“Chậc chậc.” Nhậm Cầu bĩu môi, giá bộ như một cô gái ngốc nghếch: “Đàn anh thật tàn nhẫn, đồ nhẫn tâm, huhu!”
“Đủ rồi đấy” Đường Duy nổi da gà vì giọng điệu kinh tởm của cậu ta, cậu chỉ đành làm ra vẻ đùa cợt đẩy Nhậm Cầu một cái: “Thôi, chúng ta kết thúc chủ đề Bạc Nhan đi, tôi thực sự không muốn nghe đến người này.”
“O” Nhậm Cầu đưa tay đẩy cái kính của mình, sau đó cười nói: “Vậy thì hãy nói về chuyện tiếp theo. Tôi nghe nói anh vừa đồng ý với Từ Dao sẽ đến dự tiệc?”
“Đúng thế.”
Đường Duy thản nhiên lật từng mảnh giấy: “Thực ra tôi cũng không muốn ra ngoài, nhưng ý tưởng và óc sáng tạo rất tt..”
“Ý kiến hay này là do Bạc Nhan đưa ra.” Nhậm Cầu nở nụ cười khiêu khích, nói: “Đường Duy, anh vẫn chưa đủ thành thật.” Đường Duy nhướng mày: “Cậu cho rằng tôi và cậu có quan hệ tốt nên tôi sẽ không đánh cậu à?”
“Hahaha.”
Nhậm Cầu cười một cách ngạo mạn: “Đúng, đó là những gì tôi nghĩ.”
“Nhậm công tử gần đây có vẻ sống quá thoải mái” Đường Duy nheo mắt nói. “Làm sao có thể so với Đường thiếu gia thiên tài của chúng ta?”
Nhậm Cầu chớp mắt: “Này, nói cho tôi biết, anh định xuất hiện ở bữa tiệc đó như thế nào?”
“Như thế này thôi.”
Ngón tay mảnh khảnh của Đường Duy khẽ siết chặt mặt bàn: “Thực ra cũng chỉ coi như tôi đến xem tình hình thôi. Ngày hôm sau tôi có việc phải đi nước ngoài.”
“Lại là gặp mặt trao đổi học thuật sao?”
Nhậm Cầu nắm lại trên ghế, cười toe toét nhìn Đường Duy: “Tôi thực sự ghen ti với anh, đã hoàn thành tất cả các cấp học, thời gian còn lại đều rảnh rỗi.”
“Cậu cũng sắp xong rồi.”
Đường Duy xoay người về phía cửa sổ, sau đó nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ cao từ trần đến sàn, lẩm bẩm nói: “Dù có đọc bao nhiêu sách chuyên môn cũng không thể hiểu được tâm tư của người ta.”
“Chính vì anh không hiểu nên anh mới có động lực để tiếp tục, đúng không?”
Nhậm Cầu đi tới chặn tầm mặt của Đường Duy: “Mà này, anh chưa từng nghĩ sẽ thừa kế công ty của ba anh hay sao?”
Ánh mắt Đường Duy lóe lên, sau đó củi đâu nghiêng khuôn mặt, nhìn từ bên cạnh trông rất đẹp trai nhưng cũng rất cô đơn, cậu liếc nhìn Nhậm Cầu đang ngồi, mim cười, sau đó giải thích: “Tôi không mang họ Bạc, tại sao tôi phải đi thừa kế đồ của ba tôi chứ?”
“Anh đúng là đồ cứng đầu.”
Nhậm Cầu thở dài: “Thực ra trong lòng anh cũng không thoải mái đúng không? Nhưng tôi cảm thấy, cuộc đời của ba anh cũng đủ để viết thành một cuốn tiểu thuyết rồi, anh không cần phải tiếp tục ôm hận thể đâu!”
“Không phải ôm hận, chỉ là tôi không quen buông bỏ.
Đường Duy vô thức bắt chước hành động của Bạc Da, nhéo nhéo lông mày: “Chẳng đường vừa qua tôi đã nhìn thấy quả nhiều thứ, khiến tôi vẫn nhớ tới quá khứ.”
Có lẽ vì sự tồn tại của Bạc Nhan, nên Đường Duy mới luôn nhớ về quá khứ. Nếu Bạc Nhan không tồn tại, biết đâu Đường Duy có thể dễ dàng vượt qua rào cản này, cậu sẽ không còn hiềm khích gì với mọi người.
Vì vậy, ở một mức độ nào đó, cậu vẫn phải đổ lỗi cho Bạc Nhan.
Nhưng Đường Duy không nói ra điều này, chí nhìn chấm chằm ra ngoài cửa sổ, nhìn bao quát toàn bộ trường học, chôn chặt mọi cảm xúc vào sâu trong lòng, sau đó nhắm mắt lại, không ngờ một khuôn mặt tươi cười thoáng qua trong đầu cậu.
Cậu siết chặt tay vin ghế sô pha, đôi mắt như có phủ một tầng sương mù, sâu thẩm như màn đêm: “Có lẽ vì sự tồn tại của một người nào đó, khiến tôi mãi mãi, không thể buông bỏ quá khứ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...