Chương 56: Trùng lặp
“Jinna, Jinna! Ta muốn chơi trò chơi...”
“Công chúa...” Jinna yếu ớt gõ trán, “Nô tì đã chơi với công chúa cả ngày rồi, để cung nữ khác chơi với người có được không, nô tì còn phải dọn dẹp...”
“Không muốn, không muốn! Ta muốn chơi với Jinna!” Mitamun vừa nghe Jinna từ chối, liền nhảy lên, hất đổ mọi thứ trên bàn, “choang” một tiếng, chiếc bình tinh xảo đã vỡ tan thành từng mảnh.
Đám thị nữ hét chói tai vội vàng chạy tới vừa thu dọn, vừa kéo Mitamun ra để tránh bị thương.
Nhưng Mitamun vẫn không chịu yên tĩnh, “Anh đi rồi, chị đi rồi, ngay cả Jinna cũng không cần ta! Hu hu hu...” Gào khóc kinh thiên động địa, cô bắt đầu chạy loăng quăng khắp phòng.
Đám thị nữ cũng vội vàng đuổi theo: “Công chúa! Công chúa đừng chạy loạn như vậy!” “Công chúa, hãy cẩn thận!”
Căn phòng vô cùng hỗn loạn.
“...” Nô tì mới là người muốn khóc... Jinna nhìn khung cảnh bừa bãi xung quanh, nước mắt rơi đầy mặt.
Chỉ có mấy ngày, sau khi nữ hoàng rời khỏi Thượng Ai Cập, cũng không thấy hoàng tử Izumin đâu nữa. Nhiệm vụ của cô vốn là thông báo tin nữ hoàng rời đi cho hoàng thượng biết, sau đó thu dọn vài thứ đồ rồi về Hạ Ai Cập, không ngờ lại bị giữ lại chăm sóc công chúa Mitamun, mỗi ngày đều làm loạn nghiêng trời lệch đất như vậy...
Nữ hoàng bệ hạ, cứu nô tì với...
Trong tiếng thét chói tai của Mitamun và các cung nữ, Jinna ai oán nhìn về hướng Hạ Ai Cập...
Nhưng người cô đang nhớ mong bây giờ cũng không rảnh quan tâm cô được.
Nữ hoàng Asisu ăn sáng, hoàng tử Izumin ngồi đối diện uống rượu...
Nữ hoàng Asisu xử lí công việc ở Hạ Ai Cập, hoàng tử Izmin bưng trà đưa nước...
Nữ hoàng Asisu gặp gỡ sứ giả các nước, hoàng tử Izumin ngồi bên cạnh, đề ra ý kiến...
Nữ hoàng Asisu thị sát dân tình, hoàng tử Izumin trái phải đi theo, còn mang khăn tay, cầm quạt, che nắng cho nữ hoàng...
Nữ hoàng Asisu muốn nhảy từ trên cửa sổ xuống để có thể cảm nhận cảm giác bay lượn, hoàng tử Izumin tươi cười từ dưới lầu đi ra ngoài...
Nữ hoàng Asisu...
“... Ta đi giải quyết vấn đề cá nhân, hoàng tử điện hạ... cũng muốn đi theo sao?”
Izumin tươi cười nho nhã, nhẹ nhàng gật đầu, “Ta ở đây chờ nàng là được rồi, nàng cứ đi đi.”
“...”
Trời cao đất dày ơi... Tử Huyền khóc không ra nước mắt uất ức muốn đập tường, tại sao lại có thể như vậy
“Hoàng tử Izumin... Để một mình Mitamun ở lại Thượng Ai Cập, anh không lo lắng sao?” Đó là em gái yêu thương của anh đấy, nhưng giờ ngốc rồi, cô ấy cần anh, cho nên anh mau rời đi đi!
“Nàng quan tâm Mitamun như thế, ta tin rằng người trong hoàng cung Ai Cập sẽ chăm sóc Mitamun rất tốt.”
“... Hoàng đế Hittite và hoàng phi chắc hẳn rất nhớ Mitamun, anh không đưa cô ấy về để cả nhà đoàn tụ sao?” Gia đình mấy người đều trải qua sinh li tử biệt lâu như vậy, vẫn nên nhanh chóng trở về cảm nhận hạnh phúc gia đình đi!
“Phụ hoàng và mẫu hậu biết tin Mitamun còn sống rất vui vẻ, vẫn còn nhiều thời gian, hiện giờ Mitamun thích Ai Cập như vậy, tất cả mọi người đều mong em ấy có thể tự do vui vẻ.”
“...” Vậy tự do của tôi đâu?
“... Hoàng tử rời Hittite lâu như vậy, chắc có rất nhiều công vụ tồn đọng cần xử lí, trở về quá muộn e rằng sẽ rất khó khăn.” Không phải anh nổi danh là hoàng tử anh minh sáng suốt trong lịch sử sao, mau về cai quản đất nước của anh đi!
“Ha ha, cảm ơn nàng đã quan tâm, hiện nay quốc sự vẫn do phụ hoàng xử lí, ta chỉ có nhiệm vụ đi xứ mà thôi, huống hồ Ai Cập tươi đẹp như thế, khiến người ta luyến tiếc không nỡ rời đi.”
“...” Thần ơi, xin ban cho con một trận sét đi...
Từ khi đến Ai Cập, Tử Huyền bị Izumin bám chặt không rời, dù là đi đâu cũng thấy Izumin đi bên cạnh, đúng là không có tự do...
Tất nhiên là cô có thể lén lút bỏ trốn, nhưng dù sao cô cũng là nữ hoàng Ai Cập, bỏ lại một hoàng tử trong chính tẩm cung của mình cũng khiến đám thị nữ khó đối phó... Đặc biệt là đám thị nữ mỗi lần nhìn thấy hắn đều đỏ mặt thẹn thùng...
“Ài...” Tại sao có thể như vậy...
Lúc Ari đi tới trùng hợp nghe thấy Tử Huyền thở dài. Gần đây hoàng tử Hittite luôn luôn “bảo vệ bên người” nữ hoàng, cô đều thấy hết, rõ ràng hoàng tử khí chất nho nhã này rất thích nữ hoàng. Ari rất vui nếu mối duyên này thành công, dù sao nữ hoàng cũng vẫn phải thành thân, cần một người nào đó bảo vệ.
“Khởi bẩm nữ hoàng, hoàng tử, bữa tối đã chuẩn bị xong.”
“Ari vất vả rồi.” Izumin cười tươi, dường như có ánh sáng tỏa ra từ nụ cười đó, chớp mắt đã thu phục được Ari, “Chúng ta đi dùng cơm thôi Asisu.”
“...” Xin hãy tự giác một chút, anh chỉ là khách mà thôi...
Tuy rằng tình hình chi tiêu ở Hạ Ai Cập đã được khống chế, không còn xa xỉ như lúc ở Thượng Ai Cập, nhưng yến hội chiêu đãi hoàng tử nước khác vẫn có rượu ngon món ngon cực kì thịnh soạn.
“Hoàng tử nếm thử đi, đây là đặc sản của Hạ Ai Cập.” Tươi cười đẩy đĩa thức ăn qua.
“Ồ, không tồi. Đúng là đặc sản có khác, ở Hittite cũng có rất nhiều món ngon, lúc nào rảnh nàng có thể đến thử xem.”
“... Rượu ở Hạ Ai Cập cũng rất ngon, lúa mạch nơi đây sinh trưởng rất nhanh.”
Izumin nhấp một ngụm rượu. “Thật thơm, đúng rồi, nếu nàng có dịp đến Hittite, có thể thưởng thức rượu ngon, dù không giống rượu nơi này nhưng cũng rất tuyệt.”
“... Thời tiết ban ngày ở đây thật đẹp, bầu trời trong vắt, ánh nắng chan hòa.” Khóe miệng run run.
“Đúng vậy.” Izumin ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt tràn ngập ý cười nhìn Tử Huyền chằm chằm, “Nhưng cũng thỉnh thoảng nên thay đổi không khí một chút, khí hậu ở Hittite bốn mùa khác nhau, nàng có muốn cảm nhận thử không?”
Phe phẩy cây quạt lông vũ che đi khóe miệng run rẩy, Tử Huyền cảm giác huyệt thái dương đang giật giật.
“... Khung cảnh ở Hittite thật đẹp, cuộc sống cũng rất thoải mái.” Mặc kệ tôi giới thiệu cái gì, anh cũng không quên tận dụng cơ hội khoe Hittite đẹp thế nào, “Đúng là vùng đất rất hấp dẫn.”
Hittite tuyệt vời như vậy, anh còn muốn thưởng thức vùng đất Ai Cập này làm gì nữa, đúng là nói một đằng làm một nẻo...
Ánh mắt Izumin sáng lên, “Cho nên, nàng đến Hittite đi.”
“...”
“Nữ hoàng Asisu,” Ánh mắt Izumin dịu dàng mềm mại như nước, “Ta đang cầu hôn với nàng, gả cho ta nhé.”
“... Anh ốm hả?”
Phụt, Izumin giơ tay che miệng cố nén cười, “Nữ hoàng Asisu, nàng giả vờ như không biết đó hả?”
“... Thời tiết hôm nay thật đẹp.”
Vì thế, cuộc trò chuyện lại có sự thay đổi.
Chẳng hạn như...
“Ai Cập trồng được rất nhiều lúa mạch, ánh mặt trời chan hòa, vì thế làm bánh mì, sản xuất rượu đều rất ngon.”
“Nàng gả cho ta đi.”
“... Sông Nile hàng năm đều dâng lên mang phù sa màu mỡ về bồi đắp, tạo nguồn nước sinh tồn cho cây lúa, thần dân đều cảm tạ ơn đức của nữ thần sông Nile.”
“Nàng gả cho ta nhé.”
“... Trên sông Nile nở rất nhiều hoa thủy tiên, dân chúng đều yêu thích loài hoa xinh đẹp này, thường xuyên hái mang tới tế thần.”
“Nàng đồng ý gả cho ta đi.”
“... Anh không cần tôi giới thiệu Ai Cập cho anh à?” Đối với một nữ hoàng Ai Cập chẳng biết nhiều về vùng đất này, có thể kiên nhẫn “giới thiệu” như thế đã là kì tích rồi...
“Vậy gả cho ta nhé.”
... Không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa.
Tử Huyền hằm hằm quay lại, đạp Izumin một cái, rầm một tiếng, hoàng tử không kịp đề phòng đã bị đá bay ra ngoài.
Kìm nén mong muốn đi tới đạp thêm vài cái nữa, đỉnh đầu Tử Huyền bốc khói u ám, xoay người bước đi.
Hừ, lão hổ không ra oai, anh tưởng tôi là mèo Kitty hả...
“Khụ khụ,” Ngã dưới đất, Izumin không nhịn được ho ra tiếng, xoa xoa vết đau ở bụng, cười khổ nhìn bóng dáng hằm hằm bước đi... “... Có lẽ sau này còn vất vả nhiều.”
Quay đầu lại nhìn một thị vệ đang há hốc mồm nhìn chằm chằm hắn.
“...” Được lắm, hoàn toàn mất hết hình tượng...
“Có chuyện gì không?” Thấy thị vệ kia mãi không nói được lời nào, Izumin không thể không nhắc nhở hắn.
“Hả? A!” Nhìn thấy cảnh nữ hoàng đá hoàng tử mà hoàng tử vẫn còn tươi cười, thị vệ kia hoảng hồn tỉnh lại, vội vàng bước tới đỡ Izumin dậy. “Hoàng, hoàng tử điện hạ, ngài không sao chứ...”
“... Không sao. Lần này tới tìm ta, có chuyện gì muốn báo cáo à?” Không có chuyện gì thì đừng có làm phiền ta, ta còn bận theo đuổi vương phi của ta...
Lúc này thị vệ mới nhớ ra nhiệm vụ của mình, vội vàng dâng một bức thư: “Là thư hoàng thượng gửi ạ.”
Phụ hoàng? Izumin nhận bức thư, dựa vào tượng đọc kĩ.
Thị vệ dè dặt quan sát sắc mặt Izumin, chỉ thấy hoàng tử càng lúc càng nhăn mày, sắc mặt âm trầm.
“...” Đã xảy ra chuyện gì sao?...
Chương 57: Vương quốc Puntie
Trong phòng nghị sự của hoàng cung Thượng Ai Cập.
“Khởi bẩm hoàng thượng, công trình kênh đào đã được chuẩn bị ổn thỏa. Imhoptep rút một bản văn kiện trong chồng văn kiện đưa cho Menfuisu. “Đây là bản báo cáo.”
“Ừm, chờ khi nước sông Nile rút hết thì bắt đầu khởi công đi... Còn vụ mùa mới, nước sống đã bắt đầu rút, cho người đi kiểm tra tình hình ruộng đất nông nghiệp để còn lên kế hoạch canh tác.”
“Vâng, thưa hoàng thượng. Đúng rồi, lễ hội ở Thượng Ai Cập đã chấm dứt, vậy còn lễ hội ở Hạ Ai Cập, bệ hạ định khi nào chuẩn bị xuất phát?”
Nước sông Nile dâng lên thềm thần điện Amun, không chỉ có Thượng Ai Cập tổ chức lễ hội, ở Hạ Ai Cập cũng có rất nhiều hoạt động, hơn nữa cũng đã đến thời điểm thị sát mỏ đồng...
“Hiện giờ chị ta đang ở Hạ Ai Cập, lễ hội lần này để chị ta chủ trì đi... Mỏ đồng bên đó, nếu kịp thì ta sẽ qua xem, không thể khiến chị ta vất vả được. Đúng rồi, từ hôm chị ta vội vã trở về Hạ Ai Cập, có gửi tin tức gì tới không?”
“Vẫn chưa có gì ạ.”
“Công chúa Mitamun vẫn còn đang ở trong cung của chị, công chúa Libya Kafura vẫn đang ở đây, hoàng cung Ai Cập phải tăng cường canh phòng, không thể để xảy ra sơ suất gì.”
“Vâng, thưa bệ hạ.” Minue nghe mệnh lệnh lập tức trả lời, “Thần sẽ điều thêm một đội cấm vệ tuần tra xung quanh hoàng cung.”
(Ồn ào, xôn xao).
“Bên ngoài sao ầm ĩ vậy?” Menfuisu không vui nhíu mày, “Đang lúc nghị sự, bảo bọn họ trật tự cho ta!”
Menfuisu vừa mới dứt lời, một giọng nói nhẽo nhoẹt truyền tới, “Hoàng thượng…”
“...”
Tất cả mọi người bất đắc dĩ buông văn kiện trong tay, vừa nghe đã biết công chúa Kafura lại tới nữa.
Ngày đó, vương quốc Libya gửi hiệp ước liên minh tới, bọn họ không ngờ rằng sứ giả lại là trưởng công chúa của Libya, mà sau khi gặp Menfuisu, cô công chúa này suốt ngày bám dính không rời.
“Công chúa Kafura, chúng ta đang bàn bạc chính sự, sao nàng lại tới đây?”
Kafura vừa nhìn thấy Menfuisu liền cười tươi rạng rỡ, nhận li nước trên tay thị nữ, “Bệ hạ, thiếp thấy thời tiết nóng bức, biết ngài đang xử lí chính sự bận rộn vất vả, nên đã mang đồ uống tới cho ngài giải khát...”
Nói xong, lả lướt đi tới bên cạnh Menfuisu, đôi tay mềm mại như không xưng dâng cốc nước lên tận miệng Menfuisu.
“Ha ha, đã để công chúa phải lo lắng, ánh mặt trời gay gắt, công chúa cứ ở trong cung nghỉ ngơi là được rồi, không cần mệt mỏi như vậy.” Menfuisu hơi xấu hổ, nhận li nước.
“Bệ hạ...” Kafura càng dựa sát vào người hắn, “Thiếp quan tâm ngài mà, ngài vất vả mệt nhọc như thế, người ta rất đau lòng...”
Thấy Kafura làm nũng với hoàng đế như vậy, Imhotep khẽ cau mày.
“Minue... Xem ra công chúa Libya với hoàng thượng...” Sắc mặt Imhotep lộ rõ vẻ lo âu, mà Minue đứng bên cũng lo lắng không kém...
Công chúa nước lân bang lại mang tới sóng gió rồi...
...
“Tetis! Nhìn xem! Hôm nay hoa sen nở đẹp quá!”
Lúc này Carol hoàn toàn không hay biết gì về chuyện diễn ra ở phòng nghị sự, cô đang vui vẻ hái hoa sen trong hồ.
“Vâng, thưa hoàng phi.” Tetis cầm khăn trong tay, “Lệnh bà lau tay đi ạ.”
Đưa bó hoa sen cho một thị nữ khác cắm vào trong bình, Carol tươi cười nói: “Mang bình hoa này vào trong phòng đi.” Sau đó mới nhận khăn lau tay.
Các cung nữ, thị vệ đều mỉm cười nhìn hoàng phi đáng yêu giống như cô gái nhỏ trước mắt. Dưới ánh nắng mặt trời, mái tóc vàng của cô sáng lấp lánh, càng khiến cô thêm xinh đẹp.
“Ô, đây không phải là cô gái sông Nile sao?”
Từ phòng nghị sự đi ra, Kafura trùng hợp nhìn thấy Carol đi tới.
Tetis nghe thế quay đầu lại, “Công chúa Kafura.”
“Ủa?” Carol cũng quay người lại, “Là công chúa ư, đi dạo sao?”
“Hừ,” Kafura hừ nhẹ một tiếng, “Ta mang nước cho bệ hạ...”
“... Mang nước?”
Ánh mắt ghen tức nhìn về phía Carol, “Đúng thế, hoàng thượng xử lí chính sự vô cùng vất vả, đương nhiên cần có người chăm sóc chàng, quan tâm chàng. Ngược lại, cô gái sông Nile như ngươi lại chỉ lo hái hoa ở đây sao? Nhìn qua, ngươi chẳng giống hoàng phi của hoàng đế Menfuisu anh dũng chút nào. Chỉ là một con nhóc con, dựa vào đâu mà dám ngồi lên vị trí hoàng phi Ai Cập.”
“Công chúa Kafura, cô...” Carol run rẩy nhìn Kafura.
Tetis cũng kinh ngạc nhìn công chúa nước láng giếng này, sao có thể nói những lời vô lễ như vậy?!
“Ha ha ha ha, hoàng đế Menfuisu cần một hoàng phi xứng đôi với chàng… cô gái sông Nile, ngươi không đủ tư cách.. Cứ chờ xem, nhóc con...”
Nói xong, Kafura cười vang xoay người rời đi, để lại Carol ngơ ngác đứng tại chỗ, xa xa vẫn còn nghe văng vẳng tiếng cười của cô công chúa kiêu ngạo đó.
“Te... Tetis, rốt cuộc công chúa Kafura có ý gì?!” Carol giận đến run người, sắc mặt trắng bệch. Nói cô không xứng với Menfuisu, còn bảo cô chờ, chờ cái gì?
Tetis cũng tức giận bất bình, “Công chúa Kafura thật vô lễ, sao có thể nói như vậy, ngay cả khi cô ta là công chúa nước láng giềng, cũng không thể cư xử với lệnh bà như vậy.”
“Ta cảm thấy, cô ấy rất ghét ta, ta cũng không thích tiếng cười của cô ấy...” Cô công chúa này khiến cô thấy không thoải mái, “Khi nào cô ấy mới về nước chứ?”
“Nô tì cũng không rõ, hiệp ước liên minh đã kí được một thời gian rồi mà ả vẫn không chịu rời đi, cứ bám riết hoàng thượng.”
“Hứ! Menfuisu lại luôn cười vui vẻ như vậy với cô ấy.”
Tetis nhìn Carol giận dữ, vội vàng an ủi: “Không sao đâu thưa lệnh bà, hoàng thượng ngại thân phận công chúa của ả nên mới vậy thôi, xin lệnh bà hãy yên tâm, tình cảm của hoàng thượng dành cho người không thay đổi đâu ạ.”
“... Nhưng Tetis, vì sao... ta vẫn cảm thấy bất an?”
Gió sông thổi qua, lướt qua mái tóc vàng của Carol, cũng khiến cô thấy run rẩy.
Tetis chỉ có thể buồn bã hầu hạ hoàng phi, cũng không có cách nào trả lời.
...
“Quan tư tế Kaputa, chỗ vàng này là của ngài đấy đấy, sao, ngài vừa lòng chứ?”
Kafura đứng trong thần điện trò chuyện với Kaputa, mở ra một chiếc rương tinh xảo, ánh sáng chói lọi lóe lên, Kaputa háo hức nhìn bên trong.
“Ôi, ôi và ng đẹp quá!” Bàn tay béo núc ních không kìm được vươn về phía trước, vuốt ve từng khối vàng.
Kafura nhìn vẻ mặt tràn đầy ham muốn của Kaputa, vô cùng hài lòng: “Đại tư tế Kaputa, chỉ cần ngài sắp xếp để ta trở thành hoàng phi đệ nhị của Ai Cập, thì không chỉ một rương vàng này, sắp tới sẽ còn rất nhiều vàng, đều là của ngài.”
Bàn tay đang cẩn thận mơn trớn khối váng đột nhiên dừng lại, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Kafura, lão chậm rãi rút tay về.
“Ha ha, công chúa Kafura.” Kaputa mỉm cười. “Chuyện này... Bệ hạ mới cưới con gái nữ thần sông Nile, toàn dân Ai Cập đều ủng hộ nàng, hiện giờ không thích hợp để bàn tới chuyện cưới thêm hoàng phi đệ nhị...”
“Hừ.” Kafura tức giận đóng rương vàng lại, Kaputa tiếc nuối nhìn ánh sáng vàng rực rỡ biến mất.
“Đại tư tế Kaputa, ngài là đại tư tế của Ai Cập, chuyên quan sát các chòm sao, có quyền chọn lựa hoàng phi, chỉ cần ngài đồng ý giúp ta, ta tin rằng chuyện ta trở thành hoàng phi Ai Cập sẽ được giải quyết rất dễ dàng, vì sao ngài lại năm lần bảy lượt từ chối ta? Chẳng lẽ đống vàng này chưa đủ thỏa mãn ngài? Vậy ngài muốn bao nhiêu có thể nói thẳng với ta, ta có thể đưa cho ngài.”
“Không... không phải như vậy, thần cũng rất muốn giúp, nhưng thực sự không thể.” Kaputa yếu ớt trả lời, trong lòng hắn đau như cắt.
Nhưng lá thư được gửi từ Hạ Ai Cập tới còn khiến hắn sợ hãi hơn, dường như nữ hoàng Asisu đã biết trước, biết lão có ý định câu kết với công chúa Kafura, đã truyền lời cảnh cáo. Tuy nữ hoàng không trở thành hoàng phi Ai Cập, cũng đã rời khỏi Thượng Ai Cập, nhưng uy nghiêm vẫn còn lại, khiến hắn không dám ra tay.
“Vậy phải đợi tới khi nào?! Lần nào cũng từ chối, chẳng lẽ ngươi thấy công chúa Libya ta không đủ khả năng đảm nhiệm vai trò hoàng phi Ai Cập sao?”
“Không không không! Đương nhiên không phải như vậy!... Các triều đại hoàng đế Ai Cập đều cưới các công chúa lân bang để tăng cường mối quan hệ đồng minh, hiện giờ Libya vừa kết đồng minh với Ai Cập, công chúa là người thích hợp nhất cho vị trí vương phi...”
Trong lòng Kaputa thầm suy tính, thực ra nếu lấy danh nghĩa vì quốc gia, lén lút tiến hành, nếu chuyện này bị nữ hoàng phát hiện cũng không sao, dù sao lão cũng chỉ muốn tốt cho Ai Cập, hơn nữa lão là đại tư tế, lão có quyền quyết định ai là người thích hợp với vị trí hoàng phi...
Đặc biệt, nếu làm tốt, chờ khi bị phát hiện cũng không thể ngăn cản được, đến lúc đó công chúa Kafura đã lên ngôi đệ nhị hoàng phi rồi...
“Quan tư tế Kaputa,” Kafura thấy lão dao động, liền kích thêm, “Đại tư tế, chỉ cần ông giúp ta lên ngôi hoàng phi, ta hứa số vàng ông có được sẽ không thể nào đếm xuể, có quyền lực đại tư tế và quyền lực hoàng phi Ai Cập của ta, ông không thấy càng thêm dễ dàng sao?”
Nghĩ tới vô số vàng bay trước mắt, nghĩ tới sau này có hoàng phi ủng hộ phía sau, tâm tư Kaputa bắt đầu nghiêng về một phía,
“... Công chúa, thần thật lòng hi vọng có thể để công chúa lên làm hoàng phi đệ nhị của Ai Cập, chuyện này đối với mối quan hệ giữa Ai Cập và Libya vô cùng có lợi!”
“Vậy ông định làm thế nào?”
Kaputa suy nghĩ một lát, “Như vậy đi, công chúa, người viết thư về nói với quốc vương tin tức tốt này, để Libya mang quà kết hôn tới, bên này ta cũng sẽ chuẩn bị tiến hành hôn lễ, nhưng không được làm ầm ĩ, chuyện này phải làm lén lút, trong khoảng thời gian này, công chúa phải cố gắng có được sự ân sủng của bệ hạ, đến lúc đó chúng ta sẽ công bố cho toàn Ai Cập biết, ngôi vị hoàng phi sẽ là của người.”
...
Trong thần điện, hai người tiến hành bàn bạc kế hoạch, thì từ sa mạc lại truyền tới một nguồn tin đáng sợ.
“Cái gì?!” Menfuisu đứng bật dậy: “Có hải quân theo đường biển áp sát Ai Cập ư?”
“Vâng, thưa bệ hạ!” Thị vệ quỳ trên mặt đất, cầm trong tay văn kiện khẩn: “Qua theo dõi, chúng thần nghi ngờ đây là quân đội của vương quốc Puntie.”
“Puntie?!” Mọi người đều bất ngờ, “Đất nước Puntie có quan hệ thân thiết với chúng ta, sao lại có thể như vậy?”
Menfuius mở công văn, vội vàng đọc một lượt, “Không thể nào, người Puntie có mối bang giao lâu đời với Ai Cập, thường trao đổi mua bán trầm hương, ngà voi, nhựa thơm các loại, sao có thể đột nhiên điều quân gây chiến với nước ta?!”
“Bệ hạ, chuyện này rất kì lạ! Nếu thật sự bọn họ muốn khai chiến, chúng ta cũng phải nhanh chóng chuẩn bị nghênh chiến!”
“Đợt vừa rồi cũng không có điềm báo trước... Không được, ta muốn đi xác nhận tình hình hiện giờ thế nào! Minue, điều động quân lính đi cùng ta!”
“Vâng! Thưa bệ hạ!” Minue trả lời, nhanh chóng đi triệu tập binh lính Ai Cập.
“Imhotep, nơi này tạm giao cho ông, để ta đi điều tra tình hình cụ thể, sẽ nhanh chóng trở về bàn kế sách!”
“Bệ hạ hãy cẩn thận!”
Imhotep còn chưa dứt lời, Menfuisu đã chạy ra khỏi cung điện nhảy lên mình ngựa.
Từ đường biển đánh lại đây phải đi qua Hạ Ai Cập, chỉ có một mình chị ở đó, nếu khai chiến thì biết phải làm sao đây, không biết chị đã biết tin chưa?
Trong đầu tràn ngập suy nghĩ hỗn loạn, Menfuius tăng tốc, giục ngựa phi nước đại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...