Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó
Lúc đó Sakahara Kurosawa chỉ cười cười: “Cậu có giả bộ thế nào cũng không quan trọng! Nhưng trong lòng cậu đang căng thẳng muốn chết!”
Nói làm là làm ngay!
Hai người nhìn nhau, Đường Duy chỉ vào Đơn Giản: “Anh ở nhà chờ đi.”
“Đường Duy… anh… anh định làm gì?” Đơn Giản nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của Đường Duy thì sợ phát đến phát run: “Chúng ta muốn là công dân tốt thì nên tuân thủ pháp luật, loại chuyện trái pháp luật như thế này tôi sẽ không bao giờ làm đâu!” Đơn Giản nhìn Đường Duy, nắm lấy vai cậu: “Nếu anh… nếu anh ở nước ngoài xảy ra bất trắc gì, về nhà tôi sẽ bị ngài Bạc đì đến chết mất!”
“Tôi chỉ nghi ngờ xem anh có phải là nội gián do ba tôi gửi đến không!”
“Tôi không phải!”
Đơn Giản gân cổ lên cãi cậu: “Thế nhưng anh cũng không được phép làm càn làm quấy như thế”
“Muốn chứng minh anh không phải là gián điệp sao?”
Đường Duy đột nhiên cười ha hả: “Lại đây, tôi bố trí nhiệm vụ cho anh.”
Mặt Đơn Giản lơ tơ mơ.
Sau nửa tiếng. Đơn Giản mặc một bộ quần áo rách rưới tả tơi đến trước cửa biệt thự của Vinh Sở, bấm chuông cửa nhà bọn họ.
Chỗ Bạc Nhan vẫn còn chưa ngủ, lúc mở cửa ra thì họ thấy một người châu Á có vẻ hơi chật vật đứng ở đó, bộ dạng bẩn thỉu đầy bụi bặm, trông rất tồi tàn, sau đó cậu ta run rẩy hỏi bọn họ: “Xin hỏi… ở chỗ này…”
“Tôi đây.” Phản ứng đầu tiên khi Vinh Sở thấy cậu ta là cau mày, trực tiếp giấu Bạc Nhan ở sau lưng: “Anh đến đây tìm chúng tôi có việc gì?
“Tôi muốn… xin một ít đồ ăn…”
Trong lòng Đơn Giản gần như muốn băm thấy Đường Duy và quất cái xác cậu ta hàng trăm vạn lần! Cậu thực sự muốn biến cậu ta thành con lừa sao, còn yêu cầu cậu ta vất vả hóa trang thế này để đánh lừa Bạc Nhan, thu hút sự ch ý của họ.
Trông mà xem, đây là chuyện mà con người làm được sao!
Cậu Đường này quả thực không phải là người!
Sau khi nghe Đơn Giản nói, phản ứng đầu tiên của Vinh Sở là trực tiếp hỏi cậu ta: “Anh muốn thế nào? Anh ở nước ngoài gặp phải sự cố ngoài ý muốn sao? Có cần tôi gọi cảnh sát cho anh không?” Đơn Giản thầm kêu khổ trong lòng, cậu ta vô cùng lúng túng, gọi cảnh sát sao? Gọi cảnh sát ư, nếu anh ra gọi cảnh sát thì chẳng phải mọi chuyện sẽ bị bại lộ sao!! Vốn dĩ cậu ta đang đóng kịch mà!
Vì vậy, Đơn Giản lắc đầu liên tục: “Không… đừng gọi cảnh sát, tôi chỉ không được ăn mấy ngày rồi…
Chỉ thiếu nước phải nói câu “tôi đáng thương thế này mấy người thương xót tôi đi” thôi, Đơn Giản cảm giác như mình sắp cắn đứt lưỡi đến nơi, làm như vậy quá nghiệp chướng.
“Vậy tại sao anh không gọi cảnh sát? Thay vào đó, anh chọn đến tìm chúng tôi?”
Vinh Sở nhìn chung quanh một hồi, đột nhiên khoanh hai tay trước ngực: “Nói đi, mục đích thực sự của anh là gì?”
Cả Bạc Nhan và Đơn Giản đều choáng váng.
Đơn Giản cho rằng rằng Vinh Sở đang thăm dò mình, muốn mở miệng giải thích nhưng không tài nào mở được, nhưng Vinh Sở trực tiếp cắt đứt ý định của cậu ta: “Không cần phải giả vờ nữa, anh đã bị bại lộ rồi.” @ Đơn Giản đã ngập ngừng một lát.
“Thứ nhất, câu đầu tiên anh mở miệng ra nói với chúng tôi là nói bằng ngôn ngữ của chúng tôi.”
Vinh Sở chỉ vào mình và Bạc Nhan: “Mặc dù chúng tôi mang gương mặt của người châu Á, thế nhưng ở châu Á có bao nhiêu ngôn ngữ như vậy, thế mà anh lại có thể nói được tiếng của chúng tôi, đồng thời còn xin ăn chúng tôi, có nghĩa là…”
Đơn Giản cảm thấy hoảng sợ, tên nhóc thối này làm sao mà thông minh được như vậy chứ! Đối mặt với cậu ta chẳng khác nào như đang đối mặt với cậu Đường!
“Có nghĩa là anh có thể đã biết chúng tôi là ai, vì vậy anh đã nói tiếng của chúng tôi theo bản “
để giao tiếp với chúng tôi.” Vinh s® nhìn cổng chính nối từ vườn hoa ra, quay sang nói với Đơn Giản: “Thứ hai, khi xảy ra chuyện anh lại không báo cảnh sát, thay vào đó anh lại mang bộ dạng lôi thôi lếch thếch này xuất hiện trước cửa nhà chúng tôi”
Anh ta chậm rãi nở nụ cười: “Điều này cho thấy ngày hôm nay anh đến cửa nhà chúng tôi là có mục đích. Bằng không, dọc theo đường đi có rất nhiều hộ gia đình như vậy, tại sao lại chọn nhà của chúng tôi?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...