại Lục, liều gan mời tiểu thư cùng nhập đội với chúng ta, kết bạn thám hiểm.
Nói xong, ánh mắt của gã viện trưởng Bắc Đẩu học phủ tràn ngập vẻ nóng bỏng lẫn mê lực của nam nhân, nhìn thẳng vào mắt của Liên Y, như thể muốn nhìn xuyên thấu vào trong linh hồn của nàng.
Mê lực! Mê lực của nam tính đã được thể hiện tới mức tột đỉnh trên người của gã viện trưởng này.
Cần phải biết rằng, gã Bắc Tinh Thần này năm xưa khi còn chưa thành thần cấp cường giả đã được gọi là đệ nhất mỹ nam tử của Hỏa Nguyên Đại Lục! Cũng không biết đã hạ gục bao nhiêu nữ tử. Hơn nữa, gã Bắc Tinh Thần này khi còn là đế cấp cường giả đã phát sinh quan hệ với một vị nữ thần cấp, vô cùng hiếm gặp.
Đó là một gã sống dựa vào khuôn mặt. Tuy nhiên, đích thực cũng có chút mê lực mà nữ nhân không thể nào kháng cự nổi. Nụ cười của hắn được coi là nụ cười mê người nhất trên Hỏa Nguyên Đại Lục. Vô số nữ tử đã chìm đắm trong nụ cười đó, không thể thoát ra nổi.
- Ồ? Tên này còn định quyến rũ nô lệ Liên Y của mình?
Trong lòng Phong Vân Vô Ngân chợt lóe lên một ý nghĩ, nụ cười quỷ dị thoáng hiện lên trên khóe môi hắn.
Lúc này, khuôn mặt xinh đẹp của Liên Y khẽ đỏ hồng, ánh mắt né tránh, thể hiện ra vẻ ngượng ngùng, khẽ cúi đầu:
- Bắc Tinh Thần tiên sinh, ngươi...
- Tiểu thư, xin hãy gọi tại hạ là Tinh Thần, không biết tiểu thư có tin tưởng tình yêu sét đánh hay không. Vẻ đẹp của tiểu thư khiến Tinh Thần vừa nhìn đã say đắm, đã... đã không thể nào cưỡng lại được... tiểu thư, nếu nàng không đồng ý với yêu cầu nhỏ nhoi của Tinh Thần, Tinh Thần sẽ buồn bã đến chết mất....
Ánh mắt Bắc Tinh Thần hiện lên vẻ u buồn khiến người khác tan nát cả trái tim.
- A... đừng.... đừng.... Tinh Thần tiên sinh, ngươi đừng như vậy... ta, ta đi theo ngươi là được. Chúng ta kết thành liên minh.
Liên Y vội nói, ánh mắt thể hiện ra thái độ thương tiếc, tựa hồ vô cùng để ý tới Bắc Tinh Thần, sợ sẽ làm hắn đau khổ.
Nói xong, Liên Y bước thẳng lên, đứng ngang với Bắc Tinh Thần, dáng vẻ e thẹn, đầu khẽ cúi xuống.
- Đa tạ tiểu thư đã nể mặt!
Bắc Tinh Thần vô cùng vui mừng, dùng ánh mắt khoe khoang nhìn Hồng Đao giáo chủ và Thu Sương viện trưởng, linh hồn truyền âm nói:
- Hai vị huynh trưởng, cái mặt này của tiểu đệ có thể hạ gục tất cả những thiếu phụ hiểu chuyện trăng gió! Không chút tốn sức lực đã làm tan rã được liên minh của Tử Anh học phủ!
- Liên Y tỷ tỷ đừng mắc lừa! Gã Bắc Tinh Thần này là tên trăng hoa nhất Hỏa Nguyên Đại Lục này! Hắn đang đùa giỡn với tình cảm của tỷ.
Tử Viêm vội nói.
- Câm mồn!
Liên Y lạnh giọng nói:
- Ngươi tuổi còn nhỏ, biết gì? Chỉ có nam tử như Bắc Tinh Thần tiên sinh mới là người có mê lực, bổn tọa không tin Bắc Tinh Thần tiên sinh là lãng tử trăng hoa như ngươi nói. Hơn nữa, liên minh với loại yếu ớt như các ngươi thì có vị gì chứ?
- Tiện nhân!
Âm ảnh sinh vật giận dữ gầm lên.
- Ha ha ha ha ha...
Lúc này, Phong Vân Vô Ngân thầm cười lớn trong linh hồn:
- Liên Y, ngươi diễn kịch vô cùng xuất sắc, nhưng đừng có động tình thật mà bị gã Bắc Tinh Thần đó lừa thân.
- Không thể nào! Chủ nhân, người coi người ta là hạng nữ nhân trăng hoa vậy sao? Người ta ở trên đại lục của mình, mỹ nam tử nào mà chưa từng gặp. Gã Bắc Tinh Thần này, chỉ khiến người ta cảm thấy buồn nôn mà thôi... hì hì, hơn nữa, chủ nhân nếu có xảy ra chuyện đó với nam nhân, lẽ nào chủ nhân còn không biết. Chủ nhân yên tâm đi, người ta sẽ giữ thân như ngọc...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...