Mạn Phong quăng Aliss ra bên ngoài tiến vào bên trong trực thăng.
Tiếng súng đã vang lên Âu Viễn dùng thân Brian che chắn, một chân bước vào bên trong một chân quay người quăng Brian ra ngoài, khoảnh khắc quay người anh liền sững lại một lúc rồi kéo cửa lại.
Trực thăng cũng cất cánh bay lên, ngoài thân trực thăng những vết đạn ghim đầy như tổ ong lớn, một cánh nhỏ trực thăng đã bị bắn thủng không biết có thể trụ được bao lâu.
Bên dưới đoàn người không ngừng nổ súng lên phía trên, Brian cùng Aliss thân thể nằm dài ra đất không biết còn sống hay đã chết, phía xa từng đoàn xe kéo đến.
Trực thăng bay xa dần lúc lên lúc xuống không ổn định chút nào.
" Mạn Phong tình hình này không duy trì được bao lâu, cậu tìm địa điểm dừng chân đi." - Quách Nam Khiết dựa theo đánh giá mực độ chịu lực và duy trì của cánh trực thăng mà dự đoán.
" Lão đại, chúng ta tìm địa điểm đáp cánh, tôi đã phát tín hiệu sẽ có người tiếp ứng."
Quách Nam Khiết nhìn qua bên phía Âu Viễn một lúc, anh nhắm mắt dựa người vào thành trực thăng không rõ biểu tình thoạt nhìn vẫn ổn cô yên tâm quay qua làm việc với Mạn Phong.
" A Mạn yêu cầu Thạch Dao tìm hiểu tình hình tổ chức đó cho tôi."
Mạn Phong đẩy gọng kính vàng óng, ánh mắt nghiêm túc bàn tay sạch sẽ thao tác như múa trên bàn phím chốc lát ngước nhìn cô nói : " Nam Khiết, nếu theo tôi dự đoán bên kia hẳn thiệt hại không nhỏ."
" Đó chỉ là một nhánh của tổ chức đó cậu nghĩ thiệt hại ấy đáng để kể sao ? Dù sao tìm địa điểm nghỉ ngơi rồi tính tiếp."
Cô ngồi xoay người lại tập trung tìm địa điểm đáp cánh.
---------------------------------
Đáp cánh xong xuôi, xe cũng đã chực chờ ở đó sẵn, mọi người mau chóng lên xe rời đi.
Quách Nam Khiết sau khi lên xe liền ngửi thấy mùi tanh của máu thoang thoảng quét mắt qua một lượt nhìn thấy trên ống tay áo Mạn Phong dính máu.
" A Mạn cậu bị thương.
" - Quách Nam Khiết cầm lấy tay của Mạn Phong vạch áo lên xem, bên trong sạch sẽ không có tí nào của bị thương cả, cô liền thở một hơi yên tâm.
" Là máu của Aliss lúc tôi giữ cô ta thì bị dây lên."
Quách Nam Khiết không nói gì, Âu Viễn cả một đường không nói lấy một lời cô xoay người quay qua nhìn anh.
" Âu Viễn, anh không sao chứ ?" - giọng nói cô trở nên nhẹ nhàng hơn, phương thức xưng hô cũng đã thay đổi với anh.
Ánh mắt trong suốt phản chiếu gương mặt anh nhẹ nhàng cầm lấy đôi bàn tay to lớn ấy.
" Không sao, đừng lo lắng.
Sau khi về em liền đưa cho bên tổ chức kia một thông điệp cảnh cáo, bọn họ là tổ chức dấu mặt nên sẽ không dám làm gì gây hại đến chúng ta.
Hiểu chứ." - Âu Viễn vẫn duy trì tư thế dựa lưng vào xe, giọng nói trầm trầm không lớn không nhỏ hoàn toàn không nghe ra sự khó chịu vì đau đớn.
Mạn Phong ở bên cạnh thấy một màn này ánh mắt phức tạp, ngập ngừng như muốn nói gì đó rồi lại thôi, quay mạt qua hướng khác nhìn phương hướng.
Quách Nam Khiết ngửi được mùi khác lạ trên cơ thể anh, cũng rướn người sát hơn, ánh mắt trùng xuống đăm chiêu nhìn Âu Viễn.
Nhận ra được ánh mắt ấy, Âu Viễn nhẹ nhàng cười ánh mắt kiên định, vỗ vô tay cô.
" Không sao."
" Ở đâu." - không chờ anh nói cô liền vạch áo khoác ngoài ra xem xét.
Không sai rõ ràng là bị thương, còn là bị thương do đạn bắn, cả quá trình dài như vậy anh cũng không đổi sắc mặt lấy một lần.
Sau khi cởi chiếc áo khoác đen kia mùi máu lúc này càng rõ ràng hơn, chiếc áo mỏng bên trong thấm máu chảy loang ra một mảng lớn, bắt chiếc áo ấy lên, tay cô run run kiểm tra viên đạn găm vào phía sau lưng chếch lên bả phai phải một chút, máu không ngừng chảy ra.
" Mạn Phong cho xe chạy nhanh lên." - Mạn Phong theo tình hình dục lái xe chạy nhanh nhất, ánh mắt cũng xoáy sâu nhìn Âu Viễn.
Lúc này trên trán anh mồ hôi bắt đầu tuôn nhiều hơn dường như rất đau đớn, người bình thường bị trúng đạn như vậy liền có thể ngất đi ngay trong chốc lát nào như anh duy trì đến bây giờ.
Ánh mắt anh sâu hun hút cúi đầu nhìn cô, tay cũng thêm lực một chút nắm lấy tay cô, còn có thể dùng lực thì anh không sao, ý anh biểu đạt là vậy.
Cô hiểu ý nhưng chỉ sợ vết đạn kia sát tim thì làm sao, quá nguy hiểm rồi, không sao sao được.
Xe đã đến căn cứ chính lao một mạch vào trong, lúc này Âu Viễn liền ngất đi.
Đã trụ cả quãng đường dài, anh cố gắng chịu đựng sợ dọc đường xảy ra chuyện gì không muốn mọi người liên lụy.
Nghĩ lại cũng đã mấy năm rồi giờ anh mới bị thương lại nhưng lần này anh có người chăm sóc cho anh, không còn một mình chịu đựng, lúc mở mắt ra sẽ không có ai bên cạnh nữa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...