Áp Trại Tiểu Phu Nhân


Từ một tiệm trong thành truyền ra tiếng hát làm người ta hồn phi phách tán, đem toàn bộ khách dọa chạy.
“Đại tiểu thư của ta ơi, van cầu con đừng hát nữa. . . . . .” Điếm trưởng quỹ ở trước mặt Giang Tiểu Mễ đau khổ cầu khẩn.
“Chưởng quỹ, không phải là ông không quan tâm ta chứ?” Giang Tiểu Mễ thả đàn tỳ bà trong tay ra, khẩn trương hỏi.
“Không phải là ta không quan tâm con, mà là. . . . . .”
“Ông đừng quên năm đó ông lưu lạc tha hương, bởi vì đói bụng đi trộm bánh bao người khác, thiếu chút nữa bị người đánh cho gần chết, kết quả là gặp phải cha ta hảo tâm cứu ông một mạng, lại giới thiệu công việc tốt cho ông, hiện tại ông mới có thể nở mày nở mặt. . . . . Ông đừng có lấy oán báo ân!”
Điếm chưởng quỹ nặng nề thở dài một cái, “Tiểu Mễ à! Đừng trách Vưu bá, thật xin lỗi con. . . . . . Thật ra thì con có thể từ từ ở nhà đợi, ta có thể nuôi con . . . . . .”
“Không được! Không được!” Nàng lắc đầu, “Cha ta nói thiên hạ không có uổng phí bữa ăn trưa. Cho nên ta sẽ hát thật hay, để cho ông buôn bán thịnh vượng, tiền tài cuồn cuộn tới ──”
“Tiểu Mễ.” Vưu bá vô tình cắt đứt nàng, “Vấn đề là con ca hát, khách nhân của ta liền ít đi một nửa. Tiếp tục như vậy nữa, chỉ sợ không phải là ta nuôi con, mà là con nuôi ta rồi!”
“Nhưng, ta muốn sống bằng sức mình . . . . . .” Nàng đáng thương nói.
“Tiểu Mễ, ta biết con rất biết vươn lên, nhưng xin con, đừng hù dọa khách nhân của ta chạy nữa!”
“Nhưng ta . . . . . .” Giang Tiểu Mễ càng nói càng nhỏ, cực ghét loại cảm giác miễn cưỡng chiều ý này.
Mấy ngày trước nàng vô cùng ủy khuất vụng trộm từ cẩu động đó xuống núi, tìm đường đi tới nơi này của bằng hữu cha nàng, muốn có thể tạm thời có một chỗ an thân. Không nghĩ tới lại bị người ta ghét bỏ. . . . . .
“Tiểu Mễ, những ngân lượng này con cầm đi, đủ cho con dùng một chút. Chỗ này của ta không thể cho Đại tiểu thư con ở được, con vẫn là nên đi thôi.”
“Vưu bá, ông muốn đuổi ta đi? Không được, ta không có nơi để đi. . . . . .”
“Ta cũng không có biện pháp. Không ai có thể nghe con ca hát, cũng không có ai dám nghe con ca hát?”
“Ta. . . . . .”
Giang Tiểu Mễ gấp đến độ muốn khóc lên, một thanh âm làm nàng vừa yêu vừa hận vang lên ở cửa ──
“Ta nghe.”
Là hắn? !
Giang Tiểu Mễ đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Lôi Diệt Thiên đó làm nàng thật đau lòng, thật đau lòng nam nhân đang đứng ở cửa.
Chạy mau!
Nàng đang muốn chạy ra, liền bị người bắt.
“Muốn chạy đi đâu?” Hắn cất bước, đưa tay liền bắt được cánh tay của nàng, bàn tay giống như kìm sắt, giữ chặt nàng.
“Chạy tới nơi không thấy được ngươi!” Nàng cắn răng cắn lợi nói.
“Cái gì?” Hắn dùng sức.
“Ngươi đi mà tìm hai hồ ly tinh kia ! Tới tìm ta làm gì. . . . . . Này, ngươi muốn kéo ta đi nơi nào?”
“Nàng tốt nhất ngoan ngoãn đi theo ta. Ta cùng nàng có món nợ lớn phải xử lý!” Hắn cắn răng nói.

“Đau quá. . . . . .” Nàng cước bộ lảo đảo đi theo hắn, giống như tù phạm bị áp giải.
Lôi Diệt Thiên xanh mặt, cũng không quan tâm có thể hay không làm đau nàng, một đường kéo nàng hướng phòng trong khách điếm đi vào.
Vừa vào cửa, hắn không chút nào thương hương tiếc ngọc mà đẩy mạnh nàng vào, nàng không cẩn thận đụng phải cái bàn, đau đến cau mày.
“Ngươi còn tới tìm ta làm cái gì? Ngươi không phải là có hai nữ nhân kia cùng ngươi là được rồi sao?” Nàng tức giận nói, trong giọng nói lơ đãng toát ra ghen tức.
Khóe miệng hắn chậm rãi nhếch lên nụ cười tà mị. “Nàng đang ghen phải không?”
“Ta vì ngươi ghen? Ngươi ít làm đẹp ình đi!” Nàng vẫn còn vịt chết mạnh miệng.
“Nàng ──” Hắn hung hăng nhìn chằm chằm nàng, giận đến nói không ra lời.
Những ngày qua vì tìm nàng, ngày đêm nào hắn cũng đứng ngồi không yên, một mặt nhớ nàng, một mặt lại lo lắng nàng có thể hay không xảy ra chuyện gì.
Có thể thấy nàng vẫn là mạnh mồm mạnh miệng như vậy, dường như tuyệt không nhớ hắn, thậm chí đem hắn coi là rắn độc mãnh thú. . . . . .
Điều này người không thể không nổi giận!
Hắn chậm rãi tiến về phía trước, môi cơ hồ muốn dán lên nàng. “Nàng càng muốn trốn, ta càng phải dính chặt vào nàng!”
Trên người nàng truyền tới hương thơm thiếu nữ làm thức tỉnh ham muốn trong trí nhớ, hắn nhớ tới ôm nàng thì giống như mật ong, ấm áp, hương vị ngọt ngào, lại cuồng dã. . . . . .
Mấy ngày nay không có ôm nàng, cùng nàng cãi vã tán tỉnh, hắn chuyện gì cũng làm không tốt, ăn cũng không vô, nước cũng uống không nhiều, cảm giác cũng không ngủ được. . . . . .
Đầy trong đầu chỉ có nàng, chỉ muốn nàng!
“Ngươi không có tư cách, càng không có quyền ──”
Hắn đột nhiên kéo lấy cổ áo của nàng, xấu xa nói: “Muốn quyền lợi, muốn tư cách phải không?”
A! Quả chuông cảnh báo trong lòng Giang Tiểu Mễ vang lớn. Mỗi lần hắn dùng giọng nói này nói chuyện, nàng không có kết quả tốt.
“Ngươi muốn làm gì?” Nàng bắt được hai tay của hắn, không để cho hắn di chuyển.
“Cho nàng xem một chút quyền lợi cùng nghĩa vụ của ta!”
“Không muốn. . . . . . A!” Nàng hét lên một tiếng, bởi vì hắn lại thô lỗ xé y phục nàng ra, lộ ra cái yếm màu đỏ cùng hơn phân nửa da thịt trắng như tuyết.
“Ngươi xú sơn tặc này, trong mắt có còn vương pháp hay không?” Nàng nghiến răng nghiến lợi trách cứ. Quan phủ này rốt cuộc có làm việc hay không chứ? Sơn tặc trong thành ăn hiếp tiểu nữ nhân thiện lương ngây thơ lại đáng yêu, cũng không có ai để ý quan tâm. . . . . .
“Hiện tại ta không nghĩ tới vương pháp, ta chỉ có thể nghĩ tới nàng.”
“Vô sỉ!” Nàng bật hắn một câu.
“Tóm lại, hôm nay nàng phải đem khoản nợ mấy ngày nay trả sạch.” Hắn hôm nay phải hoàn toàn có được thỏa mãn mới bỏ qua cho nàng!
“Ngươi đừng mơ tưởng. . . . . .”
Nàng nghĩ muốn mắng hắn một bữa, nhưng đôi môi bá đạo của hắn đã rơi xuống, ngăn chặn nàng chửi mắng.
Nàng vung mạnh tay dùng sức đánh hắn, vẫn không ngăn cản được hắn mạnh mẽ tiến vào trong miệng của nàng, cưỡng bách cái lưỡi đinh hương của nàng cùng hắn dây dưa. . . . . .
“Ta muốn phạt nàng, tiểu nữ nhân luôn không nghe lời này! Phạt cái miệng nhỏ của nàng nói chuyện không tha người này. . . . . . . Tin tưởng ta, ta tuyệt đối sẽ làm cho nàng ngoan ngoãn nghe lời.” Môi của hắn hôn lên cổ của nàng, dùng hàm răng khẽ cắn, làm tâm nàng không tự chủ được cuồng loạn.

“Ta. . . . . . . Ta muốn hét to!” Nơi này không phải là Cuồng Phong trại, hắn không thể đối với nàng muốn làm gì thì làm!
“Nàng cho là ở chỗ này ta sẽ sợ sao?” Hắn cúi đầu lại muốn hôn nàng, lại bị nàng tránh thoát.
“Ngươi rốt cuộc coi ta thành cái gì? Muốn như thế nào liền như thế . . . . . . Ngươi có hay không suy nghĩ cho ta một chút?”
“Ta vừa không có như thế nào.” Hắn ngược lại một bộ vô tội.
Hắn lại đem hết thảy đều đẩy đi sạch sẽ ? ! Nước mắt ủy khuất không nhịn được xông lên hốc mắt, nhưng nàng cố gắng không để cho nó lăn xuống.
“Tóm lại, không cho phép ngươi dùng miệng đã hôn nữ nhan khác hôn ta, không cho phép ngươi dùng tay chạm qua nữ nhân khác chạm ta, sẽ làm ta cảm thấy rất ghê tởm!” Nói xong lời cuối cùng, nước mắt của nàng cũng không cầm được nữa mà lăn xuống.
“Mèo con. . . . . .”
“Không được gọi ta mèo con! Ta không phải là mèo con của ngươi! Ngươi không phải là thích hồ ly tinh lẳng lơ sao? Đi tìm các nàng đi! Thả ta ra! Xin ngươi. . . . . .” Nàng ngồi chồm hổm xuống ôm lấy đầu gối của mình, khóc đến hết sức thương tâm.
Thấy nàng khóc giống như tiểu cô nương, nhưng hắn cực kỳ không đành lòng. “Tiểu Mễ. . . . . .”
“Ta ghét ngươi! Ta hận ngươi! Ngươi, hái hoa tặc này, đại dâm tặc!” Giang Tiểu Mễ đã bị lửa ghen đốtcháy sạch không lựa lời nói.
Nàng đã sớm nhận thấy được mình động tâm với hắn, nàng đã yêu hắn.
Nhưng còn hắn?
Chẳng qua là đem nàng bắt về làm nữ nhân, chơi đùa một chút, một chút thành tâm cũng không có. . . . . . .
Nàng lấy tay lau nước mắt, đáng thương yêu cầu, “Nếu như. . . . . . Nếu như ta ở trong lòng ngươi không đáng, vậy xin ngươi thả ta ra? Thả ta, giữa chúng ta sẽ không có bất kỳ quan hệ gì, đây đối với ngươi và ta đều là một loại giải thoát. . . . . .”
Lôi Diệt Thiên đột nhiên đưa tay cầm hai vai mãnh khảnh của nàng, cặp mắt nóng rực lóe tia sáng, lẳng lặng nói: “Giải thoát? Cho nên nàng dùng những lời lạnh lùng như vậy? Ta đối với nàng không tốt sao? Ta cùng hai nữ nhân kia ở chung chỉ là vì tức nàng mà thôi, nữ nhân ta muốn chỉ có mình nàng, ta biểu hiện còn chưa đủ rõ ràng sao?”
“Ngươi thích thế nào thì thế đó, ta có tư cách gì?” Nàng khổ sở nói.
“Nàng có tư cách gì? Nàng có!” Hắn vội lắc lắc nàng.
“Ta có sao?” Nàng tức giận nói.
“Nàng cho là ta là loại dâm tặc chỉ biết ở trên nữ nhân sao?” Hắn cũng tức giận.
“Ngươi chính là. . . . . .” Lời của nàng còn chưa nói hết, liền bị hắn kéo vào trong ngực bá đạo hôn.
“Không. . . . . .” Nàng không thể mặc hắn muốn làm gì thì làm nữa! Nhưng nụ hôn của hắn nóng bỏng như vậy, lý trí của nàng lần nữa bị nụ hôn của hắn đốt tan ra. . . . . .
“Nàng có thể giãy giụa phản kháng, có thể kêu to hơn, dù sao cuối cùng nàng sẽ khuất phục ở trong ngực của ta.” Hắn nói tự tin.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đột nhiên phiếm hồng, “Không có khả năng.”
“Vậy chúng ta sẽ thử một chút!” Trong mắt hắn lóe ra tia hưng phấn. “Hơn nữa nàng hại ta mấy ngày nay không có cách ngủ ngon, cho nên nàng phải ngủ cùng ta.”
“Ta nói rồi, muốn bồi ngươi ngủ ngươi có thể đi tìm người khác.”
“Ta không muốn. Ta chỉ muốn ngủ cùng nữ nhân ta yêu.”

Lời của hắn làm nàng sửng sốt một chút, trong đầu nhất thời không phản ứng kịp.
Hắn vừa nói nữ nhân hắn yêu là nàng?
Nàng vẫn còn suy tư lời của hắn, hắn đã áp lại thân thể mềm mại của nàng, cũng nhanh chóng cởi xuống y phục trên người nàng.
“Dừng tay. . . . . .” Nàng lắc đầu, lại không ngăn cản được bàn tay to của hắn che trên ngực ngực tròn trịa của nàng, tà tứ vuốt ve, ngón tay trêu chọc nhũ hoa phấn hồng, để cho nàng không nhịn được phát ra tiếng thở gấp.
“Ngươi. . . . . . Ngươi mới vừa nói. . . . . .”
“Ta hiện tại không muốn nói, ta chỉ muốn yêu nàng thật nhiều.” Hắn cúi đầu xuống ngậm nhũ hoa run rẩy của nàng.
“A. . . . . .”
“Ta rất nhớ, rất nhớ nàng. . . . . . Nàng biết không?” Hơi thở ấm áp của hắn phun trên ngực nàng, càng làm nàng thêm khó thở, nhịp tim tăng nhanh.
“Ngươi đừng như vậy. . . . . .” Nàng suy yếu la hét, muốn giãy giụa, nhưng thân thể nặng nề bền chắc của hắn ngăn chặn nàng, nàng căn bản không phản kháng được, cũng vô lực phản kháng.
“Nàng biết là nàng không phản kháng được ta.” Thanh âm hắn trầm thấp mang theo khát vọng vô hạn, bàn tay dùng dùng lực nhẹ lôi kéo, ngón tay còn nhẹ nhẹ cạo trên điểm nhỏ nhô ra của nàng.
Từng trận khoái cảm mãnh liệt len qua tứ chi, nàng theo bản năng giãy dụa một cái.
Nàng vừa động, ngọn lửa dục vọng trong nháy mắt lan tràn thành đại hỏa, càng không thể thu mang.
“Đừng như vậy. . . . . . Ngươi ép ta không thở nổi. . . . . .” Nàng nhẹ nhàng cầu khẩn.
“Như vậy làm nàng không thoải mái sao?” Bàn tay thô ráp của hắn mơn trớn mỗi một tấc da thịt mịn màng của nàng, thanh âm trầm thấp ở trước ngực nàng vang lên, “Như thế nào, rất thoải mái chứ?”
Nam nhân đáng giận, dùng mỹ nam kế! Nhưng . . . . . . Nàng cũng vô cùng hưởng thụ.
“Tiểu Mễ, nàng là của ta! Chỉ thuộc về một mình ta!”
“Mới không. . . . . .” Nàng mở ra hai mắt tràn đầy tình dục, đón nhận hắc mâu sáng như sao của hắn.
Trong lúc nhất thời, tất cả tự ái, phòng bị, phản kháng giống như là băng gặp phải lửa, tan rã hầu như không còn.
“Bất kể nàng có muốn hay không, ta đều muốn cưới nàng, muốn nàng làm áp trại phu nhân của ta!”
“Cái gì?”
Hắn. . . . . . Muốn cưới nàng?
Giang Tiểu Mễ muốn hỏi rõ ràng, nhưng tay của hắn đã đi tới giữa hai chân nàng, tách hai chân bạch ngọc của nàng ra, để cho cánh hoa mềm mại không chút nào cất giữ, nỡ rộ ở trước mặt hắn.
“Không. . . . . . .” Nàng e lệ muốn kháng cự, nhưng là nam nhân đã cúi đầu, cái lưỡi nóng thân mật liếm láp khe nhỏ ngọt ngào kia, đưa tới từng trận khoái cảm xông lên đầu.
“A. . . . . .” Toàn bộ lý trí bị dục vọng bao phủ, nàng nặng nề thở gấp, ngọc thủ vô ý thức vuốt ve hắn.
Đầu lưỡi Lôi Diệt Thiên không ngừng đi tới, thử dò xét, một mặt hút ái dịch chảy ra như thủy triều, vừa dùng hàm răng nhẹ nhàng gặm cắn hoa hạch nhạy cảm của nàng.
Giang Tiểu Mễ toàn thân tràn đầy khoái cảm trước nay chưa có. Mặc dù tư thế này làm người ta mặt đỏ tới mang tai, nhưng nàng cảm giác thật thoải mái. . . . . . .
“A. . . . . .” Nàng vong tình phát ra tiếng rên rỉ mất hồn, truyền vào trong tai hắn như một liều thuốc thúc giục.
“Muốn ta sao?”
Muốn, rất muốn! Nàng hi vọng hắn có thể nhanh một chút đoạt lấy nàng, dẫn dắt nàng đến dục giới.
“Thiên. . . . . . Đừng hành hạ ta nữa. . . . . .” Nàng đáng thương cầu xin, sắp bị dục vọng cuồng mãnh bao phủ.
Nghe được nàng cầu khẩn, hắn cũng không nhẫn nại nữa.
Hắn cỡi y phục ra, lộ ra thân thể phái nam cường tráng xinh đẹp, đặc thù giữa hai chân phái nam cũng đã đứng lên, hung mãnh vô cùng.

Hắn chống đỡ khát vọng của hắn trước huyệt nhỏ ẩm ướt ấm áp, dùng lực đi vào ──
“A. . . . . .” Nàng nhẹ bật ra một tiếng thở dài thỏa mãn.
Hắn rõ ràng nhìn nàng chịu đựng, vẻ mặt xấu hổ lại mang theo khát vọng vô cùng, vẻ mặt như vậy đồng thời thỏa mãn cùng chinh phục hắn, hắn không nhịn được ở trên môi của nàng rơi xuống cái hôn, nàng cũng vòng hai tay ở cổ hắn, nhiệt tình nghênh hợp hắn.
Bắt đầu vận động, mồ hôi cùng ái dịch giao dung, lông mày nàng hơi nhíu, môi đỏ mọng phát ra từng tiếng rên rỉ vừa dâm đãng vừa đáng yêu.
Lôi Diệt Thiên dùng tất cả để lấy lòng nàng, cái mông cũng càng lúc càng tăng nhanh tốc độ, hai tay cùng lúc vuốt ve ngực trắng noãn.
Mãnh liệt đồng thời bị kích thích như thế làm nàng hoàn toàn không thể nói, chỉ có thể không ngừng phát ra tiếng vong tình.
Bỗng chốc, nàng thét lên chói tai, thân thể mềm mại không ngừng run rẩy, leo lên đến đỉnh cực lạc ──
Nhưng Lôi Diệt Thiên cũng không dừng lại, nàng chỉ có thể toàn thân vô lực nằm ở trên giường, mặc cho hắn một lần lại một lần đoạt lấy.
“Thiên. . . . . . A. . . . . . Không cần. . . . . .” Trên người nàng tràn đầy mồ hôi, cả người bị khoái cảm vô hạn bao vây, đã không biết đạt tới mấy lần cao trào.
Bàn tay Lôi Diệt Thiên vươn ra nắm lấy hai luồng trơn mềm đung đưa, tùy ý ở trong cơ thể nàng chạy nhanh, ở cuối cùng mãnh liệt ra vào, hô lên tiếng lòng của mình ──
“Mèo con, ta yêu nàng!”
Thỏa mãn, hắn buông lỏng nằm ở trên người nàng, mà nàng cũng quyến luyến cảm giác chặt chẽ cùng hắn, còn có sức nặng cùng mùi của hắn.
“Lôi Diệt Thiên, ngươi nói thật cho ta.” Nàng mất hứng ném ra một câu.
“Ừ?” Hắn thỏa mãn chôn ở cổ của nàng, “Nói thật cái gì?”
“Nói. . . . . . Nói. . . . . .” Nam nhân này không muốn thừa nhân sao? Nàng vừa mới nghe rõ ràng hắn nói yêu nàng. . . . . .
“Nói ta yêu nàng, ta muốn cưới nàng, nàng nhất định gả cho ta?” Hắn vừa nói vừa ở cổ của nàng rơi xuống liên tiếp cái hôn.
Giang Tiểu Mễ tự nói với mình không thể khóc, nhưng nàng vẫn không nhịn được trong lòng cảm động. . . . . .
“Tiểu Mễ?” Hắn cảm nhận được nàng có cái gì không đúng, muốn ngẩng đầu lên nhìn nàng một chút, nhưng nàng dùng sức ôm lấy hắn, không để cho hắn nhìn thấy mặt của nàng.
“Tiểu Mễ, nàng đang khóc sao?”
“Không có.” Một tiếng của nàng đã sớm tiết lộ hết thảy.
Hắn quay khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, đau lòng vì nàng lau lệ. “Ta nói ta yêu nàng, ta muốn cưới nàng, nhưng nàng lại khóc. . . . . . Tại sao?”
Nàng nào biết tại sao? Nàng chỉ biết là trong lòng tràn đầy cảm động, nước mắt không nhịn được. . . . . .
“Chẳng lẽ. . . . . . Nàng không muốn?” Hắn chớp mắt một cái, nhìn chăm chú vào nàng, bây giờ rất sợ nàng sẽ nói ra lời cự tuyệt.
“Cho dù nàng không thương ta, ta cũng mặc kệ! Ta ──”
Nàng đột nhiên ôm lấy cổ hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở cổ của hắn, “Ta yêu ngươi.”
“Tiểu Mễ?”
“Ta yêu ngươi! Yêu ngươi yêu ngươi. . . . . .” Nàng nói một hơi nhiều lần, đôi mắt ngập nước lóa ra tia sáng mê người, gương mặt hồng hồng xấu hổ mang theo nụ cười e lệ.
A! Nữ nhân đáng yêu như thế, hắn thật là yêu chết nàng!
“Ta cũng yêu nàng! Yêu nàng yêu nàng. . . . . .”
Nguyên buổi tối, hai người yêu nhau cứ vô vị như vậy ── Ách, nói lời ân ái ngọt ngào . . . . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui