Ngày hôm sau, Đường Thi nhờ Đường Dịch đưa con trai đến trường, sau đó ngồi thẫn thờ một mình trong phòng làm việc. Cô uống vài ngụm cafe, cảm thấy đắng chát nhưng lại khiến người ta yên tâm. Cô đặt cốc xuống và thở dài.
Sau khi Đường Dịch đưa cậu bé về, nhìn thấy vẻ u sầu đó của Đường Thi, anh liền bước lên trước xoa xoa đầu cô. Mái tóc mềm mại lướt qua đầu ngón tay anh, anh nói: “Đang nghĩ gì vậy?”
Đường Thi ngẩng đầu lên nhìn anh trai mình và khẽ nói: “Em đang nghĩ, chúng ta có nên hợp tác với Cậu Phó hay không?”
Động tác của Đường Dịch chợt dừng lại, anh cúi đầu xuống nhìn cô và lẩm bẩm nói: “Thi Thi, nếu như em không muốn, thì không cần phải ép buộc bản thân….”
Đường Thi lắc đầu và nói với Đường Dịch: thấy Cậu Phó nói rất đúng, có những vết sẹo quả thực nên để nó nhìn thấy ánh mặt trời.”
Bạc Dạ….anh khiến tôi máu chảy đầm đìa, có lẽ nó đã không còn đau từ rất lâu rồi.
Buổi chiều cùng ngày, Đường Thi gọi điện thoại cho Phó Mộ Chung, sau khi sắp xếp thời gian và địa điểm nói chuyện chi tiết, cô quay sang nói với Đường Dịch: “Một lát nữa anh hãy đi đón Đường Duy nhé, em phải đi gặp cậu Phó một chuyến.”
Quyết định rồi sao?”
Đường Địch đứng đằng sau hỏi cô.
Đường Thi không quay đầu lại, bóng dáng mảnh khảnh tự đẩy cánh cửa đi ra ngoài.
Sau khi Phó Mộ Chung nhận được điện thoại, anh vừa cúp máy liền gọi điện cho Bạc Dạ: “Vợ cũ của cậu thay đổi quyết định rồi.”
Lúc này Bạc Dạ đang ký tên, anh cười khẩy một tiếng: “Ồ”
Phó Mộ Chung rất vui vẻ: “Giả vờ làm cái điều hòa lạnh lùng gì vậy?”
Bạc Dạ không nói mà lắng nghe anh ta nói địa chỉ, sau đó anh hít một hơi thật sau và đứng dậy: “Vậy một lát nữa tôi sẽ qua đó.”
“Cậu hãy chuẩn bị tinh thần cho việc bị hắt nướcnóng đi.”
Phó Mộ Chung ở đầu dây bên kia huýt sáo: “Cậu Bạc, có phải cậu đang để tâm đến vợ cũ của mình không?”
Trái tim Bạc Dạ bị đâm một cái, anh bật cười theo phản xạ có điều kiện: “Đừng hỏi câu hỏi vô nghĩa này nữa, càng hỏi càng tỏ ra ngu ngốc.”
Phó Mộ Chung không nói gì, sau đó Bạc Dạ đứng đậy, gọi thư ký đến cầm tài liệu xuống, sau đó chỉnh lại quần áo và gọi điện cho quầy lễ tân.
“Tám giờ tối nay, giúp tôi đặt một chỗ ngồi ở hof, hai người, đúng, không phải ở sảnh” Sau đó người đàn ông nhắm mắt lại và từ từ mở ra một lần nữa, giống như hít thở sâu, khoảnh khắc đó, trong mắt anh xẹt qua vô số những mũi nhọn lạnh thấu xương.
Đường Thi, tôi muốn xem xem, cô có thể giả vờ thanh cao được bao lâu!
Đường Thi đến cửa hof vào lúc 7h40 tối, Đường Dịch vừa vặn đưa Đường Duy về nhà và tiện đường đưa cô đến đây.
Đường Duy ngồi ở hàng ghế sau nhìn cô qua cửa sổ xe: “Mẹ ơi, mẹ nhớ về sớm nhé”
Đường Thi xoa mặt cậu bé: “Mẹ nói chuyện xong sẽ về, con và bác cứ về trước nhé!
Đứa trẻ ngoan ngoãn vẫy tay với cô: “Tạm biệt me!”
Sau khi chiếc xe đi đã đi xa, Đường Thi hít một hơi thật sâu, sau đó quay người bước vào trong hof, ở cửa có người thấy cô bước vào, liền bước tới và hỏi một cách cung kính: “Xin hỏi cô có phải là cô Đường không?”
Đường Thi hơi ngạc nhiên tại sao cô vừa mới bước vào đã có người đến hỏi, chỉ thấy họ một mình dẫn đường cho cô, họ dẫn cô vào một con đường đi đến phòng riêng. Cách trang trí của nhà hàng này khá tốt, giống như cách trang trí của giới quý tộc châu Âu. Ngay cả hành lang cũng lộng lẫy, người phục vụ dừng lại trước một cánh cửa, sau đó quay lại và nói với cô một cách lịch sự: “Cô Đường mời vào.”
Đường Thi vội vàng nói cảm ơn rồi đẩy cửa bước vào.
Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy người ngồi bên trong, cô liền sững người lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...