Ba Ba 17 Tuổi Của Ta
Triệu Giai Nho vừa ngồi trên đùi Triệu Nam Phúc vừa dùng bữa tối, sỡ dĩ phải như vậy cũng vì Triệu Giai Nho luôn bị đám động vật ở trong phòng nhăm nhe, chỉ cần rời khỏi Triêu Nam Phúc một bước thôi thì tính mạng khó giữ a!
Triêu Giai Nho có điểm hoài nghi, có điểm nhàm chán, thế là tính ưa thực nghiệm của nhà khoa học ngấm trong máu Triệu Giai Nho lại trỗi dậy mạnh mẽ, hắn quyết định làm vài động tác khiêu khích.
Động tác một: vòng hai tay qua cổ Triêu Nam Phúc sau đó cực kì thân mật ghé sát tai Triệu Nam Phúc nói chuyện.
Kết quả thực nghiệm: một con khỉ cố sống chết bịt chặt tai cúp đuôi chạy nhanh ra khỏi phòng, hai con báo hoa mắt mở to, miệng há hốc đứng nhìn.
Động tác hai: bày ra một góc độ kỳ dị mà nhìn vào cứ tưởng hắn đang cùng Triệu Nam Phúc kiss nhau.
Kết quả thực nghiệm: hai con diều hâu tự lao mình vào cột nhà, rớt xuống đất nằm bất động, càng có nhiều con vật chạy ra khỏi phòng hơn.
Động tác ba: Làm cho Triệu Nam Phúc đút hắn ăn cái gì đó.
Kết quả thực nghệm: đám động vật vừa bỏ chạy liền trở về dắt theo Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng đứng ngoài cửa sát khí đằng đằng lườm Triệu Giai Nho, còn số ít những “anh hùng quả cảm” vẫn quyết trụ ở phòng đều lần lượt thi nhau té xỉu.
Đối với thực nghiệm này, Triệu Gia Nho có chút khó tin nhưng bắt đầu thấy có hứng thú. Đương nhiên, hắn không biết khi làm những động tác đó trong lòng mình có một ít xao động.
Xem Triệu Giai Nho theo thói quen xoa nắn bả vai, Triệu Nam Phúc biết Triệu Giai Nho lại bắt đầu nghĩ muốn… Ân, thật không đáp ứng là không được rồi!
Phân phó Phúc Thúc mang đám động vật ra ngoài cho chúng ăn tiện thể an ủi chúng, sau lần này, Triệu Nam Phúc đành tách chúng với Triệu Giai Nho mỗi bên một chỗ vậy, chứ không sớm muộn gì cũng có cảnh đầu rơi máu chảy, dù sao cả hai cũng đều là bảo bối của hắn.
“ Ba, có muốn đi xem pháo hoa không? Phúc Thúc đã chuẩn bị an toàn, phải thử một chút chứ?”
Dời sự chú ý khỏi Triệu Giai Nho, Triệu Nam Phúc thầm nghĩ, có thể hắn là cao thủ thuần hóa thú, tuy nhiên đối với người này thì hắn không thể dùng hết mọi thủ đoạn được.
“Đi! Đương nhiên ta phải đi!”
Tuy rằng thực nghiệm ngoài ý muốn có ảnh hưởng đến cá tính của Triệu Giai Nho, song trên cơ bản là cái tính ham chơi mãi vẫn không thể thay đổi.
“Đi thôi! Chúng ta đi ra bên ngoài chơi!”
.
.
.
Lẳng lặng ngồi trên cỏ ngắm Triệu Giai Nho vui vẻ tươi cười, bị đủ loại pháo hoa nhiều màu nhuộm dẫm cả bầu trời hấp dẫn, Triệu Nam Phúc trong lòng cảm thấy thấy thoải mái, thỏa mãn, cũng có rất nhiều cảm xúc không rõ là gì.
Triệu Nam Phúc khóe miệng khẽ mỉm cười, khiến người ta bất giác cảm thấy…. hư ảo.
Đêm đã khuya, pháo hoa đã hết, Triệu Nam Phúc đưa Triệu Giai Nho giờ đang ngủ thiếp đi vì mệt đi tắm rồi nhẹ nhàng đặt trên giường, hắn mới an tâm ra khỏi phòng.
= = = = = = = = = = = = =
Phần này dành cho những bạn nào chưa hiểu rõ nội dung
Vì em Nho quá ‘hiếu động’, để ẻm khỏi đi đâu xa, anh Phúc đành dùng cách cho tất cả động vật mình nuôi(toàn thú dữ) ở cùng một chỗ với hai người, hòng cho em Nho biết một điều, chính là: muốn sống thì phải ờ cạnh ảnh 24/24.
Hi hi! Đọc chương này tự nhiên thấy bé Tiểu hoàng giống như là vợ của anh Phúc vậy đó, còn đám động vật là đám con lúc nhúc của hai người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...