Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó
Đường Duy dùng ánh mắt như thế này nhìn chằm chằm khiến cho Bạc Nhan có ảo giác không thở nổi.
Mối quan hệ với Tô Nghiêu phức tạp đến mức Bạc Nhan nhất thời không giải thích được. Bởi vì mà nói, họ quả thực không phải là anh em. Bởi vì họ không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào. Nhưng ba của cô, Tô Kỳ, đã nhận nuôi Tô Nghiêu, vì vậy xét về khía cạnh đạo đức, họ vẫn có thể được coi là chị em. Bạc Nhan đang cân nhắc cách miêu tả mối quan hệ này, ánh mắt của Đường Duy đã đè thấp xuống: “Bây giờ cô còn đang nghĩ đến ai vậy?”
Bạc Nhan bật thốt ra như một phản xạ có điều kiện: “Tô Nghiêu.”
Nghe thấy hai chữ này, vẻ mặt của Đường Duy đột nhiên trở nên vô cùng đáng sợ. Bạc Nhan không biết mình đã nói sai, chỉ có thể che giấu: “Không biết tại sao anh lại tức giận lớn như vậy nữa. Đường Duy, nếu anh không muốn gặp em, lần sau em sẽ cố gắng không xuất hiện trước mặt anh nữa là được chứ gì.”
Dù sao thì… anh cũng bắt em cút.
Chúng ta đã sống cùng nhau trong ngôi nhà đó bao lâu nay, anh vẫn luôn bảo em cút đi.
Nước mắt Bạc Nhan đảo quanh trong hốc mắt, trong lòng lại nổi lên cảm giác ủy khuất. Cô sợ hãi mà nhìn Đường Duy, nói xong liền gắt gao ngậm miệng lại.
Nhưng Đường Duy lại lý giải hành động này của Bạc Nhan thành cô đang cố gắng chống cự.
Thiếu niên liếc mắt nhìn bên trong xác nhận Tô Nghiêu cùng chủ nhiệm giáo dục cần một chút thời gian để làm thủ tục nhập học, liền kéo thắng Bạc Nhan qua một bên đi vào một phòng làm việc nhỏ khác trong văn phòng.
Bạc Nhan thậm chí không kịp kêu một tiếng, đã bị Đường Duy trực tiếp che miệng lại.
Nam sinh đem cô ấn ở trên tường, khí thế áp bức bao trùm lên toàn bộ người Bạc Nhan: “Cô có phải cảm thấy, bây giờ có học sinh mới chống lưng cho cô là ghê gớm lắm đúng không? Hả? Vậy nên cô mới dám nói chuyện với tôi như thế này sao?”
“Không biết em lại chọc giận anh ở chỗ nào nữa.”
Bạc Nhan đỏ mắt, tay cô bị Đường Duy gắt gao nằm lấy, cô chỉ có thể nói: “Buông em ra!”
“Thật yếu ớt làm sao.
Đường Duy ghé sát vào Bạc Nhan, cậu thậm chí có thể ngửi được mùi hương trên người Bạc Nhan.
Đáng chết, cậu vậy mà lại có chút mất kiểm soát.
Nhưng cậu không cho phép mình bị phân tâm vào thời khắc này. Đường Duy túm lấy
Bạc Nhan không cho cô chạy, sau đó tiếp tục tra hỏi: “Cho cô ra khỏi nhà liền lập tức thông đồng với học sinh mới. Tôi thật đúng là quá xem thường cô rồi, Bạc Nhan. “Em đã nói là không có.”
Giọng nói của Bạc Nhan run run: “Anh là người muốn em đi, lúc này lại sỉ nhục em. Đường Duy… anh muốn em phải làm gì bây giờ?”
“Tôi muốn cô như thế nào?”
Đường Duy giễu cợt: “Cô căn bản không có tư cách hỏi câu hỏi này. Cô cho rằng cút đi là đủ rồi sao? Bạc Nhan, mọi thứ cô đang phải chịu đựng chỉ là món khai vị mà thôi!”
Hàm ý rằng tương lai sẽ còn nhiều thống khổ hơn nữa, hiện tại mới chỉ là một sự khởi dâu!
Bạc Nhan gắt gao cắn rằng: “Nào, Đường Duy, hôm nay chúng ta giải quyết cho rõ ràng luôn đi.”
Đường Duy vươn tay trực tiếp bóp lấy cổ họng cô.
Bạc Nhan giương môi, rõ ràng là sợ hãi đến cực điểm, nhưng vẫn kiên định nhìn gương mặt Đường Duy.
Cô thích cậu. Không, là cô yêu cậu tha thiết.
Thiếu niên ngỗ ngược trước mặt là đối tượng mà cô yêu thầm từ nhỏ. Vì cậu, cô thậm chí còn có thể đoạn tuyệt quan hệ với chính mẹ ruột của mình. Vì cậu, cô sẵn sàng tự hạ thấp chính bản thân mình.
Nhưng việc nhường nhịn không có điểm mấu chốt cùng tình yêu sâu đậm ấy, đổi lấy được cái gì?
Chỉ là, một lần lại một lần… Thương tổn. Bạc Nhan chớp chớp mắt, nhưng cuối cùng cũng không cầm được nước mắt: “Đường Duy… anh thật thật quá đáng … Thật quá đáng… Làm cô quá đau khổ……
Cậu hận cô, muốn cô cút đi, rồi lại cố tình không buông tha cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...