“Anh là ai chứ! Mà phải đến lượt em trả thù anh!”
Lạc Du Du nói chuyện ác liệt như vậy, nước mắt lại chảy ra, làm tâm mắt mơ hồ.
Cô ta không muốn, không muốn lại đế lộ ra vẻ yếu đuối trước mặt người đàn ông này nữa Cô ta cũng đã từng hâm mộ Tô Nhan, tình yêu thuở thiếu niên có thể kiên trì lâu như vậy mà vẫn không thay đối tấm lòng, nhưng cô ta không có cách nào giữ được như vậy, cô ta đã sắp biến thành dáng vẻ mà chính mình cũng không quen biết…
Cô ta không có cách nào tán đồng tình yêu của Tô Nhan, vì Đường Duy mà liều lĩnh chấp nhận, bây giờ càng ngày càng có nhiều tin tức ập đến, vô số người nói cho cô ta, con gái không nên hèn mọn như thế, con gái hẳn phải độc lập, không cần dựa vào ai mà sống, cô đau lòng ngày xưa mình đã quá ngốc, càng đau lòng Tô Nhan hơn.
Cho nên, rõ ràng cùng là thích từ nhỏ, điều cô ta lựa chọn hoàn toàn khác với con đường mà Tô Nhan kiên trì Đó chính là, từ bỏ.
Sakahara Kurosawa không biết trong đầu mình đang suy nghĩ gì, trông thấy Lạc Du Du khóc như vậy, rõ rằng trong lòng đang rất đau khổ, thế nhưng anh ta lại cúi đầu, muốn hôn cô ta.
Nước mắt kia rơi xuống theo gương mặt, lọt vào bên trong miệng, vừa lúc bị môi của anh ta chạm phải, trái tìm của Sakahara Kurosawa tan nát rồi, tại sao vậy, vì sao… Lạc Du Du, rõ ràng lúc đối mặt với anh em vẫn còn khóc, rõ ràng em vẫn còn chưa từ bỏ được…
Lạc Du Du lại dùng sức đấy anh ta ra, lau mạnh miệng của mình, lau đến mức sứt môi, cô ta nói, “Vì sao còn không từ bỏ em, em đã nói cái gì em cũng làm với Cố Mang rồi màt”
“Em đang muốn giết chết lòng anh sao?” Bàn tay của Sakahara Kurosawa đang run rẩy, “Hả? Lạc Du Du, em cho rẵng như thế sẽ khiến anh từ bỏ, hai chúng ta sẽ có thể giải tán dễ như vậy, thật sao? Lạc Du Du em thật độc ác, vì đế anh hết hy vọng, cái gì cũng làm được, ngay cả lời đau lòng thế này cũng là chính miệng em nói ra!”
“Nếu đã gặp nhau thì kiểu gì cũng sẽ có lúc chia tay thôi, lòng em đã sớm chết! Lạc Du Du khóc, cắn răng đến mức vang lên ken két, là sợ hãi… hay là, hận “Có phải với Cố Mang hay không thì có liên quan gì! Cho dù là người khác…”
“Không thế là người khác, Cố Mang cũng không được!” Ngắt lời cô là tiếng hết điên cuồng của Sakahara Kurosawa, hốc mắt anh ta đỏ bừng, “Đừng nói loại lời làm anh tổn thương này nữa, có được không? Hả? Anh đã sắp phát điên rồi… Lạc Du Du, đừng nói loại lời này…”
Sakahara Kurosawa luôn luôn nói mình khổ sở như vậy, giống như bên lớn tiếng kêu lên, có tư cách nhận được sự đồng ý của người xem hơn.
Mà yên lặng chịu đựng, trước nay đều bị gán cái mác “không biết tốt xất Thói đời xưa nay đã như vậy, chỉ cần là trẻ con thích khóc, sẽ có kẹo ăn.
Thế nhưng từ nhỏ Lạc Du Du đã luôn kiên cường lớn lên, lúc này cho dù đang rơi nước mất, nhưng lại không để mình sụp đổ gào khóc giống Sakahara Kurosawa.
Dựa vào việc khóc lớn tiếng để nhận được sự đau lòng, đế cho tất cả mọi người đứng về phía mình, loại chuyện này… cô ta đã không làm từ lâu rồi “Điều tôi cảm thấy rất kì quái chính là..”
Lạc Du Du run rẩy, nhưng ánh mất của cô ta vô cùng kiên quyết, mỗi một quyết định, đều là quyết định sau khi cô ta đã nghĩ thật kỹ, so sánh với vẻ đau khổ này của Sakahara Kurosawa, cô ta chỉ lặng lẽ khóc.
“Chắc chẳn sẽ có người cảm thấy, người đàn ông tồi tệ biết quay đầu giống như một sự khẳng định, sẽ có người phụ nữ lập tức cảm thấy sự quyến rũ của mình được người khác khẳng định –
‘Bạn nhìn đi, tên đàn ông đếu cáng đã từng gây tổn thương cho tôi bây giờ quay đầu lại rồï, không cảm thấy loại suy nghĩ này rất bưồn cười sao, mọi chuyện đã như vậy rồi mà còn muốn tìm kiếm cảm giác tồn tại trên người đàn ông sao?
cho tới bây giờ còn muốn tại trên thân nam nhân đến tìm kiếm tồn tại cảm sao? Đàn ông tồi tệ quay đầu thì có cái gì đáng để kiêu ngạo chứ, chỉ có chính mình ưu tú mới đáng đế kiêu ngạo, đừng hiểu nhầm bản chất!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...