Úy Minh Tuyệt sau khi “vứt bỏ” Thước Mộng lại trở về làm Úy Minh Tuyệt giống như trước kia. Không, không thể nói giống nhau, phải nói là càng tiêu lãnh khốc vô tình. Anh không có chừng mực mà triển khai tranh đấu với bang phái khác, một giây cũng không ngừng, anh không dám ngừng lại, bởi chỉ cần anh ngừng lại dù chỉ một giây sẽ lại nghĩ đến nụ cười tươi tắn như hoa của Thước Mộng, trong lòng sẽ rất đau đớn, rất tịch mịch.
Thước Mộng mất đi Úy Minh Tuyệt cũng chẳng thể nào giống như trước kia, chẳng thể nói nên lời nào, rõ ràng y là người hay cười với người khác, bây giờ tuy rằng cũng vẫn rất hòa nhã với xung quanh, nhưng mà vẫn cảm giác được có cái gì đó thật xa cách nơi y, vẫn là cái cười đó, vẫn rất hòa nhã nhưng làm cho người ta cảm giác đó chỉ làm cho có lệ. Sâu trong lòng Thước Mộng có một vết thẹo tên là “Úy Minh Tuyệt”! Y từng ảo tưởng có lẽ qua một thời gian, Úy Minh Tuyệt sẽ lại xuất hiện trước mặt mình, nói với mình rằng anh vẫn thương mình, anh còn có thể đưa mình trở về, trở về nhà của hai người… Nhưng mà một ngày lại nối tiếp một ngày, kì vọng của Thước Mộng đã chuyển thành thất vọng rồi, y đã thật sự hiểu rằng Úy Minh Tuyệt sẽ không bao giờ muốn gặp lại mình nữa.
– Tiểu Mộng, hôm nay đi với ba đón mẹ con về đi.
Vừa mới về cái nơi gọi là “nhà” kia, Thước Mộng liền thấy Mộ Dung Xuyên đứng trước mặt cười tủm tỉm.
Thước Mộng không để ý đến Mộ Dung Xuyên, chỉ đặt túi xách xuống rồi đi ra ngoài. Mộ Dung Xuyên nhìn Thước Mộng một lời cũng không chịu nói với mình thở dài, nhưng trong lòng tự nhủ cố gắng lên, sớm muộn gì Thước Mộng cũng mở lòng ra với mình, gọi mình là “Ba”!
—
Đi tới nhà trước đây của Thước Mộng, Mộ Dung Xuyên không bình tĩnh như trước đây, mà kích động xoa xoa tay, cuối cùng, cái ngày mà mình chờ đợi suốt 20 năm nay cũng đã đến rồi, chỉ cần mở cánh cửa này ra mình sẽ tìm được hạnh phúc của mình…
– Thước Mộng? Em sao lại về nữa? Úy Minh Tuyệt đâu?
Phi Nhiên vừa mở cửa ra thấy Thước Mộng tò mò hỏi,
– Ông là…
Nhìn người đàn ông trung niên xa lạ sau lưng Thước Mộng, Phi Nhiên trong đầu toàn câu hỏi, người bên cạnh Thước Mộng là ai vậy? Nhìn bộ dạng của ông ta không giống như là thủ hạ của Úy Minh Tuyệt. Úy Minh Tuyệt không phải rất yêu Thước Mộng sao, như thế nào hôm nay lại không đi cùng nhau? Hơn nữa, Thước Mộng hình như tiều tụy không ít, chẳng lẽ mấy ngày nay xảy ra chuyện gì sao?
– Anh… chúng ta vào nhà đi.
Vừa vào cửa, Mộ Dung Xuyên nhiệt tình tự giới thiệu:
– Chào cậu, tôi là Mộ Dung Xuyên, cậu là Phi Nhiên phải không?
Nghe ông ta tự báo danh tánh, Phi Nhiên có chút ngẩn người, Mộ DungXuye6n, đó không phải là cha ruột của Thước Mộng sao. Ông ta hôm nay cùng Thước Mộng đến đây, chẳng lẽ là…
– Đúng vậy, tôi là Phi Nhiên. Không biết chú hôm nay đưa Thước Mộng đến đây có việc gì…
– Mặc dù tôi làm vậy hình như có chút không lịch sự, nhưng mà… hôm nay tôi tới là để đưa mẹ cậu đi.
Mặc dù Phi Nhiên cũng nghi ngờ mục đích đến đây của Mộ Dung Xuyên là như vậy, nhưng nghe đến ông ta nói ra không cần che dấu như vậy Phi Nhiên cũng ngân ngẩn cả người. Ông ta muốn đưa mẹ cùng Thước Mộng đi sao? Vậy cũng tốt, chú Mộ Dung đã nhiều năm như vậy vẫn không quên phải đưa mẹ đi, có thể thấy được ông ta thật sự có tình cảm với mẹ. Rời khỏi cha mình, mẹ mới có thể có hạnh phúc.
– Mẹ còn chưa có về, để tôi gọi điện thoại cho bà, nói bà xin nghỉ phép về sớm một chút.
Phi Nhiên nói chuyện, mở điện thoại gọi mẹ trở về.
Thước Mộng im lặng ngồi ở một bên, nhìn điện thoại trong tay Phi Nhiên. Cái điện thoại kia chính là Minh Tuyệt vì bọn họ mà đưa tới. Anh nói, Thước Mộng không thể về thăm mẹ và anh mỗi ngày, nhưng ít ra vẫn có thể hằng ngày gọi điện thoại cho họ… Lúc ấy mỗi lời Minh Tuyệt nói đều tràn đầy nhu tình, ánh mắt nhìn Thước Mộng cũng tràn ngập cưng chiều… Nghĩ đến Úy Minh Tuyệt, trong mũi Thước Mộng lại cảm thấy chua xót, hốc mắt cũng dâng lên một tầng nước mắt, nhưng lại quật cường ép lại không cho chảy xuống. Thước Mộng, đừng khóc, đừng vì người ta mà rơi lệ, anh ấy không xứng đáng mà! Trong lòng Thước Mộng thầm nhủ.
Trong phòng khách nhà Thước Mộng giờ đây có 5 người, bản thân cái nơi không lớn lắm này càng trở nên chật chội. Không khí nặng nề làm cho người ta không thở nổi, Mộ Dung Xuyên trong mắt tràn ngập thâm tình nhìn Mĩ Hà:
– Mĩ Hà, để em phải chịu khổ nhiều năm rồi… Đi với anh đi…
Nghe Mộ Dung Xuyên nói ra ý định, Trương Thắng giống như là ăn phải thuốc nổ, nhảy dựng lên, chỉ vào mặt Mộ Dung Xuyên chửi bới:
– Mộ Dung Xuyên, mày có nằm mơ không, năm nó bọn mày hùa nhau làm loạn, cắm sừng tao bây giờ còn định dẫn vợ tao đi? Tao còn chưa chết nha!
Mộ Dung Xuyên không nhìn đến Trương Thắng, vẫn chỉ nhìn mỗi Mĩ Hà, đây là người phụ nữ ông yêu nhất trên đời này, cho dù bà không còn trẻ, cho dù bà vì cuộc sống mà trở nên tàn phai, bà vẫn là người con gái mà ông yêu nhất, hôm nay ông đã đủ bản lãnh để có thể cho người tâm ái cuộc sống hạnh phúc, ông nhất định sẽ không bỏ qua.
– Mĩ Hà, cùng đi với anh đi. Bây giờ anh đã có thể cho em cuộc sống hạnh phúc. Em vì Trương Thắng cực khổ hai mươi mấy năm, cho dù anh ta có ơn nặng như với nhà em thì ân tình đó cũng đã trả xong rồi? Đi với anh, được không?
Mĩ Hà hai mắt ướt át nhìn Mộ Dung Xuyên, bà làm sao lại có thể làm như vậy, để cho Mộ Dung Xuyên tưởng niệm bao nhiêu năm như vậy, cho dù mình chẳng còn dung mạo như thuở thanh xuân người kia vẫn như cũ không chịu buông tay với mình.
– Mộ Dung… em…
Mĩ Hà khó xử nhìn về phía ba người còn lại, bà có thể làm như vậy sao?
– Con đĩ, mày cứ thử đi với thằng đó coi…
Trương Thắng nhìn thấy Mĩ hà tựa hồ như dao động, không khỏi hỗn hển chửi bới lên.
Mộ Dung Xuyên chau mày, rất bực mình nói:
– Tôi biết là chúng tôi có lỗi với anh trước. Nhưng mà anh cũng biết tôi và Mĩ Hà yêu anh, sau đó anh lại ngang ngược xen chân vào. Mĩ Hà vì anh mà chưa từng có một cuộc sống tốt lành, anh bây giờ còn mắng cô ấy là con này con nọ, anh thì tốt lành lắm sao?
– Tao tốt lành kiểu gì thì vẫn tốt hơn mày… Tao mắng cô ta là con đĩ thì sao, mày đau lòng à? Tao cứ chửi cô ta là con đĩ đó, tao còn muốn chửi cô ta là đồ không biết nhục, lăng loàn, tàn hoa bại liễu, tao còn muốn chửi vào mặt mấy đứa gian phu *** phụ bọn mày…
– Đủ rồi, cha.
Phi Nhiên thật sự nghe không nổi nữa, cắt ngang tiếng mắng chửi của Trương Thắng.
– Bao nhiêu năm rồi cha đã làm gì cho cái nhà này chưa? Hay là chỉ biết ra ngoài đánh bài, tiền mẹ khổ cực làm ra ngoại trừ nuôi sống chúng tôi còn lại đều bị cha lấy đi. Cha không thông cảm cho bà thì cũng được đi, lại cả ngày đem bà cùng với Thước Mộng ra đánh chửi. Cha có còn là đàn ông không?
Bị con mình mắng, Trương Thắng sửng sốt, hồi lâu mới lấy lại tinh tình, tức giận gào lên:
– Hay lắm, tao nuôi mày lớn như vậy, bây giờ mày quay lại cắn tao à!
– Là ông nuôi tôi sao? Là ông sao? Dựa vào lời ông nói thì tôi đã sớm chết đói.
Phi Nhiên liếc mắt nhìn Trương thắng, đi tới kéo tay Mĩ Hà,
– Mẹ, mẹ đi với chú Mộ Dung đi. Là một đứa con, con mặc dù rất muốn cha mẹ có thể sống cùng với nhau, nhưng con lại càng muốn mẹ được hạnh phúc. Chú Mộ Dung nói đúng, cha cờ bạc bao nhiêu năm, cho dù là ơn cao hơn trời thì mẹ cũng đã sớm trả đủ rồi… Mẹ, mẹ phải tự mình nắm lấy hạnh phúc đi!
Mĩ Hà kích động nhìn Phi Nhiên, cảm ơn con mình đã thông cảm. Vừa nhìn về phía Mộ Dung Xuyên trong mắt tràn ngập ôn nhu cùng vui sướng. Trương Thắng nhìn thấy tình trạng này, liền biết Mĩ Hà đã quyết tâm muốn đi rồi. Hắn cũng không phải không muốn để Mĩ Hà đi, nhưng chẳng thể dễ dàng như vậy. Hắn hận nhiều năm như vậy hận cũng không có giảm bớt, mấu chốt là nếu Mĩ Hà đi, hắn đào đâu ra tiền để đi đánh bài. Hắn nhìn về Thước Mộng đang ngồi im lặng một bên, con ngươi đảo quanh.
– Mộ Dung Xuyên, tao tốt xấu gì cũng nuôi báo cô Thước Mộng đến như vầy, mày nói muốn dẫn con vợ tao đi là có thể dẫn đi sao?
Mộ Dung Xuyên nhìn Trương Thắng, hiểu rõ hắn đang ra điều kiện với mình, tiền đối với ông bây giờ không còn là vấn đề lớn, chỉ cần Trương Thắng đồng ý kí vào giấy li hôn với Mĩ Hà là được.
– Mày ra giá đi.
– 1000 vạn
Trương Thắng ra sức làm tiền. Trong lòng hắn nghĩ, lúc đầu bán Thước Mộng đi cũng được 500 vạn, bây giờ một lớn một nhỏ bán cho Mộ Dung Xuyên 1000 vạn cũng chẳng có gì sai. Nhưng Mĩ Hà cũng không nghĩ như vậy.
– Cái, cái gì? 1000 vạn, Trương Thắng, anh không phải đang làm khó Mộ Dung sao?
Mĩ Hà cũng không biết được thân phận của Mộ Dung Xuyên bây giờ, 1000 vạn sao, đó không phải là một con số nhỏ, bọn họ có thể đào ở đâu ra chứ?
Đối với Mộ Dung Xuyên mà nói, mặc dù không phải là không thể đưa ra, nhưng ông cũng không muốn để cho Trương Thắng có được dễ dàng như vậy. Nếu như mấy năm qua Trương Thắng đối xử tốt với mẹ con Mĩ Hà một chút, ông sẽ rất cam tâm tình nguyện đưa ra thật nhiều tiền, nhưng mà mẹ con Mĩ Hà chẳng nhận được gì cả, mình tại sao lại phải đưa cho kẻ bài hoại này tiền nhiều như vậy.
– 1000 vạn không phải là không thể, nhưng mà… mày không cảm thấy mày quá tham lam sao? Cho tới bây giờ cũng chưa từng đối xử tử tế với Thước Mộng và Mĩ Hà, bây giờ còn há miệng đòi 1000 vạn. Mày nói thử coi mày làm gì mà xứng đám cầm số tiền đó?
Trương Thắng nghe xong mặt không đổi sắc, tim không loạn nhịp mặt dày nói:
– Tao thay mày chiếu cố bọn nó nhiều năm như vậy, cũng không đuổi bọn nó ra khỏi cửa, lại còn phải đeo cái sừng to như vậy, tao sao lại không xứng với 1000 vạn.
Phi Nhiên chịu hết nổi,
– Cha, ông đừng nói láo nữa, ông khi nào thì chiếu cố bọn họ chứ. Ông cho tới bây giờ chỉ có dùng đánh chửi để đối xử với bọn họ mà thôi!
– Thằng ranh con…
Trương Thắng tức giận, thằng ranh này giờ đã đủ lông đủ cánh rồi, lần này còn vì bọn Thước Mộng mà chống đối lại mình,
– Làm cái gì đó, tao mới là cha của mày!
– Có người cha như ông chẳng thà tôi không có!
Có người cha như vậy, thật sự là sự sỉ nhục đối với mình.
– Mày, mày là đồ bất hiếu, mày, mày…
Trương Thắng vung tay tát vào mặt Phi Nhiên một cái.
Lúc này, Thước Mộng vẫn thờ ơ lạnh nhạt một bên đứng lên, đi tới trước mặt Trương Thắng, dùng hết sắc giáng vào mặt Trương Thắng một bạt tai.
– Đây là vì anh Hai đó.
Thước Mộng lạnh lùng phun ra một câu, mà Trương Thắng không nghĩ tới cái tên Thước Mộng lúc nào cũng sợ sệt sẽ đánh mình, ngây ngẩn cả người. Thước Mộng lại dùng hết sức đánh hắn một cái nữa.
– Đây là vì mẹ đó.
Tiếp tục đánh
– Đây là… vì chính tôi.
Đúng vậy, vì chính mình. Khi còn nhỏ hắn ngược đãi mình như thế nào cũng có thể mặc kệ, nhưng nếu không phải hắn đánh bài vay nóng nhiều tiền như vậy thì mình cũng sẽ không biết Úy Minh Tuyệt, như vậy sẽ không yêu Úy Minh Tuyệt, sẽ không bi thương như bây giờ. Nghĩ đến đó, phẫn hận trong Thước Mộng lại dâng lên, cái tát đó cũng không đủ để phát tiết tất cả oán hận trong người y.
– Ông nói ông chiếu cố chúng tôi nhiều năm như vậy, vậy thì tôi đem tất cả “chiếu cố” đó trả lại cho ông…
Nói xong, nắm tay lại giáng xuống Trương Thắng vẫn còn đang sững sờ, giống như tận hưởng cảm giác tra tấn, Thước Mộng xuống tay càng lúc càng tàn nhẫn, càng lúc càng nhanh, một đấm đều dùng hết sức, Trương Thắng cũng không có cơ hội đánh trả.
Cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy Thước Mộng phản ứng như vậy, ba người Phi Nhiên vội vàng nhào đến kéo y ra.
– Tiểu Mộng, con làm sao vậy, đừng dọa mẹ mà!
Mĩ Hà lo lắng đến sốt ruột, đứa con nhu thuận của mình có thể nào lại thay đổi tới mức này, vẻ mặt ngoan lệ tàn độc muốn đem người khác đánh chết làm bà hoảng sợ. Mộ Dung Xuyên cũng rất sợ hãi, ông đoán chừng có lẽ là vì Úy Minh Tuyệt nên y mới ẩu đả với Trương Thắng, nhưng mà không ngờ Thước Mộng lại ra tay tàn độc như vậy. Tất nhiên, Trương Thắng rất đáng bị ăn đòn.
Trương Thắng lúc này mới phản ứng lại được, thật kinh khủng, chính mình không ngờ lại bị tên tiểu tiện loại này đánh bầm dập như vậy, hắn muốn đánh trả lại Thước Mộng vài đấm nhưng bị Phi Nhiên kéo lại.
– Cha, ông đủ chưa! Ông biết cảm giác bị người khác đánh rồi sao? Thước Mộng chính là từ nhỏ bị như vậy. Đây là “chiếu cố” nhiều năm qua ông dành cho Thước Mộng đó! Em bây giờ chỉ đem củi trả về rừng thôi.
Trương Thắng nhìn Phi Nhiên, lại nhìn về Thước Mộng. Thước Mộng mặc dù bị Mĩ Hà cùng Mộ Dung Xuyên kéo lại, nhưng giờ phút này vẫn hung tợn nhìn hắn, giống như là lúc nào cũng có thể đoạt mạng của mình. Trương Thắng không khỏi cảm thấy sợ hãi. Hắn chính là loại bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, trước kia thấy Thước Mộng dễ ăn hiếp hắn không ngại ngần gì mà đánh y, nhưng bây giờ ánh mắt Thước Mộng lại chẳng khác gì sứ giả địa ngục làm cho hắn cảm thấy ớn lạnh không thôi.
– Như vậy đi, Trương Thắng,
Lúc này Mộ Dung Xuyên mở miệng nói
– Chỉ cần mày đồng ý li hôn với Mĩ Hà, tao sẽ đưa mày 500 vạn tệ, thế nào? Dù sao chúng tao cũng có lỗi với mày trước.
Trương Thắng giống như được đại xá:
– Được được được, tao đồng ý, tao đồng ý.
500 vạn mặc dù ít hơn một nửa so với số mình đòi, nhưng ít ra vẫn còn được một nửa.
Nghe Trương Thắng mở miệng, Mộ Dung Xuyên bảo Mĩ Hà lấy từ trong tập tài liệu của mình đơn li hôn cùng chi phiếu. Chi phiếu Mộ Dung Xuyên đã sớm chuẩn bị từ trước, ông đã nghi ngờ Trương Thắng nhất định sẽ ra điều kiện với mình. Trương Thắng rất nhanh kí xuống, sau như là đang trong vùng ôn dịch muốn bọn họ nhanh chóng rời đi.
Mĩ Hà thu thập hành lí của mình, trước khi đi bà không an lòng nhìn Phi Nhiên:
– Phi Nhiên, mẹ đi, nhưng còn con thì sao?
– Mẹ…
Phi Nhiên ôm lấy Mĩ Hà,
– Mẹ đừng lo cho con mà, con không phải là con nít, mẹ đừng sợ cha ngược đãi con. Mẹ cùng chú Mộ Dung về đi, một lần nữa bắt đầu lại hạnh phúc của hai người.
Mộ Dung Xuyên biết Mĩ Hà không yên, liền đề nghị Phi Nhiên cùng đến ở với bọn họ, lại bị Phi Nhiên cự tuyệt.
– Tôi với các người trở về, danh bất chính ngôn bất thuận. Đây mới là nhà của tôi… Thước Mộng…
Phi Nhiên nhìn Thước Mộng đã bình tĩnh trở lại, rất muốn hỏi có phải em với Úy Minh Tuyệt đã xảy ra chuyện gì rồi hay không, nhưng ngại có người lớn ở đây, hắn nuốt ngược lời muốn nói vào trong.
Thước Mộng quay đầu nhìn Phi Nhiên muốn nói gì đó rồi lại thôi.
– Sao vậy anh, có chuyện gì à?
– Không, không có gì… Nhớ giữ gìn sức khỏe!
Hay là tìm cơ hội gặp riêng Thước Mộng rồi hỏi sau cũng được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...